Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 78

/129


Trích lời Gia Mộc: Ảnh hưởng của mẹ đối với con sẽ kéo dài suốt cuộc đời con.

***

Lúc trở lại bệnh viện, Tùng Lan lạp tức nhìn thấy ánh mắt áy náy của người bảo mẫu ngồi bên ngoài: "Ai đã tới vậy?"

"Chú Chu và cô Chu". Bảo mẫu mà Tùng Lan thuê năm nay mới ngoài hai mươi, là một cô gái nông thôn ngoan ngoãn, làm việc luôn chỉ đông đánh đông chỉ tây đánh tây, chấp hành mệnh lệnh không sai không lệch, có điều lại là một người nhát gan chưa trải sự đời. Hiển nhiên cha mẹ của Chu Hưng Quốc đã làm cô bé sợ.

"Ờ, tôi biết rồi". Tùng Lan mở cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy mẹ chồng đang nắm chặt tay chồng, vẻ mặt thương xót. Bố chồng thì ngồi bên cạnh nói chuyện với con gái Chu Sướng.

"Con làm gì mà giờ mới về?" Nhìn thấy con dâu, câu đầu tiên của bà Chu chính là chỉ trích: "Mẹ với bố con đã đến hơn một tiếng rồi".

"Con đi làm chút việc". Quan hệ giữa Tùng Lan và bố mẹ chồng luôn luôn lạnh nhạt, đặc biệt là trong quan hệ với mẹ chồng thì không thể nói là thân thiết. Bà Chu xuất thân gia đình phần tử tri thức, luôn luôn tự cho mình là rất cao, không coi Tùng Lan xuất thân gia đình tiểu thị dân ra gì. Lúc Tùng Lan mới về nhà, bà ta rất muốn dạy dỗ Tùng Lan cho cô ta vào khuôn khổ. Nhưng Tùng Lan lại luôn luôn tự lực tự cường, không hề cần người khác giúp đỡ, cũng không muốn nghe người khác chỉ trích nên đã tranh luận hết sức sòng phẳng với mẹ chồng về các vấn đề này. Cộng thêm Chu Hưng Quốc rất giỏi giảng hòa, dỗ dành cả mẹ chồng nàng dâu đều rất vui vẻ khiến hai người duy trì hòa bình mặt ngoài. Bây giờ không có Chu Hưng Quốc, mẹ chồng nàng dâu đều bớt phải bận tâm. Mỗi người mới chỉ nói một câu mà trong phòng bệnh đã bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc súng.

Bà Chu sờ trán con trai: "Hưng Quốc ở đây không thể không có người, sau này con cần ra ngoài trong thời gian dài thì tốt nhất gọi điện cho bố mẹ trước".

"Bác sĩ nói bệnh của Hưng Quốc cần hộ lí dài hạn, con chuẩn bị thuê một hộ lí chuyên trách cho anh ấy".

"Vì sao phải thuê hộ lí? Con có đi làm đâu?" Một vấn đề khác mà bà Chu bất mãn với con dâu chính là từ khi sinh con, con dâu không chịu đi làm để ông bà chăm cháu. Bây giờ cháu gái đã vào tiểu học rồi mà con dâu vẫn không có ý định đi làm.

"Con chuẩn bị quay lại làm. Công ty không thể không có người quản lí trong thời gian dài".

Bà Chu chính là một người phụ nữ của công việc, nghe nói mới đầy tháng đã giao con cho mẹ chồng, ngay cả thời gian cho con bú cũng hiến dâng cho sự nghiệp. Sau khi con lớn bà lại đặt ra tiêu chuẩn rất cao, không đạt được tiêu chuẩn là bà ta sẽ áp dụng đủ loại hình phạt. Chu Hưng Quốc có thể nói là lớn lên dưới chính sách bàn tay sắt của mẹ, nghe nói đến tận lúc Chu Hưng Quốc tốt nghiệp cấp ba vẫn phải mặc quấn áo, giầy tất, đến cả quàn lót do mẹ chuẩn bị. Sau khi vào đại học Chu Hưng Quốc mới xem như thoát khỏi sự khống chế của mẹ. Đây cũng là điều Tùng Lan thấy khó hiểu mẹ chồng nhất, cách yêu con của bà ta dường như chỉ có "khống chế". Bất cứ chuyện nào vượt ra khỏi tầm khống chế của bà ta, bà ta sẽ lập tức nổi điên.

"Con? Con có thể quản lí công ty?" Bà Chu cau mày.

"Mẹ ạ, trước đây công ty là do con và Hưng Quốc cùng thành lập, ngay cả Lập Nghiệp cũng là sau đó mới gia nhập. Mặc dù con ở nhà nhưng vẫn biết hết tình hình của công ty, blog của con cũng là một bộ phận của hệ thống thương mại điện tử của công ty".

