Lúc đó em cùng Hạ Phàm còn không có nói được mấy câu, liền cảm thấy không đúng, về sau…. Lúc tỉnh lại thì phát hiện….. Lãnh Dương đã ở đó.”
Hạ Nhã đứt quãng kể lại mình như thế nào gặp mặt Hạ Phàm, quá trình đối phương như thế nào lừa gạt Lãnh Dương đến khách sạn, trên mặt chậm rãi hiện lên chút đau khổ, “Em cùng Lãnh Dương… giống như đều……bị bỏ thuốc, may mắn là anh ấy phản ứng nhanh…. Thật sự là không có xảy ra chuyện gì.”
Thương Ngao Liệt tựa hồ cũng không thèm để ý bọn họ đến tột cùng đã làm những gì trong phòng, ngược lại trước tiên quan tâm tình trạng thân thể của cô vợ nhỏ. “Cũng không biết cô ta đã cho em uống cái gì, ngày mai anh mang em đi bác sĩ làm kiểm tra toàn diện.”
Hạ Nhã suy nghĩ một chút, “Ách…. Gần đây bác sĩ Dư đang nghỉ phép.”
Thương Ngao Liệt cười cười, “Anh có quen một vị bác sĩ khác, không sao.” Anh đứng lên, nhìn cây đại thụ che trời trong tiểu khu ngoài cửa sổ, tâm tình hình như cũng không tốt lắm, liền đùa nói: “Mấy người này đều là do xem phim cùng tiểu thuyết riết rồi bị độc hại rồi hay sao? Chuyện vi phạm pháp luật cũng dám tùy tiện làm.”
Hạ Nhã ổn định tâm thần, sắc mặt hơi thay đổi, dưới mắt cũng là tràn đầy tức giận, hận không thể treo ngược cái tiểu tiện nhân Hạ Phàm kia lên quất một trận. “Việc này chính là do Hạ Phàm làm…… Tại sao cô ta lại bí quá hóa liều như vậy?”
Thương Ngao Liệt nói: “Việc này nói rõ Hạ Phàm không sợ chuyện này bị bại lộ.” Anh theo hướng này suy nghĩ tiếp, trong lòng không khỏi lạnh cả người, “Hạ Thanh Thuần . . . . .
Hạ Nhã nghe được ba chữ kia, càng mẫn cảm nhìn về phía anh, liền nghe anh nói: “Việc này cùng cô ta không thoát khỏi quan hệ.”
Hạ Nhã lúc này liền hiểu, hai người kia liên thủ là muốn, nếu như việc này thành công, hôn nhân của cô cùng Thương Ngao Liệt sẽ chấm dứt. Nếu lỡ thất bại, các cô cũng không sợ truy cứu trách nhiệm.
Chỉ là, tại sao Hạ Thanh Thuần phải làm vậy?
Thương Ngao Liệt nắm lấy khăn trải bàn, run rẩy nhào nát, lại trả về chỗ cũ. Hạ Nhã nhìn hành động có chút bối rối của anh, nháy nháy hai mắt.
Là do anh không xử lý tốt mọi việc.”
Trực giác của anh nói cho anh biết, suy nghĩ vẫn thường xuyên quấy phá trong lòng kia, cuối cùng trở thành sự thật rồi. Chỉ là, Hạ Thanh Thuần từ đầu tới giờ đều mang theo loại tình yêu nam nữ khác thường với anh sao? Chẳng lẽ sau khi Tần Lãng chết, cô ta xem anh như là chỗ dựa sao?
Giờ phút này Thương Ngao Liệt đã có cái nhìn.
Mặc dù Hạ Phàm không biết nhìn xa, nhưng cô ta nói như thế nào vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời nhiều, người làm chủ phía sau màn chuyện này, kể cả là thuốc, chỉ sợ đều là do Hạ Thanh Thuần sắp đặt.
Thương Ngao Liệt cân nhắc đến tầng này, sắc mặt không khỏi càng trở nên trắng. Anh sẽ không lại che chở cho cô ta, dù cô ta là vị hôn thê của bạn thân ngày xưa. Hạ Thanh Thuần nhất định chưa từng nghĩ đến, anh sẽ hung ác hạ được quyết định này.
Hạ Nhã bụng dạ hẹp hòi cũng đã đoán được, Hạ Thanh Thuần có thể sẽ nhớ thương chồng mình, nhưng lại không nghĩ rằng cơn ác mộng này sẽ biến thành sự thật. Cô không khỏi xoắn xuýt hỏi: “Vậy anh định….. đối phó với cô ta sao?”
