Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 79

/129


Trích lời Gia Mộc: Tôi không thích Diệc Thư, nhưng tôi thích câu danh ngôn này của Diệc Thư: Nếu không có rất nhiều rất nhiều tình yêu thì có rất nhiều rất nhiều tiền cũng tốt.

***

Tùng Lan hắt nửa cốc trà nóng vào mặt Tông Lập Nghiệp đầy oán hận, Tông Lập Nghiệp đuổi tất cả mọi người trong văn phòng ra, cầm khăn giấy vừa lau mặt vừa đóng cửa văn phòng lại: "Tùng Lan... Em tỉnh táo một chút".

"Tỉnh táo? Lúc đầu chúng ta mới lập công ty, phát lương cho cong nhân xong chúng ta chỉ còn lại có mấy trăm tệ, tôi mua hai thùng mì ăn liền, ba người chúng ta ăn mì ăn liền và màn thầu hơn một tháng. Tôi bán nhẫn vàng mẹ tôi cho để thanh toán tiền thuê nhà, dùng số tiền còn lại mua hai cân thịt đầu lợn. Lúc ba người chúng ta ngồi ăn thịt trên hộp các tông anh nói thế nào? Anh nói nếu có một ngày Chu Hưng Quốc dám có lỗi với tôi, anh sẽ tự tay giết Chu Hưng Quốc... Bây giờ Chu Hưng Quốc học người ta bao em út, không ngờ anh lại hùa với anh ta cùng giấu tôi! Tông Lập Nghiệp, anh hỏi lại lương tâm của anh xem anh có phụ tôi không?"

Nói xong lời cuối cùng, Tùng Lan đã bật khóc. Cô ta hận Chu Hưng Quốc, cô ta còn hận những người giúp Chu Hưng Quốc che giấu cô ta hơn. Cô ta chưa từng trông chờ vào bố mẹ chồng, nhưng Tông Lập Nghiệp và rất nhiều cốt cán trong công ty đều là những người từng cùng cô ta trải qua máu lửa, không ngờ những người này lại cũng đứng về phe Tông Lập Nghiệp, cùng Chu Hưng Quốc giấu cô ta như một đứa ngu ngốc...

"Tùng Lan, em có tin hay không thì tùy, sau khi biết chuyện này anh đã khuyên Hưng Quốc, Hưng Quốc chỉ nhất thời hồ đồ..."

"Nhất thời hồ đồ? Anh ta hồ đồ đến mức đi mua một căn hộ, thuê công ty trang trí nội thất đẹp đẽ để giấu bồ nhí?"

"Anh ấy..." Tông Lập Nghiệp cúi đầu: "Bây giờ anh ấy đã như vậy rồi, em hỏi chuyện quá khứ..."

"Anh cũng không muốn nói? Hay là anh không dám nói? Bây giờ các anh có tiền rồi, thành ông chủ lớn rồi, chỉ cần cờ đỏ trong nhà không đổ là đã không phụ mấy mụ vợ già chúng tôi rồi đúng không?"

"Tùng Lan, anh đừng sống quá tỉnh táo như vậy được không?"

"Sống tỉnh táo? Tôi ấu trĩ mới đúng, bị các anh lừa như một đứa trẻ con ba tuổi. Nếu Chu Hưng Quốc không bị tai nạn giao thông thì anh định bao giờ nói với tôi chuyện này?"

"Hưng Quốc đã giải quyết chuyện này rồi, anh ấy cũng đã nói với anh là sẽ không làm em buồn nữa. Nếu anh ấy không bị tai nạn thì đến lúc chết anh cũng không nói ra chuyện này".

"Anh... Có phải anh cũng có chuyện Chu Hưng Quốc đến chết cũng không nói ra?" Tùng Lan chỉ cô gái xinh đẹp ngồi đánh chữ chậm chạp ở ngoài cửa.

"Tùng Lan, em phải hiểu cho bọn anh..."

"Đúng vậy, tôi phải hiểu các anh. Các anh có tiền rồi, không chơi bời gái gú thì là có lỗi với chính mình đúng không?"

"Xã hội bây giờ chính là như vậy... Tại Diêu Lâm quá hiểm, không ngờ lại đâm thủng bao cao su..."

"Anh nghe lại lời chính anh nói đi, anh không cảm thấy đỏ mặt à? Tôi có cần nói chuyện này với Trương Chi hay không?"

Trương Chi là vợ của Tông Lập Nghiệp, đã cùng con trai di cư sang Australia.

"Trương Chi đã biết rồi".

