Theo thói quen thường ngày, khoảng thời gian chín giờ tối Doãn Đức Vịnh sẽ pha sữa mang vào phòng cho bà Doãn và nói chuyện giây lát, sau đó mới quay lại tiếp tục làm việc.
Hôm nay cũng thế, sau khi lên phòng làm việc đã hơn chín giờ rưỡi, và hiện tại Phương Triều Anh vẫn chưa về hay phản hồi tin nhắn của anhPhương Triều Anh vẫn chưa về hay phản hồi tin nhắn của anh.
“ Rốt cuộc là ai gọi Triều Anh? Ai đã khiến cô ấy phải gấp gáp rời đi như thế? Tại sao tới bây giờ vẫn chưa về nhà? Bận việc gì mà không trả lời tin nhắn? Triều Anh đang ở đâu? ”
Doãn Đức Vịnh đặt ra quá nhiều câu hỏi, nhưng mãi không có câu trả lời. Tệ hơn sau đó anh suy đoán Triều Anh cô đang Á hẹn hò ’, ví dụ như ở khách sạn chẳng hạn, nên mới không trả lời tin nhắn của anh.
Ngoại trừ việc liên quan đến bà Doãn, thì dường như chẳng có điều làm anh phải bận tâm, thậm chí quan trọng hơn cả công việc của anh, nhưng hiện tại đã có thêm một người đủ sức tác động, chính là Phương Triều Anh.
Cùng thời gian, ở một quán bar nổi tiếng tại thành phố X, nơi đây đông đúc nhộn nhịp đủ mỗi loại thành phần và độ tuổi đến vui chơi. Lúc này, có ba cô gái đang ngồi ở tại một bàn, là Phương Triều Anh, Lạc Yến Dung và Giang Vũ Thư, tuy không khí cực kỳ náo nhiệt vui vẻ nhưng chẳng ai cười nổi, liên tục an ủi bạn thân đang thất tình.
“ Triều Anh à, đừng uống rượu nữa, cậu đã say rồi đấy.”
Giang Vũ Thư giành giật lại ly rượu từ tay của Triều Thư, nhưng thất bại do cô kiên quyết muốn uống, hết ly này lại sang ly khác.“ Tớ muốn uống mà...ực...”
Lạc Yến Dung nhăn mặt, lên tiếng:
“ Chỉ bấy nhiêu đó thôi sao cậu chắc chắn rằng Doãn Đức Vịnh vẫn còn thích chị gái đó, có khi chỉ là tình chị em thân thiết. ”
"
Nghe vậy, Giang Vũ Thư gật đầu như cùng suy nghĩ, bồi thêm:
* Hay là cậu cứ bày tỏ hết cho Doãn Đức Vịnh nghe đi, yêu thì yêu, không thì ly hôn, chứ suy đoán càng thêm giày vò trái tim.”
Mặc dù tiếng nhạc nơi đây cực lớn, rất ồn ào, nhưng khoảng gần Phương Triều Anh vẫn có thể nghe được những lời của cả hai đã nói. Người ngoài cuộc thì lúc nào cũng sáng suốt, nhưng người bên trong đang vô cùng rối bời và phức tạp, hình ảnh thân mật ấy cứ hiện lên trong đầu khiến cô thực sự không thể suy nghĩ khác hơn, lại thêm có rượu làm cho chẳng được tỉnh táo.
Suy đoán gì nữa, nếu có thích tớ thì anh ấy đã nói từ lâu...”
Vừa nói, câu nói của Hàn Tử Lộ lại vang lanh lảnh trong đầu:
"
' Chị Thái Đình hiện tại đang làm thủ tục ly hôn với chồng, tôi không tin trái tim Doãn Đức Vịnh chẳng chút lung lay.”
Lạc Yến Dung lại lên tiếng:
“ Có nhiều người đàn ông, họ thích đấy nhưng không dám nói, cứ âm thầm í. Tớ thì không có khuyến khích cậu chủ động, nhưng nếu thực sự Doãn Đức Vịnh là kiểu người như thế, vậy cậu phải bày tỏ hoặc dứt khoát bỏ anh ta.”
Bỗng dưng, Phương Triều Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, dường như đã mất kiểm soát từ hành động, lời nói đến cảm xúc, khiến cho cả hai người họ nhất thời đứng hình hoang mang.
Ừ thì đây là lần đầu tiên của cô...
Và rồi, khuôn miệng cô mếu máo, gào lên:
“ Tớ thích anh ấy...tớ rất thích anh ấy...anh ấy là người đàn ông đầu tiên mà tớ thích...tớ đau lòng lắm...tớ buồn...tớ muốn uống...ực...”
Giang Vũ Thư lập tức giành lại chai rượu được Phương Triều Anh cầm chặt trong tay đang rót vào ly rượu, nhưng lần nữa bất thành, lên tiếng khuyên ngăn:
“ Đừng uống nữa, để tớ và Yến Dung đưa cậu về nhà.”
