Chưởng phong sắc bén mang theo khí thế lãnh liệt nổ vang, một thị vệ nặng nề nằm ở đó hộc từng ngụm từng ngụm máu tươi, nhiễm đỏ những đóa hoa rơi xuống, tăng thêm vài phần yêu dã. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hắc y nhân tràn đầy kinh hãi cùng suy nghĩ sâu xa.
Hắn thân là một trong những thị vệ có huyễn thuật cao nhất mà vẫn không đỡ được một chiêu của nam nhân kia. Có thể thấy được võ công của người này bất phàm, có lẽ còn ở phía trên chủ tử của mình.
Nhưng Huyễn Minh quốc khi nào thì xuất hiện cao thủ bậc này? Hắn chưa nghe ai nói qua. Chuyện này đối với chủ tử thậm chí toàn bộ Huyễn Minh quốc là một nguy hiểm thật lớn. Nếu là địch, người này không diệt chỉ sợ sẽ không an bình.
Hắc y nhân nhìn tên thị vệ mang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, không hề xem nhẹ sát khí nơi đáy mắt hắn, ngón tay thon dài sờ vào trong tay áo, lập tức cười lạnh một tiếng: “Gặp phải ta chỉ có thể chết!”
Hắc y nhân vừa dứt lời, tên thị vệ chưa kịp kinh ngạc thì một phiến lá vàng mang theo sát khí sắc bén “Sưu” một tiếng xẹt qua cổ nam tử rồi lại bay trở về tay áo của Hắc y nhân.
Hắc y nam tử liếc mắt nhìn phiến lá vàng không dính chút máu nào, thản nhiên đút vào tay áo.
Chỉ thấy giây tiếp theo cổ tên thị vệ liền vỡ ra, máu tươi từ cái lỗ sâu không thấy đáy chảy ào ào ra ngoài, mùi máu tươi dày đặc xen lẫn với hương hoa đào khiến cho người ta không khỏi buồn nôn.
Huyết Hồ cảm thấy kinh ngạc, không khỏi thầm khen trong lòng: công phu thật tốt, người này vận công cũng chỉ trong chớp mắt, động tác đơn giản lưu loát, hành động liền mạch lưu loát. Nam tử kia không có chút phản kháng liền mất mạng, có thể thấy được Hắc y nam tử thủ đoạn sắc bén, làm người cũng rất là độc ác.
Nhưng Huyết Hồ cũng chỉ hơi kinh ngạc trong lòng rồi lại bình thản lại. Dù sao nàng cũng là tđi raừ trong chém giết , có thủ đoạn nào mà nàng chưa gặp qua. Nàng vẫn như trước mặt không đổi sắc nhìn một màn huyết tinh này. Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài phần cảnh giác nhìn Hắc y nhân trước mặt.
Hắc y nhân thu hồi một thân sát khí, ánh mắt ôn hòa nhìn Huyết Hồ. Nếu không phải có cỗ thi thể kia làm chứng thì sẽ không ai tin là nam nhân ôn hòa, tao nhã như trích tiên này vừa giống như ác ma giết người.
Cảm giác được người trước mặt nhìn mình ôn hòa, thật sự cũng không có ác ý, Huyết Hồ mới dần dần thả lỏng cảnh giác, thản nhiên mở miệng nói: “Cám ơn ý tốt của ngươi! Lam Vũ Tích ta còn không để ở trong mắt! Cáo từ!”
“Cô nương vẫn nên cẩn thận! Có chuyện gì thì hãy đi Bạch phủ ở thành Đông tìm ta!” Nam tử khẽ cười một tiếng, thanh âm như gió xuân vang lên.
Thanh âm ôn nhuận như vậy lại ở trên một nam tử vừa mới giết người, chỉ sợ âm thanh của tự nhiên cũng khó có thể sánh bằng.
“Không cần!” Huyết Hồ xoay người một cái, tiêu sái rời đi.
Hắn thân là một trong những thị vệ có huyễn thuật cao nhất mà vẫn không đỡ được một chiêu của nam nhân kia. Có thể thấy được võ công của người này bất phàm, có lẽ còn ở phía trên chủ tử của mình.
Nhưng Huyễn Minh quốc khi nào thì xuất hiện cao thủ bậc này? Hắn chưa nghe ai nói qua. Chuyện này đối với chủ tử thậm chí toàn bộ Huyễn Minh quốc là một nguy hiểm thật lớn. Nếu là địch, người này không diệt chỉ sợ sẽ không an bình.
Hắc y nhân nhìn tên thị vệ mang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, không hề xem nhẹ sát khí nơi đáy mắt hắn, ngón tay thon dài sờ vào trong tay áo, lập tức cười lạnh một tiếng: “Gặp phải ta chỉ có thể chết!”
Hắc y nhân vừa dứt lời, tên thị vệ chưa kịp kinh ngạc thì một phiến lá vàng mang theo sát khí sắc bén “Sưu” một tiếng xẹt qua cổ nam tử rồi lại bay trở về tay áo của Hắc y nhân.
Hắc y nam tử liếc mắt nhìn phiến lá vàng không dính chút máu nào, thản nhiên đút vào tay áo.
Chỉ thấy giây tiếp theo cổ tên thị vệ liền vỡ ra, máu tươi từ cái lỗ sâu không thấy đáy chảy ào ào ra ngoài, mùi máu tươi dày đặc xen lẫn với hương hoa đào khiến cho người ta không khỏi buồn nôn.
Huyết Hồ cảm thấy kinh ngạc, không khỏi thầm khen trong lòng: công phu thật tốt, người này vận công cũng chỉ trong chớp mắt, động tác đơn giản lưu loát, hành động liền mạch lưu loát. Nam tử kia không có chút phản kháng liền mất mạng, có thể thấy được Hắc y nam tử thủ đoạn sắc bén, làm người cũng rất là độc ác.
Nhưng Huyết Hồ cũng chỉ hơi kinh ngạc trong lòng rồi lại bình thản lại. Dù sao nàng cũng là tđi raừ trong chém giết , có thủ đoạn nào mà nàng chưa gặp qua. Nàng vẫn như trước mặt không đổi sắc nhìn một màn huyết tinh này. Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài phần cảnh giác nhìn Hắc y nhân trước mặt.
Hắc y nhân thu hồi một thân sát khí, ánh mắt ôn hòa nhìn Huyết Hồ. Nếu không phải có cỗ thi thể kia làm chứng thì sẽ không ai tin là nam nhân ôn hòa, tao nhã như trích tiên này vừa giống như ác ma giết người.
Cảm giác được người trước mặt nhìn mình ôn hòa, thật sự cũng không có ác ý, Huyết Hồ mới dần dần thả lỏng cảnh giác, thản nhiên mở miệng nói: “Cám ơn ý tốt của ngươi! Lam Vũ Tích ta còn không để ở trong mắt! Cáo từ!”
“Cô nương vẫn nên cẩn thận! Có chuyện gì thì hãy đi Bạch phủ ở thành Đông tìm ta!” Nam tử khẽ cười một tiếng, thanh âm như gió xuân vang lên.
Thanh âm ôn nhuận như vậy lại ở trên một nam tử vừa mới giết người, chỉ sợ âm thanh của tự nhiên cũng khó có thể sánh bằng.
“Không cần!” Huyết Hồ xoay người một cái, tiêu sái rời đi.
/91
|