“Anh biết.” Trời à! Nụ cười của anh lại có một tia thẹn thùng, thì ra chồng cô cũng có mặt đáng yêu như vậy a!
“Thư Dĩnh nói em là người lễ ghi cỗ hủ, thì sẽ gả cho một người chồng giống vậy, quả thực đúng là một người cổ hủ.” Cô lẩm bẩm nói nhỏ.
“Như vậy tốt lắm, dù sao anh cũng người đàn ông cổ hủ.” Anh cười nham nhở: “Bảo thủ, kín đáo lại truyền thống.”
Cô lặng đi một chút, lập tức cười lớn chui vào ngực anh.
“Người đàn ông tốt, em đối với biểu hiện của anh thật vừa lòng, tính cách và tình cảm sâu đậm của anh em đều đánh giá cao, nhưng có một việc anh lại làm không tốt.”
Anh không nói gì nhưng lại nhíu mi hỏi.
.
“Anh cố gắng làm nhiều việc, tạp chí đều nói em rất có khả trở thành quả phụ giàu có nhất trong khu vực Châu Á.” Cô nghiêm trang nói.
Nhìn anh hơi nhếch môi, cô lại tiếp tục nói: “Anh nói nhiều một chút sẽ không mất đi miếng thịt nào, cũng sẽ không tổn hại đến tự tôn đàn ông của anh.”
Anh từ trước đến nay không giỏi biểu đạt tình cảm, đối với Thư Vĩ anh dùng phương thức nghiêm khắc gần như độc tài để giáo dục con, còn đối với cô anh yêu thương, quan tâm, nhưng phương thức biểu đạt vẫn cần cải tiến.
“Dĩ Kính…………” Cô than thở ra tiếng.
.
“Anh luôn mong có thể xứng với em.” Anh cẩn thận nói từng chữ một.
Cô mở to mắt nhìn anh, nhìn anh nói chậm từng từ, cẩn thận nói: “Ba em nói với anh, em là hòn ngọc trên tay ông vô cùng quý giá, nếu anh muốn có được thì phải xứng đáng với em.”
“Cho nên, anh liều mạng làm việc?” Hốc mắt cô nóng lên.
Anh chỉ thản nhiên trả lời một tiếng: “Ừ!”
“Không có ngày nghỉ lễ, liên tục mỗi ngày ra ngoài mười hai tiếng trở lên, dốc sức như người máy?” Cô rất cảm động, cảm động đến sắp không khống chế được nước mắt trong mắt.
Thật là một người không có đầu óc, đại ngu ngốc, cũng không biết thay đổi theo tình hình, mệt cho anh là một thương nhân! Nghĩ đến anh từng chịu khổ, cô không khỏi vừa tức vừa giận.
“Vậy anh có biết em vì anh, vì cái nhà này mà làm những gì?”
Anh nghĩ nghĩ: “Anh biết em cố định hai ba ngày sẽ thay hoa trong nhà, biết giày của anh và quần áo của em đều được đặc làm, biết em cố ý cho mẹ thắng bài nên lần nào cũng nhường, biết em nấu thức ăn vì anh, biết em cách một thời gian ngắn sẽ nấu thuốc bổ cho anh rồi kêu thư ký nhất định phải xem anh uống hết, biết em quan tâm anh, khi anh về trễ sẽ hâm nóng thuốc chờ anh về, biết em và bác sĩ thông đồng muốn anh nghỉ ngơi nhiều vài ngày………”
.
Thì ra anh cái gì cũng biết, thì ra anh biết rõ cô vì anh làm rất nhiều ‘Động tác nhỏ’.
“Anh nếu biết em cố gắng như thế, vậy thì anh không cần tiếp tục làm trâu làm ngựa nữa, vì anh đã có được tất cả.”
