"Em có nhớ những chuyện mình đã nói đêm qua không?"
Nhắc đến chuyện ấy, da mặt của Phương Triều Anh bỗng chốc đỏ lựng, đôi mắt xao động ngại ngùng.
Tuy là cô không nhớ hết tất cả mọi việc, nhưng vụn vặt vài câu từ ' tôi muốn uống rượu'' khó chịu ~ ' và cô hay gọi tên anh 'Doãn Đức Vịnh', với lại cô nhớ hình như mình có khóc...
Quan sát thấy Phương Triều Anh lặng thing không nói, anh lại nổi hứng trêu chọc, lên tiếng:
"Em bảo là anh rất đẹp trai, nói em thích anh và cho rằng anh thích Thái Đình. Còn nói anh là của em, sau này không cho anh quan tâm chị ấy, không cho anh đến gần Thái Đình hay tiếp xúc,... "
Những câu nói đầu tiên, đôi mắt của Triều Anh đã sớm căng tròn cả kinh, sau đó phản ứng xoay lại bụm miệng của Doãn Đức Vịnh, khuôn mặt phụng phịu e thẹn rõ ràng.
"Em không có nói, anh không được bịa chuyện vu khống! "
Lông mày của Doãn Đức Vịnh khẽ nhếch, bàn tay nâng lên gỡ bàn tay của Triều Anh ra khỏi, nét mặt sau đó thay đổi nhanh chóng giả vờ buồn rầu, hỏi lại:
"Em không thích anh sao? Chắc vậy nên mới bảo anh hãy quên chuyện đêm qua, còn muốn ly hôn thậm chí là đẩy anh cho chị Thái Đình để em tự do đúng không?
- Ừ, nếu em muốn ly hôn thì ly hôn, nói với ba mẹ hai bên lý do gì cũng được, anh không chung thủy lăng nhăng cũng chẳng sao cả,..."
Phương Triều Anh lần nữa đưa tay đặt hờ vào môi của Doãn Đức Vịnh, ý nghĩ như không cho anh tiếp tục, đôi mắt tròn xoe trừng trừng lấy anh cùng chiếc cằm hắt lên ngạo nghễ kiêu căng, nâng giọng cất tiếng:
"Em muốn ly hôn khi nào?"
"Là khi nãy!"
" Anh không thấy em vì...thích anh mà thay đổi rất nhiều sao? Còn định học nấu ăn, trở thành một người phụ nữ của gia đình."
" Vì anh sao?"
Sau câu hỏi ấy, đối phương lập tức gật đầu. Doãn Đức Vịnh cảm thấy mình thực sự khờ khạo, cứ tưởng Triều Anh thay đổi đột ngột vì một người khác, nào ngờ lại chính là anh.
Lúc này, hai bàn tay Doãn Đức Vịnh chạm vào bên eo của Phương Triều Anh, rồi luồn lách ra sau lưng kéo cả người cô tới trước ôm chặt trong lòng, đôi mắt dịu dàng nhìn cô đắm đuối, tiếp tục lên tiếng:
"Mình yêu nhau nhé?"
Phương Triều Anh nhất thời cứng đờ lần nữa, chớp nhẹ mi mắt xao động, vốn dĩ trong lòng đã sớm ngập tràn hạnh phúc, hơi ấm lẫn mùi hương thao túng tâm lý của cô, sau đó gật đầu đồng ý.
Doãn Đức Vịnh mỉm cười nhè nhẹ, lồng ngực nhộn nhạo bởi vì vui sướng. Hợp đồng hôn nhân nay trở thành hôn nhân đúng nghĩa, thời gian kết thúc là khi trái tim ngừng đập.
Và rồi, đôi môi của cả hai gắn kết làm một như trái tim đã hòa chung nhịp đập yêu thương. Phần đầu phối hợp nghiêng ngã, bờ môi uyển chuyển mút máp lấy đối phương, chiếc lưỡi quyến rũ xoắn xuýt vào nhau theo tiếu tấu từ nồng nàn đến cuồng nhiệt say đắm.
Nụ hôn dài đẳng đẳng kết thúc, bờ môi đều bóng loáng sưng phù đỏ thằm, khuôn mặt cũng ửng hồng và nhịp thở lúc này vừa gấp gáp lại vừa hỗn loạn, cơ thể tự phát sinh ra cảm giác hưng phấn rạo rực.
"Đức Vịnh... "
" Cho anh nha..?"
"Ừ."
Sau cái gật đầu thẹn thùng ấy, cơ thể của Phương Triều Anh lập tức bị Doãn Đức Vịnh nhấc lên bể ngang trên tay, ánh mắt liên kết nhìn nhau thấu rõ tâm tư tình cảm, sau đó từng bước chân nhanh chóng tiến lại chiếc giường.
