Mặc dù bà Doãn và bà Phương thân thiết với nhau đã hơn mười năm, giữa bà và cô cũng chẳng xa lạ, nhưng việc ngày đầu làm dâu mà dậy trễ khiến Phương Triều Anh vô cùng xấu hổ ngại ngùng.
Cũng tại Doãn Đức Vịnh anh ta đêm qua, làm cô quên đặt báo thức...!
“ Ây, ngồi xuống ăn sáng đi con. Sao phải xin lỗi mẹ chứ, sau này muốn ngủ thì cứ ngủ. ”
“ Dạ... ”
Bữa ăn sáng đầu tiên nhẹ nhàng trôi qua, do Triều Anh và bà Doãn đã quá quen thuộc nên không có sự ngượng ngùng hay khó hòa nhập, người đáng nói ở đây lại chính là chồng cô, Doãn Đức Vịnh.
Tuy nhiên, cả hai đã thỏa thuận trước đó, trước mặt mọi người sẽ xưng hô thân mật, để không ai phát hiện hay nghi ngờ.
Trong hơn hai tháng qua, cả hai làm rất tốt điều đó.
“ Hôm nay con có đến văn phòng làm việc không, Đức Vịnh? ”
“ Không ạ, có việc gì sao mẹ? ”
Mặc dù không đi làm, nhưng vừa ăn sáng xong Doãn Đức Vịnh liền ra sofa phòng khách ôm chiếc Laptop và tệp hồ sơ làm việc, là ‘ bạn gái ’ được anh công khai ôm ấp ngày đêm trong những năm qua.
“ Một lát đưa Triều Anh về nhà con bé chơi, ngày đầu tiên làm rể đấy. ”
“ Vâng, con biết rồi. ”
Lúc này, Phương Triều Anh từ trong bếp tiến ra đến gần cả hai, mang theo dĩa trái cây đã được cô cắt gọt sạch sẽ, sau đó đặt xuống chiếc bàn ngay vị trí của bà Doãn, từ tốn ngồi cạnh và lễ phép ghim một miếng táo đưa cho bà ấy, lên tiếng:
“ Mẹ ăn trái cây ạ. ”
“ Mẹ cảm ơn con! Nào, con cũng ăn đi. ”
Bà Doãn cũng ghim một miếng táo khác đưa cho Triều Anh, ánh mắt dành cho cực kỳ tình cảm thắm thiết, như mẹ và con gái.
Bỗng dưng, ánh mắt Phương Triều Anh lướt qua Doãn Đức Vịnh đang tập trung vào tệp hồ sơ, đột nhiên trong lòng nổi hứng trêu chọc và quấy rối đối phương làm việc. Thế nên, cô lập tức đứng dậy vòng sang ngồi cạnh bên anh, đưa miếng táo trước miệng, nũng nịu lên tiếng:
“ Anh ăn đi ha~ ”
Tầm mắt của Doãn Đức Vịnh lập tức nâng lên, khóe môi khẽ nhếch vẻ ra nụ cười lưu manh, sau đó đóng lại tệp hồ sơ tạm dừng công việc, cất lời:
“ Em đang bù đắp cho anh đấy ư? ”
Nụ cười trên môi của Phương Triều Anh trở nên gượng gạo, khuôn mặt cứng ngắc rồi hắt nhẹ chiếc cằm về phía bà Doãn, lí nhí lên tiếng:
“ Có mẹ ở đây, anh ăn nói cho tử tế. ”
“ Em suy nghĩ đi đâu vậy? Trong sáng lên! Ý anh là cú đánh lúc em đang ngủ, suýt chút nữa đã gãy sóng mũi. Triều Anh, em thử nói một điều tốt về mình đi, anh thực sự hiếu kỳ. ”
“ Đánh anh khi nào? Bằng chứng đâu? ”
Doãn Đức Vịnh rướn người ngồi thẳng, đặt luôn chiếc Laptop và tệp hồ sơ lên bàn, khẽ lắc đầu như đang vô cùng chán nản và thất vọng, rầu rĩ lên tiếng:
“ Mặt không xinh lắm, dáng cũng chẳng được đẹp, xấu ăn, xấu tính, xấu ngủ, em phải tạ ơn vì lấy được chồng đẹp trai đấy. ”
Phương Triều Anh tức đến mức há hốc, cười trong cơn nóng, thậm chí cổ họng nghẹn cứng không thể thốt lên thành chữ, hàng mi cong cứ chớp chớp nhìn đối phương.
Bà Doãn nín nhịn cơn cười, xô đẩy bả vai của con trai, nói:
“ Trêu chọc cũng có giới hạn thôi, Triều Anh tủi thân đấy. ”
Thế nhưng, Doãn Đức Vịnh vẫn không thay đổi, cười cợt Triều Anh, đưa tay véo vào khuôn mặt, lên tiếng:
“ Cô ấy không biết tủi thân đâu. ”
“ Đau~ ”
Chát...