Thế nhưng, hành động trái ngược với Vũ Thư, Lạc Yến Dung trở nên thong thả và còn cầm lên ly rượu cụng vào ly của Triều Anh, nói:
“ Cứ để cho cậu ấy uống đi, xua tan buồn đau, tớ chịu trách nhiệm đêm nay. Nào, Triều Anh, tớ uống với cậu! ”
‘Không được, Triều Anh đang sống chung với mẹ chồng đó, làm thế là hại cậu ấy. ” Giang Vũ Thư.
“ Vấn đề là bây giờ Triều Anh có chịu về không? Có chịu nghỉ uống không? Nếu Doãn Đức Vịnh thật lòng thương cậu ấy, sẽ có cách lấp liếm bao biện, đây là một phép thử xem anh ta có tốt với Triều Anh không đấy!”
“ Ực...ực...Doãn Đức Vịnh... ”
Thời gian cứ trôi liên tục, Doãn Đức Vịnh ra ngoài ban công đứng đợi, đến mỏi chân ngồi xuống rồi lại nóng lòng đứng dậy nhưng Phương Triều Anh vẫn chưa trở về, và bây giờ đã hơn mười một giờ tối.Sự kiên nhẫn của anh đã chẳng còn, thế là lập tức nâng chiếc điện thoại trên tay, sau đó nhanh chóng bấm gọi cho Triều Anh mặc kệ tin nhắn kia vẫn chưa phản hồi.
Ở bên đây, Phương Triều Anh đã say đến mức hoàn toàn mất kiểm soát, cứ lẩm bẩm trong miệng những câu từ vô nghĩa, được Giang Vũ Thư và Lạc Yến Dung dìu đỡ hai bên ra khỏi quán bar.
"
‘Cậu thấy chưa, Yến Dung? ”
“ Hazz, chắc Triều Anh chịu nghe lời cậu nghỉ uống à?
‘Bây giờ thì tính sao đây?”
"
“ Đưa Triều Anh về căn hộ chung cư của tớ đi, tối nay tớ sẽ ngủ lại chăm sóc cho cậu ấy.”
Giang Vũ Thư bất giác dâng lên cảm giác lo sợ và bất an, nhăn nhó lên tiếng:
“ Được không đấy? Liệu ổn không? Hay là đưa Triều Anh về nhà ba mẹ của cậu ấy đi, hoặc gọi điện thoại cho Doãn Đức Vịnh. ”
" Làm sao gọi điện khi chúng ta không biết mật khẩu điện thoại của cậu ấy? Nhưng mà phương án đầu tiên ổn á, cũng tốt hơn là ở nhà tớ.
Reng reng reng...
Hôm nay cũng thế, sau khi lên phòng làm việc đã hơn chín giờ rưỡi, và hiện tại Phương Triều Anh vẫn chưa về hay phản hồi tin nhắn của anhPhương Triều Anh vẫn chưa về hay phản hồi tin nhắn của anh.
“ Rốt cuộc là ai gọi Triều Anh? Ai đã khiến cô ấy phải gấp gáp rời đi như thế? Tại sao tới bây giờ vẫn chưa về nhà? Bận việc gì mà không trả lời tin nhắn? Triều Anh đang ở đâu? ”
Doãn Đức Vịnh đặt ra quá nhiều câu hỏi, nhưng mãi không có câu trả lời. Tệ hơn sau đó anh suy đoán Triều Anh cô đang Á hẹn hò ’, ví dụ như ở khách sạn chẳng hạn, nên mới không trả lời tin nhắn của anh.
Ngoại trừ việc liên quan đến bà Doãn, thì dường như chẳng có điều làm anh phải bận tâm, thậm chí quan trọng hơn cả công việc của anh, nhưng hiện tại đã có thêm một người đủ sức tác động, chính là Phương Triều Anh.
Cùng thời gian, ở một quán bar nổi tiếng tại thành phố X, nơi đây đông đúc nhộn nhịp đủ mỗi loại thành phần và độ tuổi đến vui chơi. Lúc này, có ba cô gái đang ngồi ở tại một bàn, là Phương Triều Anh, Lạc Yến Dung và Giang Vũ Thư, tuy không khí cực kỳ náo nhiệt vui vẻ nhưng chẳng ai cười nổi, liên tục an ủi bạn thân đang thất tình.
“ Triều Anh à, đừng uống rượu nữa, cậu đã say rồi đấy.”
Giang Vũ Thư giành giật lại ly rượu từ tay của Triều Thư, nhưng thất bại do cô kiên quyết muốn uống, hết ly này lại sang ly khác.“ Tớ muốn uống mà...ực...”
Lạc Yến Dung nhăn mặt, lên tiếng:
“ Chỉ bấy nhiêu đó thôi sao cậu chắc chắn rằng Doãn Đức Vịnh vẫn còn thích chị gái đó, có khi chỉ là tình chị em thân thiết. ”
"
Nghe vậy, Giang Vũ Thư gật đầu như cùng suy nghĩ, bồi thêm:
* Hay là cậu cứ bày tỏ hết cho Doãn Đức Vịnh nghe đi, yêu thì yêu, không thì ly hôn, chứ suy đoán càng thêm giày vò trái tim.”