"Cho nên cô ấy mới đột nhiên di cư?"

"Cô ấy không giống em, cô ấy chỉ cần tiền..."

"Đúng vậy, không giữ được người nữa rồi, thôi thì giữ được tiền cũng tốt..."

Tùng Lan lau những giọt nước mắt chảy xuống không biết từ bao giờ. Thì ra tất cả đều đã thay đổi, chỉ có cô ta vẫn ngu ngốc cho rằng không có gì thay đổi: "Bây giờ tôi cũng nghĩ như vậy. Chu Hưng Quốc đã như thế, tôi có thể giữ được tiền cũng tốt, tôi đã mang người tới làm kiểm toán tài vụ..."

"Cái gì?"

"Nếu tôi nhớ không lầm thì thỏa thuận lúc thành lập công ty đã quy định rõ ràng, anh, Chu Hưng Quốc, tôi, ba người là người sáng lập công ty, mỗi người có quyền sở hữu một phần ba công ty. Bây giờ Chu Hưng Quốc nằm trong bệnh viện, tôi là vợ anh ta tự nhiên có hai phần ba công ty. Là chủ sở hữu công ty, tôi yêu cầu kiểm toán tài vụ, có vấn đề gì không?"

"Không, ý anh là... bao giờ bắt đầu..."

"Bây giờ". Tùng Lan thoáng nhìn đồng hồ: "Tôi đã mời công ty kế toán chuyên nghiệp, họ tính tiền theo tiếng, không thể chậm trễ một phút nào".

***

Diêu Lâm đi ra khỏi văn phòng luật sư, đứng ở ven đường sờ sờ bụng, cắn cắn môi. Không ngờ con tiện nhân đó không chịu tắt máy thở lại là vì nguyên nhân này, chết não không được pháp luật coi là chết, theo pháp luật hiện hành thì phải là hô hấp, tim đập và hoạt động của não bộ toàn bộ đều chấm dứt mới xem như chết. Không cần nói bây giờ mình không có bất cứ quyền lợi nào đối với tài sản của Chu Hưng Quốc, cho dù là sinh con ra cũng không thể tranh giành tài sản của hắn, thậm chí ngay cả phí nuôi dưỡng cũng có vấn đề. Con là con Chu Hưng Quốc, phải do Chu Hưng Quốc nuôi dưỡng, nhưng bây giờ Chu Hưng Quốc hoàn toàn không có năng lực nuôi dưỡng...

Cô ta suy nghĩ một lát, quay lại đi đến ngân hàng cách đó mấy chục mét, quẹt thẻ tại máy ATM, kết quả lại phát hiện tiền sinh hoạt tháng này nên được chuyển vào thẻ của cô ta lại chưa có một xu nào.

"Đồ khốn! Con đĩ! Vô lại!" Cầm ví tiền trên tay, Diêu Lâm tức giận đến mức gần như phải nôn ra máu.

"Cô Diêu Lâm đúng không?"

Cô ta xoay người, chỉ thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy đầm bó sát người màu tím nhạt, khoác áo vét màu trắng, mái tóc ngắn chải gọn gàng, đeo kính đen Dior, môi khẽ cong lên, cười tủm tỉm nhìn mình. Không xa sau lưng người này là một người đàn ông to khỏe mặc âu phục màu xanh đậm, đeo cà vạt kẻ sọc chéo, tay cầm túi tài liệu.

"Cô là?"

"Tôi là người đại diện của bà Tùng Lan. Tôi họ Lâm, Lâm Gia Mộc, đây là danh thiếp của tôi". Lâm Gia Mộc đưa tay ra, người đàn ông đứng sau lưng cô lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa tới tay Lâm Gia Mộc, Lâm Gia Mộc lại đưa cho Diêu Lâm.

"Sau khi cầm danh thiếp, Diêu Lâm không thèm nhìn mà tiện tay vứt luôn: "Cô về nói với cô ta, tôi phải thương lượng trực tiếp với cô ta, tôi không có gì để nói với luật sư".

"Cô Diêu Lâm, tôi nghĩ tôi chưa nói rõ. Bắt đầu từ bây giờ, nếu cô muốn thương lượng chuyện phí nuôi dưỡng thì chỉ có thể thương lượng với tôi, thân chủ của tôi không muốn thấy cô".

"Phí nuôi dưỡng gì?"

