Cũng chẳng biết từ bao giờ mà hai người chúng tôi trở nên ít nói chuyện cùng nhau. Có lẽ cũng bắt đầu từ lúc bước vào cấp 2, khi mà môi trường và những đặc điểm giữa hai giới quá khác nhau. Dù sao tôi và cậu ấy cũng là bạn thuở nhỏ, là hai đứa từng chơi chung với nhau bất chấp việc không học chung trường, kể cả hai nhà có cách nhau hai con phố. Tôi cũng không nhớ rõ vì sao mà hai đứa lại biết nhau, hay vì sao mà cả hai lại trở nên thân đến thế.
Nếu không có cậu ấy, có lẽ tuổi thơ của tôi đã chẳng tuyệt vời đến vậy, thế nên những ký ức ấy tôi trân trọng vô cùng.
________________________
- “Hiếm khi thấy Phương ngồi ngẩn ngơ như thế, đang nghĩ gì đấy?”
- “Ha ha, có nghĩ gì đâu nào, chỉ hơi buồn ngủ thôi.” – Tôi tháo kính lau bụi, nếu cái Như mà không kêu chắc tôi sẽ ngủ quên thật mất.
Nó thả bịch đồ trên bàn tôi rồi quay lưng đi, không quên nhắc: - “Thay đồ đi, tới giờ tập rồi, mày mà không ra đúng giờ thì hít đất đấy.”
- “Yên tâm, không có chuyện trễ đâu.”
Thời tiết này mà bắt mặc bộ võ phục thì thật đúng là khó chịu, cái nóng của mùa hè vẫn chưa đi qua mặc dù bây giờ đã là đầu tháng 10. Tôi chỉ còn biết vừa nghe giảng vừa phe phẩy áo trong. Đúng là nóng bức khó chịu quá mà.
- “Tất cả bắt đầu khởi động!”
Đội Judo của chúng tôi có đúng 10 người, gồm 6 nam và 4 nữ, do đội cũng chỉ mới thành lập nên trình độ còn yếu kém, thành viên cũng ít mà cũng chẳng có thành tựu gì đáng để nhớ.
- “Nhìn kìa nhìn kìa! Đẹp trai dữ dội luôn!” – con Nhi tự nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ rồi nhún nhảy lung tung.
- “Chà, công nhận đẹp trai thiệt.” – cái Như cũng chẹp miệng bình luận.
- “Người cũng như tên, Anh Tuấn đúng là anh tuấn thiệt mà.”
Nghe hai đứa nó khen mà tôi cũng tò mò, tôi vội chạy ra bên cửa sổ, đưa mắt nhìn lén. Hình như là người của đội bóng rổ, trông cao to ghê. Có lẽ họ đang tập thể lực, người nhễ nhại mồ hồi thế kia chắc vừa mới chạy vài vòng quanh sân trường xong.
Chàng trai tên Tuấn một tay cầm bình nước, tay cầm lại đang bấm điện thoại, mồ hôi cứ thế mà chảy dài trên gương mặt cậu ấy. Không hiểu sao tôi cảm thấy quen lắm, cái gương mặt với đôi mắt đó nữa, trông rất là giống…
- “Này này, bộ đội mình thiếu con trai hay sao mà mấy cô phải đi ngắm trai ngoài “làng” vậy?”
Con Nhi khoanh tay làm điệu bộ hống hách.
- “Con trai mấy người ra nhìn mà học tập. Tui nói thiệt là tui vào đội có ý định kiếm trai, mà xem ra lỗ to rồi.”
Thằng Hải nghe xong, nó chẳng ngại ngùng mà giơ ngón giữa lên:
- “Xem lại cái thân mình đi, đã là vịt bầu rồi mà còn học đòi làm thiên nga.”
Hai cái đứa này hôm ít thì cãi nhau mà nhiều thì đánh nhau, riết rồi cũng chẳng ai ngăn bọn nó nữa.
- “Toàn đội hít đất 15 cái cho tôi!”
Chậc! Nhiều chuyện một hồi bị chị Hạnh phát hiện rồi, chị ấy là đội trưởng, bình thường thì vui vẻ, cơ mà đã nghiêm lên thì chỉ có chết với bà chị này thôi.
Cả nam cả nữ đồng loạt lao xuống sàn tập hít lấy hít để, sức con gái rõ là yếu hơn con trai, nhưng dù có chậm hơn đi nữa thì 15 cái đối với tôi cũng không thành vấn đề.
- “Xin lỗi, có thể cho bọn mình mượn khoảng trống này với vài ba chiếc ghế được không?”
