- Mày im đi! – Demi tức giận giằng mạnh sợi dây thừng đang trói chặt hai tay ra, định bụng sẽ chạy đến đó và tát cho Phương Thảo một cái nảy lửa vì cái tội phản bội. Nhưng không ai khác, chính Demi, lại là người phải bội bạn bè trước!
- Chính mày mới là người cần phải im miệng ở đây! – Phương Thảo quay hắn người lại phía Demi – Bây giờ tôi mới cho cô biết được, cảm giác khi bị chính bạn bè của mình giết là như thế nào!
- Emila, cởi trói cho Eris và Andlrew đi! – Andly phẩy tay lui đằng sau ra hiệu, chẳng biết tại sao khi nghe Phương Thảo nói là sẽ cứu lấy Brian thì nó lại cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, chí ít thì nó còn có đủ tinh thần để nghe rõ những chuyện mà cô gái lạ hoắc ấy sắp nói là gì.
- Vâng! – Emila đi tới phía Eris và Andrew từ từ cởi trói cho từng người một.
Eris lờ mờ nhận ra được “người quen” nên tỉnh hẳn.
- Cô là cô gái biến thái đã vào phòng vệ sinh nam ngày đó đúng không? – Eris nói xong câu đó thì nhận lại ngay ánh mắt rực lửa của Emila, xấu hổ còn gì bằng chứ!!!
Nhưng vì không khí lúc này không hợp để đấu võ mồm với cái tên đó nên Emila đành thôi, nuốt ngược cục tức vào trong cổ họng.
- Cô nói đi! – Andrew thì khác hẳn Eris, vừa được cởi trói thì ngay lập tức nheo mắt lại chờ đợi câu chuyện của Phương Thảo.
- Các cô chắc chắn vẫn còn nhớ những bức thư đó chứ? – Phương Thảo hếch mặt ra, như tỏ ý khinh miệt ba đứa tụi nó vì đã chwuas chấp một đứa bạn không ra gì.
- Là của ai? – Maya tiến tới. Đôi mắt vô tình lướt qua Demi đang tỏ ra sợ sệt.
- Cô nghĩ nó là của ai? – Nhìn thấy ánh mắt sợ sệt đó của Demi thì càng làm cho Phương Thảo thấy vui lên, mỉm cười hỏi lại.
- Demi? – Andly nhìn theo hướng ánh mắt của Phương Thảo từ nãy đến giờ thì biết ngay người mà cô ta đang ám chỉ là ai, nhưng nó vẫn không thể nào tin được chuyện này. Demi luôn là người bạn tốt của nó mà, mặc dù gần đây có vài cuộc cãi vã nhỏ!
- Chính xác!
Câu khẳng định quá đỗi chắc chắn vừa rồi của Phương Thảo làm cho mọi người xung quanh đây ai cũng trợn tròn mắt như vừa bị tát một cái vào mặt. Trừ Andrew, vốn dĩ hắn đã biết được chuyện này từ sáng sớm hôm qua rồi!
- Ừ. – Andly gật đầu, gương mặt bình tĩnh đến kỳ lạ, làm cho ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
- Ừ? – Phương Thảo nhếch môi hỏi lại, nó không thể tin là những việc làm đó của Demi không hề làm thay đổi thái độ của Andly chút nào cả.
- Bây giờ thì cô hãy cứu lấy anh hai tôi đi, nhanh đưa anh ấy xuống! – Andly đưa cái điều khiển đa năng cho Phương Thảo rồi đôi mắt tràn trề hy vọng hướng về phía Brian.
Mọi người lúc này đã dần hiểu được ý nghĩ của Andly là gì, không phải là nó không giận Demi, không phải là nó không muốn **** rủa Demi mà ngược lại, nó ghét Demi hơn bất cứ người nào, nó ghét Demi hơn cả Jonas, hơn cả ba của Jonas, ghét lắm! Nhưng mà chuyện đó không quan trọng bằng chuyện lúc này nó cần phải nhanh chóng cứu lấy Brian. Chứ cứ đứng đây mà nhìn Demi chằm chằm như thế này sẽ mất thời gian lắm!
Chuyện trừng phạt Demi thế nào là chuyện của ngày khác, còn bây giờ cứu Brian là trên hết!
Phương Thảo hơi bất ngờ vì Andly lại thay đổi chủ đề nói chuyện nhanh vậy, nhưng rồi củng tỏ ra bình tĩnh và nhận lấy cái điều khiển từ tay Andly tiến tới gần mặt hồ, sát với nơi Jonas đang nằm – hiện giờ đã gần như tắt thở.
