Thẩm gia hiện nay hàng tháng thu nhập khoảng từ mười ba lượng đến hơn hai mươi lượng, hiện tại tiệm tạp hoá của Vu chưởng quầy không chỉ có mặt hàng dầu bôi tóc và son, bánh xà phòng tắm và hương phấn cũng bán ra khá tốt, Liễu thị và Thẩm Hà Hương đều làm không xuể, cả Thẩm phụ lên núi hái hoa, đào cây cũng không đủ dùng, vì thế Thẩm phụ và Liễu thị liền thương lượng với nhau thuê nương Hổ Tửvà Triệu đại tử đến phụ giúp, việc lên núi hai hoa đào cây thì mướn thêm vài thôn dân đang rảnh rỗi việc nông, trả chút tiền công cũng không để thôn dân thiệt thòi.
Kiểu như loại công việc không cần đi tỉnh khác làm công này, cũng không bỏ bê việc ruộng đồng ở nhà, người trong thôn đương nhiên cầu còn không được, Hổ Tửnương và Triệu đại tử nương ở nhà nhàn rỗi cũng chỉ biết ngồi không, giúp mài xay gạo hay nghiền nhỏ đậu, không có việc gì thì đốt củi nhóm lửa chuyện như vậy vẫn có thể làm, làm việc trong nhà không sợ mưa nắng, cũng không phải quá mệt, một ngày liền có thể kiếm bốn văn tiền, làm gì có ai không muốn làm chứ, phái nam càng không cần phải nói, lên núi hái hoa cũng đâu cần dùng sức lực gì nhiều, mỗi ngày lại kiếm được thêm bảy văn tiền, người trong thôn ai cũng tranh để làm.
Trên Hương Sơn hoa cỏ rất nhiều, Thẩm phụ cứ cách hai ngày liền dẫn người đi hái, số không dùng đến thì phơi nắng ở trong sân, phơi khô xong thì bọc kín cất trong kho, giữ lại để mùa đông lại dùng, hoa cỏ trên Hương Sơn hái hết thì dẫn người qua bên các vùng phụ cận hái, trong nhà có hai gian để trống nay đã chứa đầy ngập, mùa đông năm nay cũng không cần lo lắng không có hoa thơm sử dụng.
Trong nhà có nương Hổ Tửvà nương Triệu đại tử giúp đỡ, Liễu thị và Thẩm Hà Hương được thoải mái hơn chút, cơ bản là việc mài đậu hay nhóm lửa đều do hai người họ làm, Liễu thị phụ trách phần làm son phấn, Thẩm Hà Hương chỉ cần phân loại tất cả các loại hương hoa hương liệu, bởi vì nàng làm chủ yếu đều là bốn loại mặt hàng trang điểm rẻ tiền, bên trong không có hương liệu gì quý giá, tất cả đều là hương thảo hương mộc và hương hoa trên núi, cho nên cách điều chế cũng không đến nỗi phức tạp, chỉ cần nắm chắc phân lượng bột hoa và bột phấn của mỗi loại là được.
Mà tất cả hoa thơm đều do Thẩm Hà Hương một tay ngâm, mỗi một vại nước to đều được bỏ vào một giọt linh thủy, sau khi bị cánh hoa hấp thu lại rồi nàng mới đem chúng đi phơi nắng, mùa đông dùng đến sẽ không cần ngâm nữa, mùi hoa cũng sẽ vẫn được lưu giữ, mặc dù không so được với hoa tươi, nhưng mùi hương thì cũng chỉ sai lệch chút xíu thôi.
Thẩm phụ và Liễu thị hàng tháng kiếm được bộn tiền càng khiến cho hai người nhiệt tình hăng hái hơn trong công việc, cái tráp cất bạc đã chứa đầy mười đĩnh bạc trắng, khi Thẩm phụ đến kinh thành giao hàng thuận tiện đã đổi thành ngân phiếu, đến cuối năm trong tráp đã có hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, còn có sáu đĩnh bạc lúc trước nữa, có tiền trong tay, Thẩm phụ và Liễu thị liền có chút ý tưởng.
