Hương Đầu Mùa

Chương 7: Thương Hại

/11


Mắt Minh Vũ ánh lên tia nhìn đỏ sét đánh như muốn thiêu sống nó, tức giận chiếu tia sét đó ngang người nó làm nó lạnh sống lưng. Chập choạng lùi lại phía sau một tí, Minh Vũ nắm lấy cổ áo nó kéo lại gần mình:

- Nhanh, ra khỏi nhà tôi ngay!

-........ Cho em biết lý do được không ạ…?– Nó rụt rè nói, đúng là tính nó không phải lanh chanh nên lâm vào tình huống vậy, nó không biết làm gì.

- Hah, lý do sao? Cô có còn nhớ điều kiện lúc mới vô đây tôi đã nói gì không, tôi nói quần áo của tôi phải đem ra tiệm giặt khô, cô đã giặt tay ở nhà, đúng không?

Nó hơi cúi đầu xuống không muốn đối diện với đôi mắt của Minh Vũ, nhìn dáng vẻ trịnh trọng hiếm thấy của Minh Vũ, nó đoán chắc cậu đang có chuyện quan trọng cần làm, vậy mà quần áo hầu hết của Minh Vũ chưa bao giờ có ý định giặt nên không còn bộ nào, huống hồ lại đang gặp chuyện gấp, chắc anh giận nó lắm.

- Tôi xin lỗi, tôi … sẽ ra khỏi nhà ngay trong ngày mai….– Nó ngập ngừng nói nhỏ. Minh Vũ cũng bỏ cổ áo nó ra rồi quay người đi.

- Tuy nhiên… - Nó cất tiếng làm Minh Vũ chú ý mặc dù cậu chỉ hơi quay đầu chứ không quay hẳn người - … Có thể để Tịnh Nhi ở lại đây không.

- Tiểu Ngọc… - Tịnh Nhi vừa nghe nhắc đến mình vội phản kháng – Không thể, tớ đến đây là ở cạnh cậu mà.

Nó không nói gì ngẩng mặt lên khẽ mỉm cười, mặt Tịnh Nhi hơi dãn ra, nhưng đôi mắt vẫn lo lắng nhìn cô. Còn về Minh Vũ, cậu có một cảm giác nhẹ thoáng qua khi nhìn rõ mặt người con gái ấy, một vẻ đẹp thoáng khiết…

Sau đó, nó được hạn là đúng sáng mai sẽ không còn có mặt trong ngôi biệt thự này nữa, cũng có nghĩa là đêm tối nó đã phải đi rồi. Lát sau, Minh Vũ đi làm việc quan trọng và đành mở tiền túi ra mua thêm bộ mới, cũng không khác gì lúc trước khi nó đến đây, thay xong mua. Còn nó, nó dành chọn ngày hôm đó để làm trang trọng cho Tịnh Nhi và lần cuối cùng dọn dẹp căn biệt thự cùng cô bạn thân. Hai người cùng đi thám thính hết căn biệt thự, đây đúng là mê cung, công nhận Minh Vũ thích làm cho đầu óc mệt mỏi ghê, đường lòng và lòng vòng. Cho đến tối, nó nấu cơm trong căn bếp cách ngôi nhà một khoảng đất, vừa nấu vừa hát. Tịnh Nhi bước đến, đứng trước cửa nhìn bạn bằng đôi mắt buồn. Nhìn thấy bóng người, nó quay ra.

- Tiểu Ngọc.. cậu định đi thật sao? - Tịnh Nhi buồn buồn nhìn nó.

- Tớ đã phạm phải một trong só quy định của khu biệt thự này, vì vậy tất nhiên tớ phải ra khỏi nhà.

- Chẳng nhẽ không xin được sao, nếu không… tớ cũng đi c…. Lời của Tịnh Nhi vừa phát ra đã được một ngón tay xinh xắn chạm nhẹ vào môi làm cho im bặt, là nó, nó không cho cô nói hết câu.

- Cậu nghe nè, từ lúc sinh ra, cậu vốn là một cô tiểu thư được chiều chuộng quen rồi, nhưng cậu lại đi chơi với một người đến đất để trồng rau mồng tơi cũng không có ( nghèo rớt mồng tơi ==”), vậy là tớ cảm ơn cậu lắm rồi. Vì vậy, vốn cậu không thể chịu được cảnh phải ở leo nheo linh tinh đâu, nên phải ở đây, nghe lời tớ, biết chưa.

Tịnh Nhi gật gật đầu, nó quay lại với đồ ăn, may mà có quyển sách dạy nấu ăn, cũng hay đấy chứ. Vậy là tối hôm nay được ăn ngon. Dọn mâm ra, nó đợi Tịnh Nhi ăn xong rồi dọn dẹp xong xuôi tất cả thì giấu Tịnh Nhi lên tầng bốn, sửa soạn đồ, phải ra khỏi đây trong tối nay, đúng 12h, nó sẽ dời đi, bí mật.

.............................................................

- Tiểu Ngọc, cậu có ước tớ không đi cùng cậu lên thành phố sống không? - Tịnh Nhi ngồi dựa vào vai nó nhìn bầu trời đầu sao tầng thượng, gió lồng lộng thổi bay, không khí yên bình, tĩnh lặng chỉ có tiếng gió vi vu, xào xạc tạo nên âm thanh làm ta thư giãn thoải mái. Vẫn nhìn trăng sáng, nó im lặng một lúc rồi cùng nói khẽ theo tiếng gió bay bay( cái này tác giả copy trong truyện Gió).

- Không hề…. mà sao Tịnh Nhi lại hỏi vậy? – Nó vẫn nhìn trăng ngồi trên xích đu đung đưa.

- Mình vốn lên đây 1% là muốn cùng cậu, còn 99% là vì tò mò đó.

