Quay lại về với thức ăn đang nấu, nó hốt hoảng vì chảo cá nó đang rán trên bếp, chỉ cần một chút nữa thôi là cá cháy, may mà nó chạy ra kịp. Mà cái tên này cũng thật là lắm chuyện, còn xây một nhà bếp khác cách rõ xa thế này thật là khổ. Sáng nay gặp trắc trở về vấn đề món ăn hàng hiệu, nay để cho hắn không nói gì được nữa, nó chuyển sang cho hắn ăn mấy món ăn thường nhật hàng ngày.
- Rau muống, thịt xào, cá kho và nước canh. Xong! – Nó phủi phủi tạp dề mỉm cười hài lòng quay đi, bây giờ phải đi tìm Tịnh Nhi dạy cho một bài học vì cái tội trốn đi đâu chơi làm nó bực mình.
Loanh quanh một hồi, nó bắt đầu nản, đây là cái biệt thự, chính xác là biệt thự, đường thì lòng vòng, lại còn nhiều lối, nhiều nhà. Từ lúc đi tới giờ cũng được nửa tiếng mà đi mãi chưa hết.
- Thư phòng? Ủa cái căn phòng này hình như mình đi qua mấy lần rồi thì phải. – Nó vừa đi vừa chỏ chỏ tay vào môi lẩm bẩm, đúng ra là căn biệt thự này nếu nó không tìm hiểu kĩ thì chắc chắn sẽ lạc. Vì biệt thự có cách cấu trúc riêng, đường này nối với đường kia, nếu nó cứ đi thẳng mãi thì chỉ có lại chỗ cũ. Rồi về lại căn nhà chính, nó quyết định đi ngoằn nghèo để tìm đường, đúng là tìm được thật, Tịnh Nhi đang ở bể bơi ngồi vừa uống nước cam vừa nằm đọc báo. Trên đầu nó xuất hiện vài mạch máu.
- ĐINH HOÀNG TỊNH Nhiiiiiiiiiii! – Nó hét to làm Tịnh Nhi đang uống nước bỗng ho sặc sụa.
- Khụ khụ, hjx Tiểu Ngọc, ha ha, nấu cơm xong rồi hả.
- Ừ, tiếc là cậu thì vẫn chưa thư giãn xong nhỉ. – Nó cố nói nhẹ nhàng nhất có thể.
Tịnh Nhi cười gượng vội vàng đứng dậy mặc quần áo ( vì trước đó cổ chỉ mặc mỗi quần áo bơi à ). Quay người nhìn theo Tịnh Nhi nhí nhảnh đi về nhà bếp, nó cũng đảo bước thì bỗng thấy mặt đất trơn trơn rồi ngã ùm xuống bể bơi. Thấy tiếng động, Tịnh Nhi quay lại thì thấy nó đang ngủm củ tỏi dưới bể, liền vội chạy lại.
- Ể, Tiểu Ngọc, chứ cậu bảo cậu ghét đi bơi vậy mà xuống dưới làm gì vậy?! Đuổi tớ đi để được thư giãn một mình đúng không. Thôi chúng ta cùng chơi tí nhé, lát đi ăn cơm.
- Cậu…. đùa…à - Nó cứ tí lại nhoi nhoi lên vì bị sặc nước - Cứu tớ…..
- Sao cơ? Cậu nói cái gì á? Thôi chắc đuổi tớ đi chứ gì, xì.
- Tịnh Nhi…. cứu tớ…. – Nín thở hết mức, nó ủm ủm chìm xuống phía dưới.
Cau mày khó chịu, Tịnh Nhi đi về căn nhà bếp khang trang rộng rãi thì ngoài cửa có tiếng còi xe. Nghĩ có người về, cô tí tởn ra mở cửa quên bực dọc.
- A, chào anh! Anh là…. Thành Đạt? - Tịnh Nhi cười nhìn Thành Đạt từ trong xe đi ra.
- Chào em, anh là người hôm qua, là bạn của Minh Vũ. – Thành Đạt phớt tay qua đầu mỉm cười
- Mời anh vào trong nhà, em đang chuẩn bị ăn cơm.
