Hắn cố gắng ra vẻ trấn định, như hoàn toàn không phát hiện sự khẩn trương của Yên nhi, nói “Ta đi chuẩn bị cho nàng, nàng chờ ta một chút!”
Nói xong Bùi Vũ Khâm liền xoay người bước ra cửa, mang theo sự kích động mà tự mình đi chuẩn bị trà, cho Yên nhi chút thời gian để chuẩn bị.
Giang Mộ Yên chờ Bùi Vũ Khâm ra đến cửa thì liền bắt đầu lục tung đồ đạc, tìm bộ áo ngủ tơ tằm phấn hồng trong trí nhớ của nàng.
Nàng nhớ hình như Hồng Nguyệt đã cất vào cái thùng nào đó. Vốn định bảo Hồng Nguyệt tìm giúp nhưng mở miệng ra thì chẳng khác nào phơi bày ra cho Hồng Nguyệt biết chuyện mình định làm tối nay. Giang Mộ Yên cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng quyết định vẫn là tự mình tìm thì hơn.
Không biết bao lâu thì Vũ Khâm sẽ về, nàng lại càng sốt ruột tìm kiếm, mà càng sốt ruột thì lại càng kiếm không ra.
Đang lúc Giang Mộ Yên ủ rũ không biết có nên dứt khoát cởi hết, trực tiếp dụ hoặc hay không thì nàng bắt gặp bộ áo ngủ kia.
E lệ mà sung sướng cầm lấy, sau đó đỏ mặt trốn sau bình phong, nàng cởi hết quần áo cũ trên người, tính cả tiết khố, chỉ mặc mỗi cái áo ngủ phấn hồng mỏng đến mức gần như thấy hết vào, sau đó liền ngồi trên giường như đêm tân hôn, chờ Bùi Vũ Khâm về.
Cái lạnh đặc biệt của mùa đông và sự khẩn trương trong lòng khiến Giang Mộ Yên không thể nào cảm thấy ấm áp dù trong phòng đã sớm để lò than. Nàng chờ mong, cũng chỉ có lồng ngực ấm áp quen thuộc luôn cho nàng cảm giác an toàn vô tận kia mới có thể sưởi ấm được cho nàng.
Sau khi Giang Mộ Yên chuẩn bị xong chừng hai chén trà nhỏ* thì Bùi Vũ Khâm cũng trở lại. Trong tay hắn bưng một cái khay nhỏ tinh xảo, trên khay có trà hương chính tay hắn pha.
*(R: một chén trà nhỏ là 10 phút, hai chén 20 phút.)
Không thấy Yên nhi, người nói muốn uống nước ngồi trên cái bàn nhỏ trong phòng ngủ, trái tim hắn liền đập nhanh hơn.
Trong không khí dường như đã tràn ngập một mùi hương đặc biệt chỉ có trên người Yên nhi, mùi hương vô cùng thân thiết mà chỉ có người làm trượng phu là hắn mới có thể ngửi được.
Nhẹ nhàng buông khay, Bùi Vũ Khâm thong thả bước về phía tấm bình phong che trước giường bên trong, thoáng dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, hắn mới vòng qua bình phong bước vào.
Từ lúc Bùi Vũ Khâm đẩy cửa, Giang Mộ Yên đã biết hắn trở lại, trong lòng cũng càng khẩn trương hơn. Không biết Vũ Khâm có cảm thấy nàng làm vậy là quá lớn mật hay không?
Nhưng giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, Giang Mộ Yên chỉ có thể hít sâu một hơi, dứt khoát ngẩng đầu nhìn về phía tấm bình phong, chuẩn bị dùng ánh mắt thật nhất, thản nhiên nhất nghênh đón người yêu, trượng phu của nàng.
Hai người, bốn mắt liền như vậy mà gặp nhau.