- Thì sao? - Nó hỏi bâng quơ

- Cậu không thấy gì uất ức sao?!

- Ít ra thì mình cũng có cơ hội nhỉ, 1% mà.

Không thể chịu thêm, TỊnh Nhi vùng dậy thôi không dựa vai nó nữa nhăn mặt.

- Cậu đúng thật là hiền quá mức mà, tớ nói đến vậy mà cậu cũng không khó chịu một chút nào sao, cậu không hề thấy bực vì phải ra khỏi nhà sao.

Nó vẫn chăm chú nhìn trăng, tiếng gió vẫn vi vu, thổi bay lọn tóc còn sót trên vai.

- Nếu nói là không bực, không khó chịu thì là nói dối, nhưng mình muốn thấy cậu vui, mình chịu khổ quen rồi. Cậu là một tiểu thư mà, sao mà sống nổi cảnh cô đọc giữa hàng mấy tỉ người trên thế giới này chứ. Nhưng tớ là một đứa trẻ vừa còn nhỏ đã phải mưu sinh kiếm sống, đã phải làm hết việc lặt vặt này đến việc khác, có khi bị người ta thương hại cho thêm vài đồng, đâu có như cậu…

- Đừng nói nữa Tiểu Ngọc. Vì cậu đã như vậy, tớ lại càng không thể để cậu đi. Cậu đã mồ côi rồi đấy, nhà cậu cũng có giàu có gì đâu, dựa vào số tiền ít ỏi tớ tiêu một tháng là hết của mẹ cậu để lại, cậu tự hỏi có thể sống ở Thủ đô như thế nào.

- Tịnh Nhi này, đâu có phải mồ côi là hết đâu, tiền mẹ đưa hết thì kiếm thêm, cùng lắm là ốm, rồi sẽ khỏe lại thôi, hoặc cũng có thể sẽ không khỏe mà.....

Nó chưa nói hết câu, Tịnh Nhi đã chạy vội lại ôm chầm lấy nó, nét mặt đau đớn khó tả. Còn nó thì vẫn mỉm cười nhìn trời trăng, trên khuôn mặt cứ như một con búp bê, cười không rõ lý do.

- Tịnh Nhi à, cậu sao vậy, có phải thế này là kết thúc rồi đâu, tớ có về quê đâu mà, tớ sẽ ở lại đây mà còn vào trường Amterdem nữa chứ. Thật là mà….. – Nó nhéo mũi Tịnh Nhi làm cô nhăn mặt ngộ nghĩnh.

- Muộn rồi đấy, vào ngủ đi, 11 rưỡi rồi. – Nó đứng dậy đẩy Tịnh Nhi vào trong phòng ngủ. Cô lẽo đẽo vào trong, chỉ là cô sợ khi ngủ mất rồi sáng mai tỉnh dậy lại chẳng thấy nó đâu, cũng không thể trách ai.

Ngồi đung đưa trên xích đu, nó vẫn nhìn trời đầy trăng sao nhấp nháy. Mặt nó giờ này không cười nữa, chỉ là một khuôn mặt không hiện hữu lên cái gì đó của một cảm xúc nhất định. Vốn dĩ vừa nãy chỉ gượng cười cho Tịnh Nhi đỡ buồn, sau rồi thấy mỏi mồm quá, chẳng buồn cười nữa, mà cũng chẳng có lý do gì để cười. Trăng vẫn sáng, gió lại thổi, như đang thúc giục làm nốt việc của mình, sao nhấp nháy, lại một lời phàn nàn thúc nó làm nhanh lên, thực ra cũng không phải thế, có lẽ chỉ mình nó nghĩ vậy.

- Hai za, mình cũng đến lúc đi rồi. - Đứng dậy , nó tiến về phía hai chiếc túi nó đã giấu sẵn ở cầu thang nhưng lại không thấy đâu. Đang ngó quanh lo lắng thì thấy một chiếc túi hé ở góc khuất kia, nó tiến tới giựt thì đột nhiên thấy một bàn tay đang giữ cả hai chiếc túi như hai cái cặp sách to đùng. Ngước lên, ánh trăng hắt vào mặt người kia, là Minh Vũ.

- Ơ… túi của tôi… - Nó đưa tay ra không trung định giật lại túi.

- Đừng đi nữa! – Câu nói của Minh Vũ phát ra, nó lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cậu dưới ánh trăng mờ ảo. Gió lại thổi vi vu, tóc nó lại bay, tạt vào người cậu, mùi hương thơm thoang thoảng thư thái.

- Sao cơ …. – Nó vẫn chưa tin được tai mình vừa tiếp nhận thông tin gì, vẫn to mắt ngạc nhiên nhìn.

- Tôi nói cô không cần phải đi nữa. – Minh Vũ lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa cũng là lần cuối cùng, cậu quay người bước xuống dưới tầng . Còn nó thì quay hẳn người ra đằng sau rồi hai tay ôm mặt không hiểu gì, làm sao cậu lại có thể tha cho nó dễ dàng thế. Minh Vũ bước xuống cầu thang, trong đầu nhớ lại những gì vừa xảy ra “ Nhưng tớ là một đứa trẻ từ nhỏ đã phải mưu sinh kiếm sống, đã phải làm hết việc lặt vặt này đến việc khác, có khi bị người ta thương hại bo thêm vài đồng, đâu có như cậu…” ……. “Cậu dã mồ côi rồi đấy, nhà cậu cũng có giàu có gì đâu, dựa vào số tiền ít ỏi tớ tiêu một tháng là hết của mẹ cậu để lại, cậu tự hỏi có thể sống ở Thủ đô như thế nào.”

- H ừm… cô nhà quê, tạm thời tôi tha cho cô lần này….


/11

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status