Tùng Lan vừa nói đến những chuyện này, bà Chu đã thiếu kiên nhẫn: "Con muón đi làm cũng được, nhưng không cần thuê hộ lí. Mẹ và bố con sẽ chăm sóc Hưng Quốc".

"Anh ấy cứ cách một tiếng phải lật người một lần, mỗi ngày phải lau người ba lần, xoa bóp cơ bắp bốn lần, sợ bố mẹ không chịu được".

Bà Chu hừ lạnh một tiếng, lại không nói chuyện này nữa: "Con có tiền thì con cứ thuê cũng được. Nhưng đừng tưởng thuê người chăm sóc là con có thể bỏ lơ không quan tâm đến Hưng Quốc nữa".

"Bà ơi, bỏ lơ là cái gì?" Chu Sướng đang đọc truyện cổ tích với ông nội ngẩng đầu hỏi.

Bà Chu giải thích: "Chính là bỏ mặc, mặc kệ bố cháu".

"Mẹ cháu không bỏ mặc bố cháu đâu. Bố cháu nói mẹ cháu là lãnh đạo trong nhà, không có mẹ cháu thì bố cháu còn không tìm được cả tất, đúng không mẹ?"

Bà Chu không ngờ đứa cháu gái lại cho mình một đòn đánh trả mạnh mẽ như vậy, bất giác cảm thấy hơi lúng túng: "Ông Chu, ông dẫn Sướng Sướng ra ngoài chơi, tôi có chuyện cần nói với Tùng Lan".

Đại khái biết vợ mình muốn nói gì, Ông Chu hơi lo lắng nhìn con dâu. Có điều ông ta cũng đã quen bị "lãnh đạo", muốn nói gì đó nhưng không dám nói, đành dẫn cháu gái ra ngoài.

Thấy cửa phòng đã đóng lại, Bà Chu khẽ ho một tiếng: "Chuyện về Diêu Lâm con định làm thế nào?"

Tùng Lan nhíu mày: "Con? Con định cầm roi quất Chu Hưng Quốc tỉnh lại, hỏi anh ấy đã học được trò nuôi gái bên ngoài từ bao giờ. Nuôi gái đã đành, lại còn không biết dùng bao để người ta vác bụng tìm tới cửa. Sau khi anh ấy trả lời xong, con sẽ tịch thu công cụ gây án bỏ vào bồn cầu xả nước".

Bà Chu nhíu mày nghe Tùng Lan nói: "Lũ trẻ các con bây giờ sao nói chuyện không giữ mồm giữ miệng gì thế? Hưng Quốc là đàn ông! Một mình nó vất vả bon chen bên ngoài, nó lại ưu tú như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút chuyện phong lưu... Lúc Diêu Lâm đến tìm mẹ, mẹ đã phê bình nó rồi..."

"Mẹ, mẹ cho rằng con không ưu tú à? Bao nhiêu năm qua con chưa bao giờ bị cám dỗ gì à? Nếu con ngoại tình thì mẹ có nói là con chỉ là có chút chuyện phong lưu không? Trong hôn nhân ngoài cảm tình thì có cần trách nhiệm hay không?"

"Nó là đàn ông, con là đàn bà..."

"Mẹ là người được Đảng giáo dục nhiều năm, vậy mà ngay cả việc nam nữ bình đẳng cũng không hiểu sao?" Tùng Lan nói câu cửa miệng của mẹ chồng với giọng gần như là mỉa mai. Trước đây khi cô ta quyết định ở nhà nuôi con, mẹ chồng đã giáo dục cô ta, nói cô ta là sinh viên do nhà nước dạy dỗ, nên tranh đoạt tấc đất cắm dùi trong xã hội, ở nhà nuôi con là lãng phí tài nguyên, là bước thụt lùi của bình đẳng nam nữ.

"Hơn nữa nếu bố có chuyện phong lưu bên ngoài thì thái độ của mẹ cũng sẽ như vậy sao?"

Bà Chu lại nghẹn lời: "Con nói chuyện với bố mẹ như thế à? CÓ lí là không buông tha cho người ta, không hiền lành dịu dàng gì cả".

Lại bắt đầu, đuối lí là lôi vai vế ra nói chuyện. Mọi lần đến lúc này là Chu Hưng Quốc đứng ra can thiệp, nhưng bây giờ Chu Hưng Quốc chỉ là một người thực vật nằm trên giường bệnh phải thở bằng máy thở: "Mẹ con mình không tranh luận ưnax được không? Rốt cuộc thì thái độ của mẹ đối với Diêu Lâm như thế nào?"