Thương Ngao Liệt phản ứng cực nhanh sửa sang lại tốt suy nghĩ, anh không chút do dự nói: “Anh sẽ báo cảnh sát bắt cô ta.”
Anh quả thật không muốn người khác biết được quá khứ gian khổ kia, càng là lỗi lầm không cách gì đền bù tiếc nuối. Nhưng anh hôm nay càng muốn quý trọng hạnh phúc hiện tại. Thương Ngao Liệt tự nhận không phải vạn năng, cũng không phải thần thánh. Anh đồng tình người khác là một chuyện, bảo vệ người nhà của mình lại là một chuyện khác.
Anh cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình nhẫn tâm.
Thương Ngao Liệt đứng dậy đi tới bên cạnh điện thoại, gọi điện thoại cho người bạn cảnh sát đại đội hình sự, đơn giản thuật lại sự thật mọi chuyện đã xảy ra, sau đó tính toán mang Hạ Nhã đi làm ghi chép.
Anh ý bảo bà xã nhỏ nên đi rửa mặt một, trên mặt của cô toàn là nước mắt tèm lem, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hạ Nhã đi tới trước mặt Thương Ngao Liệt, cầm tay anh nói: “Thầy Thương, vậy anh thật sự….. không nghi ngờ em cùng Lãnh Dương?”
Người đàn ông trầm ổn cơ trí nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô nghiêng đầu hỏi: “Thật sự một chút xíu cũng không có hoài nghi sao?”
Thương Ngao Liệt đơn giản trêu chọc cô nói: “Lùi một vạn bước, dù anh không tin em, cũng nên tin vào chỉ số thông minh của em, sẽ không đem chuyện “vụn trộm bên ngoài” dễ dàng lộ ra cho người ta bắt được.”
Hạ Nhã khinh thường bĩu môi, lại nghe anh tiếp tục nói: “Tạm thời không cho phép gặp hắn.”
Cô hiểu được “hắn” đây là chỉ Lãnh Dương, xem ra giáo sư Thương vẫn có chút ghen. Hạ Nhã lập tức ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng Thương Ngao Liệt, “Tất cả nghe theo anh.”
Thương Ngao Liệt thấy bà xã nhỏ khó có được thái độ ngoan ngoãn mềm mại như vậy, không khỏi có chút thất thường. Anh giơ tay bóp nhẹ cái cằm nhỏ của cô, toàn thân tràn đầy khí thế.
Người đàn ông cúi đầu dây dưa đôi môi của cô gái nhỏ, mút nhẹ, cọ sát cánh môi mềm mại chỉ thuộc về anh. Tiếng giọng mũi thì thào cùng tiếng hút mút vang lên hòa cùng một chỗ. Hạ Nhã âm thầm ý thức được nụ hôn này làm cho người ta sợ hãi rung động, lại tuyệt vời đến độ nào.
Phòng khách ánh đèn dìu dịu, chiếu lên bóng hình thon dài của hai người.
Sáng sớm ngày nào đó, Thương Ngao Liệt cùng Hạ Nhã đang vây quanh ở phòng bếp thảo luận loại bánh mì nào ăn ngon, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô trước một bước chạy đi mở cửa.
Ai ngờ mới thấy được hai vị khách tới thăm là ai, bọn họ đã “bụp” một tiếng quỳ gối trước mặt Hạ Nhã, khiến cho cô sợ hãi kêu lên một tiếng.
Mắt thấy quỳ trên đất là hai vợ chồng trung niên trên 50 tuổi, gương mặt tràn đầy u sầu. Lúc này Hạ Nhã liền hiểu được, đây là chú thím trên danh nghĩa của cô đến cầu tình cho Hạ Phàm đây mà.
Vợ chồng hai người ngồi ở phòng khách, sắc mặt xám trắng, nói chuyện ấp a ấp úng, thiếu câu thiếu chữ, luôn là có mở đầu lại không có kết câu. Nhìn ra được Hạ Phàm đã bị bắt đến Cục Cảnh Sát tiếp nhận điều tra, đối với bọn họ là đả kích rất lớn.