- Anh hãy chờ em một chút nha, lát nữa khi em cứu xong người đó, chúng ta sẽ rời khỏi đây! – Phương Thảo cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Jonas, nơi là điểm bắt đầu của vết sẹo ở mặt.
Rồi đứng dậy, bắt đầu nhấn điều khiển một cách thành thạo. Như việc làm này đã quá quen thuộc đối với nó trong thời gian qua rồi!
Và cái hố cá mập này chính là nơi thủ tiêu xác người chết một cách nhanh nhất!
Sợi dây đang túm lấy hai tay Brian được nâng lên nặng nề vì trọng lượng cơ thể quá lớn cộng thêm với sức hút của Trái Đất nữa nến sợi dây cứ kêu cót két không ngừng.
Sau đó, sợi dây ngừng lại rồi dần dần di chuyển sang bên phải, khi ở khá cách xa mặt hồ thì Phương Thảo nhấn cái nút đỏ cuối cùng, sợi dây từ từ hạn xuống và Brian được an toàn. Bọn hojk vui mừng bu quanh lại để xem tình hình.
Phương Thảo xong việc, quay đầu lại định nâng người Jonas lên kéo đi. Nhưng theo lời Jonas đã nói những con cá mập khát máu này đã mấy ngày không được ăn uống gì rồi mầ bây giờ lại bị cướp mồi một cách trắng trợn như vậy thì chúng sẽ điên lên.
Rầm!!! Ào!!!
Nhưng tiếng động chói tai vang lên như lôi kéo sự chú ý của những người bên đây. Khi bọn họ quay mặt qua thì đã chẳng nhìn thấy Phương Thảo và Jonas đâu nữa rồi, mà chỉ còn lại tiếng hét chói tai của vọng từ dưới hồ lên.
Quá kinh ngạc, ai cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, Phương Thảo đã tự tử sao?
- Cô ta không tự tử, chỉ là con cá mập ấy phóng lên kéo tên Jonas xuống rồi cô ta cũng bị kéo xuống theo thôi! – Demi cười khinh khỉnh nhìn theo những dòng máu bị bắn tung tóe xung quanh đó, đó là cái giá khi cô ta đã dám phản bội cô!
- Cái gì? Vậy mà mày lại ngồi đấy cười như vậy sao? – Maya đi tới, ánh mắt tỏ rỏ vẻ thất vọng tràn ngập đang bao phủ lấy Demi. nó không ngờ, người bạn thân bao nhiêu năm nay của nó lại là một con ác quỷ!
- Chính mày mới là người cần phải im miệng ở đây! – Phương Thảo quay hắn người lại phía Demi – Bây giờ tôi mới cho cô biết được, cảm giác khi bị chính bạn bè của mình giết là như thế nào!
- Emila, cởi trói cho Eris và Andlrew đi! – Andly phẩy tay lui đằng sau ra hiệu, chẳng biết tại sao khi nghe Phương Thảo nói là sẽ cứu lấy Brian thì nó lại cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, chí ít thì nó còn có đủ tinh thần để nghe rõ những chuyện mà cô gái lạ hoắc ấy sắp nói là gì.
- Vâng! – Emila đi tới phía Eris và Andrew từ từ cởi trói cho từng người một.
Eris lờ mờ nhận ra được “người quen” nên tỉnh hẳn.
- Cô là cô gái biến thái đã vào phòng vệ sinh nam ngày đó đúng không? – Eris nói xong câu đó thì nhận lại ngay ánh mắt rực lửa của Emila, xấu hổ còn gì bằng chứ!!!
Nhưng vì không khí lúc này không hợp để đấu võ mồm với cái tên đó nên Emila đành thôi, nuốt ngược cục tức vào trong cổ họng.
- Cô nói đi! – Andrew thì khác hẳn Eris, vừa được cởi trói thì ngay lập tức nheo mắt lại chờ đợi câu chuyện của Phương Thảo.
- Các cô chắc chắn vẫn còn nhớ những bức thư đó chứ? – Phương Thảo hếch mặt ra, như tỏ ý khinh miệt ba đứa tụi nó vì đã chwuas chấp một đứa bạn không ra gì.
- Là của ai? – Maya tiến tới. Đôi mắt vô tình lướt qua Demi đang tỏ ra sợ sệt.
- Cô nghĩ nó là của ai? – Nhìn thấy ánh mắt sợ sệt đó của Demi thì càng làm cho Phương Thảo thấy vui lên, mỉm cười hỏi lại.
- Demi? – Andly nhìn theo hướng ánh mắt của Phương Thảo từ nãy đến giờ thì biết ngay người mà cô ta đang ám chỉ là ai, nhưng nó vẫn không thể nào tin được chuyện này. Demi luôn là người bạn tốt của nó mà, mặc dù gần đây có vài cuộc cãi vã nhỏ!
