Thiên Kỳ vì cuộc hẹn đầu tiên với Tống Mặc Vũ mà trang điểm chỉnh chu hơn thường ngày. Cô chọn một chiếc váy đơn giản tôn lên dáng người thon gọn, đứng ngắm mình trước gương cô thầm nói.
“Mình cũng xinh đẹp đấy chứ! Không biết anh ấy có thích mình như thế này không nhỉ?”
Mọi thứ đã ổn, Thiên Kỳ nhanh chân cầm túi xách ra khỏi nhà thì thấy Tống Mặc Vũ đã ở đó chờ mình từ lúc nào. Sao anh ấy không nói trước là đến đón mình nhỉ, làm mình từ nãy đến giờ…
“Anh Mặc Vũ, anh đến từ khi nào vậy?”
“Một lúc rồi, em xong chưa? Chúng ta đi thôi.”
Thiên Kỳ gật đầu rồi bước lên xe, nhìn thái độ ân cần của anh Thiên Kỳ thầm nghĩ.
“Anh ấy hôm nay thái độ hơi khác nhỉ! Hay đó mình ảo tưởng rồi.”
Tống Mặc Vũ ngồi vào xe đưa mắt nhìn cô nhẹ cong môi cười rồi lái xe đi. Lý Thiên Kỳ lại càng cảm giác hôm nay anh không giống thường ngày, hình như anh ấy đang có chuyện vui nhỉ!
“Đang nghĩ gì thế?”
“Đâu… đâu có nghĩ gì. Anh Mặc Vũ hôm nay hình như tâm trạng rất tốt?”
“Một chút.”
Tâm trạng tốt, vậy hôm nay nếu mình lại tỏ tình anh ấy có đồng ý không nhỉ!
Thiên Kỳ đặc phòng riêng cho hai người, bàn ăn cũng được trang trí đặc biệt, vừa bước vào Tống Mặc Vũ có chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô. Thiên Kỳ thấy ánh mắt anh nhìn mình làm cô có chút ngại, vội bước vào bàn cô nói.
“Anh ngồi đi! Đồ ăn ở đây rất ngon đấy.”
Tống Mặc Vũ nhẹ cong môi cười rồi ngồi vào bàn. Suốt bữa ăn, Thiên Kỳ chỉ nói chuyện phiếm mà chẳng đi vào vấn đề chính một câu nào. Đơn giản vì đây là lần đầu tiên nghiêm túc tỏ tình với anh nên cô không đủ tự tin.
Bữa ăn cũng trôi qua mà cô vẫn chưa nói được vấn đề chính câu nào. Vừa bước ra khỏi phòng Thiên Kỳ lại ấp úng.
“Anh Mặc Vũ, sau này em có thể mời anh ăn cơm thế này nữa được không?”
“Không được.”
“Vậy đổi lại anh mời em nhé!”
Nghe lời đề nghị của cô anh chỉ nhẹ cong môi cười bước đi, không quên bỏ lại một câu.
“Để xem đã.”
Để xem đã ý là gì? Từ chối hay là đồng ý nhỉ! Thiên Kỳ vội đuổi theo anh, vừa ngồi vào xe anh quay sang cô lên tiếng hỏi.
“Có muốn đi một vòng không?”
“Có ạ.”
Sao cô có thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào bên anh được chứ! Chỉ cần được bên cạnh anh đi đâu cô cũng đồng ý hết.
Tống Mặc Vũ đưa cô đi một vòng thành phố rồi lại đến khu vui chơi. Thiên Kỳ như một đứa trẻ luôn nở nụ cười tươi bên cạnh anh cùng vui chơi hết trò này đến trò khác. Nụ cười vô tư hồn nhiên kia của cô đã chạm vào trái tim anh từ lúc nào chính anh cũng không biết, anh chỉ biết mỗi lần thấy cô cười tươi như thế trong lòng anh lại thấy vô cùng ấm áp.
Cả hai bước lên vòng quay, càng lên cao khung cảnh thành phố càng hiện rõ khiến Thiên Kỳ thích thú. Vòng quay đột nhiên dừng lại khi hai người đang ở vị trí cao nhất, trong lòng có chút hoang mang lo lắng cô nhìn anh hỏi.
“Có chuyện gì thế nhỉ?”
“Em sợ rồi sao?”
“Có một chút.”
“Đừng sợ, sẽ không sao đâu. Chắc là trục trặc chút thôi.”
Thiên Kỳ nghe những lời an ủi của anh lòng cũng không quá sợ. Tống Mặc Vũ kéo cô ngồi sát vào người mình như đang muốn tạo cảm giác an toàn cho cô, hành động này của anh lại làm cô cảm thấy ấm áp và không còn sợ nữa. Cô ngước mắt nhìn anh nói.