Vừa bắt đầu, chú Hạ cùng vợ ông hai câu ba chữ luôn miệng nhắc đến khi còn bé Hạ Phàm thân mật với Hạ Đô Trạch như thế nào, hy vọng Hạ Nhã xem mặt mũi của người cha đã qua đời mà tha thứ cho cô em họ này. Tiếp đó, còn nói bọn họ mặc dù không
Hạ Nhã đứt quãng kể lại mình như thế nào gặp mặt Hạ Phàm, quá trình đối phương như thế nào lừa gạt Lãnh Dương đến khách sạn, trên mặt chậm rãi hiện lên chút đau khổ, “Em cùng Lãnh Dương… giống như đều……bị bỏ thuốc, may mắn là anh ấy phản ứng nhanh…. Thật sự là không có xảy ra chuyện gì.”
Thương Ngao Liệt tựa hồ cũng không thèm để ý bọn họ đến tột cùng đã làm những gì trong phòng, ngược lại trước tiên quan tâm tình trạng thân thể của cô vợ nhỏ. “Cũng không biết cô ta đã cho em uống cái gì, ngày mai anh mang em đi bác sĩ làm kiểm tra toàn diện.”
Hạ Nhã suy nghĩ một chút, “Ách…. Gần đây bác sĩ Dư đang nghỉ phép.”
Thương Ngao Liệt cười cười, “Anh có quen một vị bác sĩ khác, không sao.” Anh đứng lên, nhìn cây đại thụ che trời trong tiểu khu ngoài cửa sổ, tâm tình hình như cũng không tốt lắm, liền đùa nói: “Mấy người này đều là do xem phim cùng tiểu thuyết riết rồi bị độc hại rồi hay sao? Chuyện vi phạm pháp luật cũng dám tùy tiện làm.”
Hạ Nhã ổn định tâm thần, sắc mặt hơi thay đổi, dưới mắt cũng là tràn đầy tức giận, hận không thể treo ngược cái tiểu tiện nhân Hạ Phàm kia lên quất một trận. “Việc này chính là do Hạ Phàm làm…… Tại sao cô ta lại bí quá hóa liều như vậy?”
Thương Ngao Liệt nói: “Việc này nói rõ Hạ Phàm không sợ chuyện này bị bại lộ.” Anh theo hướng này suy nghĩ tiếp, trong lòng không khỏi lạnh cả người, “Hạ Thanh Thuần . . . . .
Hạ Nhã nghe được ba chữ kia, càng mẫn cảm nhìn về phía anh, liền nghe anh nói: “Việc này cùng cô ta không thoát khỏi quan hệ.”
Hạ Nhã lúc này liền hiểu, hai người kia liên thủ là muốn, nếu như việc này thành công, hôn nhân của cô cùng Thương Ngao Liệt sẽ chấm dứt. Nếu lỡ thất bại, các cô cũng không sợ truy cứu trách nhiệm.
Chỉ là, tại sao Hạ Thanh Thuần phải làm vậy?
Thương Ngao Liệt nắm lấy khăn trải bàn, run rẩy nhào nát, lại trả về chỗ cũ. Hạ Nhã nhìn hành động có chút bối rối của anh, nháy nháy hai mắt.
Là do anh không xử lý tốt mọi việc.”
Trực giác của anh nói cho anh biết, suy nghĩ vẫn thường xuyên quấy phá trong lòng kia, cuối cùng trở thành sự thật rồi. Chỉ là, Hạ Thanh Thuần từ đầu tới giờ đều mang theo loại tình yêu nam nữ khác thường với anh sao? Chẳng lẽ sau khi Tần Lãng chết, cô ta xem anh như là chỗ dựa sao?
Giờ phút này Thương Ngao Liệt đã có cái nhìn.
Mặc dù Hạ Phàm không biết nhìn xa, nhưng cô ta nói như thế nào vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời nhiều, người làm chủ phía sau màn chuyện này, kể cả là thuốc, chỉ sợ đều là do Hạ Thanh Thuần sắp đặt.
Thương Ngao Liệt cân nhắc đến tầng này, sắc mặt không khỏi càng trở nên trắng. Anh sẽ không lại che chở cho cô ta, dù cô ta là vị hôn thê của bạn thân ngày xưa. Hạ Thanh Thuần nhất định chưa từng nghĩ đến, anh sẽ hung ác hạ được quyết định này.
Hạ Nhã bụng dạ hẹp hòi cũng đã đoán được, Hạ Thanh Thuần có thể sẽ nhớ thương chồng mình, nhưng lại không nghĩ rằng cơn ác mộng này sẽ biến thành sự thật. Cô không khỏi xoắn xuýt hỏi: “Vậy anh định….. đối phó với cô ta sao?”