"Bởi vì đã nửa năm cô không đi làm, công ty đã có quyết định sa thải cô, tiền lương từ tháng này dừng phát. Bởi vì bây giờ ngài Chu Hưng Quốc đã là người không có năng lực hành vi, tất cả mọi tài sản của ông ấy sẽ do vợ ông ấy là bà Tùng Lan quản lí. Một tiếng trước ngân hàng đã thụ lí đơn xin hủy của bà Tùng Lan, thẻ tín dụng cô đang dùng bây giờ đã bị khóa. Còn căn hộ cô đang ở hiện nay là do ông Chu Hưng Quốc dùng tài sản chung của vợ chồng mua mà chưa được bà Tùng Lan đồng ý. Hai tiếng trước chúng tôi đã làm thủ tục tố tụng với tòa án và xin bảo toàn tài sản".

Lâm Gia Mộc thoáng nhìn đồng hồ: "Cô có khoảng hai tiếng để chuyển đi khỏi nơi cô đang ở".

Diêu Lâm không ngờ Tùng Lan lại ra tay nhanh như vậy, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy: "Nhà là Chu Hưng Quốc mua cho tôi, người đứng tên là tôi..."

"Rất vui vì cô đã thừa nhận nhà là ông Chu Hưng Quốc mua. Đứng tên ai không quan trọng, quan trọng là khi mua bất động sản và tặng cô, ông Chu Hưng Quốc chưa hề nhận được sự đồng ý của người đồng sở hữu, cũng chính là bà Tùng Lan. Nếu cô đã tìm đọc các án lệ có liên quan thì chắc cũng rõ ràng, trong tình hình này cô phải trả lại vô điều kiện".

"Cô ta không thể đối với tôi như vậy! Tôi đang mang thai với Chu Hưng Quốc".

"Cô chỉ tự tuyên bố mang thai với Chu Hưng Quốc, không hề có bằng chứng liên quan ủng hộ. Đương nhiên, nếu cô muốn ông Chu Hưng Quốc thanh toán phí nuôi dưỡng thì có thể xin xác nhận con đẻ. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một cách thiện chí là theo pháp luật Trung Quốc, thai nhi không phải công dân, không có bất cứ quyền lợi nào. Nếu cô muốn có phí nuôi dưỡng thì phải sinh con ra, và đứa con phải còn sống, sau đó mới làm thủ tục kiện tụng liên quan".

Diêu Lâm gần như không đứng nổi nữa. Cô ta phủi ghế của ngân hàng, ngồi xuống: "Tôi..."

"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chưa?" Lâm Gia Mộc mỉm cười nói.

Sau khi đã bớt kinh hoàng, Diêu Lâm lập tức gọi điện thoại cho mẹ, đây cũng là chuyện trong dự liệu của Lâm Gia Mộc. Mẹ của Diêu Lâm ở quê nhà không phải một nhân vật bình thường. Nghe nói lúc trẻ tuổi là một cành hoa xa gần nghe danh, chưa đầy hai mươi tuổi chăm sóc chị gái sinh con chăm sóc cả đến trên giường anh rể làm chị gái tức giận đến mức uống thuốc trừ sâu tự tử. Chị gái chưa được trăm ngày đã ôm bụng bầu cưới anh rể mình là chủ nhiệm phòng lương thực bản địa. Sau khi cưới bà Diêu có một thời gian sống rất thoải mái. Nhưng cùng với việc cải cách thể chế, phòng lương thực từ một cơ quan chạm tay là bỏng biến thành đồ trang trí có cũng được không có cũng không sao, ông Diêu cũng nghỉ làm. Điều này làm cho bà Diêu rất khó chịu. Sau khi đưa con đẻ của chị gái đến nhà bố mẹ chồng, bà ta bắt đầu kiếp sống "khiêu vũ" sáng sớm hàng ngày, nhanh chóng quyến rũ được một thương nhân ở bản địa, lập tức đá ông xã, mang con gái đến lấy vị thương nhân này.

Có lẽ là bà Diêu có số khắc chồng, vị thương nhân này kết hôn với bà ta không đến mười năm đã làm ăn thất bại. Bà Diêu cũng rất có bản lãnh, lại quyến rũ được một người có tiền khác, lần này mang một con trai một con gái đi lấy chồng. Sau khi kết hôn với bà ta, người có tiền này không phá sản nhưng thân thể lại suy bại, chưa được năm năm đã chết. Bà Diêu ôm di sản vẫn sống "hạnh phúc" đến bây giờ.

Diêu Lâm tuổi còn trẻ mà đã có bản lãnh quyến rũ Chu Hưng Quốc như vậy, hơn nữa làm bồ nhí còn "thành công" như vậy, thậm chí phá tan hệ thống phòng thủ của Chu Hưng Quốc để có thai, tất cả đều nhờ những lời nói và việc làm mẫu mực của mẹ.

