Lòng như lửa đốt.
Thương Ngao Liệt sống 30 năm, lần đâu tiền cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa bốn chữ này. Anh ôm Hạ Nhã đặt vào ghế lái phụ, thay cô thắt dây an toàn, cúi đầu lại phát hiện cô đã xuất hiện tình trạng xuất huyết.
Hạ Nhã tựa lưng vào ghế ngồi rõ ràng bị sợ tới cực điểm, chỉ là mồ hôi lạnh cô chảy ròng ròng, liền ngay cả sức khóc cũng không có. Thương Ngao Liệt nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, càng không ngừng nói lời an ủi cô.
Hạ Nhã trong lúc mơ màng trợn mắt nhìn đường phía trước, “Tại sao không đến bệnh viện gần đây?. . . . . .
Thương Ngao Liệt vừa lái xe vừa trấn an cô, “Ngoan, không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”
Hạ Nhã che bụng, từng giọt nước mắt to đùng rơi xuống, “Ngày đó em muốn mua que thử thai….. Kết quả…. Lại quên mất, ông xã. . . .
Thương Ngao Liệt cầm lấy cổ tay cô, muốn truyền nhiệt độ bản thân sang cho cô, “Bây giờ cái gì em cũng đừng nghĩ, ông xã sẽ bảo vệ em, biết không? Em phải tin tưởng thầy Thương của em, được không?”
Hạ Nhã nén nước mắt, mím môi dùng sức gật đầu.
Thương Ngao Liệt sờ khuôn mặt cô vài cái, thay cô lau nước mắt, cúi người in một nụ hôn thật sâu trên trán bà xã nhỏ.
Lúc đầu tình hình giao thông cũng coi như thông thuận, Thương Ngao Liệt giẫm mạnh chân ga. Sau khi qua một đoạn đường, lại gặp giờ cao điểm. Mắt thấy đèn giao thông không ngừng chớp nháy, dòng xe cộ hỗn loạn, Thương Ngao Liệt không chút suy nghĩ, trực tiếp chạy ngược chiều, vượt qua đèn giao thông, mạo hiểm một đường bão táp lái xe.
Hạ Nhã cuộn thân thể, lạnh run, lúc này níu lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh nói: “Anh không muốn sống nữa sao . . . . .
Có em ở đây, anh không thể chết được.” Thương Ngao Liệt muốn ra vẻ thoải mái để chọc cô cười, chỉ là khóe môi nhếch lên một nửa lại không thể tiếp tục. Nét mặt của anh bởi vì lo lắng mà lạnh như băng, thấm ra một cổ hàn ý thấu xương.
Rất nhanh, giáo sư Thương từ kính chiếu hậu trông thấy có chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau. Anh bình tĩnh gọi một cú điện thoại ra ngoài, nội dung hết sức đơn giản, chính là nói rõ tình huống hiện tại một lần, cũng muốn đối phương giúp đỡ.
Hạ Nhã rất muốn hỏi anh gọi điện thoại cho người nào, nhưng mà cô chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp đang run rẩy của bản thân.
Phía sau xe cảnh sát chạy theo anh không bao lâu, đột nhiên liền ngừng lại. Nói đến, bọn cảnh sát giao thông đuổi theo xe của giáo sư Thương cũng là lính mới, trước kia nhìn thấy ban ngày ban mặt có người vượt đèn giao thông, bày đặt tốt đẹp một thời gian lại lái xe giống như dân liều mạng, bọn hắn còn đặt biệt hưng phấn, thầm nghĩ ngồi xổm nửa ngài rốt cục cũng bị bọn hắn bắt được người làm trái luật.
Đang muốn dồn hết sức đuổi theo, điện thoại anh cảnh sát giao thông liền vang lên, trực tiếp nhận được phân phó: “Chiếc xe mang biển số XXX vượt đèn giao thông không cần lo, tôi đã liên lạc xe cảnh sát giao thông gần đầy thông đường cho anh ta.”
