Cả toán đến dưới chân chủ phong, Diệp Phong vừa đặt chân lên bậc đá thì vị thiên tôn đó bảo: “Chậm đã.”
Gã nghi hoặc hỏi: “Không biết thiên tôn có gì chỉ giáo?”
“Chủ phong là trọng địa của Liệt Hỏa tông nên có bố trí đại trận cảnh giới sơn môn. Những người có linh bài ra vào như chúng ta, đại trận sẽ không phản ứng, nhưng nếu tiểu hữu xông vào thì e rằng không được đâu, ha ha.” Đối phương cười giải thích: “Xin đợi một chút, mỗ thông tri cho nhân viên trong tông môn ra nghênh tiếp tiểu hữu.”
Vị thiên tôn này lấy ra một tấm linh bài đen nhánh, dồn hỏa nguyên vào, linh bài khẽ kêu lên, bắn ra một đạo hồng quang. Trước mắt chúng nhân phảng phất xuất hiện màn sáng mỏng manh, trên đó dấy lên gợn sóng đỏ nhạt, như ném viên đá xuống hồ, hồng quang thuận theo dao động gợn sóng vút lên không, thoáng sau đã biến mất.
“Đó là… hộ phong đại trận của quý tông?” Nếu không có hồng quang chủ động kích phát trận pháp, gã cũng không cảm ứng được ngay trước mắt mình có một lớp năng lượng.
“Không sai! Trận thế này không lợi hại lắm, lực phòng ngự của chướng ngại chỉ chống được đòn toàn lực của võ giả dưới võ tôn.” Thiên tôn không tránh mà giới thiệu: “Cường giả võ tôn trở lên có thể phá được nhưng không cách nào thực hiện một cách thần bất tri quỷ bất giác. Đặc thù của trận này là chỉ hơi bị xung kích cũng sẽ cảnh báo với chủ phong. Có thể coi đây là cảnh báo đại trận.”
Chủ phong có mấy võ hoàng và nhiều võ tôn tọa trấn, chỉ cần phát giác được kẻ xâm nhập, với thực lực của họ thì không cần dựa vào đại trận để cự địch. Hà huống, Võ Nguyên đại lục có mấy ai dám xông vào Liệt Hỏa tông gây loạn.
Đáy lòng gã chìm xuống, nếu gã phải lẻn vào chủ phong mới lấy được tiên thiên hỏa nguyên chi lực thì hộ phong đại trận quả thật là phiền hà. Nếu hành tung bại lộ, mấy võ hoàng của Liệt Hỏa tông sẽ không cho gã cơ hội.
Đó là cửa ải đầu tiên. Trong tình huống không kinh động Liệt Hỏa tông, đột nhập vào chủ phong quả thật không dễ.
Từ trên chủ phong có ba nhân ảnh đáp xuống, một là Cổ trưởng lão và hai cao giai võ tôn. Cả ba đều tươi cười với gã.
“Diệp tiểu hữu, hoan nghênh! Tông chủ đợi đã lâu.” Tuy trước đó có va chạm với gã nhưng Cổ trưởng lão coi như không xảy ra chuyện gì, hòa ái thân thiết hoan nghênh.
Hai võ tôn không hiểu lấy ra vật gì đó, dồn năng lượng vào. Lưỡng đạo thanh quang từ tay họ vút lên, chạm vào trận pháp phía trên, chướng ngại đỏ nhạt tách ra làm đôi, từ từ hình thành một khung cửa có thể đi qua.
“Mời.” Cổ trưởng lão đưa tay lên.
Gã thầm khinh bỉ lão, thản nhiên đi vào. Cánh cửa nhanh chóng khép lại.
Trong chủ điện Liệt Hỏa tông, sau rốt gã cũng thấy Võ Tuyên. Đối phương hiển nhiên chuẩn bị từ lâu, quy cách tiếp đón gã cơ hồ là lễ ngộ tối cao. Lão muốn chứng minh rằng thái độ của Liệt Hỏa tông rất hữu hảo với tân võ hoàng.
Hàn huyên khách sáo xong, Võ Tuyên đi vào chính đề.
“Không hiểu tân võ hoàng có tính toán gì tại Nam chiêm Bộ châu? Nếu võ hoàng không ngại thì Liệt Hỏa tông nguyện ý giúp một tay?” Võ Tuyên mỉm cười hỏi dò.
Lòng Diệp Phong sáng bừng, đối phương đang thăm dò xem tân võ hoàng có dã tâm gì với Bộ châu. Nơi đây là địa bàn của Liệt Hỏa tông, chúng có thể tách ra một phần lợi ích để lôi kéo, nhưng việc gì cũng có giới hạn, nếu tân võ hoàng liên kết với Mộ Dung gia, dã tâm quá lớn thì Liệt Hỏa tông sẽ thay đổi chiến lược và thái độ.