Trong khoảng thời gian mùa đông này, Thẩm phụ thường xuyên đến tiệm của Vu chưởng quầy, có khi sẽ giúp tiểu nhị tiếp đón khách hàng, hắn phát hiện các mặt hàng do nhà mình làm ra bán được rất nhiều, nhất là bánh xà phòng tắm, hương phấn, dầu bôi tóc, các mặt hàng này giá rẻ dùng lại tốt nên có rất nhiều người mua, vào dịp cuối năm mỗi tháng cũng đều bán ra được hơn mười hộp, vì thế những dự kiến không thực hiện được do lúc trước vấn đề tiền bạc không có đã nhen nhúm dậy khiến hắn đứng ngồi không yên.
Kỳ thật khế ước với Vu chưởng quầy thời hạn còn không đến một năm, lẽ ra là không nóng nảy, nhưng có một việc cũng làm cho Thẩm phụ nóng lòng như lửa đốt, ước gì lập tức chuyển ngay đến kinh thành, ngay cả Liễu thị một người luôn không nỡ rời xa ngôi nhà mới cất, cũng âm thầm tính, xét đến cùng cũng đều do khuê nữ nhà mình gây họa, qua năm nay khuê nữ liền bước vào tuổi mười ba, năm ngoái tuổi còn nhỏ nên còn đỡ, năm nay không ít những phụ nhân trong thôn ngoài thôn đều đến gõ cửa bàn chuyện hôn sự của Hà Hương với Liễu Thị.
Thẩm Hà Hương có dáng vẻ đẹp, ngay cả khi đặt trong một đám đông người liếc mắt một cái đều có thể nhận ra, ven xung quanh kinh thành tìm mỏi mắt cũng không có nổi vài người so được với nàng, hơn nữa gần hai năm nay trong nhà Hà Hương kiếm được không ít tiền, đã trở thành phú hộ gia trong thôn đếm trên đầu ngón tay, nếu có thể cùng nhà họ kết thân thì cũng như là chuyện đẹp đôi bề, người nào trong nhà nếu có nhi tử tuổi xấp xỉ Hà Hương đều muốn thành chuyện hôn sự này, cho nên Liễu thị lo lắng ra mặt, hiện tại còn có thể nói nữ nhi tuổi còn nhỏ không gấp gáp, nhưng lấy cái cớ này dùng một hai lần thì được, dùng nhiều lần thì biến thành từ chối, mười ba tuổi mặc dù không thể gả ngay lập tức nhưng cũng có thể đính hôn .
Liễu thị có chút lo lắng, một cô nương mà trăm nhà đều muốn cầu hôn cũng không phải là chuyện tốt, cầu hôn đi cầu hôn lại thì bà con lối xóm đều trở thành kẻ thù mất thôi.
Mà Thẩm phụ thì lại càng giận dữ, đám nhãi ranh chưa mọc đủ lông đủ cánh vậy mà dám đánh chủ ý với khuê nữ nhà ông ngay trước mắt ông mới tức chứ, cứ loanh quanh qua lại trước cửa nhà hoài, Thẩm phụ than là một người cha luôn che chở bảo vệ khuê nữ mình thì sao có thể không tức giận cho được, mỗi ngày không có việc gì liền đi đi lại lại trước cửa, nhìn thấy nam hài tử có mười mấy tuổi lại như nhìn thấy kẻ thù xông lên, khiến chúng cứ hễ thấy Thẩm phụ là bỏ chạy, cứ như vậy vài lần, buổi tối Thẩm phụ và Liễu thị liền ngủ không yên, đều nhìn ngắm ngôi nhà mới ở được gần hai năm mà than thở .
Ngay cả nương Hổ Tửngày đó cũng mạnh dạn mở miệng, tuy rằng chỉ lộ ra đầu đề câu chuyện, Liễu thị cũng cả kinh trong lòng, thầm nghĩ chính mình không nhạy bén, Hổ Tửnăm nay đã mười bảy, ơ tuổi này người ta đã có hài tử chạy khắp nhà rồi ấy chứ, Hổ Tửvậy mà vẫn chưa cưới vợ, vốn nghĩ rằng điều kiện gia đình hắn túng quẫn, chưa từng nghĩ hắn lại để ý đến khuê nữ nhà mình, đây đâu phải là không cưới nàng dâu, đây là đang đợi khuê nữ nhà mình lớn lên, người bên ngoài thì không nói làm gì, không thân không quen, nhưng nương Hổ Tử, chuyện này thật khiến bà nhức đầu, nói không cần thận sẽ dễ dàng bị hiểu lầm, thật đúng là rầu.
