Giữa một ngọn núi cao vút không tên, linh vụ mù mịt, trong một cung điện hùng vĩ đươc bao quanh bởi vô số quỳnh lâu điện các, chợt vang lên tiếng gầm điên cuồng.
“Gì hả!? Diễm chết rồi, tên khốn nào gây ra?” Tiếng gầm chứa đựng năng lượng âm ba hùng hậu khiến cung điện rung ầm ầm, mọi người đang tĩnh tu và hoạt động trong dãy quỳnh lâu điện các đều rụt cổ sợ hãi.
“Kim, mộc đúng là hai tên phế vật! Chúng bảo vệ Diễm nhi kiểu gì nhỉ.” Trong điện, một hồng bào lão giả tóc xám mặt đỏ chạm vào vật gì là vật ấy tan thành bột rồi hóa thành chất lỏng chảy xuống đất.
Bên dưới, một thuộc hạ truyền tin quỳ một chân thầm nuốt nước bọt rồi khiếp hãi đáp: “Liệt Diễm thiếu gia gặp chuyện gì tại Võ Nguyên đại lục thì thuộc hạ không biết nhưng thiên thánh đại nhân bốn điện kia đã phái người đến mời đại nhân tới đó một chuyến.”
“Hừ! Lão phu đang cần kim, mộc lưỡng điện giải thích đây.” Hồng bào lão giả phất tay áo, cuốn lên một ngọn lửa lao vút khỏi cung điện.
oOo
Thiên thánh cường giả của tứ điện Kim, mộc, thủy, thổ đang ngồi quanh một chiếc bàn ngọc thương thảo việc gì đó. Đột nhiên ngoài điện đấy lên hỏa nguyên khí tức cuồng bạo, chúng nhân đều lắc đầu cười nhăn nhó: “Chủ sự đến rồi, các vị thấy nên giải thích thế nào?” Kim nguyên thiên thánh trông còn rất trẻ lên tiếng.
“Cứ theo sự thật thôi… lão Liệt tính thẳng lại nóng, nếu chúng ta cố ý nói dối mà bị y biết thì sau này phiền hà vô tận.”
“Ta cũng thấy việc này cứ thẳng thắn là hơn. Nhưng vạn nhất lão Liệt quyết giết bằng được Diệp Phong để đền mạng cho tôn nhi thì phải làm sao?”
“Lấy lý lẽ khuyên can trước… Việc này là âm mưu của Yêu vương, Diệp Phong không cần chịu trách nhiệm chính. Nếu lão Liệt không nghe, tứ điện chúng ta chiếm tuyệt đại đa số quyền quyết nghị, không cho lão làm loạn.”
“Hi vọng lão Liệt năng hiểu được đại thế.”
Lời chưa dứt, hỏa nguyên thiên thánh - - Liệt Mãnh đã xông vào trong điện, khí thế hung hung vỗ bàn quát: “Thật ra là sao! Diễm nhi mang theo hai hoàng vệ, còn cả lưỡng vị thánh sứ của thánh sơn bảo vệ, sao còn gặp độc thủ.”
“Sự tình là thế này…” Thấy chúng nhân nhìn hết vào mình, kim nguyên thiên thánh đành cho Liệt Mãnh biết mọi sự đúng như thánh sứ báo về.
Kim, mộc lưỡng vị thánh sứ không giấu giếm gì, chỉ là giảm đi sát ý của Diệp Phong với Liệt Diễm đồng thời bịa ra quan hệ tình lữ cũ với Đông Phương Hồng Diệp. Chúng nhân qua đó đều thấy gã xung đột với Liệt Diễm nhưng đứng ở vị trí bị động lại vô tội, vì bảo vệ người tâm ái của mình mà đối kháng với thánh tộc thì không phải tội lỗi lớn lao gì.
“Yêu vương... lại khốn đáng ghét đó.” Liệt Mãnh nắm quyền đầu kêu canh cách, gầm lên: “Nếu không phải bản thiên thánh không thể hạ giới thì đã xé xác hắn từ lâu.”
“Còn kim, mộc lưỡng vị thánh sứ. Nếu họ dốc lòng vảo vệ thì phải ngăn chặn được Yêu vương chứ.” Liệt Mãnh nhìn kim, mộc lưỡng điện, mục quang hung hãn: “Các ngươi phải giải thích với ta.”