“Anh Mặc Vũ, em nghe nói khi vòng quay lên đến vị trí cao nhất mà hai người yêu nhau hôn nhau thì sẽ bên nhau suốt đời. Anh có tin vào điều đó không?”
Tống Mặc Vũ im lặng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau trong không gian lãng mạn. Nghe rõ được từng nhịp tim của hai người đang rộn ràng nhịp đập như nhau. Nhìn xuống đôi môi mỏng đỏ của cô, Tống Mặc Vũ lại nhớ đến nụ hôn đêm qua, khi đôi môi ấy chạm vào má mình anh cảm thấy nó thật mềm. Anh đang nghĩ gì vậy chứ! Không khí này đúng là đang muốn làm khó anh đây mà, cứ tiếp tục như thế e là không kiềm chế nổi mất.
“Anh chưa từng nghe bao giờ sao?”
“Em muốn biết sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thử thì sẽ biết thôi.”
Nói dứt lời Tống Mặc Vũ không kiềm chế được nữa mà cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn bất ngờ làm Thiên Kỳ ngạc nhiên đến tròn mắt.
“Nụ hôn đầu của mình…”
Thiên Kỳ vội đưa tay đẩy anh ra, gương mặt ửng đỏ vì ngượng nhìn anh cô nói.
“Em chỉ nói hai người yêu nhau… Anh và em đã là gì của nhau đâu, sao anh…”
“Anh thích Em.”
Nghe câu anh thích em rớt ra từ cửa miệng của Tống Mặc Vũ làm Thiên Kỳ ngớ người. Anh ấy nói thích mình, bao nhiêu lần tỏ tình anh ấy đều không đồng ý vậy mà giờ chủ động nói thích mình. Mình có đang mơ không?
“Anh… anh nói gì cơ?”
“Thiên Kỳ, anh thích em. Em thành công cưa đổ anh rồi.”
Vừa dứt lời anh lại cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào dịu dàng câu dẫn làm Thiên Kỳ mê muội. Anh ấy thích mình, anh ấy đã rung động trước sự theo đuổi của mình rồi. Hạnh phúc lan tỏa ngập tràn trong lòng khiến Thiên Kỳ nhẹ cong môi, ánh mắt dần khép lại cô choàng tay ôm lấy cổ anh vụng về đáp lại nụ hôn kia. Vòng quay lại quay, ở vị trí cao nhất kia có đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm.
“Mình cũng xinh đẹp đấy chứ! Không biết anh ấy có thích mình như thế này không nhỉ?”
Mọi thứ đã ổn, Thiên Kỳ nhanh chân cầm túi xách ra khỏi nhà thì thấy Tống Mặc Vũ đã ở đó chờ mình từ lúc nào. Sao anh ấy không nói trước là đến đón mình nhỉ, làm mình từ nãy đến giờ…
“Anh Mặc Vũ, anh đến từ khi nào vậy?”
“Một lúc rồi, em xong chưa? Chúng ta đi thôi.”
Thiên Kỳ gật đầu rồi bước lên xe, nhìn thái độ ân cần của anh Thiên Kỳ thầm nghĩ.
“Anh ấy hôm nay thái độ hơi khác nhỉ! Hay đó mình ảo tưởng rồi.”
Tống Mặc Vũ ngồi vào xe đưa mắt nhìn cô nhẹ cong môi cười rồi lái xe đi. Lý Thiên Kỳ lại càng cảm giác hôm nay anh không giống thường ngày, hình như anh ấy đang có chuyện vui nhỉ!
“Đang nghĩ gì thế?”
“Đâu… đâu có nghĩ gì. Anh Mặc Vũ hôm nay hình như tâm trạng rất tốt?”
“Một chút.”
Tâm trạng tốt, vậy hôm nay nếu mình lại tỏ tình anh ấy có đồng ý không nhỉ!
Thiên Kỳ đặc phòng riêng cho hai người, bàn ăn cũng được trang trí đặc biệt, vừa bước vào Tống Mặc Vũ có chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô. Thiên Kỳ thấy ánh mắt anh nhìn mình làm cô có chút ngại, vội bước vào bàn cô nói.
“Anh ngồi đi! Đồ ăn ở đây rất ngon đấy.”
Tống Mặc Vũ nhẹ cong môi cười rồi ngồi vào bàn. Suốt bữa ăn, Thiên Kỳ chỉ nói chuyện phiếm mà chẳng đi vào vấn đề chính một câu nào. Đơn giản vì đây là lần đầu tiên nghiêm túc tỏ tình với anh nên cô không đủ tự tin.