Dục hỏa vốn đã chớm từ lúc trưa, giờ tận mắt thấy được Giang Mộ Yên như vậy, Bùi Vũ Khâm chỉ cảm thấy một luồng nóng rực dâng lên từ bụng dưới, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Tuy đã đoán được phần nào món quà Yên nhi muốn tặng là chính nàng nhưng hắn lại không ngờ sẽ là hình ảnh, phương thức mê hoặc như vậy. Bùi Vũ Khâm thừa nhận, hắn thật sự đã hoàn toàn bị rung động, hoàn toàn lóa mắt rồi.
Giang Mộ Yên vốn còn hơi lo lắng nhưng khi thấy được sự mãnh liệt muốn nàng trong mắt Vũ Khâm thì liền yên tâm như vừa bỏ được cả môt tảng đá to xuống. Nàng thản nhiên mỉm cười, hỏi một câu mà chính nàng cũng không ngờ mình lại có gan nói “Vũ Khâm, hài lòng với những gì chàng thấy không?”
Hài lòng, sao có thể không hài lòng được chứ?
Chỉ là Bùi Vũ Khâm lúc này đã nói không nên lời. Trái tim hắn đã bị tất cả dục hỏa, cảm động và cả kinh diễm lấp đầy rồi, hận không thể lập tức bay ngay đến bên cạnh thê tử kiều mĩ của mình.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại dùng cách khác để biểu đạt sự rung động, kinh hỉ mà Giang Mộ Yên tạo cho hắn. Hắn … chảy máu mũi.
(R: ơi trời =)))))))))))))))))))))))))))))))).
Mấy giọt máu đỏ tươi lập tức rớt thẳng xuống xiêm y trắng muốt của Bùi Vũ Khâm, khiến cả hắn và Giang Mộ Yên đều kinh ngạc đến nhảy dựng.
Giang Mộ Yên vốn đang ngồi liền nhấc chân vọt lên, đưa tay chặn ngang mũi hắn. Mà Bùi Vũ Khâm ‘bị’ thân thể mỹ miều của nàng áp sát thì lại kích thích đến huyết khí dâng trào.
Kéo tay Giang Mộ Yên, dùng tay áo của mình tùy tiện quẹt mũi một chút, Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng nhịn không được mà cuồng dã hôn xuống.
Một đêm này, điên loan đảo phượng, hồng lãng phiên cổn, ngôn ngữ đã trở nên hoàn toàn thừa thãi, đôi vợ chồng ‘xa cách’ đã lâu bọn họ dùng thân thể của mình nói hết khát vọng, cũng như tưởng niệm nguyên thủy nhất, cũng rõ ràng nhất với đối phương.
Một đêm này, hết sức tiêu hồn, trong nháy mắt có lại được Yên nhi, Bùi Vũ Khâm cảm thấy hắn cuối cùng cũng sống lại. Bởi vì thân thể Yên nhi, mỗi động tác chủ động của nàng, sự nhu tình cùng triền miên mỗi khi nàng hôn hắn đều như đang tuyên cáo với Bùi Vũ Khâm hắn rằng nàng rất cần, rất muốn hắn, cũng như hắn vậy.
Tự đáy lòng nàng không hề trách hay e ngại gần gũi hắn vì cục cưng đã mất.
Như vậy rất tốt, thật sự tốt lắm!
Đến hừng đông, hai người phóng túng cuồng dã một đêm cuối cùng cũng mưa tạnh mây trôi.
Cả hai đều cảm thấy có chút chưa vừa lòng, nhưng Giang Mộ Yên đã không còn bao nhiêu khí lực để thừa hoan nữa rồi. Mà Bùi Vũ Khâm có được một đêm này đã muốn rất thỏa mãn, lại càng luyến tiếc để kiều thê bảo bối của hắn vất vả nữa.
Sáng hôm nay, tất nhiên là hai người đều dậy trễ.
Mà lúc Thanh Thư và Hồng Nguyệt đến đây hầu hạ sớm, vừa vặn còn có thể nghe được một tiếng thở gấp cuối cùng khiến người ta mặt đỏ tai nóng trong phòng. Vì thế, hai người đều vui vẻ nở nụ cười. Tình hình như vậy đã không thấy suốt một thời gian dài rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng đã đợi được lão gia và phu nhân ‘dậy trễ’, thật tốt!
