“Như Á, chị muốn ăn chao, em đi ra ngoài mua cho chị một phần.” Hành Vân phân phó với Như Á. (Thật sự không biết nên xưng hô như thế nào giữa Hành Vân và Như Á cả.)
“Phu nhân, chị dạo này tại sao lại cứ muốn ăn những món quái lạ.” Như Á kỳ quái nói thầm: “Trước kia không ăn lựu, hiện tại mỗi ngày đều muốn ăn, còn mỗi bữa không thể ăn cay, khẩu vị như thế nào trở nên như vậy.” .
Nghe Như Á một bên lẩm bẩm vừa đi ra cửa, Hành Vân cũng cảm thấy rất buồn bực. Giống như tối hôm qua, cô kiên trì muốn ăn mì thịt bò, bắt Dĩ Kính chạy một quảng đường dài mới mua được, hơn nữa cô còn có chấp niệm khác, muốn ăn gì đó thì phải ăn liền cho bằng được. .
Dường như thật lâu trước đây, cô cũng từng ‘kỳ lạ’ như vậy, rốt cuộc là khi nào?
Dường như……. Dường như là lúc mang thai Thư Vĩ!
.
Vừa có cái suy nghĩ này, cô liền muốn xụi lơ. Bấm tay tính toán thử, kinh nguyệt đã hơn một tháng không có tới, nhưng mà…… Nhưng sau khi sinh xong Thư Vĩ, cô rõ ràng đã buộc garo, sao lại còn có thể mang thai?
Không thể kiềm chế được suy nghĩ trong lòng lại, cô liền lái xe thẳng đến bệnh viện, nhìn về phía bác sĩ quen thuộc, trên mặt ông xuất hiện một tia xấu hổ.
“Phương phu nhân, mười mấy năm trước tôi làm phẫu thuật buộc garo cho cô, khụ…… Cô cũng biết, chuyện này……Chuyện gì cũng sẽ có thứ ngoài ý muốn, cho dù là khoa học………” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hành Vân, tiếng nói của ông càng thêm nhỏ.
.
“Ông nói là…..” Cô trợn tròn mắt, nín thở đợi.
“Cô mang thai.” Ông nuốt một ngụm nước miếng, biết trước kết quả của mình thật thảm.
Chuyện đỡ đẻ cho cô mười mấy năm trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, cô khó sinh đau bụng ba ngày ba đêm, vì muốn tốt cho thai nhi cô kiên trì muốn sinh thường, mà chồng cô lại kiên quyết muốn sinh mổ, ngay lúc tình huống sinh tử ông quyết định mổ cho cô, lúc đó mới thuận lợi sinh sản. .
Về sau, vợ chồng hai người nổi lên tranh chấp, sau khi hai người thống nhất quyết định, ông mới phẫu thuật buộc garo cho cô, khi đó chồng cô nói thế nào ---
.
“Loại đau khổ này cả đời chịu một lần là đủ rồi, chỉ cần một người con trai là đủ rồi, tôi sẽ giáo dục nó thật tốt, để nó thành tài, đừng để Hành Vân lại chịu nỗi đau này lần nữa.”
Nhớ lại chuyện cũ, bác sĩ mồ hôi chảy ròng ròng, nếu để người chồng bạo lực của cô biết phẫu thuật năm đó thất bại, ông nên làm gì bây giờ?
Mang thai?! Đầu óc Hành Vân trống rỗng, ngã ngồi lại trên ghế
Bác sĩ theo bản năng sờ sờ cổ mình, chỉ cảm thấy trong lòng một trận run sợ
“Phương phu nhân, cô…….. Cô có thể cùng Phương…….. Phương tiên sinh thương lượng một chút, tiếp theo nên tính làm sao.”
Ông biết ông có chút yếu đuối, nhưng ông đã tính toán xong, thừa dịp Phương tiên sinh chưa tìm tới cửa – có nên xin nghỉ đông trước hay không.
.
……………….
Hành Vân hoảng hốt về nhà, vẫn không tin vào sự thật.
Cô có thai!
Cô thật sự có thai!
Trời ạ! Cô kêu một tiếng, hai tay che mặt. Cô cho là đời này mình chỉ có duy nhất một người con là Thư Vĩ, chưa từng nghĩ tới mình còn có thể có con, cô có nên vui vẻ hay không, có nên chào đón chuyện ngoài ý muốn này không? .