Đúng ra đứa nhỏ Hổ Tử kia ngẫm lại ko hề tệ , tuy lớn hơn Hà Hương mấy tuổi, nhưng tính tình thật thà hồn hậu biết giữ bổn phận, vừa nhìn liền biết là người sẽ đối xử tốt với nàng dâu, nếu khuê nữ nhà mình bình thường chút, và hắn có thể chờ được hai năm nữa, đây cũng coi như là mối hôn sự tốt, gả cho một hộ gia đình mà mình đã biết rõ gốc gác, nương Hổ Tử sẽ không đến nỗi không nể mặt mũi mà khiến cho khuê nữ nhà mình chịu ấm ức.
Nhưng vấn đề là dáng vẻ của Hà Hương lại xinh đẹp, có một nửa là giống bà, một nửa khác thì nghe Thẩm phụ nói lại là rất giống với nương của ông lúc còn trẻ, nghe nói tư sắc của nương Thẩm phụ lúc trước là đứng số một số hai trong vài thôn lân cận, nếu so với kinh thành cũng là một giai nhân ôn nhu, Liễu thị cứ nghĩ đến điều này là không yên tâm đem khuê nữ giao cho Hổ Tử, cũng không phải không tin Hổ Tử, mà là sợ hắn không bảo hộ được khuê nữ nhà bà.
Ngày ấy trong thôn có xuất hiện một thầy tướng số bị mù, Liễu thị trước kia không tin mấy thứ này, nhưng vì những lời của nương Hổ Tử hôm đó trong lòng đang rất phiền muộn, liền đem chút tiền ra giúp ông ta trị bệnh xin bói một quẻ, lão tiên sinh thầy tướng số kia nói rõ ràng, khuê nữ nhà nàng bát tự kỳ lạ, dính xuống nước liền như đóa sen tàn thành bùn, sớm khắc song thân, hồng nhan bạc mệnh, không đáng đồng tiền, nhưng nếu có thể đạp lên lông vũ là có thể bay xa bay cao, cha nương được cậy nhờ, hậu nhờ con cháu, tương lai vinh hoa phú quý, muốn nói đến nhân duyên của nàng, sớm đã có duyên trời sắp đặt, hiện tại không cần phiền não, đến lúc đó tất sẽ biết được, cuối cùng dưới sự truy vấn mãi của Liễu thị, thầy tướng số mắt mù kia mới nói, vị hôn phu của khuê nữ nhà bà nhất định là nam tử có thể hàng phục được khuê nữ, những cái khác không cần phải lo lắng, tương lai gặp được sẽ ở vị trí Tây Nam nhà bà.
Liễu thị thầm nghĩ người mù này có phải nói hươu nói vượn hay không, cái gì là sớm khắc song thân, nàng và cha Hà Hương chẳng phải vẫn rất tốt sao, còn có hồng nhan bạc mệnh, khuê nữ của nàng cũng không phải là nữ tử bạc mệnh, nếu không gia cảnh trong nhà sao có thể từ nghèo khổ đi lên có của ăn của để như bây giờ, hơn nữa tương lai khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, khi về nhà bà cân nhắc kĩ càng, liền cảm thấy khuê nữ khẳng định chính là số tốt, tức là cái vế sau mà thầy tướng số mù đã nói.
Nếu nói vị hôn phu tương lai của khuê nữ là người có năng lực lợi hại, vậy Hổ Tử liền khẳng định là không được rồi, ngày thường Hà Hương liếc hắn một cái, hắn liền xấu hổ mặt đỏ bừng, sao có thể trị nổi khuê nữ? Bị chính khuê nữ mình nuốt chửng mới đúng a, vốn đang do dự Liễu thị đành phải thở dài, ngẫm nghĩ đến vị trí Tây Nam, không phải là vị trí trên kinh thành sao?
Liễu thị suy nghĩ hai ngày cảm thấy đau đầu vô cùng, liền đành phải thuận theo lời lão thầy bói mù nói là để thuận theo tự nhiên, về phần nương Hổ Tử bên kia Liễu thị cũng đành phải giúp đỡ tìm nương tử cho hắn, xem như là gián tiếp cự tuyệt, vào giờ cơm tối trong nhà Hổ Tử giống như có trận cãi nhau rất lâu, hôm sau nghe nói Hổ Tử còn bị nương Hổ Tử đánh nữa.