Nói xong Bùi Vũ Khâm liền xoay người bước ra cửa, mang theo sự kích động mà tự mình đi chuẩn bị trà, cho Yên nhi chút thời gian để chuẩn bị.
Giang Mộ Yên chờ Bùi Vũ Khâm ra đến cửa thì liền bắt đầu lục tung đồ đạc, tìm bộ áo ngủ tơ tằm phấn hồng trong trí nhớ của nàng.
Nàng nhớ hình như Hồng Nguyệt đã cất vào cái thùng nào đó. Vốn định bảo Hồng Nguyệt tìm giúp nhưng mở miệng ra thì chẳng khác nào phơi bày ra cho Hồng Nguyệt biết chuyện mình định làm tối nay. Giang Mộ Yên cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng quyết định vẫn là tự mình tìm thì hơn.
Không biết bao lâu thì Vũ Khâm sẽ về, nàng lại càng sốt ruột tìm kiếm, mà càng sốt ruột thì lại càng kiếm không ra.
Đang lúc Giang Mộ Yên ủ rũ không biết có nên dứt khoát cởi hết, trực tiếp dụ hoặc hay không thì nàng bắt gặp bộ áo ngủ kia.
E lệ mà sung sướng cầm lấy, sau đó đỏ mặt trốn sau bình phong, nàng cởi hết quần áo cũ trên người, tính cả tiết khố, chỉ mặc mỗi cái áo ngủ phấn hồng mỏng đến mức gần như thấy hết vào, sau đó liền ngồi trên giường như đêm tân hôn, chờ Bùi Vũ Khâm về.
Cái lạnh đặc biệt của mùa đông và sự khẩn trương trong lòng khiến Giang Mộ Yên không thể nào cảm thấy ấm áp dù trong phòng đã sớm để lò than. Nàng chờ mong, cũng chỉ có lồng ngực ấm áp quen thuộc luôn cho nàng cảm giác an toàn vô tận kia mới có thể sưởi ấm được cho nàng.
Sau khi Giang Mộ Yên chuẩn bị xong chừng hai chén trà nhỏ* thì Bùi Vũ Khâm cũng trở lại. Trong tay hắn bưng một cái khay nhỏ tinh xảo, trên khay có trà hương chính tay hắn pha.
*(R: một chén trà nhỏ là 10 phút, hai chén 20 phút.)
Không thấy Yên nhi, người nói muốn uống nước ngồi trên cái bàn nhỏ trong phòng ngủ, trái tim hắn liền đập nhanh hơn.
Trong không khí dường như đã tràn ngập một mùi hương đặc biệt chỉ có trên người Yên nhi, mùi hương vô cùng thân thiết mà chỉ có người làm trượng phu là hắn mới có thể ngửi được.
Nhẹ nhàng buông khay, Bùi Vũ Khâm thong thả bước về phía tấm bình phong che trước giường bên trong, thoáng dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, hắn mới vòng qua bình phong bước vào.
Từ lúc Bùi Vũ Khâm đẩy cửa, Giang Mộ Yên đã biết hắn trở lại, trong lòng cũng càng khẩn trương hơn. Không biết Vũ Khâm có cảm thấy nàng làm vậy là quá lớn mật hay không?
Nhưng giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, Giang Mộ Yên chỉ có thể hít sâu một hơi, dứt khoát ngẩng đầu nhìn về phía tấm bình phong, chuẩn bị dùng ánh mắt thật nhất, thản nhiên nhất nghênh đón người yêu, trượng phu của nàng.
Hai người, bốn mắt liền như vậy mà gặp nhau.
Dục hỏa vốn đã chớm từ lúc trưa, giờ tận mắt thấy được Giang Mộ Yên như vậy, Bùi Vũ Khâm chỉ cảm thấy một luồng nóng rực dâng lên từ bụng dưới, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Tuy đã đoán được phần nào món quà Yên nhi muốn tặng là chính nàng nhưng hắn lại không ngờ sẽ là hình ảnh, phương thức mê hoặc như vậy. Bùi Vũ Khâm thừa nhận, hắn thật sự đã hoàn toàn bị rung động, hoàn toàn lóa mắt rồi.