“Kỳ thật, tiền bối chỉ đáp ứng lời mời của mỗ tọa trấn linh trì của Mộ Dung gia, nếu không có gì đặc biệt, lão nhân gia cũng không dễ dàng lộ diện.” Gã lựa lời nói ra rằng Phong loan không uy hiếp đến sự thống trị của Liệt Hỏa tông.
Võ Tuyên càng chắc chắc, tuy gã chỉ nói bằng lời nhưng đương nhiên biểu lộ thái độ của tân võ hoàng. Thực lực đạt đến trình độ như họ, không đời nào nói dối để tự biếm thân phận, hơn nữa biểu hiện của Phong loan rất kín tiếng, thập phần phù hợp với tính cách mà gã nói đến.
Thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của Võ Tuyên, gã thầm coi thường: Phạm vi thế lực, địa vị, lợi ích, tất cả đều do thực lực mà có. Hiện tại Mộ Dung gia và Vô Song môn mới quật khởi, không thể tranh đua với Liệt Hỏa tông, vậy hà tất phải ngông nghênh, khí thế hung hung cuồng vọng? Chỉ bằng chịu khó ẩn nhẫn, tích tụ thực lực, khi thời cơ chín muồi mới vươn lên… đó là con đường đúng đắn.
Nhưng không hẳn gã không muốn thay thế Liệt Hỏa tông, những lời nói ra không phải chỉ để lừa gạt đối phương. Thái độ của thánh địa cho thấy, Ngũ hành tông là bất khả xâm phạm, gã không nên chạm vào làm gì. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hai nhà lặng lẽ tăng cường thực lực. Trong bất kỳ thời điểm nào, nhân mã và thực lực mới là quan trọng nhất. Quyền đầu ai cứng là có lý.
Song phương không xung đột lợi ích, việc đàm thoại diễn ra rất suôn sẻ, chủ khách đều tận hứng. Sau đó Võ Tuyên đáp ứng yêu cầu của gã, phái vị thiên tôn lúc trước đi cùng Diệp Phong tham quan Liệt Hỏa tông. Lão không biết mục đích thật của gã, bằng không đã cho gã một chưởng rồi đời. Dám nhắm vào tiên thiên hỏa nguyên chi lực? Đúng là chán sống.
Sơn môn Liệt Hỏa tông rất rộng, cả hai du lãm đến tối mới được năm ngọn. Bất quá gã dám chắc tiên thiên hỏa nguyên không ở trong bảy ngọn núi nhỏ mà ở trên chủ phong.
“Nhưng... Chủ phong là trọng địa của Liệt Hỏa tông, trong thời gian ngắn khó tìm ra manh mối.” Gã nhíu màu lẩm bẩm.
“Diệp tiểu hữu định nói gì chăng?” Đối phương tuy lạ lùng nhưng cho rằng gã nhất thời nổi hứng nên mới thỉnh cầu tham quan Liệt Hỏa tông. Ai ngờ du ngoạn cả ngày, nơi nào gã cũng ngắm nghía rất kỹ, cơ hồ rất thích thú với nội bộ Liệt Hỏa tông. Nhưng lão cũng không hoài nghi, trừ một nơi cấm địa ra thì chỗ nào cũng có thể để gã tùy ý đến ngắm.
“Hôm nay muộn rồi, sáng mai tại hạ phải quay về. Tiếc là…” Gã lắc đầu ‘tiếc nuối’: “Tại hạ chưa kịp hân thưởng phong cảnh chủ phong của quý tông.”
“Ha ha, có gì khó đâu?” Đối phương cười: “Diệp tiểu hữu cứ ở lại Liệt Hỏa tông mấy ngày, lão phu sẽ đưa tiểu hữu du lãm chủ phong một phen, thế nào?”
“Quý tông không hiềm bị quấy nhiễu, tại hạ cung kính bất như tòng mệnh.” Đối phương vốn chỉ nói khách sáo, ai ngờ gã lại đồng ý. Gã định xong chủ ý, đi thăm một chút để biết trước tình hình, sáng hôm sau cáo từ ra về. Vạn sự xong rồi chỉ còn đợi gió đông là Hỏa lân thú tấn thăng hoàng cấp.
oOo
Một thời gian sau ở trung tâm vạn niên linh trì, hoàng cấp khí thế chợt dâng lên, tiếng Hỏa lân thú gầm vang: "Liệt Hỏa tông, tên nhóc họ Hồng, hỏa gia gia đến tìm các ngươi tính nợ đây."
