Hiện tại…
- Demi sao rồi? Nó có dậy nổi cho tối nay không đấy? – Andly thôi suy nghĩ về việc vừa mới xảy ra, chỉ uể oải quay mặt ra ngoài cửa sổ. Lại được trở về Villa số 7 này rồi, nó thật cảm thấy rất thoải mái vô cùng.
- Nó vẫn nằm yên một đống như vậy đấy! – Maya cũng ngồi xuống giường, uể oải nhìn ra ngoài kia để tìm kiếm xe thứ gì làm cho Andly chăm chú đến như vậy. Đó là một chiếc xe hơi màu đen tuyền, bóng loáng, dừng ngay trước cổng Villa.
- Anh Brian??? – Cả Andly và Maya đều giật mình thốt lên khi nhìn người bước ra từ chiếc xe ấy.
- Chẳng phải anh ấy vẫn đang ở bên Nga để điều trị sao? – Maya quay sang hỏi Andly với vẻ thắc mắc, nhưng làm sao Andly giải đáp được câu hỏi đó khi chính nó cũng không biết gì chứ?
- Tao không biết, xuống dưới đấy đi! – Andly chồm dậy khỏi giường, cùng với Maya chạy xuống tầng trệt.
Xuống dưới, là lúc mà Brian vừa vào đến nhà, còn có Erica, ông Harry, bà Eva và bà Rose nữa.
- Anh hai!!! – Andly hét lên, rồi chạy tới ôm chầm lấy ông anh hai thân yêu của mình như chỉ sợ sẽ mất đi anh thêm một lần nào nữa vậy!
- Con chào 3 bác ạ! Erica!!! – Maya lễ phép cúi đầu chào rồi túm lấy Erica mừng quýnh lên, một tháng trời rồi mới được gặp lại bàn thân mà!.
- Andly, em vẫn ổn chứ? – Hai anh em ôm chầm nhau một lúc lâu thì mới bỏ ra, Brian âu yếm vuốt lấy mái tóc của Andly hỏi han.
Tất cả nhưng người ở đây, ông Harry, bà Rose, bà Eva, Andrew và ngay cả Maya cũng đều nhận thấy một điều là sắc mặt của Andly càng ngày càng tái nhợt đi rồi, chẳng còn hồng hào như trước nữa. Đấy là dấu hiệu cho thấy rằng bệnh tình của Andly càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi, cũng đồng nghĩa với việc nếu không nhanh chóng tìm ra người có tim phù hợp với Andly thì Andly sẽ chết trong thời gian tới, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu.
Tất cả mọi người luôn tự trách bản thân mình, bởi vì Andly đã biết chuyện ghép tim và phản đối không được đi giết bất cứ 1 người vô tội nào để đổi mạng sống cho nó được. Nhưng người chết thì kiếm đâu ra người có trái tim vừa sạch sẽ vừa phù hợp được với Andly chứ?
- Em ổn mà! – Andly gật gật đầu, nước mắt chảy dài càng làm cho khuôn mặt đó nhợt nhạt hơn nữa. – Anh sao rồi? Còn cảm thấy đau ở tai nữa không???
- Anh không bị mất đi thính giác đâu mà, em yên tâm đi! – Brian cười hiền lành với đứa em gái của mình, thật ra trong lòng hắn xót lắm.
- Andly à… – Ông Harry ngập ngừng lên tiếng, một phần vì không muốn cắt đứt cuộc nói chuyện của hai anh em, một phần là vì ông không biết làm sao để Andly có thể tha thứ cho ông nữa… vì ông là người gián tiếp hành hạ nó mà!
- Ba, mẹ Rose… – Andly quay sang, mỉm cười, cho đến khi ánh mắt chạm phải ánh mắt của bà Eva, nó ko nói gì, chỉ quay đi với lòng thù hận.
- Con có sao không? Lâu rồi không gặp con, mẹ rất nhớ con đấy. – Những lời thương yêu này thì chỉ có bà Rose mới nói thôi, chứ bà Eva á, lúc nhỏ không, nay lại càng không.
Nhưng hai cái không đó khác hẳn nhau, lúc nhỏ không là vì bà không thường yêu andly, bây giờ không là tại vì bà chẳng có mặt mũi nào để mà cầu xin con gái bà tha thứ nữa.