Tiếng gọi ấy đến từ một cậu con trai, cậu ta là thành viên của đội bóng rổ, mặt mũi nhìn sáng lạn lại lễ phép.
Chị Hạnh đội trưởng hơi nhíu mày rồi khoanh tay suy nghĩ một lúc.
- “Phòng tập của bọn tôi vừa rồi được sửa lại, nhưng sàn chưa khô, chúng tôi chỉ làm những bài tâp giãn cơ khởi động thôi.”
Rồi chị ấy khẽ gật đầu:
- “Được, nhưng cảm phiền các cậu sắp xếp lại bàn ghế sau khi xong.”
- “Ok! Cám ơn nhiều nhé.”
Sau đó một loạt các cậu trai cao ráo bước vào, họ hơi mỉm cười cúi chào lịch sự. Mà chúng tôi lúc này đang nằm bẹp trên sàn khởi động với tư thế mông chổng lên trời trông khá buồn cười.
- “Anh Tuấn kìa, đẹp trai qua trới quá đất luôn!”
- “Công nhận, cơ mà nhìn vừa thôi không gãy cổ bây giờ. Mà nhìn vậy hoài không sợ người ta kì thị hả Nhi?”
- “Ôi dào, tui chai mặt rồi, trai đẹp là phải ngắm chớ, không ngắm là phí của giời.”
Tôi chỉ biết thở dài, hai người cứ tám chuyện thế này kiểu nào cũng bị đội trưởng bắt cho mà xem. Khi không có kính thì tầm nhìn của tôi khá kém, trông thì chỉ thấy mấy khuôn mặt mờ mờ chẳng rõ đẹp đẽ ra sao.
Khi luyện tập, tôi thường tập với cái Như, tuy nó thấp hơn tôi nhưng hai đứa chúng tôi đều là con gái, và thi thoảng cũng có tập với người khác.
Bài tập khởi động thì là đơn giản, chỉ là thực hiện các đòn ném cơ bản, nâng cao hơn như phối hợp mới khó, nhưng đem mấy cái động tác cơ bản đó ra dọa người chắc cũng đủ rồi.
Hôm nay chắc là do có người ngoài đội trong phòng tập đến nên mấy cậu con trai thi nhau đập thật mạnh, sử dụng những kĩ thuật thật khó, cốt cũng để cho bên kia biết đội Judo ngầu thế nào. Chậc, mà người ta có quan tâm đâu cơ chứ.
- “Nè nè, bà cho tui thử kiểu ném mới lên người bà nha.”
Thằng Hoàng trông vậy mà cũng thích thể hiện ghê, tui cũng chỉ biết cười gượng rồi gật đầu thôi. Kể lúc bị ném xuống cũng nhói nhói thật.
- “Hoàng! Không được!”
Tiếng của chị Hạnh là thứ duy nhất tôi nghe được trước khi tiếp đất. Nội tạng trong người tôi cứ như muốn nhảy xổ ra ngoài, cảm giác hàng chục mũi kim đâm lên ở lưng và nhức. Mà sao tự dưng đau đầu quá, đưng bảo là tôi vừa tiếp đất bằng đầu nha.
Như phản xạ tự nhiên, tôi gập người đưa hai tay lên ôm đầu. Toàn phòng tâp đột nhiên im lặng nên chắc tiếng tôi tiếp đất vừa rồi phải to lắm. Tôi nghe được loáng thoáng thấy có tiếng hỏi thăm, mà những lúc thế này thì cổ họng bị nghẹn đâm chẳng nói gì được, tôi chỉ biết đưa tay ra giơ ngón cái lên báo hiệu rằng tôi ổn.
Thằng Hoàng và chị Hạnh đỡ tôi ra khỏi sàn rồi để tôi ngồi xuống, sau khi hỏi thăm xem tôi có thấy đau nhức ở chỗ nào không, sau đó mọi người quay lại tâp tiếp.
Tôi ngồi bần thần ở ghế nhựa, chờ cho cơn nhức đầu giảm bớt.
- “Bạn gì ơi, bạn có ổn không?”
Tôi quay sang thì thấy một cậu nam bên đội bóng rổ, nhưng do không đeo kính nên tôi cũng chẳng rõ là ai.
- “Mình chẳng sao đâu, chuyện này thì hầu như ngày nào cũng xảy ra ấy mà.”
- “Hầy, nguy hiểm phết nhỉ? Mà bạn nam hồi nãy mạnh tay ghê.”
