Thẩm phụ mua một cửa tiệm lớn ba gian mặt tiền trong kinh thành, Thẩm Hà Hương và Liễu thị đi xem nhà mà trên nét mặt lộ rõ sự vui sướng, Thẩm phụ cũng chưa nói cụ thể, hai người họ còn tưởng chỉ là một cửa hàng nhỏ, hai bên có sườn phòng có thể làm kho, ra cửa sau đó là sân vườn, còn có phòng để chứa hàng dự trữ, mặt sau nữa đó là một cái sân, còn khá là rộng rãi, cái sân ấy dù là giặt hồ hay phơi nắng đều có thể, vừa tiện lợi lại bảo mật. Mà phòng ở mặc dù không tinh mỹ nhưng cũng là nhà tường vôi trắng lợp ngói, các thợ công tượng trong kinh thành này tay nghề cực khéo, so với nhà mình ở trong thôn mới xây dựng theo kiểu dáng quy củ thì đẹp mắt hơn chút, nói đến ngôi nhà mới mà nhà mình mới dọn vào ở được hai năm, Liễu thị liền có chút không nỡ rời xa, theo ý của bà là không muốn bán đi, để nơi đó như một đường lui, nhưng đâu còn cách nào vì khi mua cửa hàng này xong, tiền bạc trong tay cũng không còn bao nhiêu .
Nơi kinh thành này không thể so với nông thôn, tiêu xài dùng đồ gì cũng cần tiền mua, hai mươi lượng bạc hàng tháng nhìn có vẻ nhiều, nhưng tiêu cũng không được bao nhiêu, hơn nữa Thẩm phụ cũng nói thêm ngôi nhà đó nếu không bán đi, không có người ở, nhà cửa sau một vài năm sẽ cũ hỏng không thành hình dạng như giờ, nếu làm phiền nương Hổ Tử hỗ trợ coi chừng, chẳng bằng bán quách đi cho bớt việc, vừa vặn có người đang muốn mua, thế là đến cuối cùng vẫn quyết định bán nó với giá mười lượng bạc.
Cộng thêm hai mươi lượng của tháng này, trong tay Liễu thị có bảy mươi lượng bạc, thế mới không hoảng hốt mướn xe ngựa chuyển đồ đạc trong nhà đến cửa tiệm mới, Thẩm Hà Hương tiến vào cửa hàng liền đánh giá mọi nơi, cửa hàng này coi như không tệ, vị trí rộng rãi bố cục hợp lý, căn nhà có ba lối vào, vừa có cửa hiệu mặt tiền đến bán hàng, hai bên sườn trong sân lại có thể làm xưởng, còn có chỗ ở khang trang, có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẹn nguyên.
Hơn nữa mặt trái cửa hàng là một gian cửa hàng tơ lụa Khách Nguyên Thịnh Vượng, mặt phải là gian cửa hiệu lâu đời bán lương thực, hai cửa tiệm đó danh tiếng cũng không tệ, hơn nữa cũng không có lợi ích xung đột gì với cửa tiệm nhà nàng, đừng xem nhẹ vị trí địa điểm và hàng xóm, con người sống trong xã hội, cửa hàng cũng thế, nếu kinh doanh tốt sẽ khiến người ta đố kỵ, đụng chạm va vấp sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn không nói, cũng sẽ khiến gia đình không yên, như hiện nay là vừa vặn tốt.
Mà đối diện cách không xa có hai ba nhà bán tạp hóa, trách không được cạnh tranh kịch liệt như vậy, nhưng đây lại có quan hệ gì đâu, cửa hàng nhà mình nếu đã mở được thì sẽ bán son phấn, so với bán tạp hoá cũng không có lợi ích xung đột trực tiếp gì, dọc theo đường đi thấy hai cửa tiệm bán son phấn nằm trên con phố khác, con đường này nếu nhà mình mở ra bán thì là tiệm duy nhất bán loại hàng hóa đó, không cần phải lo cạnh tranh.