Anh cảnh sát giao thông lúc này mới ý thức được người chống lưng cho cái tên vượt đèn đỏ vừa rồi rất cứng. “CMN! Lão đại không phải chứ, chúng tôi nửa ngày mới bắt được một người. Hơn nữa chúng ta không thể dựa vào quan hệ tùy tiện, phải làm một công dân tuân thủ pháp luật…..”
Gần đây cậu gây chuyện còn chưa đủ sao? Muốn bị khai trừ?”
. . . . . . Yes sir! Tôi lập tức chạy theo phía sau chiếc xe kia hộ tống!
Cậu cũng có chút nhãn lực rồi đó, người ngồi trong chiếc xe kia là quốc bảo của chúng ta. . . . . .
. . . . . . Thì ra là vận gấu trúc?
Lúc này, giáo sư Thương bị ví như gấu trúc thoáng thở dài một cái. Hạ Nhã nhìn thấy phía trước lại xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, cô than nhẹ một tiếng, Thương Ngao Liệt vội vàng giải thích, “Không cần sợ, bọn họ là thay chúng ta mở đường.”
Giống như Thương Ngao Liệt nói, chiếc xe cảnh sát kia toàn bộ hành trình mở báo động mãnh liệt, thậm chí chỉ cần bọn họ lái xe qua ngã tư đường, tất cả xe cộ đều bị cảnh sát giao thông hạn chế lưu thông. Đám tài xế nhìn thủ thế đều dừng lại, chỉ là không rõ phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thương Ngao Liệt bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, bác sĩ Dư mang theo nhân viên chăm sóc cùng y tá đã sớm đợi ở cửa. Người đàn ông ôm một cô gái gần như khắp người đều là máu chạy đến, cảnh tượng vô cùng vội vàng.
Người đàn ông từ trước đến giờ quần áo chỉnh tề, hôm nay mặt mũi tràn đầy lo lắng. Bác sĩ Dư nhìn tình huống của Hạ Nhã, vội hỏi: “Là do trước đó dùng thuốc hay sao?”
Hôm qua hắn mới kết thúc kỳ nghỉ phép, trở lại thành phố Tây Linh đột nhiên nghe nói Hạ Nhã gặp chuyện. Thương Ngao Liệt vốn định mang cô đi tìm bác sĩ khác kiểm tra, về sau kéo vài ngày, không nghĩ tới cô lại có thai, thậm chí hiện tại…..
Thương Ngao Liệt bất chấp mồ hôi trên trán, điều chỉnh hô hấp nói: “Tôi cho rằng thuốc kia không đủ ảnh hưởng…….. em ấy.”
So sánh xuống, bác sĩ Dư tỉnh táo hơn nhiều, “Xem ra, nguyên nhân làm cho Hạ Nhã sinh non trùng hợp với dự đoán của chúng ta.”
Trong lòng Thương Ngao Liệt giống như bị đè ép, bác sĩ Dư nói: “Giao cho bác sĩ bệnh viện chúng tôi, cậu đừng lo, tôi sẽ ở bên cạnh trông chừng.”
Hạ Nhã sẽ sắp bị y tá đẩy đi, cô đột nhiên giơ tay bắt lấy tay Thương Ngao Liệt, “Thầy Thương. . . . . .
Anh biết cô sợ, toàn bộ hành trình đều đi theo bên người cô, thẳng đến trước cửa phòng giải phẫi, Thương Ngao Liệt thống khổ nhìn Hạ Nhã, sững sờ khẽ nói: “Tại sao. . . . .
Hai chữ đánh tan ý chí chiến đấu làm bác sĩ Dư nghe được cũng sinh lòng cảm khái, “Giáo sư Thương, bây giờ không phải là lúc để cậu nói những lời này.” Hắn đeo khẩu trang y tế vào, “Đừng quên, cái gì mới là sứ mạng của cậu.”
Thương Ngao Liệt bắt buộc bản thân phải thu liễm tâm tình, mím môi nói: “Đúng, hiện tại tôi mới biết được…… 30 năm qua, đều sống không có uổng phí.”
