- Ngươi cũng biết ước định lúc đầu của chúng ta sao?
Dương Hồng Toàn nghiêm mặt, rất tự nhiên ngồi lên vị trí chủ nhà, nhìn Mộc Thành Sâm nói:
- Ta nhớ rõ mấy năm trước, mỗi dịp lễ tết mừng năm mới, ta phái người đưa lễ tới nhà thông gia, nhưng đều bị người ta trả về mà. Chẳng lẽ ta lại nhớ nhầm sao?
- Việc này…
Mặt Mộc Thành Sâm đỏ bừng lên, trong lòng thầm mắng Dương lão thất phu. Năm đó nếu không phải cháu ngươi bỗng nhiên trở thành phế tài, ta làm vậy sao? Ta sao có thể thể gả cháu gái bảo bối của ta cho một tên phế tài được chứ? Đương nhiên nếu như không phải cháu gái bảo bối của mình không biết bị chạm dây thần kinh nào, dĩ nhiên mỗi ngày đều nhắc Dương Thiên Lôi, hơn nữa trong khoảng thời gian này bỗng nhiên thần thờ, ngẩn ngơ, ngay cả nằm mơ cũng đều hô tên Dương Thiên Lôi, mức độ quan tâm đến Dương Thiên Lôi đã vượt quá bình thường, đến nỗi muốn phát cuồng. Tuy rằng mỗi lần hỏi, Mộc Tử Vi đều nói hận tới nghiến răng nghiến lợi loại người này, nhưng là người từng trải, lão tất nhiên rất rõ ràng tâm trạng hiện tại của Mộc Tử Vi là có ý nghĩa gì. Bằng không, lão đường đường là đệ nhị quân thần Đế Quốc Cát Ương cũng sẽ không tự hạ mình mà đến đây nhắc lại việc hôn nhân này. Dù sao trước đây lão cũng là người không đúng.
- Sao nào? Chẳng lẽ nói ngươi trước đây không phải là cự tuyệt? Vừa trả lễ vừa đoạn tuyệt với nhà chúng ta?
Dương Hồng Toàn tiếp tục nói móc. Hai người vốn là hai võ tưởng bình thường trên triều vẫn hay tranh cãi, lúc này có thể bức Mộc Thành Sâm thành như vậy, khiến trong lòng Dương Hồng Toàn vô cùng đắc ý. Lão thất phu! Có phải thấy cháu nội ta một lần nữa quật khởi, trong lòng hối hận phải không? Nếu không phải cháu gái ngươi xem ra cũng xứng đôi với Tiểu Lôi, lão tử ta đã trực tiếp đá bay ngươi ra khỏi cửa rồi.
- Đúng đúng đúng! Lão Dương! Lão quả nhiên lợi hại, vừa đoán liền trúng à! Hai người chúng ta vốn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khẩu vị cũng không sai biệt lắm. Cho nên, ta không nghĩ qua là, hai chúng ta chọn lễ vật cũng như nhau. Ha ha ha…
Mộc Thành Sâm không hề cảm thấy vô sỉ nói, phảng phất như chuyện đó đúng là như vậy, đồng thời vừa nói vừa đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi đang vừa kích động vừa kính nể im lặng đứng đó.
- Đây là Tiểu Lôi sao? Không tồi! Không tồi! Cùng với Tiểu Vi nhà ta quả thực là một cặp trời sinh.
Đồng thời, vừa nói Mộc Thành Sâm vừa vươn tay vuốt vuốt lên đỉnh đầu Dương Thiên Lôi, cực kỳ sủng nịnh.
Chỉ là, mới được phân nửa liền bị Dương Thiên Lôi đẩy ra không chút nể tình. Vừa rồi nghe lão gia hỏa này và gia gia đối thoại, Dương Thiên Lôi mơ hồi hiểu được chuyện gì xảy ra. Hình như chính mình bị gia gia chỉ phúc vi hôn, bất quá xem ra có vẻ như đối phương đã từng đổi ý. Nói thật, nghe hai người đối thoại, trong lòng Dương Thiên Lôi đối với lão nhân vô liêm sỉ này tương đối bội phục. Bất quá, bội phục thì bội phục, cũng không có nghĩa là Dương Thiên Lôi sẽ chào đón thân gia từ trên trời rơi xuống này.
Nếu là Dương Thiên Lôi trước đây thì cũng thôi đi, nhưng chính mình bây giờ là thanh niên tốt, có lý tưởng, có văn hóa, chủ trương tự do yêu đương, chống lại xã hội ép duyên, sao có thể đáp ứng chuyện tình sai lầm như vậy được? Hơn nữa, nếu như để Tử Hàm muội muội biết, nàng còn không thương tâm chết sao?