Mộc điện thiên thánh cười khổ hỏi: “Liệt Mãnh thiên thánh, còn nhớ Yêu vương về đại lục bao nhiêu năm rồi không?”
Liệt Mãnh nhíu mày nhớ lại: “Hơn hai mươi năm rồi. Việc đó quan hệ gì đến lời giải thích của các ngươi.”
Hơn hai mươi năm với thiên thánh chỉ ngang với một cái búng tay, không thể coi là quãng thời gian. Tuổi họ phải tính bằng vạn năm.
“Hai mươi hai năm… Yêu vương không còn như xưa nữa. Thực lực của y đã vượt qua thánh sứ tu vi chỉ đạt hư thánh. Không phải thánh sứ của hai điện bảo vệ bất lực mà Yêu vương đã trở nên không thể khống chế được.”
“Sao lại như thế! Lẽ nào hắn đã đột phá đến hư thánh?” Liệt Mãnh cả kinh.
“Không. Chính vì vậy, y càng đáng sợ.” Một người tu vi chỉ võ hoàng là dễ dàng áp chế hư thánh thánh giai, nhân vật cỡ này bất kỳ lúc nào cũng là mối họa tâm phúc của Thánh điện. Nếu y tấn cấp thánh giai sẽ còn đến mức nào?
“Được, coi như các ngươi giải thích xong.” Liệt Mãnh nghiến răng, xòe tay đầy sát khí: “Giao thánh tiềm giả giết Diễm nhi cho lão phu, lão phu phải tự tay báo thù cho Diễm nhi.”
“Việc đó… e không được.” Mộc điện thiên thánh cự tuyệt: “Bọn mỗ đã giải thích rất rõ ràng, việc này không quan hệ lắm đến Diệp Phong. Tuy Liệt Diễm do chính tay y giết nhưng dù y không động thủ, Liệt Diễm cũng khó thoát kiếp nạn. Rơi vào tay Yêu điện, có khi kết cục còn bi thảm hơn. Diệp Phong… coi như giúp lệnh tôn được thống khoái. Trừng phạt y cũng được nhưng lấy mạng y thì không.”
“Thanh tử! Lão phu không truy cứu trách nhiệm của mộc điện là nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có quá đáng, bức lão phu phải nổi nóng ở đây.” Liệt Mãnh ngùn ngụt khí thế, sát khí ràn rạt: “Diễm nhi chết rồi, ngay cả một thánh tiềm giả nhỏ xíu mà ta không được xử trí thì sao xứng với vong linh ái tôn ở trên trời.”
Thủy điện thiên thánh là một mỹ phụ xinh đẹp vô song, khẽ mỉm cười phất tay áo, ép hỏa nguyên khí thế của Liệt Mãnh quay lại thể nội rồi dịu dàng khuyên: “Liệt Mãnh thiên thánh! Tiểu muội lúc trước đã khuyên huynh đừng nuông chiều tằng tôn xuống Võ Nguyên đại lục chơi bời, tiếc là huynh quá dung túng cho nó nên mới tạo thành bi kịch này. Nói ra, trách nhiệm của huynh lớn nhất.”
“Diệp Phong mà là thánh tiềm giả phổ thông thì giao cho huynh xử trí cũng không sao nhưng… không chỉ đoạt ngôi quán quân tuyển bạt tái mà còn chiếm thượng phong trước hai hoàng vệ. Tu vi của y chỉ võ tôn nhị giai kia.” Thủy điện thiên thánh mỉm cười: “Trọng yếu nhất là y biết cách kết hợp khí hải nguyên lực với tu luyện nhục thân, biết cả thi triển Thần thông chi thuật của Vu ma nhất tộc. Nhân tài trác việt như thế, giết đi có quá đáng tiếc không?”
“Liệt Mãnh thiên thánh, lẽ nào ngươi không thấy Diệp Phong này rất giống với Yêu vương quật khởi nhanh chóng năm xưa sao? Hơn nữa… là một Yêu vương có thể bị chúng ta khống chế.”
“Hừ! Các ngươi có tính đến việc y cũng phản lại Thánh điện như Yêu vương không?”