Khi hôn nhân cô và Dĩ Kính bước vào một giai đoạn khácthif cư nhiên lại có thai, cái này như là lễ vật trời cao đưa cho bọn họ…….
.
Cô vỗ về bụng phẳng, nơi này có một đứa trẻ, là kết tinh của cô và Dĩ Kính a! Mười hai năm trước mang thai Thư Vĩ thì cô chỉ có mười bảy tuổi, khi làm mẹ vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, lần này nhất định sẽ không như vậy.
Ha ha! Cô có thai, cô lại có thai………
………………
“Thư Vĩ, mẹ muốn nói cho con biết một chuyện.” Cô hít sâu một cái, hai tay để trên đùi. .
Thư Vĩ nhíu mi, khó khi thấy được bộ dạng mẹ trang trọng như vậy, cậu buông sách vở trong tay, đánh giá biểu tình hưng phấn lại kích động của mẹ.
“Con đang ngồi nghe mẹ nói đây.” Cậu ngồi thẳng thân mình: “Lần trước mẹ nói chuyện với con thì là nói cho con biết ông ngoại đã chết, lần thứ hai thì nói với con bà nội nhập viện rồi.”
.
“Xì! Con sao lại nói toàn lời xấu, lần này…… Là chuyện tốt.” Cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, phiếm hồng.
Chuyện tốt? Trong nhà tiền vào không dứt, cả nhà bình an, thân thích bạn bè coi như hòa thuận, còn có thể có chuyện tốt gì để mẹ thận trọng tuyên bố như vậy?
“Tốt, con chuẩn bị tốt rồi, mẹ nói đi!” Phương gia phú giáp một phương (nghĩa là giàu có sung túc nhưng thấy nghĩ gốc đọc xuôi tay nên để vậy.), cũng không thiếu việc vui. Cậu lại bác bỏ một khả năng , nhưng đầu vẫn xuất hiện những chuyện có thể xảy ra. .
Cô hít sâu một hơi, dừng một chút rồi nói: “Mẹ nghĩ, con sẽ có thêm một em trai hoặc em gái, mẹ cảm thấy………. Có thể là em gái.”
.
Thư Vĩ dừng lại một chút, nháy mắt ngây ra như phỗng, vẻ mặt này ngàn vàng khó mua, hại cô nhịn cười không được.
Qua vài giây sau, cậu lại nheo mi, theo bản năng nhìn nhìn cái bụng phẳng của cô: “Là cùng một ba với con sao?”
Cô hướng tới đầu con vỗ một cái thật mạnh: “Vô nghĩa, mẹ con không có tình nhân, mẹ là người bảo thủ, chỉ có một người đàn ông là ba con thôi.” .
“A!” Cậu sờ sờ đầu, như là nghĩ tới cái gì: “Không thể tưởng được hai người mờ ám vụng trộm đã lâu như vậy, ngay cả con cũng chẳng hay biết gì, ba mẹ hai người không phải đã phân giường nhiều năm rồi sao?”
“Nói cái gì vậy, ba mẹ là vợ chồng quan minh chính đại, có pháp luật chứng nhận cái gì mà mờ với ám hả.”
Đều do mình bình thường cưng chiều con đã quên duy trì uy phong của một người mẹ, nhìn xem con đối với cô không biết lớn biết nhỏ.
Thư Vĩ hứng thú xem xét cô, nhìn cô không có ý gì tốt: “Gì? Vợ chồng hợp pháp? Thì ra hai người là vợ chồng a!” .
“Nói nhảm!” Cô lại gõ đầu cậu một cái.
Cậu cười nham nhở: “Mẹ nên bảo trọng thân thể nhiều hơn.”
Trên mặt cô đỏ ửng, buồn bực trừng mắt cậu một cái.
“Ba biết không?”
“Còn chưa biết, mẹ nói cho con biết trước.” Cô lắp bắp nói.”
“A~~~” Cậu kéo dài âm cuối: “Vậy thì tốt, khi nào mẹ nói cho ba biết nhớ nói với con một tiếng, con muốn xem vẻ mặt ba lúc đó.” .
