"Mama, có phải baba sắp về ở chung với chúng ta không?"
"Sao con lại hỏi như vậy?"
Nguyên Hạ bỏ quyển sách trên tay xuống, chỉnh lại ánh sáng đèn ngủ. Cô luôn giữ thói quen đọc sách cho con mỗi tối, trẻ con cần được sự quan tâm và bồi dưỡng từ nhỏ.
Tâm Di ra vẻ thần bí, ghé sát vào tai cô mà nói nhỏ.
"Hôm nay con đã thấy baba ôm mama, bạn con nói chỉ cần baba ôm mama tức là hai người không còn giận nhau nữa, sẽ cùng nhau sống chung"
Cô nhóc này đúng là lắm chuyện thật, Nguyên Hạ ng ra một lúc, lại nhớ đến buổi chiều vừa rồi.
Sau khi bốc đồng khẳng định chủ quyền trước mặt cô giáo, cô liền giả vờ như không biết gì, cả buổi tiệc cứ luôn lảng tránh ánh mắt của người nọ. Đến nhà sau khi đưa Tâm Di đã ngủ say vào phòng, cô liền bị anh ôm lấy.
"Buổi chiều em gọi anh là gì?"
"Gọi gì chứ, tôi chỉ là không muốn Tâm Di thất vọng" Nguyên Hạ vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, nhưng vòng tay người đàn ông ôm chặt lấy, ý muốn cô phải nói cho rõ ràng.
"Sao anh lại nghe mùi gì ấy nhỉ?" Trác Thành cúi người, chỉ cách một chút là môi sẽ chạm vào má cô.
Nguyên Hạ bị cái đụng chạm như có như không của anh làm cho thần trí mơ hồ, nhịp tim không tự chủ động nhanh.
"Mùi gì?"
"Mùi chua"
"Có bệnh" Nguyên Hạ thoát khỏi tay anh, rồi đi nhanh vào bếp. Được một lúc không thấy động tĩnh gì mới dám bước ra. Ai ngờ anh đợi ngay ở cửa, nhìn cô khẽ cười.
"Công ty có chút chuyện, anh về xử lý trước"
"Ừm"
Lúc cô nghĩ là anh đã đi rồi, bỗng anh quay lại nghiêm túc nhìn cô.
"Nguyên Hạ, anh mong em sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện của chúng ta. Anh yêu em, cũng yêu con của chúng ta. Anh biết rất khó chấp nhận những việc đã từng xảy ra, nhưng anh không muốn chúng ta cứ mập mờ không rõ như hiện tại"
Nguyên Hạ im lặng, một lúc sau mới không nhanh không chậm trả lời anh.
"Được, anh cho em chút thời gian"
Từ lúc anh xuất hiện trong cuộc sống của hai mẹ con cô, cô đã biết anh vẫn luôn ở đó, vị trí vốn thuộc về anh trong trái tim cô thì ra chưa từng bị người khác thay thế.
Cô có lỗi với Lục Thần, nhưng tình cảm của cô đối với anh chỉ là sự cảm kích. Cảm kích sự quan tâm của anh dành cho cô và Tâm Di, nhưng đấy không phải tình yêu, nếu đã không yêu thì hà cớ phải làm khó nhau.
"Mama"
Tiếng gọi của Tâm Di kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Con bé này tính cách thật giống anh, rất biết làm người ta khó xử, lại không thể lãng tránh.
"Nhóc con, nhanh đi ngủ thôi" Nguyên Hạ định bụng qua loa đại khái rồi thôi, chỉ không ngờ con bé lại cắn chặt không buông, ý định đã quá rõ ràng. Hôm nay nói không xong thì không định đi ngủ.
"Nhưng mama chưa trả lời" Con bé bĩu môi, đôi mắt to tròn khẽ chớp.
"Mama và baba đang làm hòa, sau này sẽ cùng nhau sống chung. Giờ có thể yên tâm đi ngủ rồi chứ?"
"Dạ"
Sau khi Tâm Di đã ngủ say, cô giúp con bé đắp chăn rồi nhẹ bước ra ngoài. Một lúc sau liền gọi điện cho Lục Thần.
"Lục Thần, ngày mai anh có bận không? Em có chuyện muốn nói với anh"
"Được"
Lục Thần cúp máy, đôi mắt khẽ cụp xuống, bao nhiêu tâm sự đã hiện rõ trên gương mặt. Anh biết cô muốn nói với anh điều gì, trong lòng sớm đã có đáp án. Hôm nay anh đến trường, tận mắt nhìn thấy một nhà ba người bọn họ vừa hòa hợp vừa ấm áp, Nguyên Hạ đứng bên cạnh anh ta mỉm cười ngọt ngào, nụ cười này anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Giây phút đó anh biết mình không còn cơ hội nữa rồi.
