Sao thế? Không nỡ chia tay người tình nhỏ của anh sao?
Cố Thừa Diệu mở mắt ra, lập tức nhìn thấy ánh mắt mỉa mai hàm chứa vẻ châm biếm trong mắt Diêu Hữu Thiên.
Trong lòng chua chát, nhưng một chữ cũng khó nói.
Những đau khổ này giống như ngọn núi, đè nặng trong lòng anh, đè khiến anh không thở nổi. Nhất là khi nhìn thấy Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển.
Anh không thể động đậy, không thể nói chuyện. Anh cứng đờ ở đó, cưỡng ép mình không nghĩ, không nhìn, không suy xét.
Nhưng có một số chuyện, không phải bạn trốn tránh, thì sẽ không tồn tại.
Bạch Yên Nhiên đã mắc chứng uất ức. Theo lý thuyết, đây là một loại bệnh tinh thần. Vì tình yêu, đã ép điên một cô gái rồi.
Anh không vui nổi. Cảm xúc này, không liên quan gì đến không nỡ.
Bàn tay với ra, kéo Diêu Hữu Thiên ngồi trên đầu gối anh.
Diêu Hữu Thiên không muốn như mong muốn của anh, vọt lên muốn đứng dậy.
Cố Thừa Diệu lại ấn mạnh người cô không cho cô đi, bàn tay giữ chặt eo cô, ôm chặt cô ở trong lòng mình.
Vùi mặt vào cổ cô, giờ này khắc này, chỉ có nhiệt độ cơ thể của cô, hương thơm của cô, có thể khiến tâm trạng anh êm dịu trở lại.
Anh không muốn buông tay.
Anh ôm chặt như vậy, giống như ôm Diêu Hữu Thiên chính là ôm lấy tất cả.
Cố Thừa Diệu, buông em ra, lăn về bên người tình nhỏ của anh đi.
Anh không hề không nỡ. Giọng nói Cố Thừa Diệu thản nhiên: Thiên Thiên, đừng nói anh như vậy.
Thèm mà quan tâm anh có hay không. Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên như không quan tâm điều gì: Nếu anh không nỡ, em cũng sẽ đi tìm một người.
Thiên Thiên —— Cánh tay Cố Thừa Diệu siết chặt, Diêu Hữu Thiên có chút không thở nổi.
Anh buông em ra. Diêu Hữu Thiên sao không hất tay anh ra, liều mạng cào mu bàn tay anh, để anh buông mình ra: Không hề không nỡ, vừa về đã bày vẻ mặt cho em nhìn, giống như em nợ anh không bằng. Tránh ra, em không nợ nần gì anh.
Anh thật sự không hề không nỡ. Cố Thừa Diệu giữ chặt eo cô, dù thế nào cũng không cho cô đi: Thiên Thiên. Anh chỉ, có chút khổ sở.
... Đúng vậy ha. Chia tay với người cũ của anh, nhất định anh khổ sở rồi.
Không phải. Không phải như thế. Cố Thừa Diệu lắc đầu: Cô ấy ——
Anh không biết phải nói thế nào, anh vẫn không thể nói ra miệng tất cả những gì Cố Học Võ đã làm.
Anh cũng không thể nói nên lời, rằng Bạch Yên Nhiên đã mắc chứng uất ức.
Anh không muốn lừa Diêu Hữu Thiên, anh thật sự rất khó chịu. Bởi vì tất cả những chuyện này, đều là do anh.
Cô ấy làm sao? Nếu nói trong lòng Diêu Hữu Thiên thoải mái mới khó chịu mới quái dị. Trong lòng chồng mình, nhớ đến bạn gái cũ.
Cô thật sự có kích động muốn ly hôn với Cố Thừa Diệu, nhưng lại không nỡ.
Cô không nỡ cứ từ bỏ như vậy.
Thật ra nghĩ từ một góc độ khác, hành động này của Cố Thừa Diệu cũng được tính là chung tình.