“Đương nhiên khác. Nguyên nhân Yêu vương làm phản vì thần tôn định cưỡng ép ảo bí tu luyện của hắn. Còn cách tu luyện của Diệp Phong là nhục thân kết hợp khí hải, thần tôn không có hứng thú đến. Chúng ta chỉ cần hơi lung lạc, lo gì y không tận tâm với Thánh điện? Có khi sau này, y sẽ giải quyết được mối họa Yêu vương cho chúng ta cũng nên.” Thổ điện thiên thánh, một hán tử mập mạp thô tháp lên tiếng.
“Theo ý các vị thì lão phu nên nuốt mối hận giết tôn tử?” Liệt Mãnh vẫn không cam lòng.
“Việc này bốn người bọn ta đã thương nghị, tính tình Diệp Phong kiêu ngạo, khó điều khiển, nếu cứ thế này để y thăng nhập thánh địa, khó tránh khỏi phiền phức không đáng. Nên bọn ta quyết định trừng phạt y một chút để mài giữ tính khí, tiện cho chúng ta khống chế. Coi như trút giận cho Liệt Mãnh thiên thánh, thế nào?”
Liệt Mãnh xanh lét mặt mày nhìn quanh bốn người kia, xác nhận đối phương không thể thương lương thì đành bỏ cuộc. Lão hận Yêu vương nhất, định báo thù Diệp Phong cũng để trút giận. Vì gã mà trở mặt với tứ điện là việc không nên.
Lão hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, cười lạnh hỏi: “Các ngươi… lẽ nào định tống y vào đó?”
Thủy điện thiên thánh cười cười gật gù: “Chính thị ngục sơn! Để tiểu tử đó nếm khổ đau rồi hiểu rằng phải trả giá thế nào cho việc gây hấn với uy nghiêm của Thánh điện…”
“Y chỉ là nhị giai võ tôn, các ngươi không sợ y chết trong đó hả?”
“Nếu y chết, chẳng phải đền mạng cho lệnh tôn sao? Không chết thì coi như y may mắn, sau này là tài năng cho Thánh điện sử dụng. Chủ ý này, Liệt Mãnh thiên thánh vừa ý chưa?” Kim, mộc lưỡng điện bật cười.
“Hừ! Các ngươi quyết định rồi còn hỏi ý kiến lão phu, không thấy giả dối sao?” Hồi lâu Liệt Mãnh dần tan cơn giận, quên béng việc Diệp Phong mà dấy lên hận ý vô tận với Yêu vương.
“Việc về Yêu vương và Yêu điện, các vị định thế nào?” Liệt Mãnh nghiêm sắc mặt hỏi: “Giờ Yêu vương ngày càng hung hăng, dám bắt người thánh tộc ngay gần thánh sơn, thật không coi ai ra gì. Nếu không trừ hắn thì có ngày hắn sẽ thành đại địch của Thánh điện.”
Tứ điện thiên thánh cùng gật đầu, kim điện thiên thánh tỏ ra ngưng trọng: “Chúng ta đang lo, đại quyết chiên hơn một năm nữa thì phái ngũ hành chiến trận xuống có tuyệt đối thắng đươc Yêu vương không… Nếu kết quả bất lợi, thánh sơn có thể bị Yêu vương đoạt mất, chúng ta không chỉ mất đi cường giả mới từ đại lục đưa lên mà yêu thú của Yêu điện cũng có cơ hội tấn nhập thánh giai, mà như thế mối uy hiếp của Yêu điện không thể ước lượng được.”
“Chúng ta nên thế nào? Trước mắt vẫn không có cách đưa võ giả tu vi trên hư thánh xuống Võ Nguyên đại lục, nếu chỉ dựa vào kháo hư thánh, ngũ hành viên mãn chiến trận là lực lượng mạnh nhất mà Thánh điện có thể đưa ra. Thật không ngờ mới hơn hai mươi năm ngắn ngủi mà Yêu vương đạt đến cảnh giới đó. Chả trách thần tôn cũng thèm muốn công pháp tu luyện của hắn.” Nhắc đến chính sự, Liệt Mãnh hiển nhiên lãnh tĩnh hơn nhiều.
“Giờ chúng ta vẫn chưa có kế sách vẹn toàn. Chi bằng lệnh cho kim, mộc nhị vị thánh sứ lùi ngày quyết đầy với Yêu điện thêm ba năm. Trận này chúng ta không đấu thì thôi, đấu là phải thắng. Trước khi nắm chắc trăm phần, quyết không khinh cử vọng động!”