- Tiểu Vi là ai? Không biết! Ta không nhận ra.
Dương Thiên Lôi nhếch miệng, rất không khách khí hỏi.
- Ngươi không biết Tiểu Vi là ai? Không phải chứ? Trong “Tỷ thí người mới” chẳng phải ngươi cùng Tiểu Vi đã tỉ thí qua rồi sao?
Mộc Thành Sâm kinh ngạc hỏi.
- “Tỷ thí người mới”? Tiểu Vi?
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày.
- Lão đại, người lão ta nói chính là Mộc Tử Vi!
Phong Mã Ngưu kéo Dương Thiên Lôi nhỏ giọng nói.
- Mộc Tử Vi?
Dương Thiên Lôi cả kinh, nhất thời nghĩ đến cô nàng thiếu chút nữa làm mình muốn chết, đồng thời cũng bị chính mình thiếu chút nữa bóp vỡ thỏ ngọc đến thất điên bát đảo. Trách không được cô nàng vừa thấy mình liền như cừu nhân thấy nhau, trách không được khi mình ăn bánh bao, mặt nàng lại đỏ như vậy. Nguyên lai còn có tầng quan hệ này a… Bất quá, cảm giác cái đó không lớn a, còn không bằng bánh bao nữa. Tuy nhiên, điều này có thể lý giải được, dù sao nàng cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi mà thôi.
- Chính là con cọp cái nhỏ kia a, ta còn tưởng là ai. Nhưng dù sao, cuộc hôn nhân trẻ thơ này, ta kiên quyết không đồng ý!
- Dương Thiên Lôi!
Đúng lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lớn, Mộc Tử Vi mặt mũi đỏ bừng vọt đến. Trong lòng nàng vô cùng tức giận a. Nàng không hiểu gia gia phát chứng thần kinh gì, bỗng nhiên lôi kéo mình đến Dương gia, đã thế lại còn bắt mình ẩn ẩn núp núp ở một bên. Không nghĩ tới đề tài bọn họ đàm luận lại chính là chuyện giữa mình và Dương Thiên Lôi. Vừa nghĩ đến tên Dương Thiên Lôi chiến đấu cùng mình lần trước kia, nàng hận không thể chà đạp hắn tới chết, làm hại đôi thỏ ngọc của mình đau điếng tới mấy ngày. Thế nhưng lúc này lại chính tai nghe thấy cái tên khiến mình vô cùng gai mắt kia cũng kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân trẻ con này, trong lòng nàng vậy mà không có bao nhiêu chán ghét, ngược lại lại có chút ngượng ngùng, cho nên, nàng vốn muốn nhảy ra ngăn cản, cuối cùng lại nhịn xuống.
Lúc đầu, khi nghe gia gia cùng Dương Thiên Lôi nói chuyện, tim nàng còn đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, thật không nghĩ đến câu nói đầu tiên của Dương Thiên Lôi khiến nàng triệt để bạo phát.
- Ách…Ngươi muốn làm gì?
Dương Thiên Lôi nhanh như thiểm điện trốn ra sau bàn. Đối với cô nàng nóng tính này, ký ức Dương Thiên Lôi vẫn còn y nguyên. Nàng chính là thân thể ba thuộc tính cấp năm a. Mặc dù hiện tại Dương Thiên Lôi vẫn có thể đánh bại nàng, nhưng sợ rằng vẫn phải tốn khá nhiều công phu tay chân, hơn nữa nói không chừng còn phải trả một cái giá thật lớn. Đương nhiên, nếu lại có thể một lần nữa thi triển chiêu thức “Bắt nãi long trảo thủ” thì tình hình có thể khả quan hơn. Bất quá, hiện tại, cho Dương Thiên Lôi thêm mười lá gan hắn cũng không dám làm như vậy.
- Ngươi mới là cọp mẹ! Không đúng! Lão hổ già! Lão hổ già đáng ghét! Ai muốn ngươi đồng ý? Ta còn không đồng ý đây này!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tử Vi đỏ bừng, phẫn nộ đến cực điểm nói.
- Phụt!
Hai lão già Dương Hồng Toàn, Mộc Thành Sâm trợn tròn mắt, mà những lời Mộc Tử Vi nói càng khiến hai lão gia hỏa trực tiếp phun nước bọt.
- Đúng rồi đó! Ngươi điêu ngoa, tùy hứng như vậy, ai dám lấy ngươi chứ? Quyết định như vậy đi!
Dương Thiên Lôi rất sảng khoái nói:
- Gia gia, còn có Mộc trưởng bối, hai người thấy đấy, cả hai chúng ta đều không ai muốn, hai người cũng không cần phải bận tâm việc này nữa, phải không?