Mặc dù tiếng nhạc nơi đây cực lớn, rất ồn ào, nhưng khoảng gần Phương Triều Anh vẫn có thể nghe được những lời của cả hai đã nói. Người ngoài cuộc thì lúc nào cũng sáng suốt, nhưng người bên trong đang vô cùng rối bời và phức tạp, hình ảnh thân mật ấy cứ hiện lên trong đầu khiến cô thực sự không thể suy nghĩ khác hơn, lại thêm có rượu làm cho chẳng được tỉnh táo.
Suy đoán gì nữa, nếu có thích tớ thì anh ấy đã nói từ lâu...”
Vừa nói, câu nói của Hàn Tử Lộ lại vang lanh lảnh trong đầu:
"
' Chị Thái Đình hiện tại đang làm thủ tục ly hôn với chồng, tôi không tin trái tim Doãn Đức Vịnh chẳng chút lung lay.”
Lạc Yến Dung lại lên tiếng:
“ Có nhiều người đàn ông, họ thích đấy nhưng không dám nói, cứ âm thầm í. Tớ thì không có khuyến khích cậu chủ động, nhưng nếu thực sự Doãn Đức Vịnh là kiểu người như thế, vậy cậu phải bày tỏ hoặc dứt khoát bỏ anh ta.”
Bỗng dưng, Phương Triều Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, dường như đã mất kiểm soát từ hành động, lời nói đến cảm xúc, khiến cho cả hai người họ nhất thời đứng hình hoang mang.
Ừ thì đây là lần đầu tiên của cô...
Và rồi, khuôn miệng cô mếu máo, gào lên:
“ Tớ thích anh ấy...tớ rất thích anh ấy...anh ấy là người đàn ông đầu tiên mà tớ thích...tớ đau lòng lắm...tớ buồn...tớ muốn uống...ực...”
Giang Vũ Thư lập tức giành lại chai rượu được Phương Triều Anh cầm chặt trong tay đang rót vào ly rượu, nhưng lần nữa bất thành, lên tiếng khuyên ngăn:
“ Đừng uống nữa, để tớ và Yến Dung đưa cậu về nhà.”
Thế nhưng, hành động trái ngược với Vũ Thư, Lạc Yến Dung trở nên thong thả và còn cầm lên ly rượu cụng vào ly của Triều Anh, nói:
“ Cứ để cho cậu ấy uống đi, xua tan buồn đau, tớ chịu trách nhiệm đêm nay. Nào, Triều Anh, tớ uống với cậu! ”
‘Không được, Triều Anh đang sống chung với mẹ chồng đó, làm thế là hại cậu ấy. ” Giang Vũ Thư.
“ Vấn đề là bây giờ Triều Anh có chịu về không? Có chịu nghỉ uống không? Nếu Doãn Đức Vịnh thật lòng thương cậu ấy, sẽ có cách lấp liếm bao biện, đây là một phép thử xem anh ta có tốt với Triều Anh không đấy!”
“ Ực...ực...Doãn Đức Vịnh... ”
Thời gian cứ trôi liên tục, Doãn Đức Vịnh ra ngoài ban công đứng đợi, đến mỏi chân ngồi xuống rồi lại nóng lòng đứng dậy nhưng Phương Triều Anh vẫn chưa trở về, và bây giờ đã hơn mười một giờ tối.Sự kiên nhẫn của anh đã chẳng còn, thế là lập tức nâng chiếc điện thoại trên tay, sau đó nhanh chóng bấm gọi cho Triều Anh mặc kệ tin nhắn kia vẫn chưa phản hồi.
Ở bên đây, Phương Triều Anh đã say đến mức hoàn toàn mất kiểm soát, cứ lẩm bẩm trong miệng những câu từ vô nghĩa, được Giang Vũ Thư và Lạc Yến Dung dìu đỡ hai bên ra khỏi quán bar.
"
‘Cậu thấy chưa, Yến Dung? ”
“ Hazz, chắc Triều Anh chịu nghe lời cậu nghỉ uống à?
‘Bây giờ thì tính sao đây?”
"
“ Đưa Triều Anh về căn hộ chung cư của tớ đi, tối nay tớ sẽ ngủ lại chăm sóc cho cậu ấy.”
Giang Vũ Thư bất giác dâng lên cảm giác lo sợ và bất an, nhăn nhó lên tiếng:
“ Được không đấy? Liệu ổn không? Hay là đưa Triều Anh về nhà ba mẹ của cậu ấy đi, hoặc gọi điện thoại cho Doãn Đức Vịnh. ”
" Làm sao gọi điện khi chúng ta không biết mật khẩu điện thoại của cậu ấy? Nhưng mà phương án đầu tiên ổn á, cũng tốt hơn là ở nhà tớ.
Reng reng reng...
/45
|