- Ừm…. xin lỗi vì làm phiền em ăn cơm nhé.
- Hì.
Vừa đi vào nhà chính, Thành Đạt vừa ngó quanh rồi chọc chọc vào vai Tịnh Nhi.
- Vậy cô bạn của em đâu?
Tịnh Nhi ban đầu có vẻ mặt hơi hiểu ra rồi bỗng nhăn nhó nay lập tức : Hừ… anh nói em mới bực, cậu ấy một mình chơi ở bể bơi mà đuổi em đi nè.
- Vậy à, thế em thử đi gọi cô bạn của em xem cô ấy có chịu ra không?
- Hừm….. chắc gì cậu ấy đã nghe theo em.
Tịnh Nhi nhếch nhếch méo sang một bên cau có nói, rồi cuối cùng cũng bước đi gọi nó. Vừa đến bể bơi, Tịnh Nhi lấy cái gì đó đậm đạm ở vùng nước trong xanh dưới thành, Cô vội chạy lại thì thấy nó đang nằm dưới đáy bể, mắt nhắm tịt. Bây giờ cô mới hiểu vừa nãy nó nói cái gì.
- Tiểu Ngọc!
Thấy tiếng hét của Tịnh Nhi, Thành Đạt đi nhanh về phía bể ( anh này là bạn hồi nhỏ nên quen đường rồi) thì thấy cảnh Tịnh Nhi cố với tay bắt lấy nó nhưng không được ( bể bơi nước sâu, hơn nữa Tịnh Nhi không biết bơi) cậu vội chạy lại cởi bỏ áo khoác ngoài rồi nhảy tùm xuống nước bơi đến chỗ nó đưa lên thành bể cho Tịnh Nhi.
- Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc à, cậu sao rồi, tỉnh lại đi. - Tịnh Nhi vừa gọi vừa la sức lay người nó.
Thành Đạt trèo lên bờ rồi lấy điện thoại gọi cấp cứu. Lát sau, xe đến nơi.
***********............................................************
Tỉnh dậy, nó thấy mình đang nằm trong một căn phòng màu trắng, khắp bốn bức tường bao quanh màu trắng đến các vật dụng xung quanh cũng màu trắng, khẽ nheo mắt, nó nhoi người dậy thì cũng là lúc Thành Đạt mở cửa bước vào:
- Em tỉnh dậy rồi à? – Thành Đạt nở nụ cười vốn hay làm mê mẩn các cô gái với nó.
Hơi nghiêng nghiêng đầu khó hiểu, nó cười gượng
- Ừm… cho em hỏi đây là đâu ạ. Em nhớ lúc đó em bị ngã….
- Đúng là em đã bị sặc nước, đây là bệnh viện. Em khoẻ chưa?
Nó cúi đầu xuống hơi nghĩ ngợi gì đó rồi ngó xung quanh.
- Bệnh viện… đây ư? Bệnh viện nào đây?
- Đây là bệnh viện Bạch Mai.
- Hả??? – Nó sửng sốt – Đây là bệnh viện nổi tiếng nhất nước sao.
- Ừm? – Thành Đạt khá khó hiểu khi nhìn bộ dạng của nó, có vẻ như nó chưa bao giờ được khám ở một bệnh viện có bên tường màu trắng.
- Ờm… làm ơn đưa em về nhà được không ạ.
Vừa về đến nhà, Tịnh Nhi nước mắt ròng ròng chạy ra đón nó, còn Thành Đạt thì lái xe về nhà luôn.
- Oa, Tiểu Ngọc, xin lỗi lúc đó tớ không có cứu cậu.
Nó mỉm cười, thôi thì cho qua, dù gì thì bản tính nó vốn hiền hậu, ít khi giận ai quá hai ngày bao giờ, nên việc này cũng chỉ là cỏn con, có thể nói: nó là một cô gái nết na hiền thục. Đến tối, Minh Vũ về, vẫn như hôm qua, Tịnh Nhi lại chạy ra mở cửa còn nó chạy tọt lên tầng bốn, tốt nhất không nên đụng chạm mặt chủ, vì nó hiền quá không dám cãi lại nên không khéo lại ra đường ở. Ngày thứ hai ở môi trường mới lại qua.
