Hồng nhan cổ quái

Chương 5 - Chương 3.1

/16


Lúc nắng chiều xinh đẹp, Hạo Vân lâu Lăng Hạo sơn trang lại hiện ra một vẻ đẹp quyến rũ phong tình khác.

Lúc này ở Ngô Vân lâu rất náo nhiệt, gần như mọi người đều đến đông đủ.

“Này lão ca, lần này các ngươi đi gần nửa năm, có chuyện gì không, mau kể ta nghe một ít.” Cốc Úy Tố nói chuyện với ca ca của hắn Cốc Úy Minh.

Một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cũng làm nũng với phụ nhân trung niên: “Biểu thẩm, nói một chút đi! Nhị thúc mà đi, nhất định có cái gì đó chơi tốt.

“Nha đầu này, nói ta giống như vai hề, thế nào, ta đi liền có thứ chơi tốt, người ta đều an phận thủ thường sao?” Nhị thúc trong miệng nàng Nhạc Nhược Thần mệt mỏi giả vờ không vui nói.

Lập tức, một vị phụ nhân lớn tuổi mở miệng nói thay cho cô gái trẻ tuổi: “Ngươi biết là tốt rồi! Suốt ngày cũng chỉ biết tìm mấy vật kỳ quái chơi.”

Nàng là Cốc Tịnh Nhi, vợ cả Nhạc Hiểu Vũ, cũng là bà nội của đại đương gia Lăng Hạo sơn trang.

“Mẹ!” Nhạc Nhược Thần bất đắc dĩ hô một tiếng.

“Những người bên cạnh đều không lên tiếng, ánh mắt mang theo ý xem kịch vui.

Nhạc Nhược Thần đang muốn mở miệng chế nhạo một câu thì giọng nói thanh thúy từ cửa truyền đến.

“Ngu ngốc! Đó là tiêu, không phải sáo.” Quỳnh Tinh với vẻ mặt không chịu được.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về nơi giọng nói vang lên.

“A? Không phải ngươi nói với ta là không rảnh sao?” Cốc Úy Tố kinh ngạc nhìn về phía Hàn Tinh.

Đôi mắt Quỳnh Tinh nhìn chằm chằm mỗi nữ nhân ở đây, cuối cùng đặt ánh mắt lên người cô gái trẻ tuổi kia.

“Ở đây có mĩ nữ, sao lại thiếu ta được.” Nàng rất không đứng đắn nói.

Cô gái trẻ tuổi bị lời nói cùng với ánh mắt của nàng chọc cho đỏ bừng cả mặt.

“Này! Ngươi đừng đánh chủ ý lên Tiểu Hà, nàng là bảo bối của nhà chúng ta đó.” Cốc Úy Tố thấy ánh mắt Hàn Tinh nhìn Tiểu Hà, gấp đến mức kêu to.

Quỳnh Tinh nghe xong, hiểu ra nói: “Thì ra nàng chính là thiên kim tiểu thư của Lăng Hạo sơn trang, thất kính! Thất kính!” Nói xong ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Cốc Úy Tố dùng sức vỗ lưng Hàn Tinh một cái, la lên: “Đừng nhìn! Nàng là tiểu muội duy nhất của chúng ta, gọi là Nhạc Tâm Hà, dáng vẻ rất đẹp đi. Nhưng ngươi đừng coi nàng như đối tượng để đùa bỡn.”

“Dáng vẻ thật không tệ.” Nhưng người đẹp nhất vẫn là ta! Quỳnh Tinh đắc ý hài lòng nghĩ.

Nàng chào hỏi mấy vị trưởng bối.

“Nhạc lão gia, Huyền lão gia, hai vị tooys.”

Nàng chỉ biết hai vị lão gia này, những người khác đều chưa gặp qua

Nhạc Nhược Khiêm cùng Huyền Dịch Ngôn mỉm cười gật đầu.