Cô tưởng tượng chuyện đó, cũng không nhin được phì cười.
Cô sờ sờ bụng, chỉ mới có hai tháng nên cái gì cũng không cảm nhận được, nhưng hiện tại tâm trạng của cô vẫn như lần đầu tiên được làm mẹ, cả người vui vẻ giống như đi trên mây.
Mà Thư Vĩ cũng nhìn chằm chằm bụng cô, đối với người em trái hoặc em gái sắp đến này, trong khoảng thời gian cũng có cảm giác u mê.
“Mẹ……… Muốn đứa bé này sao?”
Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Đương nhiên a! Đây là con của ba với mẹ, mẹ làm sao có thể không cần nó.” .
“Hôn nhân của mẹ và ba không phải do ông ngoại làm chủ sao? Đâu phải mẹ tự nguyện.” Cậu khó hiểu hỏi: “Tại sao còn muốn vì ba sinh con tiếp?”
Cô trả lời một cách đương nhiên: “Tất nhiên là vì mẹ thương ba.”
“Mẹ……. Mẹ thương ba?!”
“Sao con lại ngạc nhiên như vậy? Mẹ vẫn luôn thương ba, từ trước đến giờ, yêu suốt mười hai năm.” Vẻ mặt cô dịu dàng.
Biểu tình của cậu kinh dị, như là chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được những lời này. Cậu vẫn nghĩ là mẹ bị ép buộc, bất đắc dĩ chấp nhận cuộc hôn nhân này, vì con nên mới nhẫn nhịn. .
Bởi vì yêu, cho nên mẹ mới chịu được cuộc hôn nhân tịch mịch này, bởi vì yêu, cho nên mẹ nguyện ý sống cô đơn như vậy.
Cậu như nghĩ tới cái gì, có một số việc, trong nháy mắt toàn bộ rõ ràng rồi.
“Thư Vĩ, về sau con cũng sẽ gặp được một người con gái, vì yêu mà con sẽ vì người đó làm rất nhiều chuyện, vì người đó thay đổi bản thân, đến lúc đó con sẽ hiểu được lời mẹ nói.”
Thần sắc Thư Vĩ có chút cổ quái, gật gật đầu nói: “Con nghĩ con đã biết rồi.”
“Phu nhân, chị dạo này tại sao lại cứ muốn ăn những món quái lạ.” Như Á kỳ quái nói thầm: “Trước kia không ăn lựu, hiện tại mỗi ngày đều muốn ăn, còn mỗi bữa không thể ăn cay, khẩu vị như thế nào trở nên như vậy.” .
Nghe Như Á một bên lẩm bẩm vừa đi ra cửa, Hành Vân cũng cảm thấy rất buồn bực. Giống như tối hôm qua, cô kiên trì muốn ăn mì thịt bò, bắt Dĩ Kính chạy một quảng đường dài mới mua được, hơn nữa cô còn có chấp niệm khác, muốn ăn gì đó thì phải ăn liền cho bằng được. .
Dường như thật lâu trước đây, cô cũng từng ‘kỳ lạ’ như vậy, rốt cuộc là khi nào?
Dường như……. Dường như là lúc mang thai Thư Vĩ!
.
Vừa có cái suy nghĩ này, cô liền muốn xụi lơ. Bấm tay tính toán thử, kinh nguyệt đã hơn một tháng không có tới, nhưng mà…… Nhưng sau khi sinh xong Thư Vĩ, cô rõ ràng đã buộc garo, sao lại còn có thể mang thai?
Không thể kiềm chế được suy nghĩ trong lòng lại, cô liền lái xe thẳng đến bệnh viện, nhìn về phía bác sĩ quen thuộc, trên mặt ông xuất hiện một tia xấu hổ.
“Phương phu nhân, mười mấy năm trước tôi làm phẫu thuật buộc garo cho cô, khụ…… Cô cũng biết, chuyện này……Chuyện gì cũng sẽ có thứ ngoài ý muốn, cho dù là khoa học………” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hành Vân, tiếng nói của ông càng thêm nhỏ.
.
“Ông nói là…..” Cô trợn tròn mắt, nín thở đợi.
“Cô mang thai.” Ông nuốt một ngụm nước miếng, biết trước kết quả của mình thật thảm.