Anh nhìn Hạ
Thương Ngao Liệt sống 30 năm, lần đâu tiền cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa bốn chữ này. Anh ôm Hạ Nhã đặt vào ghế lái phụ, thay cô thắt dây an toàn, cúi đầu lại phát hiện cô đã xuất hiện tình trạng xuất huyết.
Hạ Nhã tựa lưng vào ghế ngồi rõ ràng bị sợ tới cực điểm, chỉ là mồ hôi lạnh cô chảy ròng ròng, liền ngay cả sức khóc cũng không có. Thương Ngao Liệt nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, càng không ngừng nói lời an ủi cô.
Hạ Nhã trong lúc mơ màng trợn mắt nhìn đường phía trước, “Tại sao không đến bệnh viện gần đây?. . . . . .
Thương Ngao Liệt vừa lái xe vừa trấn an cô, “Ngoan, không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”
Hạ Nhã che bụng, từng giọt nước mắt to đùng rơi xuống, “Ngày đó em muốn mua que thử thai….. Kết quả…. Lại quên mất, ông xã. . . .
Thương Ngao Liệt cầm lấy cổ tay cô, muốn truyền nhiệt độ bản thân sang cho cô, “Bây giờ cái gì em cũng đừng nghĩ, ông xã sẽ bảo vệ em, biết không? Em phải tin tưởng thầy Thương của em, được không?”
Hạ Nhã nén nước mắt, mím môi dùng sức gật đầu.
Thương Ngao Liệt sờ khuôn mặt cô vài cái, thay cô lau nước mắt, cúi người in một nụ hôn thật sâu trên trán bà xã nhỏ.
Lúc đầu tình hình giao thông cũng coi như thông thuận, Thương Ngao Liệt giẫm mạnh chân ga. Sau khi qua một đoạn đường, lại gặp giờ cao điểm. Mắt thấy đèn giao thông không ngừng chớp nháy, dòng xe cộ hỗn loạn, Thương Ngao Liệt không chút suy nghĩ, trực tiếp chạy ngược chiều, vượt qua đèn giao thông, mạo hiểm một đường bão táp lái xe.
Hạ Nhã cuộn thân thể, lạnh run, lúc này níu lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh nói: “Anh không muốn sống nữa sao . . . . .
Có em ở đây, anh không thể chết được.” Thương Ngao Liệt muốn ra vẻ thoải mái để chọc cô cười, chỉ là khóe môi nhếch lên một nửa lại không thể tiếp tục. Nét mặt của anh bởi vì lo lắng mà lạnh như băng, thấm ra một cổ hàn ý thấu xương.
Rất nhanh, giáo sư Thương từ kính chiếu hậu trông thấy có chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau. Anh bình tĩnh gọi một cú điện thoại ra ngoài, nội dung hết sức đơn giản, chính là nói rõ tình huống hiện tại một lần, cũng muốn đối phương giúp đỡ.
Hạ Nhã rất muốn hỏi anh gọi điện thoại cho người nào, nhưng mà cô chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp đang run rẩy của bản thân.
Phía sau xe cảnh sát chạy theo anh không bao lâu, đột nhiên liền ngừng lại. Nói đến, bọn cảnh sát giao thông đuổi theo xe của giáo sư Thương cũng là lính mới, trước kia nhìn thấy ban ngày ban mặt có người vượt đèn giao thông, bày đặt tốt đẹp một thời gian lại lái xe giống như dân liều mạng, bọn hắn còn đặt biệt hưng phấn, thầm nghĩ ngồi xổm nửa ngài rốt cục cũng bị bọn hắn bắt được người làm trái luật.
Đang muốn dồn hết sức đuổi theo, điện thoại anh cảnh sát giao thông liền vang lên, trực tiếp nhận được phân phó: “Chiếc xe mang biển số XXX vượt đèn giao thông không cần lo, tôi đã liên lạc xe cảnh sát giao thông gần đầy thông đường cho anh ta.”