Ngày thứ bảy ở môi trường mới
Kéo tấm rèm cho mặt trời chiếu vào căn phòng trên tầng bốn, nó nhìn vào bức ảnh của mẹ nó rồi chào. Rồi lay lay Tịnh Nhi dậy, sau đó xuống dưới nhà mua đồ để chuẩn bị điểm tâm. Trí nhớ của nó khá tốt, vì vậy hôm nay đi rồi thì hôm sau có thể nhớ luôn.
- Hừm… có lẽ nên mua một số quyển sách dạy nấu mấy món ăn thượng hạng. – Nghĩ vậy nên nó nhúp một hai quyển sách cho vào giỏ rồi tiếp tục chọn đồ.
6 rưỡi, Minh Vũ dậy lấy quần áo chỉnh chu lại rồi săm soi mãi, có vẻ như anh có việc quan trọng lắm. Cũng vừa lúc Tịnh Nhi xuống lầu, rốt cuộc sau khi bị nó gọi cô còn chẳng nhắm mắt nổi nói chi ngủ thêm. Rồi đột nhiên, Minh Vũ đập mạnh cánh cửa bừng bừng tức giận nhìn TỊnh Nhi làm cô lạnh cả sống lưng.
- Ch.. chào, chúc anh buổi sáng tốt lành! - Tịnh Nhi run run nói
- Cô nhà quê đó đâu rồi hả. – Minh Vũ dùng cặp mắt nảy lửa đầy oán hận.
- T.. t.. em không biết, Tiểu Ngọc chắc đi mua đồ sáng rồi.
Vừa đúng lúc , cánh cửa ngăn cách toà nhà to lớn với bên ngoài sân mở ra, nó với túi đồ mỉm cười dịu hiền bước vào. Minh Vũ vội ra kéo cổ áo chếch mặt vào hăm doạ
- Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay!
Nó không hiểu gì mở to mắt nhìn Minh Vũ với cặp mắt như thiêu sống ai đó. Rốt cuộc nó đã phạm sai lầm gì đến nỗi cậu phải tức đến vậy?!!!
- Rau muống, thịt xào, cá kho và nước canh. Xong! – Nó phủi phủi tạp dề mỉm cười hài lòng quay đi, bây giờ phải đi tìm Tịnh Nhi dạy cho một bài học vì cái tội trốn đi đâu chơi làm nó bực mình.
Loanh quanh một hồi, nó bắt đầu nản, đây là cái biệt thự, chính xác là biệt thự, đường thì lòng vòng, lại còn nhiều lối, nhiều nhà. Từ lúc đi tới giờ cũng được nửa tiếng mà đi mãi chưa hết.
- Thư phòng? Ủa cái căn phòng này hình như mình đi qua mấy lần rồi thì phải. – Nó vừa đi vừa chỏ chỏ tay vào môi lẩm bẩm, đúng ra là căn biệt thự này nếu nó không tìm hiểu kĩ thì chắc chắn sẽ lạc. Vì biệt thự có cách cấu trúc riêng, đường này nối với đường kia, nếu nó cứ đi thẳng mãi thì chỉ có lại chỗ cũ. Rồi về lại căn nhà chính, nó quyết định đi ngoằn nghèo để tìm đường, đúng là tìm được thật, Tịnh Nhi đang ở bể bơi ngồi vừa uống nước cam vừa nằm đọc báo. Trên đầu nó xuất hiện vài mạch máu.
- ĐINH HOÀNG TỊNH Nhiiiiiiiiiii! – Nó hét to làm Tịnh Nhi đang uống nước bỗng ho sặc sụa.
- Khụ khụ, hjx Tiểu Ngọc, ha ha, nấu cơm xong rồi hả.
- Ừ, tiếc là cậu thì vẫn chưa thư giãn xong nhỉ. – Nó cố nói nhẹ nhàng nhất có thể.