Cho dù có bà Doãn, nhưng Phương Triều Anh vẫn không hề ngần ngại đánh vào tay Doãn Đức Vịnh cho anh buông ra, quá quắc hơn nữa còn trừng trừng đôi mắt đay nghiến, thốt lên:
“ Anh đừng tự luyến nữa được không? Tối qua khách mời ai cũng bảo ‘ wow, vợ của luật sư Doãn thật xinh gái ’ còn nói anh may mắn lắm mới cưới được phóng viên Phương. ”
“ Em có biết đó là phép lịch sự không? Chẳng lẽ bảo ‘ wow, vợ của luật sư Doãn thật kém xinh ’ hay nói anh xui xẻo lắm mới cưới em? ”
Phương Triều Anh tức điếng cả người, khuôn mặt thể hiện rõ ràng điều đó. Cuối cùng, cô vùng vằng hậm hực xô đẩy Doãn Đức Vịnh, nhìn sang bà Doãn lên tiếng:
“ Mẹ, anh ấy chọc con. ”
“ Em lớn rồi đấy, không còn là cô bé búi tóc hai bên nữa đâu. ”
Doãn Đức Vịnh bật cười khoái chí, tác phong chẳng còn lãnh khốc cứng rắn chuẩn mực khi làm việc hay đứng ở phiên tòa, đưa tay ngắt chiếc mũi thon cao thanh tú của Triều Anh, tiếp tục lên tiếng:
“ Thay đồ đi, anh đưa em về nhà. ”
“ Không thèm đi với anh. ”
Phương Triều Anh lườm nguýt đối phương một cái, vô cùng chán ghét. Sau đó, cô đứng dậy bước vòng sang ôm ấp cánh tay của bà Doãn, mỉm cười dễ thương rồi nói:
“ Bỏ anh ấy ở nhà, con và mẹ cùng đi. ”
“ Triều Anh, Đức Vịnh, hai đứa có định đi hưởng tuần trăng mật không? Sao mẹ chẳng nghe nhắc đến? ”
Bà Doãn vừa dứt câu, khuôn miệng của Phương Triều Anh lần nữa cứng ngắc, bất giác nhìn sang Doãn Đức Vịnh và cả hai lập tức liên kết ánh mắt với nhau, sau đó cô âm thầm khẽ nhướn mày ám hiệu như bảo anh hãy trả lời.
“ Triều Anh không thể xin nghỉ phép thêm, chuyến hưởng tuần trăng mật chắc phải đợi thời gian thích hợp. ”
“ Dạ phải, ngày mốt con trở lại đi làm rồi ạ. À, mẹ ơi, hay là để tụi con sắp xếp công việc, gia đình chúng ta cùng đi nghỉ dưỡng ha. ”
Cũng tại Doãn Đức Vịnh anh ta đêm qua, làm cô quên đặt báo thức...!
“ Ây, ngồi xuống ăn sáng đi con. Sao phải xin lỗi mẹ chứ, sau này muốn ngủ thì cứ ngủ. ”
“ Dạ... ”
Bữa ăn sáng đầu tiên nhẹ nhàng trôi qua, do Triều Anh và bà Doãn đã quá quen thuộc nên không có sự ngượng ngùng hay khó hòa nhập, người đáng nói ở đây lại chính là chồng cô, Doãn Đức Vịnh.
Tuy nhiên, cả hai đã thỏa thuận trước đó, trước mặt mọi người sẽ xưng hô thân mật, để không ai phát hiện hay nghi ngờ.
Trong hơn hai tháng qua, cả hai làm rất tốt điều đó.
“ Hôm nay con có đến văn phòng làm việc không, Đức Vịnh? ”
“ Không ạ, có việc gì sao mẹ? ”
Mặc dù không đi làm, nhưng vừa ăn sáng xong Doãn Đức Vịnh liền ra sofa phòng khách ôm chiếc Laptop và tệp hồ sơ làm việc, là ‘ bạn gái ’ được anh công khai ôm ấp ngày đêm trong những năm qua.
“ Một lát đưa Triều Anh về nhà con bé chơi, ngày đầu tiên làm rể đấy. ”
“ Vâng, con biết rồi. ”
Lúc này, Phương Triều Anh từ trong bếp tiến ra đến gần cả hai, mang theo dĩa trái cây đã được cô cắt gọt sạch sẽ, sau đó đặt xuống chiếc bàn ngay vị trí của bà Doãn, từ tốn ngồi cạnh và lễ phép ghim một miếng táo đưa cho bà ấy, lên tiếng:
“ Mẹ ăn trái cây ạ. ”
“ Mẹ cảm ơn con! Nào, con cũng ăn đi. ”
Bà Doãn cũng ghim một miếng táo khác đưa cho Triều Anh, ánh mắt dành cho cực kỳ tình cảm thắm thiết, như mẹ và con gái.