Liễu thị vốn muốn đi thăm, nhưng lại cảm thấy lúc này đi sẽ khiến cho người ta có hy vọng, cái khác thì dễ nói, chậm trễ việc nhi tử của nhà người ta lại là đại sự, liền chỉ biết liên tục thở dài, nhìn khuê nữ mình nhất thời cũng không hoà nhã, khiến cho Hà Hương luôn phải thận trọng dè dặt, còn tưởng rằng mình có chỗ nào lại chọc cho mẫu thân tức giận rồi, vội vàng lấy lòng chủ động bóp chân bóp vai cho Liễu thị.
Trong chốc lát Liễu thị liền hết tức, nghĩ đến cũng có chút áy náy, khuê nữ mình cho tới bây giờ luôn nhu thuận nghe lời, ngày thường dù xinh đẹp cũng chưa bao giờ đi ra ngoài rêu rao, mỗi ngày đều nghe lời ở nhà, nếu buồn chán cũng chỉ biết đi dạo trong sân, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, bản thân thật đúng là hồ đồ mới có thể trách khuê nữ, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách bản thân và cha nàng không có bản lĩnh, nếu trong nhà có tiền có thế, thì làm gì có nhiều phiền toái như thế.
Liễu thị bắt đầu ngày ngày đếm bạc, nghĩ là vẫn nên nhanh chóng tích góp bạc nghe lời cha khuê nữ chuyển đến kinh thành thôi, sớm đã nghe nói các cô nương tiểu thư trong kinh thành ai cũng xinh đẹp, khuê nữ đi tới đó cũng không đến nỗi bị quá chú ý, cũng khiến bà bớt lo lắng hơn.
Liễu thị cứ đếm mãi bạc, cuối cùng cái tráp đó cũng đủ ba trăm lượng bạc, mà Thẩm phụ cũng thường xuyên loanh quanh ở kinh thành, nhưng đáng tiếc việc tìm cửa hàng cũng khó y chang việc tìm nương tử, cửa hàng không tệ nếu không phải địa điểm hẻo lánh thì là phong thuỷ không tốt, nếu địa điểm tốt thì nhà cửa lại cũ nát hoặc là quá nhỏ, không thích hợp, dưới sự tìm kiếm khoảng thời gian gần nửa năm, mới rốt cục tìm được một cửa hiệu mặt tiền mà các phương diện đều coi như vừa lòng.
Cửa hàng này cũng là cửa hàng bán tạp hoá, nhưng vì nơi này có nhiều người bán tạp hoá, bị canh tranh nhiều nên không kiếm được bao nhiêu còn thâm vào vốn không ít, ông chủ cửa hàng này lao tâm lao lực mãi mới tính bán cửa hàng về quê mua ruộng trồng trọt.
Thẩm phụ tìm hiểu lâu mới cảm thấy vào mắt, liền cùng chủ quán kia thương lượng mất nửa ngày, chủ quán cửa hàng này vốn tính bán ba trăm lượng, thấy Thẩm phụ thật tình muốn mua, ngữ khí có chút thành khẩn, hơn nữa qua lời nói mới phát hiện ra hai người họ có điểm chung là chỉ có một khuê nữ thôi, đồng bệnh tương tư đều là tuyệt hậu nên có tiếng nói chung, hơn nữa hắn cũng muốn sớm một chút dẫn nương tử và khuê nữ về quê, vì trì hoãn một ngày liền nhiều thêm một ngày tiêu dùng, đây chính là kinh thành, đồ vật đắt đỏ, ở nông gia năm văn tiền tiêu tiết kiệm cũng đủ cả nhà ăn một ngày, ở kinh thành chỉ đủ mua hai cái bánh bao, lại là loại không nhân.