Anh khóe miệng mỉm cười, tròng mắt đen như mực lóe sáng nhàn nhạt: “Anh nghĩ em dịu dàng cẩn thận chăm sóc anh vì em là vợ của anh, nếu đổi lại chồng em là một người khác thì dịu dàng chăm sóc của em cũng sẽ dành cho người đó……… Suy nghĩ như vậy ngày ngày đêm đêm dày vò anh, cho nên anh chỉ có thể càng cố gắng, hi vọng có một ngày ánh mắt của em có thể nhìn anh vượt qua cái danh xưng ‘Chồng’ này.” (Câu cuối chẳng hiểu gì, ed bừa.)
Cô ôm anh thật chặt, đem mình chôn trong ngực anh, âm thanh nghẹn ngào: “Anh là đồ ngốc, anh là đại ngu ngốc! Một người phụ nữ đối với anh như vậy, không phải chỉ vì đó là chồng mình.”
Nhìn ánh mắt ai oán của cô, anh sâu kín thở dài: “Anh không có kinh nghiệm.”
Lời của anh làm cho cô bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể gắt gao ôm cổ anh, đem tất cả tình cảm truyền cho anh. Đột nhiên, cô giống như nghĩ đến cái gì đó hỏi: “Anh rốt cuộc đáp ứng ba em chuyện gì?”
“Em cảm thấy hạ thị hiện tại phát triển như thế nào?”
“Em không biết, trên phương diện làm ăn em không hiểu biết lắm, em chỉ biết hiện tại so với lúc trước ba em kinh doanh còn muốn lớn hơn nhiều.”
Tin tức báo chí đưa tin về công ti nhà mình, cô biết công ty lớn mạnh có quan hệ rất lớn đến anh.
Anh mỉm cười, không kiêu ngạo đắc ý, chỉ đơn giản nói: “Còn phải năm đến mười năm mới có thể đạt tới yêu cầu của ba em.”
Cái gì!?
“Anh là đứa ngốc hả? Em em đã đi rồi, lên thiên đường rồi mặc kệ anh làm cái gì ông cũng không nhìn thấy, vậy mà anh còn làm bán mạng, anh muốn làm mình mệt mỏi đến bộ dàng gì mới cam nguyện a!”
Lông mày anh khép lại như hai ngọn núi: “Anh đáp ứng ba rồi, tự nhiên phải làm tốt. Lấy được vật báu vô giá, đương nhiên phải bỏ ra giá cao.”
“Ngu ngốc, đại ngu ngốc.” Cô cầm lấy gối ôm trên giường, không đầu không đuôi đánh trên người anh.
Người đàn ông đầu gỗ này, bình thường trừ ăn và ngủ ra muốn nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt là không thể, nhưng hôm nay thế nào tùy tùy tiện tiện là có thể nói ra khỏi miệng, làm cô cảm động đến không cầm được, làm cho cô muốn khóc.
“Làm sao vậy?” Anh vẻ mặt mờ mịt, nhưng lại chấp nhận để cho cô đánh.
“Ô ô……” Cô bổ nhào vào trong lòng ngực anh khóc thất thanh, Phương Dĩ Kính luống cuống tay chân vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
“Nếu như Phẩm Chân không xuất hiện, anh sẽ vĩnh viễn không nói những lời này?” Cô vừa hận lại thầm oán hỏi.
“Anh nghĩ chờ đạt tới mục, Thư Vĩ cũng đã lớn, chỉ còn hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, dù sao em cũng không chạy được, khi đó anh có thời gian nói tất cả những gì em muốn nghe cho em nghe.”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh làm cái gì cũng muốn làm cho thật tốt, cái gì cũng lên kế hoạch tốt lắm, nhưng anh có nghĩ tới rất nhiều chuyện hai ta căn bản không thể quyết định được. Nếu có một ngày em gặp chuyện ngoài ý muốn hoặc anh làm lụng quá vất vả mà đi đời nhà ma, kế hoạch của anh nhiều như vậy có gì hữu ích.”