Thẩm Hà Hương vừa lòng đi vào hậu viện với Liễu thị, Thẩm phụ đã đủ bận bịu nhiều ngày nay, đầu tiên là đem những hoa khô gói lại cẩn thận thuê xe vận chuyển đến hậu viện này, tiếp theo là vận chuyển một số đồ đạc gia dụng trong nhà cũ đến đây, khi Liễu thị và Thẩm Hà Hương đến đây thì đồ đạc cũng gần như bài trí xong rồi.
Hương Sơn bên kia cũng không có gì phải quan tâm nữa, lúc thường nhờ nhà Hổ Tử trông nom chút, đợi thời tiết ấm lên thì lên núi hái hoa rồi phơi nắng khô, việc này giao cho nhà Hổ Tử làm, đến lúc đó vận chuyển đến cửa hàng rồi thanh toán tiền công cho nhà họ, Thẩm phụ vừa giảm đi phiền toái, nhà Hổ Tử cũng có thể kiếm them chút thu nhập, coi như là vẹn cả đôi đường.
Thẩm Hà Hương ngồi xe lừa suốt một đường nên mông đau ê ẩm, đi tham quan cửa hàng mấy vòng thì bị Liễu thị kêu vào phòng nghỉ ngơi, phòng của nàng vốn là phòng của khuê nữ chưởng quầy cũ, nhỏ hơn so với Thẩm Hà Hương một tuổi, bên trong phòng Thẩm phụ đã kêu người bố trí lại, ngoài mấy thứ đồ đạc ở nhà cũ đem tới, đồ đạc trong phòng này vốn có vài thứ nhưmtrường án và tủ đồ chưởng quầy cũ cũng để lại, Thẩm phụ kêu người làm màn chướng mới, đặt thêm một cái bàn gương trang điểm mới và giá để đồ, trên nền đất có trải chiếu đan bằng nan tre và cỏ lau, bài trí căn phòng như vậy có chút giống với phòng các khuê nữ ở kinh thành.
Thẩm Hà Hương đã nhiều ngày gấp gáp chuyển nhà cũng có chút mệt mỏi, mắt thấy chăn mền không được trải cũng lười nhúc nhích, tùy ý cởi giày thêu nằm cuộn mình lại trên sập trong chốc lát, đợi cho Liễu thị tiến vào giúp nàng trải giường xong rồi mà nàng cũng chưa tỉnh lại, đang ngủ ngon giấc như chú sóc con trên cái sập của mình, Liễu thị nhìn mà nhịn không được giơ tay nhéo lên đôi má hồng hồng của khuê nữ.
Nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Hà Hương đã chậm rãi hồi phục lại, liền bắt tay vào giúp Liễu thị thu dọn bên ngoài mất nửa ngày, đến buổi chiều thì trưng ra bộ mặt sầu khổ, đây vừa phải làm son vừa phải sửa sang lại cửa hàng phía trước, trong nhà tổng cộng chỉ có ba người làm việc sao làm nổi chứ? Trước kia còn có nương Hổ Tử và Triệu nương tử hỗ trợ, nhưng chuyển đến kinh thành rồi, chân ướt chân ráo mới tới có quen biết ai đâu mà tìm người làm phụ.
Giữa trưa cả nhà ngồi lại thương lượng với nhau, thế mới quyết định đi Tây thị chọn hai nô bộc giỏi giang, sau này sẽ giúp nương dọn dẹp trước sau sân, ngoài ra trong tương lai cửa hàng cũng cần người trông coi, Thẩm gia chuyển đến kinh thành có cửa hàng nói như thế nào thì cũng coi như một hộ khá, mua hai nô bộc cũng không tính là gì.
Liễu thị mặc dù không nỡ ra tiền, nhưng cũng hiểu nhân công không thể tiết kiệm, buổi chiều bà liền đem theo bốn mươi lượng dẫn Hà Hương đi đến Tây thị, nơi đó là địa phương chuyên môn bán trâu ngựa súc vật, sau đó lại có những người tự nguyện bán mình thành nô bộc xuất hiện tại chỗ này, dần dần hình thành nên mộ cái chợ nhỏ.