"Nguyên Hạ, anh sẽ trả em về bên anh ta"
"Sao con lại hỏi như vậy?"
Nguyên Hạ bỏ quyển sách trên tay xuống, chỉnh lại ánh sáng đèn ngủ. Cô luôn giữ thói quen đọc sách cho con mỗi tối, trẻ con cần được sự quan tâm và bồi dưỡng từ nhỏ.
Tâm Di ra vẻ thần bí, ghé sát vào tai cô mà nói nhỏ.
"Hôm nay con đã thấy baba ôm mama, bạn con nói chỉ cần baba ôm mama tức là hai người không còn giận nhau nữa, sẽ cùng nhau sống chung"
Cô nhóc này đúng là lắm chuyện thật, Nguyên Hạ ng ra một lúc, lại nhớ đến buổi chiều vừa rồi.
Sau khi bốc đồng khẳng định chủ quyền trước mặt cô giáo, cô liền giả vờ như không biết gì, cả buổi tiệc cứ luôn lảng tránh ánh mắt của người nọ. Đến nhà sau khi đưa Tâm Di đã ngủ say vào phòng, cô liền bị anh ôm lấy.
"Buổi chiều em gọi anh là gì?"
"Gọi gì chứ, tôi chỉ là không muốn Tâm Di thất vọng" Nguyên Hạ vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, nhưng vòng tay người đàn ông ôm chặt lấy, ý muốn cô phải nói cho rõ ràng.
"Sao anh lại nghe mùi gì ấy nhỉ?" Trác Thành cúi người, chỉ cách một chút là môi sẽ chạm vào má cô.
Nguyên Hạ bị cái đụng chạm như có như không của anh làm cho thần trí mơ hồ, nhịp tim không tự chủ động nhanh.
"Mùi gì?"
"Mùi chua"
"Có bệnh" Nguyên Hạ thoát khỏi tay anh, rồi đi nhanh vào bếp. Được một lúc không thấy động tĩnh gì mới dám bước ra. Ai ngờ anh đợi ngay ở cửa, nhìn cô khẽ cười.
"Công ty có chút chuyện, anh về xử lý trước"
"Ừm"
Lúc cô nghĩ là anh đã đi rồi, bỗng anh quay lại nghiêm túc nhìn cô.
"Nguyên Hạ, anh mong em sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện của chúng ta. Anh yêu em, cũng yêu con của chúng ta. Anh biết rất khó chấp nhận những việc đã từng xảy ra, nhưng anh không muốn chúng ta cứ mập mờ không rõ như hiện tại"
Nguyên Hạ im lặng, một lúc sau mới không nhanh không chậm trả lời anh.
"Được, anh cho em chút thời gian"
Từ lúc anh xuất hiện trong cuộc sống của hai mẹ con cô, cô đã biết anh vẫn luôn ở đó, vị trí vốn thuộc về anh trong trái tim cô thì ra chưa từng bị người khác thay thế.
Cô có lỗi với Lục Thần, nhưng tình cảm của cô đối với anh chỉ là sự cảm kích. Cảm kích sự quan tâm của anh dành cho cô và Tâm Di, nhưng đấy không phải tình yêu, nếu đã không yêu thì hà cớ phải làm khó nhau.
"Mama"
Tiếng gọi của Tâm Di kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Con bé này tính cách thật giống anh, rất biết làm người ta khó xử, lại không thể lãng tránh.
"Nhóc con, nhanh đi ngủ thôi" Nguyên Hạ định bụng qua loa đại khái rồi thôi, chỉ không ngờ con bé lại cắn chặt không buông, ý định đã quá rõ ràng. Hôm nay nói không xong thì không định đi ngủ.
"Nhưng mama chưa trả lời" Con bé bĩu môi, đôi mắt to tròn khẽ chớp.
"Mama và baba đang làm hòa, sau này sẽ cùng nhau sống chung. Giờ có thể yên tâm đi ngủ rồi chứ?"
"Dạ"
Sau khi Tâm Di đã ngủ say, cô giúp con bé đắp chăn rồi nhẹ bước ra ngoài. Một lúc sau liền gọi điện cho Lục Thần.
"Lục Thần, ngày mai anh có bận không? Em có chuyện muốn nói với anh"
"Được"
Lục Thần cúp máy, đôi mắt khẽ cụp xuống, bao nhiêu tâm sự đã hiện rõ trên gương mặt. Anh biết cô muốn nói với anh điều gì, trong lòng sớm đã có đáp án. Hôm nay anh đến trường, tận mắt nhìn thấy một nhà ba người bọn họ vừa hòa hợp vừa ấm áp, Nguyên Hạ đứng bên cạnh anh ta mỉm cười ngọt ngào, nụ cười này anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Giây phút đó anh biết mình không còn cơ hội nữa rồi.
"Nguyên Hạ, anh sẽ trả em về bên anh ta"
/77
|