Chuyện đỡ đẻ cho cô mười mấy năm trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, cô khó sinh đau bụng ba ngày ba đêm, vì muốn tốt cho thai nhi cô kiên trì muốn sinh thường, mà chồng cô lại kiên quyết muốn sinh mổ, ngay lúc tình huống sinh tử ông quyết định mổ cho cô, lúc đó mới thuận lợi sinh sản. .
Về sau, vợ chồng hai người nổi lên tranh chấp, sau khi hai người thống nhất quyết định, ông mới phẫu thuật buộc garo cho cô, khi đó chồng cô nói thế nào ---
.
“Loại đau khổ này cả đời chịu một lần là đủ rồi, chỉ cần một người con trai là đủ rồi, tôi sẽ giáo dục nó thật tốt, để nó thành tài, đừng để Hành Vân lại chịu nỗi đau này lần nữa.”
Nhớ lại chuyện cũ, bác sĩ mồ hôi chảy ròng ròng, nếu để người chồng bạo lực của cô biết phẫu thuật năm đó thất bại, ông nên làm gì bây giờ?
Mang thai?! Đầu óc Hành Vân trống rỗng, ngã ngồi lại trên ghế
Bác sĩ theo bản năng sờ sờ cổ mình, chỉ cảm thấy trong lòng một trận run sợ
“Phương phu nhân, cô…….. Cô có thể cùng Phương…….. Phương tiên sinh thương lượng một chút, tiếp theo nên tính làm sao.”
Ông biết ông có chút yếu đuối, nhưng ông đã tính toán xong, thừa dịp Phương tiên sinh chưa tìm tới cửa – có nên xin nghỉ đông trước hay không.
.
……………….
Hành Vân hoảng hốt về nhà, vẫn không tin vào sự thật.
Cô có thai!
Cô thật sự có thai!
Trời ạ! Cô kêu một tiếng, hai tay che mặt. Cô cho là đời này mình chỉ có duy nhất một người con là Thư Vĩ, chưa từng nghĩ tới mình còn có thể có con, cô có nên vui vẻ hay không, có nên chào đón chuyện ngoài ý muốn này không? .
Khi hôn nhân cô và Dĩ Kính bước vào một giai đoạn khácthif cư nhiên lại có thai, cái này như là lễ vật trời cao đưa cho bọn họ…….
.
Cô vỗ về bụng phẳng, nơi này có một đứa trẻ, là kết tinh của cô và Dĩ Kính a! Mười hai năm trước mang thai Thư Vĩ thì cô chỉ có mười bảy tuổi, khi làm mẹ vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, lần này nhất định sẽ không như vậy.
Ha ha! Cô có thai, cô lại có thai………
………………
“Thư Vĩ, mẹ muốn nói cho con biết một chuyện.” Cô hít sâu một cái, hai tay để trên đùi. .
Thư Vĩ nhíu mi, khó khi thấy được bộ dạng mẹ trang trọng như vậy, cậu buông sách vở trong tay, đánh giá biểu tình hưng phấn lại kích động của mẹ.
“Con đang ngồi nghe mẹ nói đây.” Cậu ngồi thẳng thân mình: “Lần trước mẹ nói chuyện với con thì là nói cho con biết ông ngoại đã chết, lần thứ hai thì nói với con bà nội nhập viện rồi.”
.
“Xì! Con sao lại nói toàn lời xấu, lần này…… Là chuyện tốt.” Cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, phiếm hồng.
Chuyện tốt? Trong nhà tiền vào không dứt, cả nhà bình an, thân thích bạn bè coi như hòa thuận, còn có thể có chuyện tốt gì để mẹ thận trọng tuyên bố như vậy?
“Tốt, con chuẩn bị tốt rồi, mẹ nói đi!” Phương gia phú giáp một phương (nghĩa là giàu có sung túc nhưng thấy nghĩ gốc đọc xuôi tay nên để vậy.), cũng không thiếu việc vui. Cậu lại bác bỏ một khả năng , nhưng đầu vẫn xuất hiện những chuyện có thể xảy ra. .
Cô hít sâu một hơi, dừng một chút rồi nói: “Mẹ nghĩ, con sẽ có thêm một em trai hoặc em gái, mẹ cảm thấy………. Có thể là em gái.”