Anh cảnh sát giao thông lúc này mới ý thức được người chống lưng cho cái tên vượt đèn đỏ vừa rồi rất cứng. “CMN! Lão đại không phải chứ, chúng tôi nửa ngày mới bắt được một người. Hơn nữa chúng ta không thể dựa vào quan hệ tùy tiện, phải làm một công dân tuân thủ pháp luật…..”
Gần đây cậu gây chuyện còn chưa đủ sao? Muốn bị khai trừ?”
. . . . . . Yes sir! Tôi lập tức chạy theo phía sau chiếc xe kia hộ tống!
Cậu cũng có chút nhãn lực rồi đó, người ngồi trong chiếc xe kia là quốc bảo của chúng ta. . . . . .
. . . . . . Thì ra là vận gấu trúc?
Lúc này, giáo sư Thương bị ví như gấu trúc thoáng thở dài một cái. Hạ Nhã nhìn thấy phía trước lại xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, cô than nhẹ một tiếng, Thương Ngao Liệt vội vàng giải thích, “Không cần sợ, bọn họ là thay chúng ta mở đường.”
Giống như Thương Ngao Liệt nói, chiếc xe cảnh sát kia toàn bộ hành trình mở báo động mãnh liệt, thậm chí chỉ cần bọn họ lái xe qua ngã tư đường, tất cả xe cộ đều bị cảnh sát giao thông hạn chế lưu thông. Đám tài xế nhìn thủ thế đều dừng lại, chỉ là không rõ phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thương Ngao Liệt bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, bác sĩ Dư mang theo nhân viên chăm sóc cùng y tá đã sớm đợi ở cửa. Người đàn ông ôm một cô gái gần như khắp người đều là máu chạy đến, cảnh tượng vô cùng vội vàng.
Người đàn ông từ trước đến giờ quần áo chỉnh tề, hôm nay mặt mũi tràn đầy lo lắng. Bác sĩ Dư nhìn tình huống của Hạ Nhã, vội hỏi: “Là do trước đó dùng thuốc hay sao?”
Hôm qua hắn mới kết thúc kỳ nghỉ phép, trở lại thành phố Tây Linh đột nhiên nghe nói Hạ Nhã gặp chuyện. Thương Ngao Liệt vốn định mang cô đi tìm bác sĩ khác kiểm tra, về sau kéo vài ngày, không nghĩ tới cô lại có thai, thậm chí hiện tại…..
Thương Ngao Liệt bất chấp mồ hôi trên trán, điều chỉnh hô hấp nói: “Tôi cho rằng thuốc kia không đủ ảnh hưởng…….. em ấy.”
So sánh xuống, bác sĩ Dư tỉnh táo hơn nhiều, “Xem ra, nguyên nhân làm cho Hạ Nhã sinh non trùng hợp với dự đoán của chúng ta.”
Trong lòng Thương Ngao Liệt giống như bị đè ép, bác sĩ Dư nói: “Giao cho bác sĩ bệnh viện chúng tôi, cậu đừng lo, tôi sẽ ở bên cạnh trông chừng.”
Hạ Nhã sẽ sắp bị y tá đẩy đi, cô đột nhiên giơ tay bắt lấy tay Thương Ngao Liệt, “Thầy Thương. . . . . .
Anh biết cô sợ, toàn bộ hành trình đều đi theo bên người cô, thẳng đến trước cửa phòng giải phẫi, Thương Ngao Liệt thống khổ nhìn Hạ Nhã, sững sờ khẽ nói: “Tại sao. . . . .
Hai chữ đánh tan ý chí chiến đấu làm bác sĩ Dư nghe được cũng sinh lòng cảm khái, “Giáo sư Thương, bây giờ không phải là lúc để cậu nói những lời này.” Hắn đeo khẩu trang y tế vào, “Đừng quên, cái gì mới là sứ mạng của cậu.”
Thương Ngao Liệt bắt buộc bản thân phải thu liễm tâm tình, mím môi nói: “Đúng, hiện tại tôi mới biết được…… 30 năm qua, đều sống không có uổng phí.”
Anh nhìn Hạ
/50
|