Âm thanh rên rỉ và thở dốc hòa quyện, hai cơ thể hoàn toàn trái ngược xác nhập gắn kết lại với nhau làm một để thỏa mãn yêu thương, khao khát ham muốn đơn giản của những người yêu nhau.
Lúc này, trên giường hai thân thể trần trụi không một mảnh vải che chắn thân mật âu yếm lấy nhau, không gian nóng bỏng khiến cơ thể cả hai lấm tấm mồ hôi và da thịt đỏ bừng.
Dĩ nhiên Doãn Đức Vịnh ở tư thế làm chủ cuộc chơi, từng lần chuyển động đều mang tới khoái cảm tuyệt vời cho
Phương Triều Anh, khiến cô mê đắm nỉ non không dứt.
"A.ư.ư aưm~"
Bỗng dưng, đang miên man trong sự sung sướng hạnh phúc, thì Doãn Đức Vịnh ác ý dừng lại trêu chọc, làm cho
Triều Anh ưỡn ẹo, cơ thể khó chịu vô cùng.
"Đức Vịnh~ ưm ~ sao anh...anh không làm nữa ...ưm~ Khó chịu~ "
Doãn Đức Vịnh nâng cả người Phương Triều Anh ngồi dậy, nhưng chính xác là ngồi trên phần đùi của anh. Kết quả, cự long cứng rắn được đẩy vào sâu hơn bên trong cơ thể cô, khiến cả hai phải đồng thanh rên rỉ sung sướng.
"ปm ~ "
Và rồi, Triều Anh bám vào bờ vai vạm vỡ rắc chắc của anh, móng tay sắc nhọn ghim xuống càu cấu. Vốn dĩ cô không ngờ rằng, cả hai lại tiến triển nhanh chóng đến vậy.
" Chuyển động đi, Triều Anh ~"
Thế là, Phương Triều Anh làm theo bản năng căn bản chưa có kỹ thuật, cơ thể nặng nề nâng lên đôi chút rồi hạ xuống tuyệt đối, tiết tấu dần dần nhanh hơn và trở nên thuần thục, ôm ấp khít khao lấy dị vật thô to sưng phồng của anh, sự vui thích khiến cô hăng say và máu lửa cực kỳ.
"A~ ưm ~"
Nhắc đến chuyện ấy, da mặt của Phương Triều Anh bỗng chốc đỏ lựng, đôi mắt xao động ngại ngùng.
Tuy là cô không nhớ hết tất cả mọi việc, nhưng vụn vặt vài câu từ ' tôi muốn uống rượu'' khó chịu ~ ' và cô hay gọi tên anh 'Doãn Đức Vịnh', với lại cô nhớ hình như mình có khóc...
Quan sát thấy Phương Triều Anh lặng thing không nói, anh lại nổi hứng trêu chọc, lên tiếng:
"Em bảo là anh rất đẹp trai, nói em thích anh và cho rằng anh thích Thái Đình. Còn nói anh là của em, sau này không cho anh quan tâm chị ấy, không cho anh đến gần Thái Đình hay tiếp xúc,... "
Những câu nói đầu tiên, đôi mắt của Triều Anh đã sớm căng tròn cả kinh, sau đó phản ứng xoay lại bụm miệng của Doãn Đức Vịnh, khuôn mặt phụng phịu e thẹn rõ ràng.
"Em không có nói, anh không được bịa chuyện vu khống! "
Lông mày của Doãn Đức Vịnh khẽ nhếch, bàn tay nâng lên gỡ bàn tay của Triều Anh ra khỏi, nét mặt sau đó thay đổi nhanh chóng giả vờ buồn rầu, hỏi lại:
"Em không thích anh sao? Chắc vậy nên mới bảo anh hãy quên chuyện đêm qua, còn muốn ly hôn thậm chí là đẩy anh cho chị Thái Đình để em tự do đúng không?
- Ừ, nếu em muốn ly hôn thì ly hôn, nói với ba mẹ hai bên lý do gì cũng được, anh không chung thủy lăng nhăng cũng chẳng sao cả,..."
Phương Triều Anh lần nữa đưa tay đặt hờ vào môi của Doãn Đức Vịnh, ý nghĩ như không cho anh tiếp tục, đôi mắt tròn xoe trừng trừng lấy anh cùng chiếc cằm hắt lên ngạo nghễ kiêu căng, nâng giọng cất tiếng:
"Em muốn ly hôn khi nào?"
"Là khi nãy!"
" Anh không thấy em vì...thích anh mà thay đổi rất nhiều sao? Còn định học nấu ăn, trở thành một người phụ nữ của gia đình."