Gã nghi hoặc hỏi: “Không biết thiên tôn có gì chỉ giáo?”
“Chủ phong là trọng địa của Liệt Hỏa tông nên có bố trí đại trận cảnh giới sơn môn. Những người có linh bài ra vào như chúng ta, đại trận sẽ không phản ứng, nhưng nếu tiểu hữu xông vào thì e rằng không được đâu, ha ha.” Đối phương cười giải thích: “Xin đợi một chút, mỗ thông tri cho nhân viên trong tông môn ra nghênh tiếp tiểu hữu.”
Vị thiên tôn này lấy ra một tấm linh bài đen nhánh, dồn hỏa nguyên vào, linh bài khẽ kêu lên, bắn ra một đạo hồng quang. Trước mắt chúng nhân phảng phất xuất hiện màn sáng mỏng manh, trên đó dấy lên gợn sóng đỏ nhạt, như ném viên đá xuống hồ, hồng quang thuận theo dao động gợn sóng vút lên không, thoáng sau đã biến mất.
“Đó là… hộ phong đại trận của quý tông?” Nếu không có hồng quang chủ động kích phát trận pháp, gã cũng không cảm ứng được ngay trước mắt mình có một lớp năng lượng.
“Không sai! Trận thế này không lợi hại lắm, lực phòng ngự của chướng ngại chỉ chống được đòn toàn lực của võ giả dưới võ tôn.” Thiên tôn không tránh mà giới thiệu: “Cường giả võ tôn trở lên có thể phá được nhưng không cách nào thực hiện một cách thần bất tri quỷ bất giác. Đặc thù của trận này là chỉ hơi bị xung kích cũng sẽ cảnh báo với chủ phong. Có thể coi đây là cảnh báo đại trận.”
Chủ phong có mấy võ hoàng và nhiều võ tôn tọa trấn, chỉ cần phát giác được kẻ xâm nhập, với thực lực của họ thì không cần dựa vào đại trận để cự địch. Hà huống, Võ Nguyên đại lục có mấy ai dám xông vào Liệt Hỏa tông gây loạn.
Đáy lòng gã chìm xuống, nếu gã phải lẻn vào chủ phong mới lấy được tiên thiên hỏa nguyên chi lực thì hộ phong đại trận quả thật là phiền hà. Nếu hành tung bại lộ, mấy võ hoàng của Liệt Hỏa tông sẽ không cho gã cơ hội.
Đó là cửa ải đầu tiên. Trong tình huống không kinh động Liệt Hỏa tông, đột nhập vào chủ phong quả thật không dễ.
Từ trên chủ phong có ba nhân ảnh đáp xuống, một là Cổ trưởng lão và hai cao giai võ tôn. Cả ba đều tươi cười với gã.
“Diệp tiểu hữu, hoan nghênh! Tông chủ đợi đã lâu.” Tuy trước đó có va chạm với gã nhưng Cổ trưởng lão coi như không xảy ra chuyện gì, hòa ái thân thiết hoan nghênh.
Hai võ tôn không hiểu lấy ra vật gì đó, dồn năng lượng vào. Lưỡng đạo thanh quang từ tay họ vút lên, chạm vào trận pháp phía trên, chướng ngại đỏ nhạt tách ra làm đôi, từ từ hình thành một khung cửa có thể đi qua.
“Mời.” Cổ trưởng lão đưa tay lên.
Gã thầm khinh bỉ lão, thản nhiên đi vào. Cánh cửa nhanh chóng khép lại.
Trong chủ điện Liệt Hỏa tông, sau rốt gã cũng thấy Võ Tuyên. Đối phương hiển nhiên chuẩn bị từ lâu, quy cách tiếp đón gã cơ hồ là lễ ngộ tối cao. Lão muốn chứng minh rằng thái độ của Liệt Hỏa tông rất hữu hảo với tân võ hoàng.
Hàn huyên khách sáo xong, Võ Tuyên đi vào chính đề.
“Không hiểu tân võ hoàng có tính toán gì tại Nam chiêm Bộ châu? Nếu võ hoàng không ngại thì Liệt Hỏa tông nguyện ý giúp một tay?” Võ Tuyên mỉm cười hỏi dò.
Lòng Diệp Phong sáng bừng, đối phương đang thăm dò xem tân võ hoàng có dã tâm gì với Bộ châu. Nơi đây là địa bàn của Liệt Hỏa tông, chúng có thể tách ra một phần lợi ích để lôi kéo, nhưng việc gì cũng có giới hạn, nếu tân võ hoàng liên kết với Mộ Dung gia, dã tâm quá lớn thì Liệt Hỏa tông sẽ thay đổi chiến lược và thái độ.