Tịnh Nhi cười gượng vội vàng đứng dậy mặc quần áo ( vì trước đó cổ chỉ mặc mỗi quần áo bơi à ). Quay người nhìn theo Tịnh Nhi nhí nhảnh đi về nhà bếp, nó cũng đảo bước thì bỗng thấy mặt đất trơn trơn rồi ngã ùm xuống bể bơi. Thấy tiếng động, Tịnh Nhi quay lại thì thấy nó đang ngủm củ tỏi dưới bể, liền vội chạy lại.
- Ể, Tiểu Ngọc, chứ cậu bảo cậu ghét đi bơi vậy mà xuống dưới làm gì vậy?! Đuổi tớ đi để được thư giãn một mình đúng không. Thôi chúng ta cùng chơi tí nhé, lát đi ăn cơm.
- Cậu…. đùa…à - Nó cứ tí lại nhoi nhoi lên vì bị sặc nước - Cứu tớ…..
- Sao cơ? Cậu nói cái gì á? Thôi chắc đuổi tớ đi chứ gì, xì.
- Tịnh Nhi…. cứu tớ…. – Nín thở hết mức, nó ủm ủm chìm xuống phía dưới.
Cau mày khó chịu, Tịnh Nhi đi về căn nhà bếp khang trang rộng rãi thì ngoài cửa có tiếng còi xe. Nghĩ có người về, cô tí tởn ra mở cửa quên bực dọc.
- A, chào anh! Anh là…. Thành Đạt? - Tịnh Nhi cười nhìn Thành Đạt từ trong xe đi ra.
- Chào em, anh là người hôm qua, là bạn của Minh Vũ. – Thành Đạt phớt tay qua đầu mỉm cười
- Mời anh vào trong nhà, em đang chuẩn bị ăn cơm.
- Ừm…. xin lỗi vì làm phiền em ăn cơm nhé.
- Hì.
Vừa đi vào nhà chính, Thành Đạt vừa ngó quanh rồi chọc chọc vào vai Tịnh Nhi.
- Vậy cô bạn của em đâu?
Tịnh Nhi ban đầu có vẻ mặt hơi hiểu ra rồi bỗng nhăn nhó nay lập tức : Hừ… anh nói em mới bực, cậu ấy một mình chơi ở bể bơi mà đuổi em đi nè.
- Vậy à, thế em thử đi gọi cô bạn của em xem cô ấy có chịu ra không?
- Hừm….. chắc gì cậu ấy đã nghe theo em.
Tịnh Nhi nhếch nhếch méo sang một bên cau có nói, rồi cuối cùng cũng bước đi gọi nó. Vừa đến bể bơi, Tịnh Nhi lấy cái gì đó đậm đạm ở vùng nước trong xanh dưới thành, Cô vội chạy lại thì thấy nó đang nằm dưới đáy bể, mắt nhắm tịt. Bây giờ cô mới hiểu vừa nãy nó nói cái gì.
- Tiểu Ngọc!
Thấy tiếng hét của Tịnh Nhi, Thành Đạt đi nhanh về phía bể ( anh này là bạn hồi nhỏ nên quen đường rồi) thì thấy cảnh Tịnh Nhi cố với tay bắt lấy nó nhưng không được ( bể bơi nước sâu, hơn nữa Tịnh Nhi không biết bơi) cậu vội chạy lại cởi bỏ áo khoác ngoài rồi nhảy tùm xuống nước bơi đến chỗ nó đưa lên thành bể cho Tịnh Nhi.
- Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc à, cậu sao rồi, tỉnh lại đi. - Tịnh Nhi vừa gọi vừa la sức lay người nó.
Thành Đạt trèo lên bờ rồi lấy điện thoại gọi cấp cứu. Lát sau, xe đến nơi.
***********............................................************
Tỉnh dậy, nó thấy mình đang nằm trong một căn phòng màu trắng, khắp bốn bức tường bao quanh màu trắng đến các vật dụng xung quanh cũng màu trắng, khẽ nheo mắt, nó nhoi người dậy thì cũng là lúc Thành Đạt mở cửa bước vào:
- Em tỉnh dậy rồi à? – Thành Đạt nở nụ cười vốn hay làm mê mẩn các cô gái với nó.