" Vì anh sao?"
Sau câu hỏi ấy, đối phương lập tức gật đầu. Doãn Đức Vịnh cảm thấy mình thực sự khờ khạo, cứ tưởng Triều Anh thay đổi đột ngột vì một người khác, nào ngờ lại chính là anh.
Lúc này, hai bàn tay Doãn Đức Vịnh chạm vào bên eo của Phương Triều Anh, rồi luồn lách ra sau lưng kéo cả người cô tới trước ôm chặt trong lòng, đôi mắt dịu dàng nhìn cô đắm đuối, tiếp tục lên tiếng:
"Mình yêu nhau nhé?"
Phương Triều Anh nhất thời cứng đờ lần nữa, chớp nhẹ mi mắt xao động, vốn dĩ trong lòng đã sớm ngập tràn hạnh phúc, hơi ấm lẫn mùi hương thao túng tâm lý của cô, sau đó gật đầu đồng ý.
Doãn Đức Vịnh mỉm cười nhè nhẹ, lồng ngực nhộn nhạo bởi vì vui sướng. Hợp đồng hôn nhân nay trở thành hôn nhân đúng nghĩa, thời gian kết thúc là khi trái tim ngừng đập.
Và rồi, đôi môi của cả hai gắn kết làm một như trái tim đã hòa chung nhịp đập yêu thương. Phần đầu phối hợp nghiêng ngã, bờ môi uyển chuyển mút máp lấy đối phương, chiếc lưỡi quyến rũ xoắn xuýt vào nhau theo tiếu tấu từ nồng nàn đến cuồng nhiệt say đắm.
Nụ hôn dài đẳng đẳng kết thúc, bờ môi đều bóng loáng sưng phù đỏ thằm, khuôn mặt cũng ửng hồng và nhịp thở lúc này vừa gấp gáp lại vừa hỗn loạn, cơ thể tự phát sinh ra cảm giác hưng phấn rạo rực.
"Đức Vịnh... "
" Cho anh nha..?"
"Ừ."
Sau cái gật đầu thẹn thùng ấy, cơ thể của Phương Triều Anh lập tức bị Doãn Đức Vịnh nhấc lên bể ngang trên tay, ánh mắt liên kết nhìn nhau thấu rõ tâm tư tình cảm, sau đó từng bước chân nhanh chóng tiến lại chiếc giường.
Âm thanh rên rỉ và thở dốc hòa quyện, hai cơ thể hoàn toàn trái ngược xác nhập gắn kết lại với nhau làm một để thỏa mãn yêu thương, khao khát ham muốn đơn giản của những người yêu nhau.
Lúc này, trên giường hai thân thể trần trụi không một mảnh vải che chắn thân mật âu yếm lấy nhau, không gian nóng bỏng khiến cơ thể cả hai lấm tấm mồ hôi và da thịt đỏ bừng.
Dĩ nhiên Doãn Đức Vịnh ở tư thế làm chủ cuộc chơi, từng lần chuyển động đều mang tới khoái cảm tuyệt vời cho
Phương Triều Anh, khiến cô mê đắm nỉ non không dứt.
"A.ư.ư aưm~"
Bỗng dưng, đang miên man trong sự sung sướng hạnh phúc, thì Doãn Đức Vịnh ác ý dừng lại trêu chọc, làm cho
Triều Anh ưỡn ẹo, cơ thể khó chịu vô cùng.
"Đức Vịnh~ ưm ~ sao anh...anh không làm nữa ...ưm~ Khó chịu~ "
Doãn Đức Vịnh nâng cả người Phương Triều Anh ngồi dậy, nhưng chính xác là ngồi trên phần đùi của anh. Kết quả, cự long cứng rắn được đẩy vào sâu hơn bên trong cơ thể cô, khiến cả hai phải đồng thanh rên rỉ sung sướng.
"ปm ~ "
Và rồi, Triều Anh bám vào bờ vai vạm vỡ rắc chắc của anh, móng tay sắc nhọn ghim xuống càu cấu. Vốn dĩ cô không ngờ rằng, cả hai lại tiến triển nhanh chóng đến vậy.
" Chuyển động đi, Triều Anh ~"
Thế là, Phương Triều Anh làm theo bản năng căn bản chưa có kỹ thuật, cơ thể nặng nề nâng lên đôi chút rồi hạ xuống tuyệt đối, tiết tấu dần dần nhanh hơn và trở nên thuần thục, ôm ấp khít khao lấy dị vật thô to sưng phồng của anh, sự vui thích khiến cô hăng say và máu lửa cực kỳ.
"A~ ưm ~"
/45
|