Cuối cùng hai bên thành giao với giá hai trăm sáu mươi lượng, làm xong khế ước mua bán nhà rồi lại đi đăng kí tại nha môn, Thẩm phụ thế mới một đường ngồi xe lừa hưng phấn trở về nhà, Liễu thị nhìn thấy khế ước mua bán nhà khi thì xót xa cho số tiền trong tráp hồi trước, khi thì trên mặt lại lộ ra sự vui mừng, cái tâm tư kia người ngoài nhìn thấy cũng hiểu được phức tạp đến mức nào, Thẩm Hà Hương thì lại bẻ một miếng bánh hoa Quế mà Thẩm phụ mới mang về, nhẹ nhàng đặt ở trong miệng nhai, nhìn bộ dáng cha nương cao hứng thế kia, nàng cũng không khỏi vừa ăn vừa cười, nghĩ đến về sau gia đình mình ở kinh thành cũng coi như là có một nơi dung thân rồi, thật đúng là một chuyện vui vẻ biết bao
Kiểu như loại công việc không cần đi tỉnh khác làm công này, cũng không bỏ bê việc ruộng đồng ở nhà, người trong thôn đương nhiên cầu còn không được, Hổ Tửnương và Triệu đại tử nương ở nhà nhàn rỗi cũng chỉ biết ngồi không, giúp mài xay gạo hay nghiền nhỏ đậu, không có việc gì thì đốt củi nhóm lửa chuyện như vậy vẫn có thể làm, làm việc trong nhà không sợ mưa nắng, cũng không phải quá mệt, một ngày liền có thể kiếm bốn văn tiền, làm gì có ai không muốn làm chứ, phái nam càng không cần phải nói, lên núi hái hoa cũng đâu cần dùng sức lực gì nhiều, mỗi ngày lại kiếm được thêm bảy văn tiền, người trong thôn ai cũng tranh để làm.
Trên Hương Sơn hoa cỏ rất nhiều, Thẩm phụ cứ cách hai ngày liền dẫn người đi hái, số không dùng đến thì phơi nắng ở trong sân, phơi khô xong thì bọc kín cất trong kho, giữ lại để mùa đông lại dùng, hoa cỏ trên Hương Sơn hái hết thì dẫn người qua bên các vùng phụ cận hái, trong nhà có hai gian để trống nay đã chứa đầy ngập, mùa đông năm nay cũng không cần lo lắng không có hoa thơm sử dụng.
Trong nhà có nương Hổ Tửvà nương Triệu đại tử giúp đỡ, Liễu thị và Thẩm Hà Hương được thoải mái hơn chút, cơ bản là việc mài đậu hay nhóm lửa đều do hai người họ làm, Liễu thị phụ trách phần làm son phấn, Thẩm Hà Hương chỉ cần phân loại tất cả các loại hương hoa hương liệu, bởi vì nàng làm chủ yếu đều là bốn loại mặt hàng trang điểm rẻ tiền, bên trong không có hương liệu gì quý giá, tất cả đều là hương thảo hương mộc và hương hoa trên núi, cho nên cách điều chế cũng không đến nỗi phức tạp, chỉ cần nắm chắc phân lượng bột hoa và bột phấn của mỗi loại là được.
Mà tất cả hoa thơm đều do Thẩm Hà Hương một tay ngâm, mỗi một vại nước to đều được bỏ vào một giọt linh thủy, sau khi bị cánh hoa hấp thu lại rồi nàng mới đem chúng đi phơi nắng, mùa đông dùng đến sẽ không cần ngâm nữa, mùi hoa cũng sẽ vẫn được lưu giữ, mặc dù không so được với hoa tươi, nhưng mùi hương thì cũng chỉ sai lệch chút xíu thôi.
Thẩm phụ và Liễu thị hàng tháng kiếm được bộn tiền càng khiến cho hai người nhiệt tình hăng hái hơn trong công việc, cái tráp cất bạc đã chứa đầy mười đĩnh bạc trắng, khi Thẩm phụ đến kinh thành giao hàng thuận tiện đã đổi thành ngân phiếu, đến cuối năm trong tráp đã có hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, còn có sáu đĩnh bạc lúc trước nữa, có tiền trong tay, Thẩm phụ và Liễu thị liền có chút ý tưởng.
Trong khoảng thời gian mùa đông này, Thẩm phụ thường xuyên đến tiệm của Vu chưởng quầy, có khi sẽ giúp tiểu nhị tiếp đón khách hàng, hắn phát hiện các mặt hàng do nhà mình làm ra bán được rất nhiều, nhất là bánh xà phòng tắm, hương phấn, dầu bôi tóc, các mặt hàng này giá rẻ dùng lại tốt nên có rất nhiều người mua, vào dịp cuối năm mỗi tháng cũng đều bán ra được hơn mười hộp, vì thế những dự kiến không thực hiện được do lúc trước vấn đề tiền bạc không có đã nhen nhúm dậy khiến hắn đứng ngồi không yên.