Hơi nghiêng nghiêng đầu khó hiểu, nó cười gượng
- Ừm… cho em hỏi đây là đâu ạ. Em nhớ lúc đó em bị ngã….
- Đúng là em đã bị sặc nước, đây là bệnh viện. Em khoẻ chưa?
Nó cúi đầu xuống hơi nghĩ ngợi gì đó rồi ngó xung quanh.
- Bệnh viện… đây ư? Bệnh viện nào đây?
- Đây là bệnh viện Bạch Mai.
- Hả??? – Nó sửng sốt – Đây là bệnh viện nổi tiếng nhất nước sao.
- Ừm? – Thành Đạt khá khó hiểu khi nhìn bộ dạng của nó, có vẻ như nó chưa bao giờ được khám ở một bệnh viện có bên tường màu trắng.
- Ờm… làm ơn đưa em về nhà được không ạ.
Vừa về đến nhà, Tịnh Nhi nước mắt ròng ròng chạy ra đón nó, còn Thành Đạt thì lái xe về nhà luôn.
- Oa, Tiểu Ngọc, xin lỗi lúc đó tớ không có cứu cậu.
Nó mỉm cười, thôi thì cho qua, dù gì thì bản tính nó vốn hiền hậu, ít khi giận ai quá hai ngày bao giờ, nên việc này cũng chỉ là cỏn con, có thể nói: nó là một cô gái nết na hiền thục. Đến tối, Minh Vũ về, vẫn như hôm qua, Tịnh Nhi lại chạy ra mở cửa còn nó chạy tọt lên tầng bốn, tốt nhất không nên đụng chạm mặt chủ, vì nó hiền quá không dám cãi lại nên không khéo lại ra đường ở. Ngày thứ hai ở môi trường mới lại qua.
Ngày thứ bảy ở môi trường mới
Kéo tấm rèm cho mặt trời chiếu vào căn phòng trên tầng bốn, nó nhìn vào bức ảnh của mẹ nó rồi chào. Rồi lay lay Tịnh Nhi dậy, sau đó xuống dưới nhà mua đồ để chuẩn bị điểm tâm. Trí nhớ của nó khá tốt, vì vậy hôm nay đi rồi thì hôm sau có thể nhớ luôn.
- Hừm… có lẽ nên mua một số quyển sách dạy nấu mấy món ăn thượng hạng. – Nghĩ vậy nên nó nhúp một hai quyển sách cho vào giỏ rồi tiếp tục chọn đồ.
6 rưỡi, Minh Vũ dậy lấy quần áo chỉnh chu lại rồi săm soi mãi, có vẻ như anh có việc quan trọng lắm. Cũng vừa lúc Tịnh Nhi xuống lầu, rốt cuộc sau khi bị nó gọi cô còn chẳng nhắm mắt nổi nói chi ngủ thêm. Rồi đột nhiên, Minh Vũ đập mạnh cánh cửa bừng bừng tức giận nhìn TỊnh Nhi làm cô lạnh cả sống lưng.
- Ch.. chào, chúc anh buổi sáng tốt lành! - Tịnh Nhi run run nói
- Cô nhà quê đó đâu rồi hả. – Minh Vũ dùng cặp mắt nảy lửa đầy oán hận.
- T.. t.. em không biết, Tiểu Ngọc chắc đi mua đồ sáng rồi.
Vừa đúng lúc , cánh cửa ngăn cách toà nhà to lớn với bên ngoài sân mở ra, nó với túi đồ mỉm cười dịu hiền bước vào. Minh Vũ vội ra kéo cổ áo chếch mặt vào hăm doạ
- Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay!
Nó không hiểu gì mở to mắt nhìn Minh Vũ với cặp mắt như thiêu sống ai đó. Rốt cuộc nó đã phạm sai lầm gì đến nỗi cậu phải tức đến vậy?!!!
/11
|