Hỏi thăm đường xong, Liễu thị liền dẫn theo Thẩm Hà Hương đi vào một môn viện tàn tạ, bên trong lại có không ít người đang đi qua đi lại, không bao lâu có một tiểu nhị đi ra chào đón nói: “Hai vị muốn chọn người ? Đến nơi của chúng ta đây ngài chính là đến đúng rồi, nam nữ già trẻ, cao thấp béo gầy tùy ý chọn, giá cũng không đắt, thế nào có muốn dùng không để ta kêu một vài người tới……” Liễu thị trong nhà mặc dù lụi bại nhưng ngày trước cũng là xuất thân phú hộ, bên người ít nhiều cũng có một hai nha đầu hầu hạ, đối với việc này cũng biết rõ, mà Thẩm Hà Hương thì lại càng không xa lạ, hai người họ quen thuộc vô ngần, cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi tìm cho ta hai phụ nhân thân thể khỏe mạnh chút để chúng ta xem, đừng có bệnh tật hay thói xấu gì, bề ngoài không cần thiết, nhưng phải thích sạch sẽ.” Liễu thị đem yêu cầu của mình nói ra.
Tiểu nhị kia vừa nghe thấy vậy liền biết việc làm ăn này có hy vọng, bình thường có yêu cầu rõ ràng liền không phải loại người đến làm tiền, chuyện làm ăn này tám phần chắc chắn, nhất thời lại nhiệt tình vài phần, trước tiên kêu hai người họ chờ một chút, xoay người liền gọi người dẫn theo vài phụ nhân đi ra, trên mặt những người bị bán cơ bản là khóc còn nếu không thì là không biểu cảm đứng yên.
“Ngài xin mời xem những người này có phù hợp yêu cầu không?” Tiểu nhị vội vàng bước lên hỏi, thuận tiện còn trộm ngắm Thẩm Hà Hương đang đeo mạn sa che mặt kia, nữ tử Yến Kinh không phải là loại không bước chân ra cửa, ngược lại không hề thiếu những cô nương đi ra ngoài mua đồ, nhưng nữ tử chưa gả có chút cố kỵ sẽ đeo mạn sa che mặt, năm nay kinh thành lưu hành loại sa ngắn nửa che nửa hở, cho nên gió thổi qua, sa kia sẽ hơi vén lên lộ ra cái cằm mềm mại xinh đẹp, vừa rồi có một trận gió thổi qua, chiếc cằm nhỏ nhắn như bạch ngọc kia khiến người ta mắt sáng ngời, dù là tiểu nhị người đã nhìn nhiều mỹ nữ cũng phải nhìn thêm vài cái
Nơi kinh thành này không thể so với nông thôn, tiêu xài dùng đồ gì cũng cần tiền mua, hai mươi lượng bạc hàng tháng nhìn có vẻ nhiều, nhưng tiêu cũng không được bao nhiêu, hơn nữa Thẩm phụ cũng nói thêm ngôi nhà đó nếu không bán đi, không có người ở, nhà cửa sau một vài năm sẽ cũ hỏng không thành hình dạng như giờ, nếu làm phiền nương Hổ Tử hỗ trợ coi chừng, chẳng bằng bán quách đi cho bớt việc, vừa vặn có người đang muốn mua, thế là đến cuối cùng vẫn quyết định bán nó với giá mười lượng bạc.
Cộng thêm hai mươi lượng của tháng này, trong tay Liễu thị có bảy mươi lượng bạc, thế mới không hoảng hốt mướn xe ngựa chuyển đồ đạc trong nhà đến cửa tiệm mới, Thẩm Hà Hương tiến vào cửa hàng liền đánh giá mọi nơi, cửa hàng này coi như không tệ, vị trí rộng rãi bố cục hợp lý, căn nhà có ba lối vào, vừa có cửa hiệu mặt tiền đến bán hàng, hai bên sườn trong sân lại có thể làm xưởng, còn có chỗ ở khang trang, có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẹn nguyên.