Kỳ thật khế ước với Vu chưởng quầy thời hạn còn không đến một năm, lẽ ra là không nóng nảy, nhưng có một việc cũng làm cho Thẩm phụ nóng lòng như lửa đốt, ước gì lập tức chuyển ngay đến kinh thành, ngay cả Liễu thị một người luôn không nỡ rời xa ngôi nhà mới cất, cũng âm thầm tính, xét đến cùng cũng đều do khuê nữ nhà mình gây họa, qua năm nay khuê nữ liền bước vào tuổi mười ba, năm ngoái tuổi còn nhỏ nên còn đỡ, năm nay không ít những phụ nhân trong thôn ngoài thôn đều đến gõ cửa bàn chuyện hôn sự của Hà Hương với Liễu Thị.
Thẩm Hà Hương có dáng vẻ đẹp, ngay cả khi đặt trong một đám đông người liếc mắt một cái đều có thể nhận ra, ven xung quanh kinh thành tìm mỏi mắt cũng không có nổi vài người so được với nàng, hơn nữa gần hai năm nay trong nhà Hà Hương kiếm được không ít tiền, đã trở thành phú hộ gia trong thôn đếm trên đầu ngón tay, nếu có thể cùng nhà họ kết thân thì cũng như là chuyện đẹp đôi bề, người nào trong nhà nếu có nhi tử tuổi xấp xỉ Hà Hương đều muốn thành chuyện hôn sự này, cho nên Liễu thị lo lắng ra mặt, hiện tại còn có thể nói nữ nhi tuổi còn nhỏ không gấp gáp, nhưng lấy cái cớ này dùng một hai lần thì được, dùng nhiều lần thì biến thành từ chối, mười ba tuổi mặc dù không thể gả ngay lập tức nhưng cũng có thể đính hôn .
Liễu thị có chút lo lắng, một cô nương mà trăm nhà đều muốn cầu hôn cũng không phải là chuyện tốt, cầu hôn đi cầu hôn lại thì bà con lối xóm đều trở thành kẻ thù mất thôi.
Mà Thẩm phụ thì lại càng giận dữ, đám nhãi ranh chưa mọc đủ lông đủ cánh vậy mà dám đánh chủ ý với khuê nữ nhà ông ngay trước mắt ông mới tức chứ, cứ loanh quanh qua lại trước cửa nhà hoài, Thẩm phụ than là một người cha luôn che chở bảo vệ khuê nữ mình thì sao có thể không tức giận cho được, mỗi ngày không có việc gì liền đi đi lại lại trước cửa, nhìn thấy nam hài tử có mười mấy tuổi lại như nhìn thấy kẻ thù xông lên, khiến chúng cứ hễ thấy Thẩm phụ là bỏ chạy, cứ như vậy vài lần, buổi tối Thẩm phụ và Liễu thị liền ngủ không yên, đều nhìn ngắm ngôi nhà mới ở được gần hai năm mà than thở .
Ngay cả nương Hổ Tửngày đó cũng mạnh dạn mở miệng, tuy rằng chỉ lộ ra đầu đề câu chuyện, Liễu thị cũng cả kinh trong lòng, thầm nghĩ chính mình không nhạy bén, Hổ Tửnăm nay đã mười bảy, ơ tuổi này người ta đã có hài tử chạy khắp nhà rồi ấy chứ, Hổ Tửvậy mà vẫn chưa cưới vợ, vốn nghĩ rằng điều kiện gia đình hắn túng quẫn, chưa từng nghĩ hắn lại để ý đến khuê nữ nhà mình, đây đâu phải là không cưới nàng dâu, đây là đang đợi khuê nữ nhà mình lớn lên, người bên ngoài thì không nói làm gì, không thân không quen, nhưng nương Hổ Tử, chuyện này thật khiến bà nhức đầu, nói không cần thận sẽ dễ dàng bị hiểu lầm, thật đúng là rầu.
Đúng ra đứa nhỏ Hổ Tử kia ngẫm lại ko hề tệ , tuy lớn hơn Hà Hương mấy tuổi, nhưng tính tình thật thà hồn hậu biết giữ bổn phận, vừa nhìn liền biết là người sẽ đối xử tốt với nàng dâu, nếu khuê nữ nhà mình bình thường chút, và hắn có thể chờ được hai năm nữa, đây cũng coi như là mối hôn sự tốt, gả cho một hộ gia đình mà mình đã biết rõ gốc gác, nương Hổ Tử sẽ không đến nỗi không nể mặt mũi mà khiến cho khuê nữ nhà mình chịu ấm ức.