Bữa ăn cũng trôi qua mà cô vẫn chưa nói được vấn đề chính câu nào. Vừa bước ra khỏi phòng Thiên Kỳ lại ấp úng.
“Anh Mặc Vũ, sau này em có thể mời anh ăn cơm thế này nữa được không?”
“Không được.”
“Vậy đổi lại anh mời em nhé!”
Nghe lời đề nghị của cô anh chỉ nhẹ cong môi cười bước đi, không quên bỏ lại một câu.
“Để xem đã.”
Để xem đã ý là gì? Từ chối hay là đồng ý nhỉ! Thiên Kỳ vội đuổi theo anh, vừa ngồi vào xe anh quay sang cô lên tiếng hỏi.
“Có muốn đi một vòng không?”
“Có ạ.”
Sao cô có thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào bên anh được chứ! Chỉ cần được bên cạnh anh đi đâu cô cũng đồng ý hết.
Tống Mặc Vũ đưa cô đi một vòng thành phố rồi lại đến khu vui chơi. Thiên Kỳ như một đứa trẻ luôn nở nụ cười tươi bên cạnh anh cùng vui chơi hết trò này đến trò khác. Nụ cười vô tư hồn nhiên kia của cô đã chạm vào trái tim anh từ lúc nào chính anh cũng không biết, anh chỉ biết mỗi lần thấy cô cười tươi như thế trong lòng anh lại thấy vô cùng ấm áp.
Cả hai bước lên vòng quay, càng lên cao khung cảnh thành phố càng hiện rõ khiến Thiên Kỳ thích thú. Vòng quay đột nhiên dừng lại khi hai người đang ở vị trí cao nhất, trong lòng có chút hoang mang lo lắng cô nhìn anh hỏi.
“Có chuyện gì thế nhỉ?”
“Em sợ rồi sao?”
“Có một chút.”
“Đừng sợ, sẽ không sao đâu. Chắc là trục trặc chút thôi.”
Thiên Kỳ nghe những lời an ủi của anh lòng cũng không quá sợ. Tống Mặc Vũ kéo cô ngồi sát vào người mình như đang muốn tạo cảm giác an toàn cho cô, hành động này của anh lại làm cô cảm thấy ấm áp và không còn sợ nữa. Cô ngước mắt nhìn anh nói.
“Anh Mặc Vũ, em nghe nói khi vòng quay lên đến vị trí cao nhất mà hai người yêu nhau hôn nhau thì sẽ bên nhau suốt đời. Anh có tin vào điều đó không?”
Tống Mặc Vũ im lặng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau trong không gian lãng mạn. Nghe rõ được từng nhịp tim của hai người đang rộn ràng nhịp đập như nhau. Nhìn xuống đôi môi mỏng đỏ của cô, Tống Mặc Vũ lại nhớ đến nụ hôn đêm qua, khi đôi môi ấy chạm vào má mình anh cảm thấy nó thật mềm. Anh đang nghĩ gì vậy chứ! Không khí này đúng là đang muốn làm khó anh đây mà, cứ tiếp tục như thế e là không kiềm chế nổi mất.
“Anh chưa từng nghe bao giờ sao?”
“Em muốn biết sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thử thì sẽ biết thôi.”
Nói dứt lời Tống Mặc Vũ không kiềm chế được nữa mà cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn bất ngờ làm Thiên Kỳ ngạc nhiên đến tròn mắt.
“Nụ hôn đầu của mình…”
Thiên Kỳ vội đưa tay đẩy anh ra, gương mặt ửng đỏ vì ngượng nhìn anh cô nói.
“Em chỉ nói hai người yêu nhau… Anh và em đã là gì của nhau đâu, sao anh…”
“Anh thích Em.”
Nghe câu anh thích em rớt ra từ cửa miệng của Tống Mặc Vũ làm Thiên Kỳ ngớ người. Anh ấy nói thích mình, bao nhiêu lần tỏ tình anh ấy đều không đồng ý vậy mà giờ chủ động nói thích mình. Mình có đang mơ không?
“Anh… anh nói gì cơ?”
“Thiên Kỳ, anh thích em. Em thành công cưa đổ anh rồi.”
Vừa dứt lời anh lại cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào dịu dàng câu dẫn làm Thiên Kỳ mê muội. Anh ấy thích mình, anh ấy đã rung động trước sự theo đuổi của mình rồi. Hạnh phúc lan tỏa ngập tràn trong lòng khiến Thiên Kỳ nhẹ cong môi, ánh mắt dần khép lại cô choàng tay ôm lấy cổ anh vụng về đáp lại nụ hôn kia. Vòng quay lại quay, ở vị trí cao nhất kia có đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm.
/83
|