Huyền Dịch Ngôn là muội phu (em rể) của Nhạc Nhược Khiêm, bản thân cũng không có thân thích, cho nên sau khi Huyền Dịch Ngôn cùng Nhạc Nhược Lam thành hôn, Nhạc lão thái gia liền hết sức khuyên bảo, giữ hắn lại ở trong phủ, thứ nhất là không cần lo không nhìn thấy nữ nhi, thứ hai Huyền Dịch Ngôn là một nhân tài, đối với Lăng Hạo sơn trag có trợ giúp rất lớn.

Là ai? Từ khi vào Hạo Vân lâu Quỳnh Tinh cảm thấy có ánh mắt nhìn nàng gắt gao.

Nàng nhìn xung quanh, mới phát hiện ra có nam nhân nhìn chằm chằm vào nàng.

Ông trời ơi! Hắn không giống người bình thường, có thể cảm nhận được khí chất bức người từ trên người hắn, cặp mắt tinh xảo, giống như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, đôi mày rậm kiệt ngạo bất tuân*, cho thấy cá tính cương liệt của hắn, đường nét rõ ràng, chứa một hơi thở cuồng dã, trên mặt luôn luôn là nụ cười bất cần đời.

*Kiệt ngạo bất tuân:“桀骜不驯” – “kiệt ngao bất tuần”.

Kiệt: hung hăng; ngao: ngựa chưa được thuần hoá, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng.

Trong đó:

[桀] (HV: kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là ‘kiệt’ trong ‘kiệt xuất’.

[骜] (HV: ngao) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là ‘ngạo’ trong ‘cao ngạo’.

Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được. )

Trên cơ bản, cái loại khí chất tà khí này của hắn cùng nét mặt tựa tiếu phi tiếu, cùng một dạng với Hà Dịch Thần, nếu muốn nói bọn họ có điểm gì khác, chính là Dịch Thần là người nhã nhặn khác biệt hoàn toàn so với nam nhân cá tính cuồng dã trước mắt.

Cốc Uy Tố thấy Hàn Tinh nhìn chằm chằm Tâm Trừng, gà mẹ lại la lên: “Hàn Tinh, mau gọi sư phụ, hắn chính là Nhạc Tâm Trừng, đại đương gia của Lăng Hạo sơn trang, công phu của hắn là tốt nhất Lăng Hạo sơn trang!”

Quỳnh Tinh khinh thường hừ một tiếng, trong lòng không vui nghĩ: muốn ta bái hắn ta làm thầy sao? Kiếp sau đi!

“Tại sao ngươi lại không gọi sư phụ?” Cốc Úy Tố thấy Hàn Tinh quay đầu sang một bên, nhìn chằm chằm Tâm Hà, rất sợ hắn thật sự coi trọng tiểu muội.

Quỳnh Tinh chỉ liếc hắn một cái, lại quay sang nhìn Nhạc Tâm Hà.

Việc này khiến cho mọi người chú ý, phàm là người chưa thấy qua Hàn Tinh, tất cả đều thích thú đánh giá, nghiên cứu Hàn Tinh.

Nhạc Tâm Trừng không bỏ qua ánh mắt khinh thường và chán ghét của Hàn Tinh, đáy lòng càng tò mò.

Từ khi Hàn Tinh đi vào, Nhạc Tâm Trừng bị một thân khí chất cùng dung mạo diễm kinh tứ tọa* của hắn làm kinh hãi, đáng tiếc hắn là một nam hài tử, nếu không hắn nhất định lấy về nhà làm vợ. Ấn tượng đối với Hàn Tinh, ngoài xinh đẹp khéo léo, chính là nhất kiến chung tình.

*sắc đẹp tỏa ra bốn phía

Nhất kiến chung tình?!

Nhạc Tâm Trừng bị suy nghĩ của mình dọa tới hoảng sợ.

Đối với một cô nương vừa thấy đã yêu, có thể lấy về nhà, nhưng nếu đối phương là nam . . . Cái này có vẻ không dễ chơi.

Bởi vì hành động của Quỳnh Tinh khiến cho không khí có chút xấu hổ, Cốc Úy Tố vội vàng ra mặt hòa giải, hắn lôi kéo hàn Tinh, giới thiệu cho mọi người biết.