"Nó chính là một con... đĩ... tham lam, hư vinh, hủ hóa, sa đọa..." Bà Chu nói đến đoạn giữa phải uốn lưỡi mấy lần mới nói được: "Nhưng đứa con trong bụng nó dù sao cũng là cốt nhục của Hưng Quốc, bây giờ Hưng Quốc như thế này, có con hay không..."

"Mẹ, chẳng lẽ Chu Sướng không phải con của Hưng Quốc à?"

"Con biết ý mẹ là gì mà! Nhà họ Chu ba đời độc đinh..."

Lại nữa, lúc bảo con dâu ra ngoài làm việc kiếm tiền cho gia đình mới nói xã hội, lúc nói đến bề trên bề dưới liền chuyển sang truyền thống, bây giờ lại đến truyền thuyết ba đời độc đinh. Mâu thuẫn lớn nhất giữa bà Chu và Tùng Lan chính là Tùng Lan chỉ sinh cho nhà họ Chu một đứa con gái. Mặc dù bà Chu coi Chu Sướng là hòn ngọc quý, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng vẫn cực kì muốn có cháu trai. Năm đó họ đã bóng gió Tùng Lan sinh đứa thứ hai, sau khi biết Tùng Lan không chịu còn cãi nhau với con trai một trận nhưng bị Chu Hưng Quốc phản đối nên mới không trở mặt với con dâu.

"Mẹ có bảo đảm nó nhất định sẽ sinh con trai không? Hơn nữa mẹ cũng vừa nói, nó là loại người tham lam, hư vinh, hủ hóa, sa đọa, mẹ dám cam đoan con của nó đúng là con của Hưng Quốc không?"

"Nó... Chính Hưng Quốc đã thừa nhận rồi".

"Cái gì?" Thì ra không chỉ có người ở công ty đã biết từ trước mà ngay cả bố mẹ chồng cũng đã biết từ lâu rồi. Tùng Lan ơi là Tùng Lan, rốt cuộc thì mày ngốc đến mức nào mà cho rằng thế giới vẫn y như cũ, mày vẫn là bà chủ nhà hạnh phúc đó? Thì ra mày đã là trò cười của cả thế giới từ lâu rồi!

"Hai tháng trước Diêu Lâm cầm phiếu xét nghiệm có thai tìm đến nhà nói nó là bạn gái của Hưng Quốc. Lúc đó nó đã có thai, Hưng Quốc ép nó bỏ cái thai nhưng nó không nỡ, đến cầu xin bố mẹ giải quyết cho nó. Bố mẹ lập tức gọi Hưng Quốc về nhà, Hưng Quốc nói nó không phải nghiêm túc với Diêu Lâm, nói chuyện này ngàn vạn lần không thể để con biết được, nhất định phải bắt Diêu Lâm nạo thai. Diêu Lâm cuống lên nói Hưng Quốc bội tình bạc nghĩa với nó, mở cửa sổ định nhảy lầu, bố mẹ khuyên can nó mãi mới được. Sau đó bố mẹ bàn bạc để Diêu Lâm sinh con, bố mẹ sẽ nuôi, nhưng Hưng Quốc không đồng ý... Cứ thế giằng co đến bây giờ. Một tuần trước khi Hưng Quốc bị tai nạn, mẹ phát hiện bị ung thư vú. Mẹ nói với Hưng Quốc không có cháu trai thì mẹ chết cũng không nhắm mắt được, Hưng Quốc mới đồng ý để Diêu Lâm sinh con. Nhưng nó có một điều kiện, Diêu Lâm không được sinh con ở thành phố A mà phải sang Hồng Kông sinh..."

Nghe đến đó, tim Tùng Lan đập thình thịch không ngừng, đầu óc choáng váng từng cơn. Thì ra trong lúc cô ta còn không biết rõ thì chuyện này đã âm thầm diễn ra lâu như vậy. Thậm chí cái chết của chồng mình cũng có liên quan đến chuyện này: "Bây giờ bố mẹ vẫn cần cháu trai?"

"Mẹ biết nó sinh con ra sẽ có thể được chia tài sản... Có thể Hưng Quốc còn sống tử tế, công ty cũng là của con, tiền cũng là của con, bố mẹ chỉ cần cháu trai..."

"Hưng Quốc bị chết não".

"Cái gì mà chết não? Tim nó vẫn còn đập! Nó không chết! Không chết!"

"Mẹ, mẹ đã nghĩ như vậy thì mẹ cứ ở đây trông anh ấy". Tùng Lan cảm thấy nếu nhìn Chu Hưng Quốc thêm một lần nữa là cô ta sẽ sụp đổ, sẽ cầm thứ gì đó lên đánh Chu Hưng Quốc chết thêm lần nữa. Cô ta mở cửa phòng bệnh, đi như một cơn gió.

