Dương Tuyết Hoa muốn gạt tay Hoắc Đông Quân ra khỏi người cô thì lực tay của hắn càng siết chặt hơn, dường như đang ép cô phải nói ra những điều mà cô suy nghĩ trong đầu. Đã vậy thì Dương Tuyết Hoa cũng không thèm nhịn nữa…
“Anh bảo em trẻ con, vậy anh chấp gì một đứa trẻ con như em? Em thật sự rất mệt mỏi khi mỗi ngày phải nghe anh phàn nàn về khuyết điểm của em, thật sự mỗi lần nghe anh nói những câu như những người như em thì đòi hỏi gì thì em lại càng cảm thấy tệ hại hơn, em cũng đã cố gắng rất nhiều không phải sao? Em đã cố gắng làm anh vui vẻ, dù mệt mỏi hay đau lòng vẫn luôn chiều theo ý của anh, anh còn muốn em phải làm gì nữa?”
Dương Tuyết Hoa nhìn chằm chằm Hoắc Đông Quân, cổ họng của cô đã nghẹn đắng nhưng cô vẫn cố chấp nói thêm…
“Anh muốn biết em bất mãn điều gì đúng không? Em bất mãn vì bản thân em quá hèn hạ đấy, em bất mãn vì không thể hiểu được những người đứng ở đỉnh cao của xã hội như anh nghĩ gì trong đầu…mà anh lại xem thường em đến mức độ như vậy…”
Hoắc Đông Quân vẫn không rời mắt khỏi Dương Tuyết Hoa, tất cả những điều hắn làm vì cô cho đến tận bây giờ, trong mắt của cô là hắn đang xem thường cô sao?
“Tôi chưa từng nghĩ về em như thế, tại sao em cứ suy nghĩ nhiều rồi làm quá vấn đề lên vậy?”
Dương Tuyết Hoa cười khẩy, bây giờ lại đang đổ cho cô suy nghĩ nhiều cơ đấy, vậy những lời mà cô nói từ nãy đến giờ thì có ích gì cơ chứ? Rõ ràng Hoắc Đông Quân đâu có chịu hiểu?
“Chắc em suy nghĩ nhiều rồi, vậy nên từ nay trở đi anh đừng can thiệp vài cuộc sống của em, những gì em nợ anh em sẽ trả, em vẫn sẽ ngoan ngoãn với anh như mọi ngày…”
Dương Tuyết Hoa không muốn nói vì cô càng nói càng bất lực, càng nói thì càng cảm thấy bản thân quá ngu ngốc với hy vọng Hoắc Đông Quân sẽ hiểu cho cô, nhưng cô là cái gì cơ chứ? Rõ ràng Hoắc Đông Quân đâu có loại tình cảm đặc biệt kia với cô…
Nhiều lúc Dương Tuyết Hoa tự hỏi rằng tại sao Hoắc Đông Quân lại đối xử với cô thất thường như thế, tại sao hắn lại muốn chơi trò kết hôn với cô, nếu chỉ đơn giản là ăn bánh trả tiền thì việc gì hắn phải xen vào cuộc sống riêng tư của cô? Nhưng Dương Tuyết Hoa ơi là Dương Tuyết Hoa, cô đã nhận được đồng nào từ Hoắc Đông Quân đâu mà dám nói như thế…
Vốn dĩ tâm trạng của Dương Tuyết Hoa đang tốt thì bị phá hỏng, nguyên cả buổi tối hôm đó cô không học bài nổi, ngay cả bài tập mà Hoắc Đông Quân giao cô cũng không có hứng để làm. Dù sao cũng bị phê bình và điểm thấp, vậy cứ để cho hắn làm những gì mà hắn muốn đi…
Hoắc Đông Quân để ý thấy Dương Tuyết Hoa không làm bài tập mà hắn giao mặc dù sáng mai có tiết học của hắn, có lẽ cô muốn bỏ môn này để học lại rồi…
“Ngày mai có tiết của tôi đấy, em không định làm bài tập để nộp à?”
Dương Tuyết Hoa định không trả lời nhưng nếu cô không trả lời thì Hoắc Đông Quân sẽ hỏi cho đến khi có câu trả lời mà thôi…
“Em không muốn làm, anh có thể cho em không điểm hoặc cấm thi cũng được…”
Hoắc Đông Quân tiến lại phía giường, hắn thật sự muốn tức giận với cô nhưng lại không làm nổi, bây giờ nhìn ánh mắt có phần buông thả bản thân của Dương Tuyết Hoa khiến hắn bắt buộc phải bình tĩnh lại…
“Em không muốn làm hay không biết làm? Bây giờ em không hiểu gì thì hỏi tôi, tôi sẽ hướng dẫn cho em…”
Dương Tuyết Hoa quay mặt đi chỗ khác, cô cứ ngồi yên nhìn ra bên ngoài, nhưng rồi sau đó cô lại nghĩ ngợi gì đó rồi nghiêng đầu nhìn Hoắc Đông Quân…
“Giáo sư à, em ngủ với thầy để đổi lấy bài tập này được không? Đây là chuyện em có thể làm tốt nhất đấy, ít nhiều gì thì em cũng thấy thầy thích chuyện này…”
Hoắc Đông Quân nhăn mày, hắn có phải nghe nhầm rồi không? Rõ ràng Dương Tuyết Hoa không thích chuyện này, vậy mà hôm nay chỉ vì một bài tập nhỏ mà cô dám to gan đề xuất việc ngủ với hắn?