Giang Mộ Yên vốn còn hơi lo lắng nhưng khi thấy được sự mãnh liệt muốn nàng trong mắt Vũ Khâm thì liền yên tâm như vừa bỏ được cả môt tảng đá to xuống. Nàng thản nhiên mỉm cười, hỏi một câu mà chính nàng cũng không ngờ mình lại có gan nói “Vũ Khâm, hài lòng với những gì chàng thấy không?”
Hài lòng, sao có thể không hài lòng được chứ?
Chỉ là Bùi Vũ Khâm lúc này đã nói không nên lời. Trái tim hắn đã bị tất cả dục hỏa, cảm động và cả kinh diễm lấp đầy rồi, hận không thể lập tức bay ngay đến bên cạnh thê tử kiều mĩ của mình.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại dùng cách khác để biểu đạt sự rung động, kinh hỉ mà Giang Mộ Yên tạo cho hắn. Hắn … chảy máu mũi.
(R: ơi trời =)))))))))))))))))))))))))))))))).
Mấy giọt máu đỏ tươi lập tức rớt thẳng xuống xiêm y trắng muốt của Bùi Vũ Khâm, khiến cả hắn và Giang Mộ Yên đều kinh ngạc đến nhảy dựng.
Giang Mộ Yên vốn đang ngồi liền nhấc chân vọt lên, đưa tay chặn ngang mũi hắn. Mà Bùi Vũ Khâm ‘bị’ thân thể mỹ miều của nàng áp sát thì lại kích thích đến huyết khí dâng trào.
Kéo tay Giang Mộ Yên, dùng tay áo của mình tùy tiện quẹt mũi một chút, Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng nhịn không được mà cuồng dã hôn xuống.
Một đêm này, điên loan đảo phượng, hồng lãng phiên cổn, ngôn ngữ đã trở nên hoàn toàn thừa thãi, đôi vợ chồng ‘xa cách’ đã lâu bọn họ dùng thân thể của mình nói hết khát vọng, cũng như tưởng niệm nguyên thủy nhất, cũng rõ ràng nhất với đối phương.
Một đêm này, hết sức tiêu hồn, trong nháy mắt có lại được Yên nhi, Bùi Vũ Khâm cảm thấy hắn cuối cùng cũng sống lại. Bởi vì thân thể Yên nhi, mỗi động tác chủ động của nàng, sự nhu tình cùng triền miên mỗi khi nàng hôn hắn đều như đang tuyên cáo với Bùi Vũ Khâm hắn rằng nàng rất cần, rất muốn hắn, cũng như hắn vậy.
Tự đáy lòng nàng không hề trách hay e ngại gần gũi hắn vì cục cưng đã mất.
Như vậy rất tốt, thật sự tốt lắm!
Đến hừng đông, hai người phóng túng cuồng dã một đêm cuối cùng cũng mưa tạnh mây trôi.
Cả hai đều cảm thấy có chút chưa vừa lòng, nhưng Giang Mộ Yên đã không còn bao nhiêu khí lực để thừa hoan nữa rồi. Mà Bùi Vũ Khâm có được một đêm này đã muốn rất thỏa mãn, lại càng luyến tiếc để kiều thê bảo bối của hắn vất vả nữa.
Sáng hôm nay, tất nhiên là hai người đều dậy trễ.
Mà lúc Thanh Thư và Hồng Nguyệt đến đây hầu hạ sớm, vừa vặn còn có thể nghe được một tiếng thở gấp cuối cùng khiến người ta mặt đỏ tai nóng trong phòng. Vì thế, hai người đều vui vẻ nở nụ cười. Tình hình như vậy đã không thấy suốt một thời gian dài rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng đã đợi được lão gia và phu nhân ‘dậy trễ’, thật tốt!
/541
|