“Cũng tốt, cứ thế đã. Chúng ta còn phải đi thỉnh ý thần tôn xem giải quyết mối uy hiếp Yêu vương thế nào, họ còn quan tâm hơn chúng ta.”
“Gì hả!? Diễm chết rồi, tên khốn nào gây ra?” Tiếng gầm chứa đựng năng lượng âm ba hùng hậu khiến cung điện rung ầm ầm, mọi người đang tĩnh tu và hoạt động trong dãy quỳnh lâu điện các đều rụt cổ sợ hãi.
“Kim, mộc đúng là hai tên phế vật! Chúng bảo vệ Diễm nhi kiểu gì nhỉ.” Trong điện, một hồng bào lão giả tóc xám mặt đỏ chạm vào vật gì là vật ấy tan thành bột rồi hóa thành chất lỏng chảy xuống đất.
Bên dưới, một thuộc hạ truyền tin quỳ một chân thầm nuốt nước bọt rồi khiếp hãi đáp: “Liệt Diễm thiếu gia gặp chuyện gì tại Võ Nguyên đại lục thì thuộc hạ không biết nhưng thiên thánh đại nhân bốn điện kia đã phái người đến mời đại nhân tới đó một chuyến.”
“Hừ! Lão phu đang cần kim, mộc lưỡng điện giải thích đây.” Hồng bào lão giả phất tay áo, cuốn lên một ngọn lửa lao vút khỏi cung điện.
oOo
Thiên thánh cường giả của tứ điện Kim, mộc, thủy, thổ đang ngồi quanh một chiếc bàn ngọc thương thảo việc gì đó. Đột nhiên ngoài điện đấy lên hỏa nguyên khí tức cuồng bạo, chúng nhân đều lắc đầu cười nhăn nhó: “Chủ sự đến rồi, các vị thấy nên giải thích thế nào?” Kim nguyên thiên thánh trông còn rất trẻ lên tiếng.
“Cứ theo sự thật thôi… lão Liệt tính thẳng lại nóng, nếu chúng ta cố ý nói dối mà bị y biết thì sau này phiền hà vô tận.”
“Ta cũng thấy việc này cứ thẳng thắn là hơn. Nhưng vạn nhất lão Liệt quyết giết bằng được Diệp Phong để đền mạng cho tôn nhi thì phải làm sao?”
“Lấy lý lẽ khuyên can trước… Việc này là âm mưu của Yêu vương, Diệp Phong không cần chịu trách nhiệm chính. Nếu lão Liệt không nghe, tứ điện chúng ta chiếm tuyệt đại đa số quyền quyết nghị, không cho lão làm loạn.”
“Hi vọng lão Liệt năng hiểu được đại thế.”
Lời chưa dứt, hỏa nguyên thiên thánh - - Liệt Mãnh đã xông vào trong điện, khí thế hung hung vỗ bàn quát: “Thật ra là sao! Diễm nhi mang theo hai hoàng vệ, còn cả lưỡng vị thánh sứ của thánh sơn bảo vệ, sao còn gặp độc thủ.”
“Sự tình là thế này…” Thấy chúng nhân nhìn hết vào mình, kim nguyên thiên thánh đành cho Liệt Mãnh biết mọi sự đúng như thánh sứ báo về.
Kim, mộc lưỡng vị thánh sứ không giấu giếm gì, chỉ là giảm đi sát ý của Diệp Phong với Liệt Diễm đồng thời bịa ra quan hệ tình lữ cũ với Đông Phương Hồng Diệp. Chúng nhân qua đó đều thấy gã xung đột với Liệt Diễm nhưng đứng ở vị trí bị động lại vô tội, vì bảo vệ người tâm ái của mình mà đối kháng với thánh tộc thì không phải tội lỗi lớn lao gì.
“Yêu vương... lại khốn đáng ghét đó.” Liệt Mãnh nắm quyền đầu kêu canh cách, gầm lên: “Nếu không phải bản thiên thánh không thể hạ giới thì đã xé xác hắn từ lâu.”
“Còn kim, mộc lưỡng vị thánh sứ. Nếu họ dốc lòng vảo vệ thì phải ngăn chặn được Yêu vương chứ.” Liệt Mãnh nhìn kim, mộc lưỡng điện, mục quang hung hãn: “Các ngươi phải giải thích với ta.”
Mộc điện thiên thánh cười khổ hỏi: “Liệt Mãnh thiên thánh, còn nhớ Yêu vương về đại lục bao nhiêu năm rồi không?”