- “Không không, vừa rồi là lỗi của mình đấy, tiếp đất ngu thì chịu chứ biết sao giờ.”
Bạn nam này kể cũng tốt, đứng lại nói chuyện với tôi hẳn một lúc lâu rồi mới quay lại tập. Ai trong đội bóng rổ cũng dễ mến thế này thì chẳng trách mọi người đều quý mến.
Nếu không có cậu ấy, có lẽ tuổi thơ của tôi đã chẳng tuyệt vời đến vậy, thế nên những ký ức ấy tôi trân trọng vô cùng.
________________________
- “Hiếm khi thấy Phương ngồi ngẩn ngơ như thế, đang nghĩ gì đấy?”
- “Ha ha, có nghĩ gì đâu nào, chỉ hơi buồn ngủ thôi.” – Tôi tháo kính lau bụi, nếu cái Như mà không kêu chắc tôi sẽ ngủ quên thật mất.
Nó thả bịch đồ trên bàn tôi rồi quay lưng đi, không quên nhắc: - “Thay đồ đi, tới giờ tập rồi, mày mà không ra đúng giờ thì hít đất đấy.”
- “Yên tâm, không có chuyện trễ đâu.”
Thời tiết này mà bắt mặc bộ võ phục thì thật đúng là khó chịu, cái nóng của mùa hè vẫn chưa đi qua mặc dù bây giờ đã là đầu tháng 10. Tôi chỉ còn biết vừa nghe giảng vừa phe phẩy áo trong. Đúng là nóng bức khó chịu quá mà.
- “Tất cả bắt đầu khởi động!”
Đội Judo của chúng tôi có đúng 10 người, gồm 6 nam và 4 nữ, do đội cũng chỉ mới thành lập nên trình độ còn yếu kém, thành viên cũng ít mà cũng chẳng có thành tựu gì đáng để nhớ.
- “Nhìn kìa nhìn kìa! Đẹp trai dữ dội luôn!” – con Nhi tự nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ rồi nhún nhảy lung tung.
- “Chà, công nhận đẹp trai thiệt.” – cái Như cũng chẹp miệng bình luận.
- “Người cũng như tên, Anh Tuấn đúng là anh tuấn thiệt mà.”
Nghe hai đứa nó khen mà tôi cũng tò mò, tôi vội chạy ra bên cửa sổ, đưa mắt nhìn lén. Hình như là người của đội bóng rổ, trông cao to ghê. Có lẽ họ đang tập thể lực, người nhễ nhại mồ hồi thế kia chắc vừa mới chạy vài vòng quanh sân trường xong.
Chàng trai tên Tuấn một tay cầm bình nước, tay cầm lại đang bấm điện thoại, mồ hôi cứ thế mà chảy dài trên gương mặt cậu ấy. Không hiểu sao tôi cảm thấy quen lắm, cái gương mặt với đôi mắt đó nữa, trông rất là giống…
- “Này này, bộ đội mình thiếu con trai hay sao mà mấy cô phải đi ngắm trai ngoài “làng” vậy?”
Con Nhi khoanh tay làm điệu bộ hống hách.
- “Con trai mấy người ra nhìn mà học tập. Tui nói thiệt là tui vào đội có ý định kiếm trai, mà xem ra lỗ to rồi.”
Thằng Hải nghe xong, nó chẳng ngại ngùng mà giơ ngón giữa lên:
- “Xem lại cái thân mình đi, đã là vịt bầu rồi mà còn học đòi làm thiên nga.”
Hai cái đứa này hôm ít thì cãi nhau mà nhiều thì đánh nhau, riết rồi cũng chẳng ai ngăn bọn nó nữa.
- “Toàn đội hít đất 15 cái cho tôi!”
Chậc! Nhiều chuyện một hồi bị chị Hạnh phát hiện rồi, chị ấy là đội trưởng, bình thường thì vui vẻ, cơ mà đã nghiêm lên thì chỉ có chết với bà chị này thôi.
Cả nam cả nữ đồng loạt lao xuống sàn tập hít lấy hít để, sức con gái rõ là yếu hơn con trai, nhưng dù có chậm hơn đi nữa thì 15 cái đối với tôi cũng không thành vấn đề.
- “Xin lỗi, có thể cho bọn mình mượn khoảng trống này với vài ba chiếc ghế được không?”
Tiếng gọi ấy đến từ một cậu con trai, cậu ta là thành viên của đội bóng rổ, mặt mũi nhìn sáng lạn lại lễ phép.
Chị Hạnh đội trưởng hơi nhíu mày rồi khoanh tay suy nghĩ một lúc.