“Hàn Tinh, nhân cơ hội hôm nay, ta chính thức giới thiệu ngươi cho gia gia, bà nội và mấy vị lão nhân biết.”

“Tiểu quỷ, ta đâu có già!” Một lão gia gia trong đó lập tức không nhịn được lên tiếng.

“Ta nói ông dượng, ngài cũng gọi ta một tiếng tiểu quỷ rồi, còn không chịu già!” Cốc Úy Tố bắt lỗi trong lời nói đáp.

Lão nhân nghe xong, nhất thời mặt mo cũng khoog nhịn được, đành khinh thường hừ một tiếng.

“Nhìn xem, ông dượng thật là hẹp hòi! Hàn Tinh, ông ấy là người hẹp hòi nhất Lăng Hạo sơn trang của chúng ta, ngươi cứ gọi ông ấy là gia gia hẹp hòi là được.”

Hắn mới nói xong, lão nhân đã kêu: “Cái gì mà gia gia hẹp hòi, ta là ông dượng của ngươi. Không biết lớn nhỏ!”

Không để ý tới Cốc Úy Tố, lão nhân chuyển sang Hàn Tinh, dùng giọng điệu vô cùng hiền lành gần như nịnh nọt nói: “Tiểu tử, ngươi tên là Hàn Tinh sao?” Vẫy vẫy tay muốn hắn lại gần.

Đợi Hàn Tinh lại gần, lão nhân thân thiện nói: “Hàn Tinh! Cổ nhân có nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng’ Ngươi nhất định đừng ở cùng một chỗ với tên tiểu tử Cốc Úy Tố kia, tránh cho giống như hắn, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng . . .”

Lời lão nhân vừa dứt, Cốc Úy Tố liền nhảy dựng kêu lên: “Cái gì mà chơi bời lêu lổng?! đám người Tâm Trừng bọn họ đi ra ngoài thì mỗi ngày ta đều tận tâm tận lực làm, chỉ kém khôn có cung cúc tận tụy mà thôi . . .”

“Có muốn lưu lại con rồi chết hay không!” Lão nhân tức giận liếc mắt nhìn Cốc Úy Tố.

Nhất thời Cốc Úy Tố không nói được lời nào, lại thấy mọi người ở đây đều cười trộm, thậm chí cả lão ca hắn thân nhất cũng không khách khí cười to, không thể làm gì hơn Cốc Úy Tố đành cầu cứu Hàn Tinh.

“Lão gia gia, ta còn chưa biết ngài tên là gì?” Quỳnh Tinh vòng vo nói.

Lão nhân rất khí phách vỗ vai Quỳnh Tinh một cái, hắn đang muốn vỗ lần nữa thì Cốc Úy Tố vội vàng ra mặt cản lại: “Ông dượng nha! Ngài vỗ mạnh như vậy, Hàn Tinh chịu sao nổi.”

Lão nhân liếc mắt nhìn Hàn Tinh một cái, quan tâm nói: “Tiểu tử này khôi ngô như vậy, sao lại không có chút công phu nào được, hôm nào gọi Tâm Trừng dạy ngươi mấy chiêu đi!”

“Không cần, cháu dùng não, không phải nắm đấm.” Quỳnh Tinh từ chối ý tốt của lão nhân.

“Như vậy à! Không sao dù sao là người của Lăng Hạo sơn trang, không ai dám động đến. Đúng rồi, nói nhiều như vậy, quên giới thiệu cho ngươi một chút.”

Lão nhân chỉ người bên cạnh nói: “ Tiểu tử, đây là nương tử của ta, già rồi, nhưng vẫn còn thùy mị, thế nào.” Dứt lời còn không nghiêm chỉnh nháy mắt với Hàn Tinh.

“Lão đầu chết tiệt, ai già rồi cơ?” Cốc Tịnh Nhi dùng sức bóp vai lão nhân.

Nàng không để ý tới tiếng kêu của lão nhân, đi về phía Hàn Tinh nói: “Hàn Tinh, ở nơi đó là trượng phu của ta Nhạc Hiểu Vũ, cũng là gia gia của Tâm Trừng, ngươi gọi là gia gia được rồi, đừng gọi là lão gia.” Nói xong cầm hai tay Hàn Tinh, đáy mắt lập tức hiện lên một chút ánh sáng rạng rỡ.