Thương Ngao Liệt phản ứng cực nhanh sửa sang lại tốt suy nghĩ, anh không chút do dự nói: “Anh sẽ báo cảnh sát bắt cô ta.”
Anh quả thật không muốn người khác biết được quá khứ gian khổ kia, càng là lỗi lầm không cách gì đền bù tiếc nuối. Nhưng anh hôm nay càng muốn quý trọng hạnh phúc hiện tại. Thương Ngao Liệt tự nhận không phải vạn năng, cũng không phải thần thánh. Anh đồng tình người khác là một chuyện, bảo vệ người nhà của mình lại là một chuyện khác.
Anh cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình nhẫn tâm.
Thương Ngao Liệt đứng dậy đi tới bên cạnh điện thoại, gọi điện thoại cho người bạn cảnh sát đại đội hình sự, đơn giản thuật lại sự thật mọi chuyện đã xảy ra, sau đó tính toán mang Hạ Nhã đi làm ghi chép.
Anh ý bảo bà xã nhỏ nên đi rửa mặt một, trên mặt của cô toàn là nước mắt tèm lem, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hạ Nhã đi tới trước mặt Thương Ngao Liệt, cầm tay anh nói: “Thầy Thương, vậy anh thật sự….. không nghi ngờ em cùng Lãnh Dương?”
Người đàn ông trầm ổn cơ trí nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô nghiêng đầu hỏi: “Thật sự một chút xíu cũng không có hoài nghi sao?”
Thương Ngao Liệt đơn giản trêu chọc cô nói: “Lùi một vạn bước, dù anh không tin em, cũng nên tin vào chỉ số thông minh của em, sẽ không đem chuyện “vụn trộm bên ngoài” dễ dàng lộ ra cho người ta bắt được.”
Hạ Nhã khinh thường bĩu môi, lại nghe anh tiếp tục nói: “Tạm thời không cho phép gặp hắn.”
Cô hiểu được “hắn” đây là chỉ Lãnh Dương, xem ra giáo sư Thương vẫn có chút ghen. Hạ Nhã lập tức ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng Thương Ngao Liệt, “Tất cả nghe theo anh.”
Thương Ngao Liệt thấy bà xã nhỏ khó có được thái độ ngoan ngoãn mềm mại như vậy, không khỏi có chút thất thường. Anh giơ tay bóp nhẹ cái cằm nhỏ của cô, toàn thân tràn đầy khí thế.
Người đàn ông cúi đầu dây dưa đôi môi của cô gái nhỏ, mút nhẹ, cọ sát cánh môi mềm mại chỉ thuộc về anh. Tiếng giọng mũi thì thào cùng tiếng hút mút vang lên hòa cùng một chỗ. Hạ Nhã âm thầm ý thức được nụ hôn này làm cho người ta sợ hãi rung động, lại tuyệt vời đến độ nào.
Phòng khách ánh đèn dìu dịu, chiếu lên bóng hình thon dài của hai người.
Sáng sớm ngày nào đó, Thương Ngao Liệt cùng Hạ Nhã đang vây quanh ở phòng bếp thảo luận loại bánh mì nào ăn ngon, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô trước một bước chạy đi mở cửa.
Ai ngờ mới thấy được hai vị khách tới thăm là ai, bọn họ đã “bụp” một tiếng quỳ gối trước mặt Hạ Nhã, khiến cho cô sợ hãi kêu lên một tiếng.
Mắt thấy quỳ trên đất là hai vợ chồng trung niên trên 50 tuổi, gương mặt tràn đầy u sầu. Lúc này Hạ Nhã liền hiểu được, đây là chú thím trên danh nghĩa của cô đến cầu tình cho Hạ Phàm đây mà.
Vợ chồng hai người ngồi ở phòng khách, sắc mặt xám trắng, nói chuyện ấp a ấp úng, thiếu câu thiếu chữ, luôn là có mở đầu lại không có kết câu. Nhìn ra được Hạ Phàm đã bị bắt đến Cục Cảnh Sát tiếp nhận điều tra, đối với bọn họ là đả kích rất lớn.
Vừa bắt đầu, chú Hạ cùng vợ ông hai câu ba chữ luôn miệng nhắc đến khi còn bé Hạ Phàm thân mật với Hạ Đô Trạch như thế nào, hy vọng Hạ Nhã xem mặt mũi của người cha đã qua đời mà tha thứ cho cô em họ này. Tiếp đó, còn nói bọn họ mặc dù không
/50
|