“Chuyện nào ra chuyện nấy, em không làm bài tập thì không có điểm…”
Dương Tuyết Hoa quỳ trên giường, cô khẽ cúi xuống hôn lên môi của Hoắc Đông Quân, sau đó còn học hắn mà đưa lưỡi vào dây dưa với đầu lưỡi của hắn. Vì hôm nay Hoắc Đông Quân không hút thuốc nên khoang miệng của hắn có mùi bạc hà vô cùng dễ chịu, có thể đây là mùi của kem đánh răng…
“Dương Tuyết Hoa, em làm gì vậy?”
Hoắc Đông Quân muốn đẩy Dương Tuyết Hoa ra nhưng cô lại cố tình hôn hắn thêm lần nữa, sau đó liền đẩy hắn nằm xuống giường…
“Thầy không thích em à?”
Hoắc Đông Quân đương nhiên là thích, hắn thật sự rất thích Dương Tuyết Hoa nên mới quyết định dây dưa với cô…
“Em xuống đi, hôm nay tôi không muốn làm chuyện này với em…”
Dương Tuyết Hoa cúi xuống muốn hôn Hoắc Đông Quân nhưng hắn lại né sang một bên, cô cũng không bỏ cuộc mà quyết định hôn lên cổ hắn để khiêu khích thú tính của đàn ông, cô không tin hắn có thể chịu được sự kích thích mãnh liệt này…
“Không thích em thật à? Anh không muốn chạm vào em à?”
Dưới ánh sáng mờ ảo được truyền đến từ đèn ngủ, từng đường nét quyến rũ trên cơ thể của Dương Tuyết Hoa như ẩn như hiện sau lớp váy ngủ, toàn bộ đều được thu vào tầm mắt của Hoắc Đông Quân khiến hắn ngứa ngáy trong người. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội thì hắn quyết định đè cô xuống giường…
“Là em tự làm tự chịu…!”
“Anh bảo em trẻ con, vậy anh chấp gì một đứa trẻ con như em? Em thật sự rất mệt mỏi khi mỗi ngày phải nghe anh phàn nàn về khuyết điểm của em, thật sự mỗi lần nghe anh nói những câu như những người như em thì đòi hỏi gì thì em lại càng cảm thấy tệ hại hơn, em cũng đã cố gắng rất nhiều không phải sao? Em đã cố gắng làm anh vui vẻ, dù mệt mỏi hay đau lòng vẫn luôn chiều theo ý của anh, anh còn muốn em phải làm gì nữa?”
Dương Tuyết Hoa nhìn chằm chằm Hoắc Đông Quân, cổ họng của cô đã nghẹn đắng nhưng cô vẫn cố chấp nói thêm…
“Anh muốn biết em bất mãn điều gì đúng không? Em bất mãn vì bản thân em quá hèn hạ đấy, em bất mãn vì không thể hiểu được những người đứng ở đỉnh cao của xã hội như anh nghĩ gì trong đầu…mà anh lại xem thường em đến mức độ như vậy…”
Hoắc Đông Quân vẫn không rời mắt khỏi Dương Tuyết Hoa, tất cả những điều hắn làm vì cô cho đến tận bây giờ, trong mắt của cô là hắn đang xem thường cô sao?
“Tôi chưa từng nghĩ về em như thế, tại sao em cứ suy nghĩ nhiều rồi làm quá vấn đề lên vậy?”
Dương Tuyết Hoa cười khẩy, bây giờ lại đang đổ cho cô suy nghĩ nhiều cơ đấy, vậy những lời mà cô nói từ nãy đến giờ thì có ích gì cơ chứ? Rõ ràng Hoắc Đông Quân đâu có chịu hiểu?