Lúc đến nơi, quả nhiên bà Diêu rất hùng hổ. Bộ váy màu xám đậm mặc rất lịch sự, hoàn toàn không còn vẻ thời thượng như ngày đầu tiên đến thành phố A. Ngồi vào phòng riêng ở quán trà Phượng Hoàng, chuyện đầu tiên bà Diêu làm chính là gọi bà chủ mang loại trà ngon nhất ra, chuyện thứ hai là lấy trong túi ra một bao thuốc loại nhẹ dành cho phụ nữ, rút một điếu châm lửa hút.

Diêu Lâm khẽ ho một tiếng, nhíu mày, bà Diêu mới dụi điếu thuốc: "Nghe nói anh chị là luật sư của Tùng Lan?"

"Chúng tôi là luật sư của bà Tùng Lan".

"Trước khi đến tôi đã gọi điện thoại cho bên thông gia, ông bà thông gia nói căn hộ bị tòa án niêm phong thì cứ niêm phong, bảo chúng tôi chuyển đến nhà họ ở, ông bà ấy cũng tiện chăm sóc Diêu Lâm".

Nói xong bà ta nhìn Lâm Gia Mộc rất đắc ý, đáng tiếc Lâm Gia Mộc chỉ là luật sư chứ không phải Tùng Lan. Thái độ của ông Chu bà Chu đều là việc trong dự liệu của cô, theo Lâm Gia Mộc thì để ông Chu bà Chu hầu hạ hai bà cô một già một trẻ này cũng là một chuyện tốt.

"A". Lâm Gia Mộc nhíu mày: "Nếu vậy thì chúc cô dưỡng thai thuận lợi, mẹ tròn con vuông. Đúng rồi, cô đã làm giấy chuẩn sinh chưa?"

"Chúng tôi định về quê nhà sinh con. Chỗ chúng tôi không có nhiều quy định như vậy, không có giấy chuẩn sinh cũng vẫn sinh như thường". Bà Diêu thấy chiêu phá chiêu.

"Vậy thì..." Lâm Gia Mộc đứng lên: "Đợi cô sinh con ra, chúng ta sẽ thảo luận tiếp về vấn đề phí nuôi dưỡng".

"Chờ đã! Tùng Lan định một mình độc chiếm di sản à?" Diêu Lâm cũng đứng lên.

"Cô đúng là giỏi nói đùa. Ông Chu Hưng Quốc vẫn còn sống, làm gì có di sản nào? Không chỉ là bây giờ không có di sản, rất lâu trước khi pháp luật thay đổi cũng không có di sản gì ở đây. Còn đến lúc đó còn lại bao nhiêu di sản... Cô biết đấy, tình hình kinh tế hiện nay thay đổi thất thường..."

"Nếu tôi không sinh con? Trước đây Chu Hưng Quốc đã nói, nếu tôi bỏ đứa bé, ngoài căn hộ tôi đang ở bây giờ, anh ta sẽ cho tôi một triệu tiền bồi thường thanh xuân và tiền bồi dưỡng..."

Lâm Gia Mộc ngồi xuống, rót một cốc nước lọc cho Diêu Lâm: "Cô Diêu, cô còn không rõ sao? Ngoài phí phẫu thuật và một số tiền bồi dưỡng hợp lí, bà Tùng Lan không muốn chi thêm một xu nào".

Chuyện này Lâm Gia Mộc đã trao đổi với Tùng Lan. Tùng Lan cực hận Diêu Lâm, làm sao có thể để cô ta cầm tiền đi, sống cuộc sống thoải mái? Cho dù sau này phải hầu tòa suốt ngày, cô ta cũng sẵn sàng chi tiền cho luật sư chứ không muốn cho Diêu Lâm đồng nào. Mặc dù Lâm Gia Mộc cho rằng Tùng Lan làm vậy là hành động theo cảm tính, nhưng ai có thể trách cô ta?

Bà Diêu vỗ bàn đánh chát: "Đây là nó ỷ thế ức hiếp người ta! Lâm Lâm, mẹ con mình đi! Chúng ta sẽ sinh đứa bé ra cho bọn nó xem".

Diêu Lâm cũng thu thập đồ đạc, sắc mặt tái nhợt đi theo mẹ. Vốn cô ta còn mừng vì Chu Hưng Quốc chết đúng lúc, bây giờ xem ra Chu Hưng Quốc mà chết thì cô ta sẽ xôi hỏng bỏng không...

/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status