.
Thư Vĩ dừng lại một chút, nháy mắt ngây ra như phỗng, vẻ mặt này ngàn vàng khó mua, hại cô nhịn cười không được.
Qua vài giây sau, cậu lại nheo mi, theo bản năng nhìn nhìn cái bụng phẳng của cô: “Là cùng một ba với con sao?”
Cô hướng tới đầu con vỗ một cái thật mạnh: “Vô nghĩa, mẹ con không có tình nhân, mẹ là người bảo thủ, chỉ có một người đàn ông là ba con thôi.” .
“A!” Cậu sờ sờ đầu, như là nghĩ tới cái gì: “Không thể tưởng được hai người mờ ám vụng trộm đã lâu như vậy, ngay cả con cũng chẳng hay biết gì, ba mẹ hai người không phải đã phân giường nhiều năm rồi sao?”
“Nói cái gì vậy, ba mẹ là vợ chồng quan minh chính đại, có pháp luật chứng nhận cái gì mà mờ với ám hả.”
Đều do mình bình thường cưng chiều con đã quên duy trì uy phong của một người mẹ, nhìn xem con đối với cô không biết lớn biết nhỏ.
Thư Vĩ hứng thú xem xét cô, nhìn cô không có ý gì tốt: “Gì? Vợ chồng hợp pháp? Thì ra hai người là vợ chồng a!” .
“Nói nhảm!” Cô lại gõ đầu cậu một cái.
Cậu cười nham nhở: “Mẹ nên bảo trọng thân thể nhiều hơn.”
Trên mặt cô đỏ ửng, buồn bực trừng mắt cậu một cái.
“Ba biết không?”
“Còn chưa biết, mẹ nói cho con biết trước.” Cô lắp bắp nói.”
“A~~~” Cậu kéo dài âm cuối: “Vậy thì tốt, khi nào mẹ nói cho ba biết nhớ nói với con một tiếng, con muốn xem vẻ mặt ba lúc đó.” .
Cô tưởng tượng chuyện đó, cũng không nhin được phì cười.
Cô sờ sờ bụng, chỉ mới có hai tháng nên cái gì cũng không cảm nhận được, nhưng hiện tại tâm trạng của cô vẫn như lần đầu tiên được làm mẹ, cả người vui vẻ giống như đi trên mây.
Mà Thư Vĩ cũng nhìn chằm chằm bụng cô, đối với người em trái hoặc em gái sắp đến này, trong khoảng thời gian cũng có cảm giác u mê.
“Mẹ……… Muốn đứa bé này sao?”
Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Đương nhiên a! Đây là con của ba với mẹ, mẹ làm sao có thể không cần nó.” .
“Hôn nhân của mẹ và ba không phải do ông ngoại làm chủ sao? Đâu phải mẹ tự nguyện.” Cậu khó hiểu hỏi: “Tại sao còn muốn vì ba sinh con tiếp?”
Cô trả lời một cách đương nhiên: “Tất nhiên là vì mẹ thương ba.”
“Mẹ……. Mẹ thương ba?!”
“Sao con lại ngạc nhiên như vậy? Mẹ vẫn luôn thương ba, từ trước đến giờ, yêu suốt mười hai năm.” Vẻ mặt cô dịu dàng.
Biểu tình của cậu kinh dị, như là chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được những lời này. Cậu vẫn nghĩ là mẹ bị ép buộc, bất đắc dĩ chấp nhận cuộc hôn nhân này, vì con nên mới nhẫn nhịn. .
Bởi vì yêu, cho nên mẹ mới chịu được cuộc hôn nhân tịch mịch này, bởi vì yêu, cho nên mẹ nguyện ý sống cô đơn như vậy.
Cậu như nghĩ tới cái gì, có một số việc, trong nháy mắt toàn bộ rõ ràng rồi.
“Thư Vĩ, về sau con cũng sẽ gặp được một người con gái, vì yêu mà con sẽ vì người đó làm rất nhiều chuyện, vì người đó thay đổi bản thân, đến lúc đó con sẽ hiểu được lời mẹ nói.”
Thần sắc Thư Vĩ có chút cổ quái, gật gật đầu nói: “Con nghĩ con đã biết rồi.”
/31
|