- Dạ, con vẫn khỏe mẹ à, con cũng nhớ mẹ. – Andly cười, nhẹ nhàng ngả đầu vào vai bà Rose đầy ấm áp, mặc dù bà Rose không phải là mẹ ruột cũng được, nhưng chẳng phải bà ấy là người sinh ra nó sao? Andly mong sao, đây mới là người mẹ thật sự của nó! Chứ không phải là người đàn bà ác độc kia.
- Ừm! – Bà Rose mỉm cười vuốt tóc Andly. Không khí trong nhà dịu đi hẳn khi thấy hai mẹ con này thương nhau đến như vây.
- Andrew đâu rồi con? – Không muốn làm phiền hai mẹ con hạnh phúc đó, ông Harry quay sang hỏi Maya, đối với ông, Maya, Demi và Erica cứ như con ruột của mình vậy, nhờ có ba đứa nó mà con gái ông mới vực dậy được như ngày hôm nay sau biến cố lớn do người mẹ ruột cũng là người vợ ông gây ra khi đó.
Thật sự ông chẳng muốn nghĩ về quá khư một chút nào nữa cả.
- Anh ấy và ba anh kia đang ở trong phòng nói chuyện gì đó ạ. – Cả Maya và Andly sớm đã biết tỏng mấy người đó đang bàn bạc chuyện gì rồi, tất nhiên là chiến lược để chuẩn bị cho cuộc chiến Xưng Vương vào tối nay rồi.
- Để ba vào đó xem sao.
- Ko ba à, để con vào. – Brian thấy ông Harry toan bước đi thì đã chặn lại ngay, hắn sợ ông liên quan đến những chuyện này thì chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
- Ừ, thôi con vào kêu mấy đứa đó ra đây đi, tối nay chúng ta đi ăn chung, ta có chuyện muốn nói với mấy đứa. – Ông Harry thở hắt ra rồi đi tới ghế sofa ngồi xuống, thẳng người ra sau vẻ mệt mỏi.
Chắc là do công việc của cả tháng nay đã luôn hành hạ ông cộng với việc cứ đi đi lại lại để thăm bệnh Brian nữa – mặc dù đã có bà Rosem bà Eva, Erica và cả một đội ngũ bác sĩ y tá giỏi chăm sóc rồi nhưng ông vẫn thấy không an tâm – nên ông gần như bị rút cạn sức.
- Demi sao rồi? Nó có dậy nổi cho tối nay không đấy? – Andly thôi suy nghĩ về việc vừa mới xảy ra, chỉ uể oải quay mặt ra ngoài cửa sổ. Lại được trở về Villa số 7 này rồi, nó thật cảm thấy rất thoải mái vô cùng.
- Nó vẫn nằm yên một đống như vậy đấy! – Maya cũng ngồi xuống giường, uể oải nhìn ra ngoài kia để tìm kiếm xe thứ gì làm cho Andly chăm chú đến như vậy. Đó là một chiếc xe hơi màu đen tuyền, bóng loáng, dừng ngay trước cổng Villa.
- Anh Brian??? – Cả Andly và Maya đều giật mình thốt lên khi nhìn người bước ra từ chiếc xe ấy.
- Chẳng phải anh ấy vẫn đang ở bên Nga để điều trị sao? – Maya quay sang hỏi Andly với vẻ thắc mắc, nhưng làm sao Andly giải đáp được câu hỏi đó khi chính nó cũng không biết gì chứ?
- Tao không biết, xuống dưới đấy đi! – Andly chồm dậy khỏi giường, cùng với Maya chạy xuống tầng trệt.
Xuống dưới, là lúc mà Brian vừa vào đến nhà, còn có Erica, ông Harry, bà Eva và bà Rose nữa.
- Anh hai!!! – Andly hét lên, rồi chạy tới ôm chầm lấy ông anh hai thân yêu của mình như chỉ sợ sẽ mất đi anh thêm một lần nào nữa vậy!
- Con chào 3 bác ạ! Erica!!! – Maya lễ phép cúi đầu chào rồi túm lấy Erica mừng quýnh lên, một tháng trời rồi mới được gặp lại bàn thân mà!.
- Andly, em vẫn ổn chứ? – Hai anh em ôm chầm nhau một lúc lâu thì mới bỏ ra, Brian âu yếm vuốt lấy mái tóc của Andly hỏi han.