Nhìn cửa phòng đu đưa qua lại, bà Chu ngơ ngác ngồi xuống nắm tay con trai: "Con trai, con không chết đúng không? Con trai, on đừng trách mẹ, mẹ chỉ muốn có đứa cháu trai thôi. Sao con lại cứng đầu như vậy, để đến nỗi sau đó xảy ra chuyện... Con tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn mẹ một cái, xem mẹ đáng thương thế nào khi không có con..."

***

Diêu Lâm mỉm cười mở cửa: "Mẹ, sao mẹ lại đến?"

"Thì tại con đang phải dưỡng thai, lại nói không quen ăn đồ ăn ở thành phố A nên mẹ mới ngàn dặm xa xôi mang bao nhiêu đồ đến thăm con!"

Người phụ nữ đi vào mặc áo da không tay màu đen bên ngoài, bên trong là áo thun tay lưới cổ lưới đính pha lê, bên dưới mặc quần đùi da, đi tất đen, bốt cao đến đầu gối, tóc nhuộm vàng hoe. Mặc dù thoạt nhìn đã có tuổi nhưng lại vẫn rất thời thượng. Dưới chân bà ta chất đầy túi lớn túi nhỏ, quả nhiên đều đựng đầy rau dưa và bình hộp các loại.

Sau khi vào nhà, bà ta quan sát xung quanh một hồi lâu: "Căn hộ này rộng bao nhiêu?"

"Không rộng lắm, chín mươi mấy mét vuông".

"Đứng lên con à?"

"Mẹ nghĩ con gái mẹ ngốc lắm à? Đương nhiên là đứng tên con. Mẹ nghĩ hắn không mua nhà cho con mà con lại cặp với hắn à?"

Người phụ nữ cười, vỗ lưng con gái: "Không hổ là con gái mẹ, thật thông minh... Nó chết thật rồi à?"

"Bác sĩ tuyên bố đã chết não". Diêu Lâm ngồi xuống cầm giũa sửa móng tay: "May cho hắn là hắn đã chết, muốn dùng một căn hộ với ít tiền để đuổi con à? Nằm mơ!"

"Cái gì? Nó vẫn không muốn để con sinh con à?"

"Đương nhiên hắn không muốn, ngoài miệng nói là thích con nhưng trong lòng vẫn chỉ quan tâm đến mụ vợ già đẻ ra đứa con gái ăn hại đó. Hắn đến tìm con đơn giản là để giải trí, đàn ông toàn là những kẻ không quản được cái dây lưng quần, khi có chuyện gì là tất cả đều lộ nguyên hình. Lúc đầu còn nói hôn nhân không hạnh phúc, không có tiếng nói chung, lúc nghe nói con có thai lại sợ tái mặt, ra sức dỗ dành con đi hút. Nếu con không tỉnh đòn đến tìm bố mẹ hắn thì bây giờ con chả còn là cái quái gì nữa".

"Đàn ông đâu có thằng nào ra gì".

"Đúng thế".

"Thế bây giờ con sinh nó ra thật à? Con là con gái, sau này nuôi con thì biết tìm..."

"Trời ơi, mẹ ngốc thế. Công ty trang phục của hắn đã xây dựng được thương hiệu, lợi nhuận mỗi giờ mấy triệu, mấy chục triệu. Dù chia cho người cộng tác của hắn một nửa, vợ hắn được một nửa, còn lại chia cho năm người bọn con..."

"Năm người nào..."

"Bố hắn, mẹ hắn, con gái hắn, vợ hắn, con trai con, năm người này đều là người thừa kế hợp pháp trước hết của hắn. Con cũng phải có năm phần trăm cổ phần công ty hắn, mẹ nghĩ xem, một năm có thể được bao nhiêu cổ tức?"

"Năm năm hai mươi lăm... Năm trăm ngàn?"

"Đây chỉ là một năm nay, còn sau này? Càng không cần phải nói đến bất động sản và tiền tiết kiệm của hắn hiện nay, thứ gì cũng phải chia cho con một phần. Còn có tài sản của bố mẹ hắn, hai ông bà già đó đã nói rồi, tài sản của hai người bọn họ tất cả đều là của cháu trai..."

"Cháu trai... Con khẳng định là con trai à?"

"Con đã nhờ người quen xem kết quả siêu âm, tám mươi phần trăm là con trai".

"Ờ... Mẹ nhìn dáng người con cũng có vẻ là con trai... Nhưng bao giờ chia?"

"Bây giờ hắn đã chết não rồi, để đề phòng đêm dài lắm mộng, ngày mai con sẽ đi tìm luật sư lập tức chia luôn".

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status