Dương Hồng Toàn nghiêm mặt, rất tự nhiên ngồi lên vị trí chủ nhà, nhìn Mộc Thành Sâm nói:
- Ta nhớ rõ mấy năm trước, mỗi dịp lễ tết mừng năm mới, ta phái người đưa lễ tới nhà thông gia, nhưng đều bị người ta trả về mà. Chẳng lẽ ta lại nhớ nhầm sao?
- Việc này…
Mặt Mộc Thành Sâm đỏ bừng lên, trong lòng thầm mắng Dương lão thất phu. Năm đó nếu không phải cháu ngươi bỗng nhiên trở thành phế tài, ta làm vậy sao? Ta sao có thể thể gả cháu gái bảo bối của ta cho một tên phế tài được chứ? Đương nhiên nếu như không phải cháu gái bảo bối của mình không biết bị chạm dây thần kinh nào, dĩ nhiên mỗi ngày đều nhắc Dương Thiên Lôi, hơn nữa trong khoảng thời gian này bỗng nhiên thần thờ, ngẩn ngơ, ngay cả nằm mơ cũng đều hô tên Dương Thiên Lôi, mức độ quan tâm đến Dương Thiên Lôi đã vượt quá bình thường, đến nỗi muốn phát cuồng. Tuy rằng mỗi lần hỏi, Mộc Tử Vi đều nói hận tới nghiến răng nghiến lợi loại người này, nhưng là người từng trải, lão tất nhiên rất rõ ràng tâm trạng hiện tại của Mộc Tử Vi là có ý nghĩa gì. Bằng không, lão đường đường là đệ nhị quân thần Đế Quốc Cát Ương cũng sẽ không tự hạ mình mà đến đây nhắc lại việc hôn nhân này. Dù sao trước đây lão cũng là người không đúng.
- Sao nào? Chẳng lẽ nói ngươi trước đây không phải là cự tuyệt? Vừa trả lễ vừa đoạn tuyệt với nhà chúng ta?
Dương Hồng Toàn tiếp tục nói móc. Hai người vốn là hai võ tưởng bình thường trên triều vẫn hay tranh cãi, lúc này có thể bức Mộc Thành Sâm thành như vậy, khiến trong lòng Dương Hồng Toàn vô cùng đắc ý. Lão thất phu! Có phải thấy cháu nội ta một lần nữa quật khởi, trong lòng hối hận phải không? Nếu không phải cháu gái ngươi xem ra cũng xứng đôi với Tiểu Lôi, lão tử ta đã trực tiếp đá bay ngươi ra khỏi cửa rồi.
- Đúng đúng đúng! Lão Dương! Lão quả nhiên lợi hại, vừa đoán liền trúng à! Hai người chúng ta vốn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khẩu vị cũng không sai biệt lắm. Cho nên, ta không nghĩ qua là, hai chúng ta chọn lễ vật cũng như nhau. Ha ha ha…
Mộc Thành Sâm không hề cảm thấy vô sỉ nói, phảng phất như chuyện đó đúng là như vậy, đồng thời vừa nói vừa đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi đang vừa kích động vừa kính nể im lặng đứng đó.
- Đây là Tiểu Lôi sao? Không tồi! Không tồi! Cùng với Tiểu Vi nhà ta quả thực là một cặp trời sinh.
Đồng thời, vừa nói Mộc Thành Sâm vừa vươn tay vuốt vuốt lên đỉnh đầu Dương Thiên Lôi, cực kỳ sủng nịnh.
Chỉ là, mới được phân nửa liền bị Dương Thiên Lôi đẩy ra không chút nể tình. Vừa rồi nghe lão gia hỏa này và gia gia đối thoại, Dương Thiên Lôi mơ hồi hiểu được chuyện gì xảy ra. Hình như chính mình bị gia gia chỉ phúc vi hôn, bất quá xem ra có vẻ như đối phương đã từng đổi ý. Nói thật, nghe hai người đối thoại, trong lòng Dương Thiên Lôi đối với lão nhân vô liêm sỉ này tương đối bội phục. Bất quá, bội phục thì bội phục, cũng không có nghĩa là Dương Thiên Lôi sẽ chào đón thân gia từ trên trời rơi xuống này.
Nếu là Dương Thiên Lôi trước đây thì cũng thôi đi, nhưng chính mình bây giờ là thanh niên tốt, có lý tưởng, có văn hóa, chủ trương tự do yêu đương, chống lại xã hội ép duyên, sao có thể đáp ứng chuyện tình sai lầm như vậy được? Hơn nữa, nếu như để Tử Hàm muội muội biết, nàng còn không thương tâm chết sao?