Lông mày anh nhăn lại: “Tương lại không thể biết trước được, cho nên chỉ có thể hết sức cẩn thận mà thôi, anh tin chúng ta còn trẻ, tương lai còn rất dài.”
“Không phải như vậy.” Cô rất vô lực, vì sao người đàn ông này lại chết não ngay chỗ này: “Cuộc sống luôn có rất nhiều điều ngoài ý muốn, nếu anh vất vả đến chết đi, nếu em chịu không nổi anh, nếu như sao chổi đụng trái đất, nếu như nếu như……… Chuyện gì cũng có thể xảy ra, chúng ta ngay cả chuyện gì xảy ra sau này cũng không biết được, làm sao có thể lên kế hoạch cho tương lai vài thập niên sau.”
Phương Dĩ Kính cau mày trầm tư.
“Anh thử suy nghĩ một chút đi, Thư Dĩnh cùng Đường Kính Giang mười năm trước bọn họ yêu nhau điên cuồng, em còn nghĩ tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng không đến mười bọn họ liền giống như người xa lạ. Em yêu anh, cho nên hi vọng chúng ta có thể ở chung một chỗ thiên trường địa cửu, nhưng em cũng sẽ sợ hãi a! Không ai có thể cam đoan mọi chuyện sẽ diễn ra như dự tính, anh rốt cuộc có hiểu ý của em hay không?”
Anh hít một tiếng: “ Đã hiểu, em đừng giận.” Anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang tức giận của cô.
“Không cho phép anh tiếp tục làm việc mệt mỏi như vậy.” Cô hung tợn nói: “Em cũng không muốn làm quả phụ, trơ mắt nhìn nah lao lực mà chết.”
“Được.”
“Anh đồng ý?” Cô vươn ngón trỏ bình tĩnh chỏ vào anh.
“Anh thề.” Anh giơ ngón tay làm động tác thể.
“Như vậy mới ngoan!” Cô cười đến vui vẻ, cô buông cánh tay đang nắm cổ anh ra.
“Thư Dĩnh nói em là người lễ ghi cỗ hủ, thì sẽ gả cho một người chồng giống vậy, quả thực đúng là một người cổ hủ.” Cô lẩm bẩm nói nhỏ.
“Như vậy tốt lắm, dù sao anh cũng người đàn ông cổ hủ.” Anh cười nham nhở: “Bảo thủ, kín đáo lại truyền thống.”
Cô lặng đi một chút, lập tức cười lớn chui vào ngực anh.
“Người đàn ông tốt, em đối với biểu hiện của anh thật vừa lòng, tính cách và tình cảm sâu đậm của anh em đều đánh giá cao, nhưng có một việc anh lại làm không tốt.”
Anh không nói gì nhưng lại nhíu mi hỏi.
.
“Anh cố gắng làm nhiều việc, tạp chí đều nói em rất có khả trở thành quả phụ giàu có nhất trong khu vực Châu Á.” Cô nghiêm trang nói.
Nhìn anh hơi nhếch môi, cô lại tiếp tục nói: “Anh nói nhiều một chút sẽ không mất đi miếng thịt nào, cũng sẽ không tổn hại đến tự tôn đàn ông của anh.”
Anh từ trước đến nay không giỏi biểu đạt tình cảm, đối với Thư Vĩ anh dùng phương thức nghiêm khắc gần như độc tài để giáo dục con, còn đối với cô anh yêu thương, quan tâm, nhưng phương thức biểu đạt vẫn cần cải tiến.
“Dĩ Kính…………” Cô than thở ra tiếng.
.
“Anh luôn mong có thể xứng với em.” Anh cẩn thận nói từng chữ một.
Cô mở to mắt nhìn anh, nhìn anh nói chậm từng từ, cẩn thận nói: “Ba em nói với anh, em là hòn ngọc trên tay ông vô cùng quý giá, nếu anh muốn có được thì phải xứng đáng với em.”
