Thái tử vừa dứt lời, đám người ở phía dưới đều ồ lên. Các vương công quý tộc tiểu thư tất nhiên là không hy vọng Lam Vũ Tích tham gia. Dù sao người ta cũng là đệ nhất tài nữ Minh thành, Lam Vũ Tích tham gia không thể nghi ngờ là tuyên bố các nàng không cần thi. Nhưng là nếu thái tử đã lên tiếng, tất nhiên là không ai dám phản đối, cũng chỉ có thể lén nghị luận mà thôi.
Huyết Hồ cũng không để ý, Huyết Hồ nàng làm việc đều không tuân theo lẽ thường. Nàng sẽ tiếp tục ngăn cản chuyện tốt của Lam Vũ Tích. Chuyện này vô cùng dễ dàng, chẳng qua là lãng phí một chút thời gian của nàng mà thôi.
Đúng lúc Huyết Hồ đang suy nghĩ thì cảm giác được ở chỗ tối có người nhìn mình chằm chằm. Mắt phượng thoáng nhìn qua liền thấy có một bóng người màu đen đang lẳng lặng đứng sau cây đại thụ đằng kia.
Người nọ nhìn Huyết Hồ một cái rồi đột nhiên lắc mình, rời khỏi vị trí kia.
Huyết Hồ thừa dịp không có người chú ý vội đuổi theo. Tầm mắt của Âm Lăng Phong vẫn trói chặt Huyết Hồ thấy nàng rời đi lập tức thì thầm với thị vệ bên cạnh.
Thị vệ nghe vậy liên tục gật đầu, bám theo Huyết Hồ yên lặng rời đi.
Âm Lăng Triệt vội vàng bắt đầu mục thi thứ hai, nhưng không để ý một chút đã thấy Huyết Hồ không còn ở kia lập tức chau mày, vẻ mặt không mang biểu cảm gì khác.
Huyết Hồ vẫn theo sát bóng dáng Hắc y nhân. Lúc đi sâu vào rừng đào Hắc y nhân liền ngừng lại, xoay người đối mặt với Huyết Hồ.
Huyết Hồ lập tức dừng cước bộ, nhìn hắc y nam tử trước mặt mang đấu lạp, con ngươi lạnh nhạt lộ ra hàn khí nhè nhẹ, lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi là ai?! Vì sao dẫn ta tới nơi này?!”
“Tiểu hồ ly, không cần khẩn trương như vậy, ta cũng không có ác ý. Chỉ là muốn nói cho ngươi biết hãy cẩn thận Lam Vũ Tích!” Nam tử chậm rãi mở miệng, thanh âm ôn hòa như gió xuân làm lòng người nhộn nhạo, mang theo dày đặc sủng nịch.
“Ân?” Mâu quang Huyết Hồ lập tức lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Hắc y nhân lại càng nghi hoặc. Mình mới tới thế giới không bao lâu sao đã có người biết tên của nàng!
Ghê tởm hơn là, hắn cư nhiên gọi nàng là tiểu hồ ly!
Huyết Hồ nàng là ai? Là sát thủ xuất sắc thế kỷ 21, người khiến hai giới hắc bạch đạo nghe tin đã sợ mất mật!
Huyết Hồ! Huyết sát vương giả, thị huyết lãnh mị! Cơ trí hơn người, dung mạo mê người! Chỉ có tỷ muội thân thiết nhất của nàng mới gọi nàng là hồ ly! Người này chạy ra từ nơi nào, sao lại dám gọi nàng là tiểu hồ ly !
“Cô nương không cần khẩn trương, tại hạ quả thật không có ác ý, chỉ là muốn cùng cô nương kết giao bằng hữu mà thôi.” Nam tử cảm giác được ánh mắt Huyết Hồ lóe lên ý lạnh, vội mở miệng giải thích.
“Muốn làm bằng hữu của Huyết Hồ ta còn phải xem ngươi có đủ tư cách hay không!”
Nam tử không nói gì, bỗng nhiên hắn lắc mình một cái, tung một chưởng vào sau cây đại thụ.
Huyết Hồ cũng không để ý, Huyết Hồ nàng làm việc đều không tuân theo lẽ thường. Nàng sẽ tiếp tục ngăn cản chuyện tốt của Lam Vũ Tích. Chuyện này vô cùng dễ dàng, chẳng qua là lãng phí một chút thời gian của nàng mà thôi.
Đúng lúc Huyết Hồ đang suy nghĩ thì cảm giác được ở chỗ tối có người nhìn mình chằm chằm. Mắt phượng thoáng nhìn qua liền thấy có một bóng người màu đen đang lẳng lặng đứng sau cây đại thụ đằng kia.
Người nọ nhìn Huyết Hồ một cái rồi đột nhiên lắc mình, rời khỏi vị trí kia.
Huyết Hồ thừa dịp không có người chú ý vội đuổi theo. Tầm mắt của Âm Lăng Phong vẫn trói chặt Huyết Hồ thấy nàng rời đi lập tức thì thầm với thị vệ bên cạnh.
Thị vệ nghe vậy liên tục gật đầu, bám theo Huyết Hồ yên lặng rời đi.
Âm Lăng Triệt vội vàng bắt đầu mục thi thứ hai, nhưng không để ý một chút đã thấy Huyết Hồ không còn ở kia lập tức chau mày, vẻ mặt không mang biểu cảm gì khác.
Huyết Hồ vẫn theo sát bóng dáng Hắc y nhân. Lúc đi sâu vào rừng đào Hắc y nhân liền ngừng lại, xoay người đối mặt với Huyết Hồ.
Huyết Hồ lập tức dừng cước bộ, nhìn hắc y nam tử trước mặt mang đấu lạp, con ngươi lạnh nhạt lộ ra hàn khí nhè nhẹ, lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi là ai?! Vì sao dẫn ta tới nơi này?!”
“Tiểu hồ ly, không cần khẩn trương như vậy, ta cũng không có ác ý. Chỉ là muốn nói cho ngươi biết hãy cẩn thận Lam Vũ Tích!” Nam tử chậm rãi mở miệng, thanh âm ôn hòa như gió xuân làm lòng người nhộn nhạo, mang theo dày đặc sủng nịch.
“Ân?” Mâu quang Huyết Hồ lập tức lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Hắc y nhân lại càng nghi hoặc. Mình mới tới thế giới không bao lâu sao đã có người biết tên của nàng!
Ghê tởm hơn là, hắn cư nhiên gọi nàng là tiểu hồ ly!
Huyết Hồ nàng là ai? Là sát thủ xuất sắc thế kỷ 21, người khiến hai giới hắc bạch đạo nghe tin đã sợ mất mật!
Huyết Hồ! Huyết sát vương giả, thị huyết lãnh mị! Cơ trí hơn người, dung mạo mê người! Chỉ có tỷ muội thân thiết nhất của nàng mới gọi nàng là hồ ly! Người này chạy ra từ nơi nào, sao lại dám gọi nàng là tiểu hồ ly !
“Cô nương không cần khẩn trương, tại hạ quả thật không có ác ý, chỉ là muốn cùng cô nương kết giao bằng hữu mà thôi.” Nam tử cảm giác được ánh mắt Huyết Hồ lóe lên ý lạnh, vội mở miệng giải thích.
“Muốn làm bằng hữu của Huyết Hồ ta còn phải xem ngươi có đủ tư cách hay không!”
Nam tử không nói gì, bỗng nhiên hắn lắc mình một cái, tung một chưởng vào sau cây đại thụ.
/91
|