- “Phòng tập của bọn tôi vừa rồi được sửa lại, nhưng sàn chưa khô, chúng tôi chỉ làm những bài tâp giãn cơ khởi động thôi.”
Rồi chị ấy khẽ gật đầu:
- “Được, nhưng cảm phiền các cậu sắp xếp lại bàn ghế sau khi xong.”
- “Ok! Cám ơn nhiều nhé.”
Sau đó một loạt các cậu trai cao ráo bước vào, họ hơi mỉm cười cúi chào lịch sự. Mà chúng tôi lúc này đang nằm bẹp trên sàn khởi động với tư thế mông chổng lên trời trông khá buồn cười.
- “Anh Tuấn kìa, đẹp trai qua trới quá đất luôn!”
- “Công nhận, cơ mà nhìn vừa thôi không gãy cổ bây giờ. Mà nhìn vậy hoài không sợ người ta kì thị hả Nhi?”
- “Ôi dào, tui chai mặt rồi, trai đẹp là phải ngắm chớ, không ngắm là phí của giời.”
Tôi chỉ biết thở dài, hai người cứ tám chuyện thế này kiểu nào cũng bị đội trưởng bắt cho mà xem. Khi không có kính thì tầm nhìn của tôi khá kém, trông thì chỉ thấy mấy khuôn mặt mờ mờ chẳng rõ đẹp đẽ ra sao.
Khi luyện tập, tôi thường tập với cái Như, tuy nó thấp hơn tôi nhưng hai đứa chúng tôi đều là con gái, và thi thoảng cũng có tập với người khác.
Bài tập khởi động thì là đơn giản, chỉ là thực hiện các đòn ném cơ bản, nâng cao hơn như phối hợp mới khó, nhưng đem mấy cái động tác cơ bản đó ra dọa người chắc cũng đủ rồi.
Hôm nay chắc là do có người ngoài đội trong phòng tập đến nên mấy cậu con trai thi nhau đập thật mạnh, sử dụng những kĩ thuật thật khó, cốt cũng để cho bên kia biết đội Judo ngầu thế nào. Chậc, mà người ta có quan tâm đâu cơ chứ.
- “Nè nè, bà cho tui thử kiểu ném mới lên người bà nha.”
Thằng Hoàng trông vậy mà cũng thích thể hiện ghê, tui cũng chỉ biết cười gượng rồi gật đầu thôi. Kể lúc bị ném xuống cũng nhói nhói thật.
- “Hoàng! Không được!”
Tiếng của chị Hạnh là thứ duy nhất tôi nghe được trước khi tiếp đất. Nội tạng trong người tôi cứ như muốn nhảy xổ ra ngoài, cảm giác hàng chục mũi kim đâm lên ở lưng và nhức. Mà sao tự dưng đau đầu quá, đưng bảo là tôi vừa tiếp đất bằng đầu nha.
Như phản xạ tự nhiên, tôi gập người đưa hai tay lên ôm đầu. Toàn phòng tâp đột nhiên im lặng nên chắc tiếng tôi tiếp đất vừa rồi phải to lắm. Tôi nghe được loáng thoáng thấy có tiếng hỏi thăm, mà những lúc thế này thì cổ họng bị nghẹn đâm chẳng nói gì được, tôi chỉ biết đưa tay ra giơ ngón cái lên báo hiệu rằng tôi ổn.
Thằng Hoàng và chị Hạnh đỡ tôi ra khỏi sàn rồi để tôi ngồi xuống, sau khi hỏi thăm xem tôi có thấy đau nhức ở chỗ nào không, sau đó mọi người quay lại tâp tiếp.
Tôi ngồi bần thần ở ghế nhựa, chờ cho cơn nhức đầu giảm bớt.
- “Bạn gì ơi, bạn có ổn không?”
Tôi quay sang thì thấy một cậu nam bên đội bóng rổ, nhưng do không đeo kính nên tôi cũng chẳng rõ là ai.
- “Mình chẳng sao đâu, chuyện này thì hầu như ngày nào cũng xảy ra ấy mà.”
- “Hầy, nguy hiểm phết nhỉ? Mà bạn nam hồi nãy mạnh tay ghê.”
- “Không không, vừa rồi là lỗi của mình đấy, tiếp đất ngu thì chịu chứ biết sao giờ.”
Bạn nam này kể cũng tốt, đứng lại nói chuyện với tôi hẳn một lúc lâu rồi mới quay lại tập. Ai trong đội bóng rổ cũng dễ mến thế này thì chẳng trách mọi người đều quý mến.
/21
|