Quỳnh Tinh vẫn lơ đễnh cười khẽ, hào phóng gọi gia gia, nãi nãi xong, tự mình đi về phía một đôi vợ chồng lớn tuổi khác nói: “Cốc gia gia, Cốc nãi nãi, hai người mạnh khỏe. Hàn Tinh thất lễ, đến bây giờ mới thỉnh an các ngài.”

Viên Ức Hàn là phu nhân của Cốc Tư Hối, nghe xong vui vẻ nói: “Hàn Tinh, làm sao cháu lại biết chúng ta là ai vậy?”

“Úy Tố từng nói qua hắn có hai vị gia gia và nãi nãi, vừa rồi bái kiến Nhạc gia gia, Nhạc nãi nãi, các ngài dĩ nhiên là Cốc gia gia và Cốc nãi nãi rồi.”

Viên Ức Hàn nhìn Hàn Tinh trước mắt, hồi lâu mới thở dài nói: “Ngươi sinh ra là nam hài thật là đáng tiếc.”

Quỳnh Tinh bí hiểm cười khẽ, không đưa ra bình luận.

Cốc Úy Tố bị vắng vẻ một bên lại lôi kéo Hàn Tinh nói với Viên Ức Hàn: “Nãi nãi, hai người biết nhau là tốt rồi, phía sau còn có người chưa giới thiệu đâu.” Quay đầu bước tới chỗ Nhạc Nhược Thần.

“Biểu bá cugf biểu dượng ngươi đã gặp qua, còn lại lão ngoan đầu trước mắt này . . . Ôi! Sao lại đánh đầu ta.” Cốc Úy Tố bị Nhạc Nhược Thần gõ một cái. Nhạc Nhược Thần rất thưởng thức Hàn Tinh nói: “Ta là biểu thúc của Úy Tố, Ta trông nom Dương Lam các, muốn vào Dương Lam các thì tới tìm ta , nhưng mà nếu muốn mang người khác vào thì không được, ngươi là nhân tài được lựa chọn kỹ lưỡng, có hứng thú với Dương Lam các hay không?” Nhạc Nhược Thần có lòng muốn chiêu dụ Hàn Tinh.

Quỳnh Tinh chỉ cười nhẹ một tiếng, cũng không trả lời, ngược lại tổng quản Lăng Trúc lâu Thường Tuần vội la lên: “Cái này không thể được, Nhị lão gia, Hàn Tinh là người của Lăng Trúc lâu.”

“Ngươi đừng vội, Hàn Tinh cũng không đồng ý tới Dương Lam các.” Nhạc Nhược Thần chuyển sang Hàn Tinh hỏi: “Ngươi ở chỗ não vậy?”

“Kính Trúc viên.”

Nhạc Nhược Thần gật đầu nói: “Về sau đi theo Nhị thúc thật tốt, ngươi đi theo Úy Tố sẽ bị dạy hư, nhưng mà Úy Minh cũng không tệ.”

“Cảm tạ.” Cốc Úy Minh nói xen vào.

“Hắn chính là đại ca ta, vừa rồi cười lớn tiếng nhất chính là hắn.” Cốc Úy Tố rầu rĩ nói.

Hai người rất giống nhau. Quỳnh Tinh nghĩ trong lòng.

“Ngươi gọi ta là Úy Minh được rồi.” Cốc Úy Minh hào phóng nói.

Hắn còn chưa gặp được người giống như Hàn Tinh, thông minh, xinh đẹp . . . Ách . . . Xinh đẹp sao?! Cốc Úy Minh bất giác nhìn nhiều thêm một chút.

“Này, chúng ta còn chưa giới thiệu đâu.” Một nam tử trẻ tuổi kêu lên.

Dáng vẻ của hắn cùng Huyền Dịch rất giống nhau, chắc là cha con đi! Quỳnh Tinh nhìn hắn nghĩ.

/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status