Tất cả nhưng người ở đây, ông Harry, bà Rose, bà Eva, Andrew và ngay cả Maya cũng đều nhận thấy một điều là sắc mặt của Andly càng ngày càng tái nhợt đi rồi, chẳng còn hồng hào như trước nữa. Đấy là dấu hiệu cho thấy rằng bệnh tình của Andly càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi, cũng đồng nghĩa với việc nếu không nhanh chóng tìm ra người có tim phù hợp với Andly thì Andly sẽ chết trong thời gian tới, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu.
Tất cả mọi người luôn tự trách bản thân mình, bởi vì Andly đã biết chuyện ghép tim và phản đối không được đi giết bất cứ 1 người vô tội nào để đổi mạng sống cho nó được. Nhưng người chết thì kiếm đâu ra người có trái tim vừa sạch sẽ vừa phù hợp được với Andly chứ?
- Em ổn mà! – Andly gật gật đầu, nước mắt chảy dài càng làm cho khuôn mặt đó nhợt nhạt hơn nữa. – Anh sao rồi? Còn cảm thấy đau ở tai nữa không???
- Anh không bị mất đi thính giác đâu mà, em yên tâm đi! – Brian cười hiền lành với đứa em gái của mình, thật ra trong lòng hắn xót lắm.
- Andly à… – Ông Harry ngập ngừng lên tiếng, một phần vì không muốn cắt đứt cuộc nói chuyện của hai anh em, một phần là vì ông không biết làm sao để Andly có thể tha thứ cho ông nữa… vì ông là người gián tiếp hành hạ nó mà!
- Ba, mẹ Rose… – Andly quay sang, mỉm cười, cho đến khi ánh mắt chạm phải ánh mắt của bà Eva, nó ko nói gì, chỉ quay đi với lòng thù hận.
- Con có sao không? Lâu rồi không gặp con, mẹ rất nhớ con đấy. – Những lời thương yêu này thì chỉ có bà Rose mới nói thôi, chứ bà Eva á, lúc nhỏ không, nay lại càng không.
Nhưng hai cái không đó khác hẳn nhau, lúc nhỏ không là vì bà không thường yêu andly, bây giờ không là tại vì bà chẳng có mặt mũi nào để mà cầu xin con gái bà tha thứ nữa.
- Dạ, con vẫn khỏe mẹ à, con cũng nhớ mẹ. – Andly cười, nhẹ nhàng ngả đầu vào vai bà Rose đầy ấm áp, mặc dù bà Rose không phải là mẹ ruột cũng được, nhưng chẳng phải bà ấy là người sinh ra nó sao? Andly mong sao, đây mới là người mẹ thật sự của nó! Chứ không phải là người đàn bà ác độc kia.
- Ừm! – Bà Rose mỉm cười vuốt tóc Andly. Không khí trong nhà dịu đi hẳn khi thấy hai mẹ con này thương nhau đến như vây.
- Andrew đâu rồi con? – Không muốn làm phiền hai mẹ con hạnh phúc đó, ông Harry quay sang hỏi Maya, đối với ông, Maya, Demi và Erica cứ như con ruột của mình vậy, nhờ có ba đứa nó mà con gái ông mới vực dậy được như ngày hôm nay sau biến cố lớn do người mẹ ruột cũng là người vợ ông gây ra khi đó.
Thật sự ông chẳng muốn nghĩ về quá khư một chút nào nữa cả.
- Anh ấy và ba anh kia đang ở trong phòng nói chuyện gì đó ạ. – Cả Maya và Andly sớm đã biết tỏng mấy người đó đang bàn bạc chuyện gì rồi, tất nhiên là chiến lược để chuẩn bị cho cuộc chiến Xưng Vương vào tối nay rồi.
- Để ba vào đó xem sao.
- Ko ba à, để con vào. – Brian thấy ông Harry toan bước đi thì đã chặn lại ngay, hắn sợ ông liên quan đến những chuyện này thì chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
- Ừ, thôi con vào kêu mấy đứa đó ra đây đi, tối nay chúng ta đi ăn chung, ta có chuyện muốn nói với mấy đứa. – Ông Harry thở hắt ra rồi đi tới ghế sofa ngồi xuống, thẳng người ra sau vẻ mệt mỏi.
Chắc là do công việc của cả tháng nay đã luôn hành hạ ông cộng với việc cứ đi đi lại lại để thăm bệnh Brian nữa – mặc dù đã có bà Rosem bà Eva, Erica và cả một đội ngũ bác sĩ y tá giỏi chăm sóc rồi nhưng ông vẫn thấy không an tâm – nên ông gần như bị rút cạn sức.
/85
|