Liệt Mãnh nhíu mày nhớ lại: “Hơn hai mươi năm rồi. Việc đó quan hệ gì đến lời giải thích của các ngươi.”
Hơn hai mươi năm với thiên thánh chỉ ngang với một cái búng tay, không thể coi là quãng thời gian. Tuổi họ phải tính bằng vạn năm.
“Hai mươi hai năm… Yêu vương không còn như xưa nữa. Thực lực của y đã vượt qua thánh sứ tu vi chỉ đạt hư thánh. Không phải thánh sứ của hai điện bảo vệ bất lực mà Yêu vương đã trở nên không thể khống chế được.”
“Sao lại như thế! Lẽ nào hắn đã đột phá đến hư thánh?” Liệt Mãnh cả kinh.
“Không. Chính vì vậy, y càng đáng sợ.” Một người tu vi chỉ võ hoàng là dễ dàng áp chế hư thánh thánh giai, nhân vật cỡ này bất kỳ lúc nào cũng là mối họa tâm phúc của Thánh điện. Nếu y tấn cấp thánh giai sẽ còn đến mức nào?
“Được, coi như các ngươi giải thích xong.” Liệt Mãnh nghiến răng, xòe tay đầy sát khí: “Giao thánh tiềm giả giết Diễm nhi cho lão phu, lão phu phải tự tay báo thù cho Diễm nhi.”
“Việc đó… e không được.” Mộc điện thiên thánh cự tuyệt: “Bọn mỗ đã giải thích rất rõ ràng, việc này không quan hệ lắm đến Diệp Phong. Tuy Liệt Diễm do chính tay y giết nhưng dù y không động thủ, Liệt Diễm cũng khó thoát kiếp nạn. Rơi vào tay Yêu điện, có khi kết cục còn bi thảm hơn. Diệp Phong… coi như giúp lệnh tôn được thống khoái. Trừng phạt y cũng được nhưng lấy mạng y thì không.”
“Thanh tử! Lão phu không truy cứu trách nhiệm của mộc điện là nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có quá đáng, bức lão phu phải nổi nóng ở đây.” Liệt Mãnh ngùn ngụt khí thế, sát khí ràn rạt: “Diễm nhi chết rồi, ngay cả một thánh tiềm giả nhỏ xíu mà ta không được xử trí thì sao xứng với vong linh ái tôn ở trên trời.”
Thủy điện thiên thánh là một mỹ phụ xinh đẹp vô song, khẽ mỉm cười phất tay áo, ép hỏa nguyên khí thế của Liệt Mãnh quay lại thể nội rồi dịu dàng khuyên: “Liệt Mãnh thiên thánh! Tiểu muội lúc trước đã khuyên huynh đừng nuông chiều tằng tôn xuống Võ Nguyên đại lục chơi bời, tiếc là huynh quá dung túng cho nó nên mới tạo thành bi kịch này. Nói ra, trách nhiệm của huynh lớn nhất.”
“Diệp Phong mà là thánh tiềm giả phổ thông thì giao cho huynh xử trí cũng không sao nhưng… không chỉ đoạt ngôi quán quân tuyển bạt tái mà còn chiếm thượng phong trước hai hoàng vệ. Tu vi của y chỉ võ tôn nhị giai kia.” Thủy điện thiên thánh mỉm cười: “Trọng yếu nhất là y biết cách kết hợp khí hải nguyên lực với tu luyện nhục thân, biết cả thi triển Thần thông chi thuật của Vu ma nhất tộc. Nhân tài trác việt như thế, giết đi có quá đáng tiếc không?”
“Liệt Mãnh thiên thánh, lẽ nào ngươi không thấy Diệp Phong này rất giống với Yêu vương quật khởi nhanh chóng năm xưa sao? Hơn nữa… là một Yêu vương có thể bị chúng ta khống chế.”
“Hừ! Các ngươi có tính đến việc y cũng phản lại Thánh điện như Yêu vương không?”
“Đương nhiên khác. Nguyên nhân Yêu vương làm phản vì thần tôn định cưỡng ép ảo bí tu luyện của hắn. Còn cách tu luyện của Diệp Phong là nhục thân kết hợp khí hải, thần tôn không có hứng thú đến. Chúng ta chỉ cần hơi lung lạc, lo gì y không tận tâm với Thánh điện? Có khi sau này, y sẽ giải quyết được mối họa Yêu vương cho chúng ta cũng nên.” Thổ điện thiên thánh, một hán tử mập mạp thô tháp lên tiếng.