“Chắc em suy nghĩ nhiều rồi, vậy nên từ nay trở đi anh đừng can thiệp vài cuộc sống của em, những gì em nợ anh em sẽ trả, em vẫn sẽ ngoan ngoãn với anh như mọi ngày…”
Dương Tuyết Hoa không muốn nói vì cô càng nói càng bất lực, càng nói thì càng cảm thấy bản thân quá ngu ngốc với hy vọng Hoắc Đông Quân sẽ hiểu cho cô, nhưng cô là cái gì cơ chứ? Rõ ràng Hoắc Đông Quân đâu có loại tình cảm đặc biệt kia với cô…
Nhiều lúc Dương Tuyết Hoa tự hỏi rằng tại sao Hoắc Đông Quân lại đối xử với cô thất thường như thế, tại sao hắn lại muốn chơi trò kết hôn với cô, nếu chỉ đơn giản là ăn bánh trả tiền thì việc gì hắn phải xen vào cuộc sống riêng tư của cô? Nhưng Dương Tuyết Hoa ơi là Dương Tuyết Hoa, cô đã nhận được đồng nào từ Hoắc Đông Quân đâu mà dám nói như thế…
Vốn dĩ tâm trạng của Dương Tuyết Hoa đang tốt thì bị phá hỏng, nguyên cả buổi tối hôm đó cô không học bài nổi, ngay cả bài tập mà Hoắc Đông Quân giao cô cũng không có hứng để làm. Dù sao cũng bị phê bình và điểm thấp, vậy cứ để cho hắn làm những gì mà hắn muốn đi…
Hoắc Đông Quân để ý thấy Dương Tuyết Hoa không làm bài tập mà hắn giao mặc dù sáng mai có tiết học của hắn, có lẽ cô muốn bỏ môn này để học lại rồi…
“Ngày mai có tiết của tôi đấy, em không định làm bài tập để nộp à?”
Dương Tuyết Hoa định không trả lời nhưng nếu cô không trả lời thì Hoắc Đông Quân sẽ hỏi cho đến khi có câu trả lời mà thôi…
“Em không muốn làm, anh có thể cho em không điểm hoặc cấm thi cũng được…”
Hoắc Đông Quân tiến lại phía giường, hắn thật sự muốn tức giận với cô nhưng lại không làm nổi, bây giờ nhìn ánh mắt có phần buông thả bản thân của Dương Tuyết Hoa khiến hắn bắt buộc phải bình tĩnh lại…
“Em không muốn làm hay không biết làm? Bây giờ em không hiểu gì thì hỏi tôi, tôi sẽ hướng dẫn cho em…”
Dương Tuyết Hoa quay mặt đi chỗ khác, cô cứ ngồi yên nhìn ra bên ngoài, nhưng rồi sau đó cô lại nghĩ ngợi gì đó rồi nghiêng đầu nhìn Hoắc Đông Quân…
“Giáo sư à, em ngủ với thầy để đổi lấy bài tập này được không? Đây là chuyện em có thể làm tốt nhất đấy, ít nhiều gì thì em cũng thấy thầy thích chuyện này…”
Hoắc Đông Quân nhăn mày, hắn có phải nghe nhầm rồi không? Rõ ràng Dương Tuyết Hoa không thích chuyện này, vậy mà hôm nay chỉ vì một bài tập nhỏ mà cô dám to gan đề xuất việc ngủ với hắn?
“Chuyện nào ra chuyện nấy, em không làm bài tập thì không có điểm…”
Dương Tuyết Hoa quỳ trên giường, cô khẽ cúi xuống hôn lên môi của Hoắc Đông Quân, sau đó còn học hắn mà đưa lưỡi vào dây dưa với đầu lưỡi của hắn. Vì hôm nay Hoắc Đông Quân không hút thuốc nên khoang miệng của hắn có mùi bạc hà vô cùng dễ chịu, có thể đây là mùi của kem đánh răng…
“Dương Tuyết Hoa, em làm gì vậy?”
Hoắc Đông Quân muốn đẩy Dương Tuyết Hoa ra nhưng cô lại cố tình hôn hắn thêm lần nữa, sau đó liền đẩy hắn nằm xuống giường…
“Thầy không thích em à?”
Hoắc Đông Quân đương nhiên là thích, hắn thật sự rất thích Dương Tuyết Hoa nên mới quyết định dây dưa với cô…
“Em xuống đi, hôm nay tôi không muốn làm chuyện này với em…”
Dương Tuyết Hoa cúi xuống muốn hôn Hoắc Đông Quân nhưng hắn lại né sang một bên, cô cũng không bỏ cuộc mà quyết định hôn lên cổ hắn để khiêu khích thú tính của đàn ông, cô không tin hắn có thể chịu được sự kích thích mãnh liệt này…
“Không thích em thật à? Anh không muốn chạm vào em à?”
Dưới ánh sáng mờ ảo được truyền đến từ đèn ngủ, từng đường nét quyến rũ trên cơ thể của Dương Tuyết Hoa như ẩn như hiện sau lớp váy ngủ, toàn bộ đều được thu vào tầm mắt của Hoắc Đông Quân khiến hắn ngứa ngáy trong người. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội thì hắn quyết định đè cô xuống giường…
“Là em tự làm tự chịu…!”
/70
|