Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 200 - Chương 173

/916


Cố Thừa Diệu híp mắt lại, vẻ mặt mang theo vài phần nguy hiểm nhìn chằm chằm khuôn mặt Triệu Bách Xuyên.

Triệu Bách Xuyên không sợ chút nào, vẻ mặt thản nhiên. Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng không ảnh hưởng mảy may nào đến trạng thái hiện giờ của anh.

Diêu Hữu Thiên đã trở lại bình thường, khẽ khàng vỗ tay Cố Thừa Diệu.

Anh đi mua vé đi.

Cố Thừa Diệu đứng yên bất động. Ánh mắt phòng bị, vẫn không hề dời khỏi khuôn mặt Triệu Bách Xuyên.

Diêu Hữu Thiên có chút phì cười, người này, ghen tuông dữ dội vậy sao?

Thừa Diệu, anh đi mua vé đi. Ôm lấy cánh tay Cố Thừa Diệu, giọng nói của cô cực nhẹ: Em chờ anh.

Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, bàn tay đưa ra, kéo cô vào bên cạnh mình: Đi cùng anh.

Nếu như anh để Diêu Hữu Thiên ở một mình với Triệu Bách Xuyên, thật đúng là gặp quỷ rồi.

Diêu Hữu Thiên chưa kịp di chuyển, Triệu Bách Xuyên lại bật cười trước: Tình cảm của tổng giám đốc Cố và Thiên Thiên, thật đúng là không tầm thường mà.

Cảm ơn. Cố Thừa Diệu vừa nghe thấy người đàn ông khác gọi tên Diêu Hữu Thiên, đã cảm thấy cả người đều khó chịu: Thiên Thiên là vợ tôi, đương nhiên tình cảm phải tốt rồi.

Nét mặt Triệu Bách Xuyên vẫn đang cười, tận sâu trong mắt lại có sự buồn bã rõ ràng lóe lên.

Đúng vậy, Cố Thừa Diệu là chồng của Diêu Hữu Thiên ——

Diêu Hữu Thiên vốn định phản bác, có điều khi nghe thấy lời của Cố Thừa Diệu, vẻ ngạc nhiên hiện lên.

Tâm trạng vốn dĩ có chút buồn bực, đột nhiên đã biến mất không còn bóng dáng.

Không tự giác kề sát người đến bên Cố Thừa Diệu, ánh mắt Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Bách Xuyên mang theo vài phần áy náy: Thật xin lỗi, bọn tôi đi xem phim rồi. Vậy lần sau có cơ hội lại ——

Lời phía sau còn chưa nói xong, trên lưng Diêu Hữu Thiên bị ôm chặt.

Trên mặt Cố Thừa Diệu vẫn đang cười, nhưng nhìn về phía Triệu Bách Xuyên lại đầy phòng bị: Xin anh Triệu cứ tự nhiên, bọn tôi sẽ không quấy rầy nữa.

Ôm lấy eo Diêu Hữu Thiên, hoàn toàn không để cô có cơ hội chào tạm biệt Triệu Bách Xuyên.

Lần sau? Nằm mơ đi. Có anh ở đây, cũng đừng nghĩ đến lần sau.

Môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, quay đầu nhìn Triệu Bách Xuyên một cái, vẻ mặt đầy có lỗi.

Hành động đó lại khiến Cố Thừa Diệu xem như lưu luyến không rời. Sức lực trên lưng càng mạnh mẽ hơn.

Cố Thừa Diệu. Diêu Hữu Thiên hạ thấp giọng nói, mang theo vài phần bất mãn: Anh làm gì vậy?

Anh làm gì vậy? Phải là em làm gì vậy mới đúng chứ?” Cố Thừa Diệu áp đến gần cô, hơi thở ngay ở bên cổ cô: Nếu như anh không kéo em ra, em muốn thế nào? Đi ôn chuyện với anh ta? Nói chuyện thân tình?

Nói gì thế? Bọn em chỉ là bạn bè. Định nghĩa của Diêu Hữu Thiên với Triệu Bách Xuyên, quả thực chỉ là bạn bè tốt.

Phải ha, bạn bè. Bạn bè có ý đồ với cô: Bạn nam.

Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, liếc nhìn gò má của Cố Thừa Diệu một lúc lâu. Kiễng gót chân áp sát tới bên tai anh: Anh Cố. Hình như anh đến nhầm nơi rồi phải không?

... Có ý gì?

Nơi này là rạp chiếu phim, không phải phòng bếp, dấm chua nồng nặc như vậy, coi chừng ủ chua người khác đấy.

Cố Thừa Diệu lườm cô một cái, muốn phản bác, lại nói không nên lời.

Cách đó không xa, Triệu Bách Xuyên nhìn hai người thân mật giống như bên cạnh không người, ở trong mắt bọn họ, đều chỉ nhìn thấy bóng hình đối phương.

Dáng vẻ Diêu Hữu Thiên khéo cười duyên dáng, mày mắt cong cong, mặc dù không phải tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng thoạt nhìn lại tươi đẹp động lòng người như vậy.

Mà có lẽ bản thân Cố Thừa Diệu cũng không phát hiện, khi anh nhìn Diêu Hữu Thiên, vẻ bất lực lộ ra trong mắt đó tràn ngập sự yêu chiều.

Rạp chiếu phim người đến người đi. Nhưng đối với người đàn ông đó, lại biến trời đất vạn vật thành hư vô.

Thế giới đó, người khác không thể chen vào, bọn họ, cũng không muốn đi ra phải không?

Anh Cố, sao mặt anh lại đỏ như vậy? Diêu Hữu Thiên không hề cảm nhận được ánh mắt của Triệu Bách Xuyên, cô đùa nhiều thành nghiện, đưa một bàn tay ra vỗ vỗ mặt anh: Bị dấm chua ủ rồi sao?

Cố Thừa Diệu hờn giận bắt lấy tay cô kéo xuống, tức giận cũng không phải mà không tức giận cũng không phải.

Thấy người đến đến đi đi xung quanh đều đang nhìn mình, đôi mắt sâu thẳm của anh hơi híp lại, trong mắt có chút nguy hiểm lóe lên: Có vẻ em rất vui sướng?

… Diêu Hữu Thiên nhún vai, bên ngoài là vẻ mặt bình


/916

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status