Nhưng vấn đề là dáng vẻ của Hà Hương lại xinh đẹp, có một nửa là giống bà, một nửa khác thì nghe Thẩm phụ nói lại là rất giống với nương của ông lúc còn trẻ, nghe nói tư sắc của nương Thẩm phụ lúc trước là đứng số một số hai trong vài thôn lân cận, nếu so với kinh thành cũng là một giai nhân ôn nhu, Liễu thị cứ nghĩ đến điều này là không yên tâm đem khuê nữ giao cho Hổ Tử, cũng không phải không tin Hổ Tử, mà là sợ hắn không bảo hộ được khuê nữ nhà bà.
Ngày ấy trong thôn có xuất hiện một thầy tướng số bị mù, Liễu thị trước kia không tin mấy thứ này, nhưng vì những lời của nương Hổ Tử hôm đó trong lòng đang rất phiền muộn, liền đem chút tiền ra giúp ông ta trị bệnh xin bói một quẻ, lão tiên sinh thầy tướng số kia nói rõ ràng, khuê nữ nhà nàng bát tự kỳ lạ, dính xuống nước liền như đóa sen tàn thành bùn, sớm khắc song thân, hồng nhan bạc mệnh, không đáng đồng tiền, nhưng nếu có thể đạp lên lông vũ là có thể bay xa bay cao, cha nương được cậy nhờ, hậu nhờ con cháu, tương lai vinh hoa phú quý, muốn nói đến nhân duyên của nàng, sớm đã có duyên trời sắp đặt, hiện tại không cần phiền não, đến lúc đó tất sẽ biết được, cuối cùng dưới sự truy vấn mãi của Liễu thị, thầy tướng số mắt mù kia mới nói, vị hôn phu của khuê nữ nhà bà nhất định là nam tử có thể hàng phục được khuê nữ, những cái khác không cần phải lo lắng, tương lai gặp được sẽ ở vị trí Tây Nam nhà bà.
Liễu thị thầm nghĩ người mù này có phải nói hươu nói vượn hay không, cái gì là sớm khắc song thân, nàng và cha Hà Hương chẳng phải vẫn rất tốt sao, còn có hồng nhan bạc mệnh, khuê nữ của nàng cũng không phải là nữ tử bạc mệnh, nếu không gia cảnh trong nhà sao có thể từ nghèo khổ đi lên có của ăn của để như bây giờ, hơn nữa tương lai khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, khi về nhà bà cân nhắc kĩ càng, liền cảm thấy khuê nữ khẳng định chính là số tốt, tức là cái vế sau mà thầy tướng số mù đã nói.
Nếu nói vị hôn phu tương lai của khuê nữ là người có năng lực lợi hại, vậy Hổ Tử liền khẳng định là không được rồi, ngày thường Hà Hương liếc hắn một cái, hắn liền xấu hổ mặt đỏ bừng, sao có thể trị nổi khuê nữ? Bị chính khuê nữ mình nuốt chửng mới đúng a, vốn đang do dự Liễu thị đành phải thở dài, ngẫm nghĩ đến vị trí Tây Nam, không phải là vị trí trên kinh thành sao?
Liễu thị suy nghĩ hai ngày cảm thấy đau đầu vô cùng, liền đành phải thuận theo lời lão thầy bói mù nói là để thuận theo tự nhiên, về phần nương Hổ Tử bên kia Liễu thị cũng đành phải giúp đỡ tìm nương tử cho hắn, xem như là gián tiếp cự tuyệt, vào giờ cơm tối trong nhà Hổ Tử giống như có trận cãi nhau rất lâu, hôm sau nghe nói Hổ Tử còn bị nương Hổ Tử đánh nữa.
Liễu thị vốn muốn đi thăm, nhưng lại cảm thấy lúc này đi sẽ khiến cho người ta có hy vọng, cái khác thì dễ nói, chậm trễ việc nhi tử của nhà người ta lại là đại sự, liền chỉ biết liên tục thở dài, nhìn khuê nữ mình nhất thời cũng không hoà nhã, khiến cho Hà Hương luôn phải thận trọng dè dặt, còn tưởng rằng mình có chỗ nào lại chọc cho mẫu thân tức giận rồi, vội vàng lấy lòng chủ động bóp chân bóp vai cho Liễu thị.