Nếu như anh thật sự không nghe không hỏi hờ hững lạnh nhạt với Bạch Yên Nhiên, cô sẽ thật sự cảm thấy anh bạc tình.
Đây chính là phụ nữ, người phụ nữ mâu thuẫn. Một mặt hi vọng người đàn ông chung tình, không muốn thấy người đó yêu người khác. Một mặt lại hi vọng người khiến anh yêu sâu sắc là mình.
Cô ấy không ổn lắm. Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên. Nghĩ nửa ngày, vẫn nói ra quyết định của mình.
Thiên Thiên, anh, nói với em một chuyện. Em đừng tức giận. Có được không?
Anh cứ nói trước xem là chuyện gì, em mới quyết định có tức giận hay không. Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, đột nhiên đứng thẳng người dậy: Sẽ không phải anh đã thay đổi chủ ý chứ? Muốn ly hôn với em?
Em nói linh tinh gì thế? Sắc mặt Cố Thừa Diệu khẽ biến: Anh đã nói rồi, anh sẽ không ly hôn với em. Không cho em nhắc đến hai chữ đó nữa, em có nghe hay không?
... Diêu Hữu Thiên dò xét anh một, cuối cùng nhếch khóe môi: Muốn em không nhắc đến, vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi.
Cố Thừa Diệu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù thế nào cũng không nghĩ đến, mình lại bị cô ức hiếp.
Vậy em muốn anh, biểu hiện thế nào?
Biểu hiện thế nào đây —— Diêu Hữu Thiên kéo dài âm cuối: Đi thôi. Hôm nay có một bộ phim mới, em quyết định để anh đưa em đi xem phim với nhau.
Chỉ như vậy?
Chỉ như vậy. Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, thêm một câu: Còn nữa. Không được nhắc đến tên người phụ nữ đó trước mặt em, cũng không được đi gặp cô ta. Càng không được nhớ đến cô ta.
… Môi Cố Thừa Diệu mấp máy, cuối cùng gật đầu: Được. Anh đã nói rõ với cô ấy rồi, sau này anh sẽ không nhắc đến cô ấy
Cố Thừa Diệu mở mắt ra, lập tức nhìn thấy ánh mắt mỉa mai hàm chứa vẻ châm biếm trong mắt Diêu Hữu Thiên.
Trong lòng chua chát, nhưng một chữ cũng khó nói.
Những đau khổ này giống như ngọn núi, đè nặng trong lòng anh, đè khiến anh không thở nổi. Nhất là khi nhìn thấy Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển.
Anh không thể động đậy, không thể nói chuyện. Anh cứng đờ ở đó, cưỡng ép mình không nghĩ, không nhìn, không suy xét.
Nhưng có một số chuyện, không phải bạn trốn tránh, thì sẽ không tồn tại.
Bạch Yên Nhiên đã mắc chứng uất ức. Theo lý thuyết, đây là một loại bệnh tinh thần. Vì tình yêu, đã ép điên một cô gái rồi.
Anh không vui nổi. Cảm xúc này, không liên quan gì đến không nỡ.
Bàn tay với ra, kéo Diêu Hữu Thiên ngồi trên đầu gối anh.
Diêu Hữu Thiên không muốn như mong muốn của anh, vọt lên muốn đứng dậy.
Cố Thừa Diệu lại ấn mạnh người cô không cho cô đi, bàn tay giữ chặt eo cô, ôm chặt cô ở trong lòng mình.
Vùi mặt vào cổ cô, giờ này khắc này, chỉ có nhiệt độ cơ thể của cô, hương thơm của cô, có thể khiến tâm trạng anh êm dịu trở lại.
Anh không muốn buông tay.
Anh ôm chặt như vậy, giống như ôm Diêu Hữu Thiên chính là ôm lấy tất cả.
Cố Thừa Diệu, buông em ra, lăn về bên người tình nhỏ của anh đi.
Anh không hề không nỡ. Giọng nói Cố Thừa Diệu thản nhiên: Thiên Thiên, đừng nói anh như vậy.