Bỗng dưng, ánh mắt Phương Triều Anh lướt qua Doãn Đức Vịnh đang tập trung vào tệp hồ sơ, đột nhiên trong lòng nổi hứng trêu chọc và quấy rối đối phương làm việc. Thế nên, cô lập tức đứng dậy vòng sang ngồi cạnh bên anh, đưa miếng táo trước miệng, nũng nịu lên tiếng:
“ Anh ăn đi ha~ ”
Tầm mắt của Doãn Đức Vịnh lập tức nâng lên, khóe môi khẽ nhếch vẻ ra nụ cười lưu manh, sau đó đóng lại tệp hồ sơ tạm dừng công việc, cất lời:
“ Em đang bù đắp cho anh đấy ư? ”
Nụ cười trên môi của Phương Triều Anh trở nên gượng gạo, khuôn mặt cứng ngắc rồi hắt nhẹ chiếc cằm về phía bà Doãn, lí nhí lên tiếng:
“ Có mẹ ở đây, anh ăn nói cho tử tế. ”
“ Em suy nghĩ đi đâu vậy? Trong sáng lên! Ý anh là cú đánh lúc em đang ngủ, suýt chút nữa đã gãy sóng mũi. Triều Anh, em thử nói một điều tốt về mình đi, anh thực sự hiếu kỳ. ”
“ Đánh anh khi nào? Bằng chứng đâu? ”
Doãn Đức Vịnh rướn người ngồi thẳng, đặt luôn chiếc Laptop và tệp hồ sơ lên bàn, khẽ lắc đầu như đang vô cùng chán nản và thất vọng, rầu rĩ lên tiếng:
“ Mặt không xinh lắm, dáng cũng chẳng được đẹp, xấu ăn, xấu tính, xấu ngủ, em phải tạ ơn vì lấy được chồng đẹp trai đấy. ”
Phương Triều Anh tức đến mức há hốc, cười trong cơn nóng, thậm chí cổ họng nghẹn cứng không thể thốt lên thành chữ, hàng mi cong cứ chớp chớp nhìn đối phương.
Bà Doãn nín nhịn cơn cười, xô đẩy bả vai của con trai, nói:
“ Trêu chọc cũng có giới hạn thôi, Triều Anh tủi thân đấy. ”
Thế nhưng, Doãn Đức Vịnh vẫn không thay đổi, cười cợt Triều Anh, đưa tay véo vào khuôn mặt, lên tiếng:
“ Cô ấy không biết tủi thân đâu. ”
“ Đau~ ”
Chát...
Cho dù có bà Doãn, nhưng Phương Triều Anh vẫn không hề ngần ngại đánh vào tay Doãn Đức Vịnh cho anh buông ra, quá quắc hơn nữa còn trừng trừng đôi mắt đay nghiến, thốt lên:
“ Anh đừng tự luyến nữa được không? Tối qua khách mời ai cũng bảo ‘ wow, vợ của luật sư Doãn thật xinh gái ’ còn nói anh may mắn lắm mới cưới được phóng viên Phương. ”
“ Em có biết đó là phép lịch sự không? Chẳng lẽ bảo ‘ wow, vợ của luật sư Doãn thật kém xinh ’ hay nói anh xui xẻo lắm mới cưới em? ”
Phương Triều Anh tức điếng cả người, khuôn mặt thể hiện rõ ràng điều đó. Cuối cùng, cô vùng vằng hậm hực xô đẩy Doãn Đức Vịnh, nhìn sang bà Doãn lên tiếng:
“ Mẹ, anh ấy chọc con. ”
“ Em lớn rồi đấy, không còn là cô bé búi tóc hai bên nữa đâu. ”
Doãn Đức Vịnh bật cười khoái chí, tác phong chẳng còn lãnh khốc cứng rắn chuẩn mực khi làm việc hay đứng ở phiên tòa, đưa tay ngắt chiếc mũi thon cao thanh tú của Triều Anh, tiếp tục lên tiếng:
“ Thay đồ đi, anh đưa em về nhà. ”
“ Không thèm đi với anh. ”
Phương Triều Anh lườm nguýt đối phương một cái, vô cùng chán ghét. Sau đó, cô đứng dậy bước vòng sang ôm ấp cánh tay của bà Doãn, mỉm cười dễ thương rồi nói:
“ Bỏ anh ấy ở nhà, con và mẹ cùng đi. ”
“ Triều Anh, Đức Vịnh, hai đứa có định đi hưởng tuần trăng mật không? Sao mẹ chẳng nghe nhắc đến? ”
Bà Doãn vừa dứt câu, khuôn miệng của Phương Triều Anh lần nữa cứng ngắc, bất giác nhìn sang Doãn Đức Vịnh và cả hai lập tức liên kết ánh mắt với nhau, sau đó cô âm thầm khẽ nhướn mày ám hiệu như bảo anh hãy trả lời.
“ Triều Anh không thể xin nghỉ phép thêm, chuyến hưởng tuần trăng mật chắc phải đợi thời gian thích hợp. ”
“ Dạ phải, ngày mốt con trở lại đi làm rồi ạ. À, mẹ ơi, hay là để tụi con sắp xếp công việc, gia đình chúng ta cùng đi nghỉ dưỡng ha. ”
/45
|