Trong chốc lát Liễu thị liền hết tức, nghĩ đến cũng có chút áy náy, khuê nữ mình cho tới bây giờ luôn nhu thuận nghe lời, ngày thường dù xinh đẹp cũng chưa bao giờ đi ra ngoài rêu rao, mỗi ngày đều nghe lời ở nhà, nếu buồn chán cũng chỉ biết đi dạo trong sân, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, bản thân thật đúng là hồ đồ mới có thể trách khuê nữ, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách bản thân và cha nàng không có bản lĩnh, nếu trong nhà có tiền có thế, thì làm gì có nhiều phiền toái như thế.
Liễu thị bắt đầu ngày ngày đếm bạc, nghĩ là vẫn nên nhanh chóng tích góp bạc nghe lời cha khuê nữ chuyển đến kinh thành thôi, sớm đã nghe nói các cô nương tiểu thư trong kinh thành ai cũng xinh đẹp, khuê nữ đi tới đó cũng không đến nỗi bị quá chú ý, cũng khiến bà bớt lo lắng hơn.
Liễu thị cứ đếm mãi bạc, cuối cùng cái tráp đó cũng đủ ba trăm lượng bạc, mà Thẩm phụ cũng thường xuyên loanh quanh ở kinh thành, nhưng đáng tiếc việc tìm cửa hàng cũng khó y chang việc tìm nương tử, cửa hàng không tệ nếu không phải địa điểm hẻo lánh thì là phong thuỷ không tốt, nếu địa điểm tốt thì nhà cửa lại cũ nát hoặc là quá nhỏ, không thích hợp, dưới sự tìm kiếm khoảng thời gian gần nửa năm, mới rốt cục tìm được một cửa hiệu mặt tiền mà các phương diện đều coi như vừa lòng.
Cửa hàng này cũng là cửa hàng bán tạp hoá, nhưng vì nơi này có nhiều người bán tạp hoá, bị canh tranh nhiều nên không kiếm được bao nhiêu còn thâm vào vốn không ít, ông chủ cửa hàng này lao tâm lao lực mãi mới tính bán cửa hàng về quê mua ruộng trồng trọt.
Thẩm phụ tìm hiểu lâu mới cảm thấy vào mắt, liền cùng chủ quán kia thương lượng mất nửa ngày, chủ quán cửa hàng này vốn tính bán ba trăm lượng, thấy Thẩm phụ thật tình muốn mua, ngữ khí có chút thành khẩn, hơn nữa qua lời nói mới phát hiện ra hai người họ có điểm chung là chỉ có một khuê nữ thôi, đồng bệnh tương tư đều là tuyệt hậu nên có tiếng nói chung, hơn nữa hắn cũng muốn sớm một chút dẫn nương tử và khuê nữ về quê, vì trì hoãn một ngày liền nhiều thêm một ngày tiêu dùng, đây chính là kinh thành, đồ vật đắt đỏ, ở nông gia năm văn tiền tiêu tiết kiệm cũng đủ cả nhà ăn một ngày, ở kinh thành chỉ đủ mua hai cái bánh bao, lại là loại không nhân.
Cuối cùng hai bên thành giao với giá hai trăm sáu mươi lượng, làm xong khế ước mua bán nhà rồi lại đi đăng kí tại nha môn, Thẩm phụ thế mới một đường ngồi xe lừa hưng phấn trở về nhà, Liễu thị nhìn thấy khế ước mua bán nhà khi thì xót xa cho số tiền trong tráp hồi trước, khi thì trên mặt lại lộ ra sự vui mừng, cái tâm tư kia người ngoài nhìn thấy cũng hiểu được phức tạp đến mức nào, Thẩm Hà Hương thì lại bẻ một miếng bánh hoa Quế mà Thẩm phụ mới mang về, nhẹ nhàng đặt ở trong miệng nhai, nhìn bộ dáng cha nương cao hứng thế kia, nàng cũng không khỏi vừa ăn vừa cười, nghĩ đến về sau gia đình mình ở kinh thành cũng coi như là có một nơi dung thân rồi, thật đúng là một chuyện vui vẻ biết bao
/47
|