- Tiểu Vi là ai? Không biết! Ta không nhận ra.
Dương Thiên Lôi nhếch miệng, rất không khách khí hỏi.
- Ngươi không biết Tiểu Vi là ai? Không phải chứ? Trong “Tỷ thí người mới” chẳng phải ngươi cùng Tiểu Vi đã tỉ thí qua rồi sao?
Mộc Thành Sâm kinh ngạc hỏi.
- “Tỷ thí người mới”? Tiểu Vi?
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày.
- Lão đại, người lão ta nói chính là Mộc Tử Vi!
Phong Mã Ngưu kéo Dương Thiên Lôi nhỏ giọng nói.
- Mộc Tử Vi?
Dương Thiên Lôi cả kinh, nhất thời nghĩ đến cô nàng thiếu chút nữa làm mình muốn chết, đồng thời cũng bị chính mình thiếu chút nữa bóp vỡ thỏ ngọc đến thất điên bát đảo. Trách không được cô nàng vừa thấy mình liền như cừu nhân thấy nhau, trách không được khi mình ăn bánh bao, mặt nàng lại đỏ như vậy. Nguyên lai còn có tầng quan hệ này a… Bất quá, cảm giác cái đó không lớn a, còn không bằng bánh bao nữa. Tuy nhiên, điều này có thể lý giải được, dù sao nàng cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi mà thôi.
- Chính là con cọp cái nhỏ kia a, ta còn tưởng là ai. Nhưng dù sao, cuộc hôn nhân trẻ thơ này, ta kiên quyết không đồng ý!
- Dương Thiên Lôi!
Đúng lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lớn, Mộc Tử Vi mặt mũi đỏ bừng vọt đến. Trong lòng nàng vô cùng tức giận a. Nàng không hiểu gia gia phát chứng thần kinh gì, bỗng nhiên lôi kéo mình đến Dương gia, đã thế lại còn bắt mình ẩn ẩn núp núp ở một bên. Không nghĩ tới đề tài bọn họ đàm luận lại chính là chuyện giữa mình và Dương Thiên Lôi. Vừa nghĩ đến tên Dương Thiên Lôi chiến đấu cùng mình lần trước kia, nàng hận không thể chà đạp hắn tới chết, làm hại đôi thỏ ngọc của mình đau điếng tới mấy ngày. Thế nhưng lúc này lại chính tai nghe thấy cái tên khiến mình vô cùng gai mắt kia cũng kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân trẻ con này, trong lòng nàng vậy mà không có bao nhiêu chán ghét, ngược lại lại có chút ngượng ngùng, cho nên, nàng vốn muốn nhảy ra ngăn cản, cuối cùng lại nhịn xuống.
Lúc đầu, khi nghe gia gia cùng Dương Thiên Lôi nói chuyện, tim nàng còn đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, thật không nghĩ đến câu nói đầu tiên của Dương Thiên Lôi khiến nàng triệt để bạo phát.
- Ách…Ngươi muốn làm gì?
Dương Thiên Lôi nhanh như thiểm điện trốn ra sau bàn. Đối với cô nàng nóng tính này, ký ức Dương Thiên Lôi vẫn còn y nguyên. Nàng chính là thân thể ba thuộc tính cấp năm a. Mặc dù hiện tại Dương Thiên Lôi vẫn có thể đánh bại nàng, nhưng sợ rằng vẫn phải tốn khá nhiều công phu tay chân, hơn nữa nói không chừng còn phải trả một cái giá thật lớn. Đương nhiên, nếu lại có thể một lần nữa thi triển chiêu thức “Bắt nãi long trảo thủ” thì tình hình có thể khả quan hơn. Bất quá, hiện tại, cho Dương Thiên Lôi thêm mười lá gan hắn cũng không dám làm như vậy.
- Ngươi mới là cọp mẹ! Không đúng! Lão hổ già! Lão hổ già đáng ghét! Ai muốn ngươi đồng ý? Ta còn không đồng ý đây này!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tử Vi đỏ bừng, phẫn nộ đến cực điểm nói.
- Phụt!
Hai lão già Dương Hồng Toàn, Mộc Thành Sâm trợn tròn mắt, mà những lời Mộc Tử Vi nói càng khiến hai lão gia hỏa trực tiếp phun nước bọt.
- Đúng rồi đó! Ngươi điêu ngoa, tùy hứng như vậy, ai dám lấy ngươi chứ? Quyết định như vậy đi!
Dương Thiên Lôi rất sảng khoái nói:
- Gia gia, còn có Mộc trưởng bối, hai người thấy đấy, cả hai chúng ta đều không ai muốn, hai người cũng không cần phải bận tâm việc này nữa, phải không?
/136
|