Hơn nữa mặt trái cửa hàng là một gian cửa hàng tơ lụa Khách Nguyên Thịnh Vượng, mặt phải là gian cửa hiệu lâu đời bán lương thực, hai cửa tiệm đó danh tiếng cũng không tệ, hơn nữa cũng không có lợi ích xung đột gì với cửa tiệm nhà nàng, đừng xem nhẹ vị trí địa điểm và hàng xóm, con người sống trong xã hội, cửa hàng cũng thế, nếu kinh doanh tốt sẽ khiến người ta đố kỵ, đụng chạm va vấp sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn không nói, cũng sẽ khiến gia đình không yên, như hiện nay là vừa vặn tốt.
Mà đối diện cách không xa có hai ba nhà bán tạp hóa, trách không được cạnh tranh kịch liệt như vậy, nhưng đây lại có quan hệ gì đâu, cửa hàng nhà mình nếu đã mở được thì sẽ bán son phấn, so với bán tạp hoá cũng không có lợi ích xung đột trực tiếp gì, dọc theo đường đi thấy hai cửa tiệm bán son phấn nằm trên con phố khác, con đường này nếu nhà mình mở ra bán thì là tiệm duy nhất bán loại hàng hóa đó, không cần phải lo cạnh tranh.
Thẩm Hà Hương vừa lòng đi vào hậu viện với Liễu thị, Thẩm phụ đã đủ bận bịu nhiều ngày nay, đầu tiên là đem những hoa khô gói lại cẩn thận thuê xe vận chuyển đến hậu viện này, tiếp theo là vận chuyển một số đồ đạc gia dụng trong nhà cũ đến đây, khi Liễu thị và Thẩm Hà Hương đến đây thì đồ đạc cũng gần như bài trí xong rồi.
Hương Sơn bên kia cũng không có gì phải quan tâm nữa, lúc thường nhờ nhà Hổ Tử trông nom chút, đợi thời tiết ấm lên thì lên núi hái hoa rồi phơi nắng khô, việc này giao cho nhà Hổ Tử làm, đến lúc đó vận chuyển đến cửa hàng rồi thanh toán tiền công cho nhà họ, Thẩm phụ vừa giảm đi phiền toái, nhà Hổ Tử cũng có thể kiếm them chút thu nhập, coi như là vẹn cả đôi đường.
Thẩm Hà Hương ngồi xe lừa suốt một đường nên mông đau ê ẩm, đi tham quan cửa hàng mấy vòng thì bị Liễu thị kêu vào phòng nghỉ ngơi, phòng của nàng vốn là phòng của khuê nữ chưởng quầy cũ, nhỏ hơn so với Thẩm Hà Hương một tuổi, bên trong phòng Thẩm phụ đã kêu người bố trí lại, ngoài mấy thứ đồ đạc ở nhà cũ đem tới, đồ đạc trong phòng này vốn có vài thứ nhưmtrường án và tủ đồ chưởng quầy cũ cũng để lại, Thẩm phụ kêu người làm màn chướng mới, đặt thêm một cái bàn gương trang điểm mới và giá để đồ, trên nền đất có trải chiếu đan bằng nan tre và cỏ lau, bài trí căn phòng như vậy có chút giống với phòng các khuê nữ ở kinh thành.
Thẩm Hà Hương đã nhiều ngày gấp gáp chuyển nhà cũng có chút mệt mỏi, mắt thấy chăn mền không được trải cũng lười nhúc nhích, tùy ý cởi giày thêu nằm cuộn mình lại trên sập trong chốc lát, đợi cho Liễu thị tiến vào giúp nàng trải giường xong rồi mà nàng cũng chưa tỉnh lại, đang ngủ ngon giấc như chú sóc con trên cái sập của mình, Liễu thị nhìn mà nhịn không được giơ tay nhéo lên đôi má hồng hồng của khuê nữ.
Nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Hà Hương đã chậm rãi hồi phục lại, liền bắt tay vào giúp Liễu thị thu dọn bên ngoài mất nửa ngày, đến buổi chiều thì trưng ra bộ mặt sầu khổ, đây vừa phải làm son vừa phải sửa sang lại cửa hàng phía trước, trong nhà tổng cộng chỉ có ba người làm việc sao làm nổi chứ? Trước kia còn có nương Hổ Tử và Triệu nương tử hỗ trợ, nhưng chuyển đến kinh thành rồi, chân ướt chân ráo mới tới có quen biết ai đâu mà tìm người làm phụ.
Giữa trưa cả nhà ngồi lại thương lượng với nhau, thế mới quyết định đi Tây thị chọn hai nô bộc giỏi giang, sau này sẽ giúp nương dọn dẹp trước sau sân, ngoài ra trong tương lai cửa hàng cũng cần người trông coi, Thẩm gia chuyển đến kinh thành có cửa hàng nói như thế nào thì cũng coi như một hộ khá, mua hai nô bộc cũng không tính là gì.
Liễu thị mặc dù không nỡ ra tiền, nhưng cũng hiểu nhân công không thể tiết kiệm, buổi chiều bà liền đem theo bốn mươi lượng dẫn Hà Hương đi đến Tây thị, nơi đó là địa phương chuyên môn bán trâu ngựa súc vật, sau đó lại có những người tự nguyện bán mình thành nô bộc xuất hiện tại chỗ này, dần dần hình thành nên mộ cái chợ nhỏ.
Hỏi thăm đường xong, Liễu thị liền dẫn theo Thẩm Hà Hương đi vào một môn viện tàn tạ, bên trong lại có không ít người đang đi qua đi lại, không bao lâu có một tiểu nhị đi ra chào đón nói: “Hai vị muốn chọn người ? Đến nơi của chúng ta đây ngài chính là đến đúng rồi, nam nữ già trẻ, cao thấp béo gầy tùy ý chọn, giá cũng không đắt, thế nào có muốn dùng không để ta kêu một vài người tới……” Liễu thị trong nhà mặc dù lụi bại nhưng ngày trước cũng là xuất thân phú hộ, bên người ít nhiều cũng có một hai nha đầu hầu hạ, đối với việc này cũng biết rõ, mà Thẩm Hà Hương thì lại càng không xa lạ, hai người họ quen thuộc vô ngần, cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi tìm cho ta hai phụ nhân thân thể khỏe mạnh chút để chúng ta xem, đừng có bệnh tật hay thói xấu gì, bề ngoài không cần thiết, nhưng phải thích sạch sẽ.” Liễu thị đem yêu cầu của mình nói ra.
Tiểu nhị kia vừa nghe thấy vậy liền biết việc làm ăn này có hy vọng, bình thường có yêu cầu rõ ràng liền không phải loại người đến làm tiền, chuyện làm ăn này tám phần chắc chắn, nhất thời lại nhiệt tình vài phần, trước tiên kêu hai người họ chờ một chút, xoay người liền gọi người dẫn theo vài phụ nhân đi ra, trên mặt những người bị bán cơ bản là khóc còn nếu không thì là không biểu cảm đứng yên.
“Ngài xin mời xem những người này có phù hợp yêu cầu không?” Tiểu nhị vội vàng bước lên hỏi, thuận tiện còn trộm ngắm Thẩm Hà Hương đang đeo mạn sa che mặt kia, nữ tử Yến Kinh không phải là loại không bước chân ra cửa, ngược lại không hề thiếu những cô nương đi ra ngoài mua đồ, nhưng nữ tử chưa gả có chút cố kỵ sẽ đeo mạn sa che mặt, năm nay kinh thành lưu hành loại sa ngắn nửa che nửa hở, cho nên gió thổi qua, sa kia sẽ hơi vén lên lộ ra cái cằm mềm mại xinh đẹp, vừa rồi có một trận gió thổi qua, chiếc cằm nhỏ nhắn như bạch ngọc kia khiến người ta mắt sáng ngời, dù là tiểu nhị người đã nhìn nhiều mỹ nữ cũng phải nhìn thêm vài cái
/47
|