Thèm mà quan tâm anh có hay không. Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên như không quan tâm điều gì: Nếu anh không nỡ, em cũng sẽ đi tìm một người.
Thiên Thiên —— Cánh tay Cố Thừa Diệu siết chặt, Diêu Hữu Thiên có chút không thở nổi.
Anh buông em ra. Diêu Hữu Thiên sao không hất tay anh ra, liều mạng cào mu bàn tay anh, để anh buông mình ra: Không hề không nỡ, vừa về đã bày vẻ mặt cho em nhìn, giống như em nợ anh không bằng. Tránh ra, em không nợ nần gì anh.
Anh thật sự không hề không nỡ. Cố Thừa Diệu giữ chặt eo cô, dù thế nào cũng không cho cô đi: Thiên Thiên. Anh chỉ, có chút khổ sở.
... Đúng vậy ha. Chia tay với người cũ của anh, nhất định anh khổ sở rồi.
Không phải. Không phải như thế. Cố Thừa Diệu lắc đầu: Cô ấy ——
Anh không biết phải nói thế nào, anh vẫn không thể nói ra miệng tất cả những gì Cố Học Võ đã làm.
Anh cũng không thể nói nên lời, rằng Bạch Yên Nhiên đã mắc chứng uất ức.
Anh không muốn lừa Diêu Hữu Thiên, anh thật sự rất khó chịu. Bởi vì tất cả những chuyện này, đều là do anh.
Cô ấy làm sao? Nếu nói trong lòng Diêu Hữu Thiên thoải mái mới khó chịu mới quái dị. Trong lòng chồng mình, nhớ đến bạn gái cũ.
Cô thật sự có kích động muốn ly hôn với Cố Thừa Diệu, nhưng lại không nỡ.
Cô không nỡ cứ từ bỏ như vậy.
Thật ra nghĩ từ một góc độ khác, hành động này của Cố Thừa Diệu cũng được tính là chung tình.
Nếu như anh thật sự không nghe không hỏi hờ hững lạnh nhạt với Bạch Yên Nhiên, cô sẽ thật sự cảm thấy anh bạc tình.
Đây chính là phụ nữ, người phụ nữ mâu thuẫn. Một mặt hi vọng người đàn ông chung tình, không muốn thấy người đó yêu người khác. Một mặt lại hi vọng người khiến anh yêu sâu sắc là mình.
Cô ấy không ổn lắm. Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên. Nghĩ nửa ngày, vẫn nói ra quyết định của mình.
Thiên Thiên, anh, nói với em một chuyện. Em đừng tức giận. Có được không?
Anh cứ nói trước xem là chuyện gì, em mới quyết định có tức giận hay không. Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, đột nhiên đứng thẳng người dậy: Sẽ không phải anh đã thay đổi chủ ý chứ? Muốn ly hôn với em?
Em nói linh tinh gì thế? Sắc mặt Cố Thừa Diệu khẽ biến: Anh đã nói rồi, anh sẽ không ly hôn với em. Không cho em nhắc đến hai chữ đó nữa, em có nghe hay không?
... Diêu Hữu Thiên dò xét anh một, cuối cùng nhếch khóe môi: Muốn em không nhắc đến, vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi.
Cố Thừa Diệu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù thế nào cũng không nghĩ đến, mình lại bị cô ức hiếp.
Vậy em muốn anh, biểu hiện thế nào?
Biểu hiện thế nào đây —— Diêu Hữu Thiên kéo dài âm cuối: Đi thôi. Hôm nay có một bộ phim mới, em quyết định để anh đưa em đi xem phim với nhau.
Chỉ như vậy?
Chỉ như vậy. Diêu Hữu Thiên gật gật đầu, thêm một câu: Còn nữa. Không được nhắc đến tên người phụ nữ đó trước mặt em, cũng không được đi gặp cô ta. Càng không được nhớ đến cô ta.
… Môi Cố Thừa Diệu mấp máy, cuối cùng gật đầu: Được. Anh đã nói rõ với cô ấy rồi, sau này anh sẽ không nhắc đến cô ấy
/916
|