“Cho nên, anh liều mạng làm việc?” Hốc mắt cô nóng lên.
Anh chỉ thản nhiên trả lời một tiếng: “Ừ!”
“Không có ngày nghỉ lễ, liên tục mỗi ngày ra ngoài mười hai tiếng trở lên, dốc sức như người máy?” Cô rất cảm động, cảm động đến sắp không khống chế được nước mắt trong mắt.
Thật là một người không có đầu óc, đại ngu ngốc, cũng không biết thay đổi theo tình hình, mệt cho anh là một thương nhân! Nghĩ đến anh từng chịu khổ, cô không khỏi vừa tức vừa giận.
“Vậy anh có biết em vì anh, vì cái nhà này mà làm những gì?”
Anh nghĩ nghĩ: “Anh biết em cố định hai ba ngày sẽ thay hoa trong nhà, biết giày của anh và quần áo của em đều được đặc làm, biết em cố ý cho mẹ thắng bài nên lần nào cũng nhường, biết em nấu thức ăn vì anh, biết em cách một thời gian ngắn sẽ nấu thuốc bổ cho anh rồi kêu thư ký nhất định phải xem anh uống hết, biết em quan tâm anh, khi anh về trễ sẽ hâm nóng thuốc chờ anh về, biết em và bác sĩ thông đồng muốn anh nghỉ ngơi nhiều vài ngày………”
.
Thì ra anh cái gì cũng biết, thì ra anh biết rõ cô vì anh làm rất nhiều ‘Động tác nhỏ’.
“Anh nếu biết em cố gắng như thế, vậy thì anh không cần tiếp tục làm trâu làm ngựa nữa, vì anh đã có được tất cả.”
Anh khóe miệng mỉm cười, tròng mắt đen như mực lóe sáng nhàn nhạt: “Anh nghĩ em dịu dàng cẩn thận chăm sóc anh vì em là vợ của anh, nếu đổi lại chồng em là một người khác thì dịu dàng chăm sóc của em cũng sẽ dành cho người đó……… Suy nghĩ như vậy ngày ngày đêm đêm dày vò anh, cho nên anh chỉ có thể càng cố gắng, hi vọng có một ngày ánh mắt của em có thể nhìn anh vượt qua cái danh xưng ‘Chồng’ này.” (Câu cuối chẳng hiểu gì, ed bừa.)
Cô ôm anh thật chặt, đem mình chôn trong ngực anh, âm thanh nghẹn ngào: “Anh là đồ ngốc, anh là đại ngu ngốc! Một người phụ nữ đối với anh như vậy, không phải chỉ vì đó là chồng mình.”
Nhìn ánh mắt ai oán của cô, anh sâu kín thở dài: “Anh không có kinh nghiệm.”
Lời của anh làm cho cô bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể gắt gao ôm cổ anh, đem tất cả tình cảm truyền cho anh. Đột nhiên, cô giống như nghĩ đến cái gì đó hỏi: “Anh rốt cuộc đáp ứng ba em chuyện gì?”
“Em cảm thấy hạ thị hiện tại phát triển như thế nào?”
“Em không biết, trên phương diện làm ăn em không hiểu biết lắm, em chỉ biết hiện tại so với lúc trước ba em kinh doanh còn muốn lớn hơn nhiều.”
Tin tức báo chí đưa tin về công ti nhà mình, cô biết công ty lớn mạnh có quan hệ rất lớn đến anh.
Anh mỉm cười, không kiêu ngạo đắc ý, chỉ đơn giản nói: “Còn phải năm đến mười năm mới có thể đạt tới yêu cầu của ba em.”
Cái gì!?
“Anh là đứa ngốc hả? Em em đã đi rồi, lên thiên đường rồi mặc kệ anh làm cái gì ông cũng không nhìn thấy, vậy mà anh còn làm bán mạng, anh muốn làm mình mệt mỏi đến bộ dàng gì mới cam nguyện a!”