“Kỳ thật, tiền bối chỉ đáp ứng lời mời của mỗ tọa trấn linh trì của Mộ Dung gia, nếu không có gì đặc biệt, lão nhân gia cũng không dễ dàng lộ diện.” Gã lựa lời nói ra rằng Phong loan không uy hiếp đến sự thống trị của Liệt Hỏa tông.
Võ Tuyên càng chắc chắc, tuy gã chỉ nói bằng lời nhưng đương nhiên biểu lộ thái độ của tân võ hoàng. Thực lực đạt đến trình độ như họ, không đời nào nói dối để tự biếm thân phận, hơn nữa biểu hiện của Phong loan rất kín tiếng, thập phần phù hợp với tính cách mà gã nói đến.
Thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của Võ Tuyên, gã thầm coi thường: Phạm vi thế lực, địa vị, lợi ích, tất cả đều do thực lực mà có. Hiện tại Mộ Dung gia và Vô Song môn mới quật khởi, không thể tranh đua với Liệt Hỏa tông, vậy hà tất phải ngông nghênh, khí thế hung hung cuồng vọng? Chỉ bằng chịu khó ẩn nhẫn, tích tụ thực lực, khi thời cơ chín muồi mới vươn lên… đó là con đường đúng đắn.
Nhưng không hẳn gã không muốn thay thế Liệt Hỏa tông, những lời nói ra không phải chỉ để lừa gạt đối phương. Thái độ của thánh địa cho thấy, Ngũ hành tông là bất khả xâm phạm, gã không nên chạm vào làm gì. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hai nhà lặng lẽ tăng cường thực lực. Trong bất kỳ thời điểm nào, nhân mã và thực lực mới là quan trọng nhất. Quyền đầu ai cứng là có lý.
Song phương không xung đột lợi ích, việc đàm thoại diễn ra rất suôn sẻ, chủ khách đều tận hứng. Sau đó Võ Tuyên đáp ứng yêu cầu của gã, phái vị thiên tôn lúc trước đi cùng Diệp Phong tham quan Liệt Hỏa tông. Lão không biết mục đích thật của gã, bằng không đã cho gã một chưởng rồi đời. Dám nhắm vào tiên thiên hỏa nguyên chi lực? Đúng là chán sống.
Sơn môn Liệt Hỏa tông rất rộng, cả hai du lãm đến tối mới được năm ngọn. Bất quá gã dám chắc tiên thiên hỏa nguyên không ở trong bảy ngọn núi nhỏ mà ở trên chủ phong.
“Nhưng... Chủ phong là trọng địa của Liệt Hỏa tông, trong thời gian ngắn khó tìm ra manh mối.” Gã nhíu màu lẩm bẩm.
“Diệp tiểu hữu định nói gì chăng?” Đối phương tuy lạ lùng nhưng cho rằng gã nhất thời nổi hứng nên mới thỉnh cầu tham quan Liệt Hỏa tông. Ai ngờ du ngoạn cả ngày, nơi nào gã cũng ngắm nghía rất kỹ, cơ hồ rất thích thú với nội bộ Liệt Hỏa tông. Nhưng lão cũng không hoài nghi, trừ một nơi cấm địa ra thì chỗ nào cũng có thể để gã tùy ý đến ngắm.
“Hôm nay muộn rồi, sáng mai tại hạ phải quay về. Tiếc là…” Gã lắc đầu ‘tiếc nuối’: “Tại hạ chưa kịp hân thưởng phong cảnh chủ phong của quý tông.”
“Ha ha, có gì khó đâu?” Đối phương cười: “Diệp tiểu hữu cứ ở lại Liệt Hỏa tông mấy ngày, lão phu sẽ đưa tiểu hữu du lãm chủ phong một phen, thế nào?”
“Quý tông không hiềm bị quấy nhiễu, tại hạ cung kính bất như tòng mệnh.” Đối phương vốn chỉ nói khách sáo, ai ngờ gã lại đồng ý. Gã định xong chủ ý, đi thăm một chút để biết trước tình hình, sáng hôm sau cáo từ ra về. Vạn sự xong rồi chỉ còn đợi gió đông là Hỏa lân thú tấn thăng hoàng cấp.
oOo
Một thời gian sau ở trung tâm vạn niên linh trì, hoàng cấp khí thế chợt dâng lên, tiếng Hỏa lân thú gầm vang: "Liệt Hỏa tông, tên nhóc họ Hồng, hỏa gia gia đến tìm các ngươi tính nợ đây."
/672
|