- Chính xác!
Câu khẳng định quá đỗi chắc chắn vừa rồi của Phương Thảo làm cho mọi người xung quanh đây ai cũng trợn tròn mắt như vừa bị tát một cái vào mặt. Trừ Andrew, vốn dĩ hắn đã biết được chuyện này từ sáng sớm hôm qua rồi!
- Ừ. – Andly gật đầu, gương mặt bình tĩnh đến kỳ lạ, làm cho ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
- Ừ? – Phương Thảo nhếch môi hỏi lại, nó không thể tin là những việc làm đó của Demi không hề làm thay đổi thái độ của Andly chút nào cả.
- Bây giờ thì cô hãy cứu lấy anh hai tôi đi, nhanh đưa anh ấy xuống! – Andly đưa cái điều khiển đa năng cho Phương Thảo rồi đôi mắt tràn trề hy vọng hướng về phía Brian.
Mọi người lúc này đã dần hiểu được ý nghĩ của Andly là gì, không phải là nó không giận Demi, không phải là nó không muốn **** rủa Demi mà ngược lại, nó ghét Demi hơn bất cứ người nào, nó ghét Demi hơn cả Jonas, hơn cả ba của Jonas, ghét lắm! Nhưng mà chuyện đó không quan trọng bằng chuyện lúc này nó cần phải nhanh chóng cứu lấy Brian. Chứ cứ đứng đây mà nhìn Demi chằm chằm như thế này sẽ mất thời gian lắm!
Chuyện trừng phạt Demi thế nào là chuyện của ngày khác, còn bây giờ cứu Brian là trên hết!
Phương Thảo hơi bất ngờ vì Andly lại thay đổi chủ đề nói chuyện nhanh vậy, nhưng rồi củng tỏ ra bình tĩnh và nhận lấy cái điều khiển từ tay Andly tiến tới gần mặt hồ, sát với nơi Jonas đang nằm – hiện giờ đã gần như tắt thở.
- Anh hãy chờ em một chút nha, lát nữa khi em cứu xong người đó, chúng ta sẽ rời khỏi đây! – Phương Thảo cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Jonas, nơi là điểm bắt đầu của vết sẹo ở mặt.
Rồi đứng dậy, bắt đầu nhấn điều khiển một cách thành thạo. Như việc làm này đã quá quen thuộc đối với nó trong thời gian qua rồi!
Và cái hố cá mập này chính là nơi thủ tiêu xác người chết một cách nhanh nhất!
Sợi dây đang túm lấy hai tay Brian được nâng lên nặng nề vì trọng lượng cơ thể quá lớn cộng thêm với sức hút của Trái Đất nữa nến sợi dây cứ kêu cót két không ngừng.
Sau đó, sợi dây ngừng lại rồi dần dần di chuyển sang bên phải, khi ở khá cách xa mặt hồ thì Phương Thảo nhấn cái nút đỏ cuối cùng, sợi dây từ từ hạn xuống và Brian được an toàn. Bọn hojk vui mừng bu quanh lại để xem tình hình.
Phương Thảo xong việc, quay đầu lại định nâng người Jonas lên kéo đi. Nhưng theo lời Jonas đã nói những con cá mập khát máu này đã mấy ngày không được ăn uống gì rồi mầ bây giờ lại bị cướp mồi một cách trắng trợn như vậy thì chúng sẽ điên lên.
Rầm!!! Ào!!!
Nhưng tiếng động chói tai vang lên như lôi kéo sự chú ý của những người bên đây. Khi bọn họ quay mặt qua thì đã chẳng nhìn thấy Phương Thảo và Jonas đâu nữa rồi, mà chỉ còn lại tiếng hét chói tai của vọng từ dưới hồ lên.
Quá kinh ngạc, ai cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, Phương Thảo đã tự tử sao?
- Cô ta không tự tử, chỉ là con cá mập ấy phóng lên kéo tên Jonas xuống rồi cô ta cũng bị kéo xuống theo thôi! – Demi cười khinh khỉnh nhìn theo những dòng máu bị bắn tung tóe xung quanh đó, đó là cái giá khi cô ta đã dám phản bội cô!
- Cái gì? Vậy mà mày lại ngồi đấy cười như vậy sao? – Maya đi tới, ánh mắt tỏ rỏ vẻ thất vọng tràn ngập đang bao phủ lấy Demi. nó không ngờ, người bạn thân bao nhiêu năm nay của nó lại là một con ác quỷ!
/85
|