Lông mày anh khép lại như hai ngọn núi: “Anh đáp ứng ba rồi, tự nhiên phải làm tốt. Lấy được vật báu vô giá, đương nhiên phải bỏ ra giá cao.”
“Ngu ngốc, đại ngu ngốc.” Cô cầm lấy gối ôm trên giường, không đầu không đuôi đánh trên người anh.
Người đàn ông đầu gỗ này, bình thường trừ ăn và ngủ ra muốn nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt là không thể, nhưng hôm nay thế nào tùy tùy tiện tiện là có thể nói ra khỏi miệng, làm cô cảm động đến không cầm được, làm cho cô muốn khóc.
“Làm sao vậy?” Anh vẻ mặt mờ mịt, nhưng lại chấp nhận để cho cô đánh.
“Ô ô……” Cô bổ nhào vào trong lòng ngực anh khóc thất thanh, Phương Dĩ Kính luống cuống tay chân vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
“Nếu như Phẩm Chân không xuất hiện, anh sẽ vĩnh viễn không nói những lời này?” Cô vừa hận lại thầm oán hỏi.
“Anh nghĩ chờ đạt tới mục, Thư Vĩ cũng đã lớn, chỉ còn hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, dù sao em cũng không chạy được, khi đó anh có thời gian nói tất cả những gì em muốn nghe cho em nghe.”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh làm cái gì cũng muốn làm cho thật tốt, cái gì cũng lên kế hoạch tốt lắm, nhưng anh có nghĩ tới rất nhiều chuyện hai ta căn bản không thể quyết định được. Nếu có một ngày em gặp chuyện ngoài ý muốn hoặc anh làm lụng quá vất vả mà đi đời nhà ma, kế hoạch của anh nhiều như vậy có gì hữu ích.”
Lông mày anh nhăn lại: “Tương lại không thể biết trước được, cho nên chỉ có thể hết sức cẩn thận mà thôi, anh tin chúng ta còn trẻ, tương lai còn rất dài.”
“Không phải như vậy.” Cô rất vô lực, vì sao người đàn ông này lại chết não ngay chỗ này: “Cuộc sống luôn có rất nhiều điều ngoài ý muốn, nếu anh vất vả đến chết đi, nếu em chịu không nổi anh, nếu như sao chổi đụng trái đất, nếu như nếu như……… Chuyện gì cũng có thể xảy ra, chúng ta ngay cả chuyện gì xảy ra sau này cũng không biết được, làm sao có thể lên kế hoạch cho tương lai vài thập niên sau.”
Phương Dĩ Kính cau mày trầm tư.
“Anh thử suy nghĩ một chút đi, Thư Dĩnh cùng Đường Kính Giang mười năm trước bọn họ yêu nhau điên cuồng, em còn nghĩ tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng không đến mười bọn họ liền giống như người xa lạ. Em yêu anh, cho nên hi vọng chúng ta có thể ở chung một chỗ thiên trường địa cửu, nhưng em cũng sẽ sợ hãi a! Không ai có thể cam đoan mọi chuyện sẽ diễn ra như dự tính, anh rốt cuộc có hiểu ý của em hay không?”
Anh hít một tiếng: “ Đã hiểu, em đừng giận.” Anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang tức giận của cô.
“Không cho phép anh tiếp tục làm việc mệt mỏi như vậy.” Cô hung tợn nói: “Em cũng không muốn làm quả phụ, trơ mắt nhìn nah lao lực mà chết.”
“Được.”
“Anh đồng ý?” Cô vươn ngón trỏ bình tĩnh chỏ vào anh.
“Anh thề.” Anh giơ ngón tay làm động tác thể.
“Như vậy mới ngoan!” Cô cười đến vui vẻ, cô buông cánh tay đang nắm cổ anh ra.
/31
|