“Theo ý các vị thì lão phu nên nuốt mối hận giết tôn tử?” Liệt Mãnh vẫn không cam lòng.
“Việc này bốn người bọn ta đã thương nghị, tính tình Diệp Phong kiêu ngạo, khó điều khiển, nếu cứ thế này để y thăng nhập thánh địa, khó tránh khỏi phiền phức không đáng. Nên bọn ta quyết định trừng phạt y một chút để mài giữ tính khí, tiện cho chúng ta khống chế. Coi như trút giận cho Liệt Mãnh thiên thánh, thế nào?”
Liệt Mãnh xanh lét mặt mày nhìn quanh bốn người kia, xác nhận đối phương không thể thương lương thì đành bỏ cuộc. Lão hận Yêu vương nhất, định báo thù Diệp Phong cũng để trút giận. Vì gã mà trở mặt với tứ điện là việc không nên.
Lão hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, cười lạnh hỏi: “Các ngươi… lẽ nào định tống y vào đó?”
Thủy điện thiên thánh cười cười gật gù: “Chính thị ngục sơn! Để tiểu tử đó nếm khổ đau rồi hiểu rằng phải trả giá thế nào cho việc gây hấn với uy nghiêm của Thánh điện…”
“Y chỉ là nhị giai võ tôn, các ngươi không sợ y chết trong đó hả?”
“Nếu y chết, chẳng phải đền mạng cho lệnh tôn sao? Không chết thì coi như y may mắn, sau này là tài năng cho Thánh điện sử dụng. Chủ ý này, Liệt Mãnh thiên thánh vừa ý chưa?” Kim, mộc lưỡng điện bật cười.
“Hừ! Các ngươi quyết định rồi còn hỏi ý kiến lão phu, không thấy giả dối sao?” Hồi lâu Liệt Mãnh dần tan cơn giận, quên béng việc Diệp Phong mà dấy lên hận ý vô tận với Yêu vương.
“Việc về Yêu vương và Yêu điện, các vị định thế nào?” Liệt Mãnh nghiêm sắc mặt hỏi: “Giờ Yêu vương ngày càng hung hăng, dám bắt người thánh tộc ngay gần thánh sơn, thật không coi ai ra gì. Nếu không trừ hắn thì có ngày hắn sẽ thành đại địch của Thánh điện.”
Tứ điện thiên thánh cùng gật đầu, kim điện thiên thánh tỏ ra ngưng trọng: “Chúng ta đang lo, đại quyết chiên hơn một năm nữa thì phái ngũ hành chiến trận xuống có tuyệt đối thắng đươc Yêu vương không… Nếu kết quả bất lợi, thánh sơn có thể bị Yêu vương đoạt mất, chúng ta không chỉ mất đi cường giả mới từ đại lục đưa lên mà yêu thú của Yêu điện cũng có cơ hội tấn nhập thánh giai, mà như thế mối uy hiếp của Yêu điện không thể ước lượng được.”
“Chúng ta nên thế nào? Trước mắt vẫn không có cách đưa võ giả tu vi trên hư thánh xuống Võ Nguyên đại lục, nếu chỉ dựa vào kháo hư thánh, ngũ hành viên mãn chiến trận là lực lượng mạnh nhất mà Thánh điện có thể đưa ra. Thật không ngờ mới hơn hai mươi năm ngắn ngủi mà Yêu vương đạt đến cảnh giới đó. Chả trách thần tôn cũng thèm muốn công pháp tu luyện của hắn.” Nhắc đến chính sự, Liệt Mãnh hiển nhiên lãnh tĩnh hơn nhiều.
“Giờ chúng ta vẫn chưa có kế sách vẹn toàn. Chi bằng lệnh cho kim, mộc nhị vị thánh sứ lùi ngày quyết đầy với Yêu điện thêm ba năm. Trận này chúng ta không đấu thì thôi, đấu là phải thắng. Trước khi nắm chắc trăm phần, quyết không khinh cử vọng động!”
“Cũng tốt, cứ thế đã. Chúng ta còn phải đi thỉnh ý thần tôn xem giải quyết mối uy hiếp Yêu vương thế nào, họ còn quan tâm hơn chúng ta.”
/672
|