“ Buổi tập cuối của Phương cùng với đội là vào thứ Năm tuần trước. Hôm đó tôi và đội ở tiệm mì ăn mừng trước ngày thi đấu. Đội trưởng, Hoàng và Như quay trở lại phòng học tìm Phương, còn bọn tôi thì đi trước. Một lúc sau thì tôi nhận được điện thoại của chị Hạnh, nói rằng cả bốn người bọn họ sẽ không đến.”
Thứ năm tuần trước, vậy là Phương đã nghỉ học được hơn một tuần, nhưng theo những gì Tuấn được nghe thì cô ấy chỉ mới nghỉ phép có ba ngày.
“ Sau đó Phương nghỉ học, tôi có hỏi vì sao, nhưng chị Hạnh bảo rằng Phương và gia đình có lý do riêng mà không tiện nói với mọi người, nên cũng chẳng ai hỏi thêm nữa.”
Cậu trai ấy ném hộp sữa vào thùng rác, rồi xách chiếc cặp táp đặt lên vai.
“ Nhưng tôi khuyên thật lòng, nếu cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cách tốt nhất là đến hỏi trực tiếp gia đình của Phương, người trong đội chẳng ai biết gì hơn, mà cả bốn người kia sẽ không hé nửa lời đâu. Tôi về đây, trời cũng sắp mưa rồi.”
Tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, bỏ mặc cho Tuấn đang đứng sững ở đấy.
Ai là Phương? Phương là gì mà khiến Tuấn phải lo lắng đến thế?
Phương là người bạn mà Tuấn chơi rất thân hồi nhỏ, tên ở nhà là Mít, nên so với cái tên Phương mà nói thì Mít là cái tên gần gũi với cậu hơn. Trong ký ức thuở bé của cậu, Mít rất to lớn và mạnh mẽ, không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm thích đánh nhau, nhưng sẵn sàng ném một thằng nhóc khác lăn ra cát nếu dám bắt nạt cậu. Là người mà đã không cho cậu ăn kem trước giờ ăn tối khiến cậu khóc rất to. Cũng là người mà cậu rất ngưỡng mộ vì cái vẻ cao lớn và trí khôn vặt ấy. Khi đã lên cấp 2, tuy học khác trường nhưng cậu vẫn lén nhìn Mít từ xa. Cậu thấy Mít hay bơi lội, uốn lượn trong nước, nổi bật trong đám đông vì cao hơn các bạn đồng lứa và rất hay cười. Rồi cậu cùng gia đình chuyển đi nơi khác sinh sống
Sau ba năm. cậu quay lại nơi đây, càng tình cờ hơn là cậu học chung trường cấp 3 với Mít. Sẽ thật tự hào biết bao nếu Mít biết về việc cậu đã trưởng thành như thế nào trong bao năm qua. Rằng cậu đã trở nên to và cao hơn cả Mít, thành tích học tập lúc nào cũng làm ba mẹ cậu nở mặt nở mày, là thành viên chủ lực của đội bóng rổ, và tuy không có ý xấu, nhưng cậu cũng nhận thấy sự xấu hổ của các cô gái khi tiếp xúc với cậu. Thế nên, cậu cũng ý thức được rằng vẻ bề ngoài của mình cũng không phải hạng xoàng.
Nhưng đứng bên cạnh Mít, cậu cảm thấy những suy nghĩ của mình thật trẻ con. Mít để tóc ngắn và hay cười, mọi người tin tưởng Mít vì Mít đã nói là chắc chắn sẽ làm được. Tuy không nằm trong hội học sinh, nhưng ai cũng biết Mít luôn là người góp ý và hỗ trợ cho mỗi hoạt động của nhà trường khiến thầy cô luôn có ấn tượng tốt về Mít.
Cậu có trận thi đấu bóng rổ, Mít chỉ đứng lặng lẽ một bên sân mỉm cười, và cậu thi đấu hết mình vì không muốn làm uổng phí nụ cười đó. Vì là con trai nên cậu cũng khá ít nói, nhưng với Mít, cậu cảm thấy khá thoải mái khi nói chuyện với cô, Mit cũng chỉ mỉm cười lắng nghe câu chuyện của cậu mà không bình luận thêm câu nào, rồi thi thoảng khẽ gật đầu. Nếu Tuấn và Mít đi mua đồ, cô sẽ khéo léo tự xách lấy túi đồ của mình mà nhẹ nhàng từ chối mọi lời ngỏ ý xách phụ của cậu.
Và khi cậu tỏ tình thất bại, Mít tìm thấy cậu trước, lặng lẽ ngồi bên cậu, rồi lại khẽ mỉm cười an ủi.
Phương là người thế nào?
Phương là Mít, là một cô gái mạnh mẽ luôn tạo cảm giác ấm áp, khiến người khác tin tưởng. Là một người độc lập, hay cười, và chẳng bao giờ thở dài hay tỏ ra phiền muộn. Học lực xuất sắc và thuộc hàng công của đội Judo, và cũng là người chưa bao giờ khiến bạn bè hay thầy cô phải lo lắng.
Mạnh mẽ và cô độc, là hai từ để miêu ta về Mít, cô bạn thân của Tuấn.
Mẹ của Phương nghe thấy tiếng chuông, bà lật đật chạy ra mở cửa thì thấy một cậu con trai mặc áo sơ mi trắng, người ướt sũng, đứng thất thần dưới cơn mưa.
Nước mưa trượt qua tóc câu rồi rơi xuống, làm cả chiếc áo trắng thấm đẫm nước. Cậu lên tiếng, giọng khản đặc:
- “Bác ơi, Mít ở đâu vậy?”
Thứ năm tuần trước, vậy là Phương đã nghỉ học được hơn một tuần, nhưng theo những gì Tuấn được nghe thì cô ấy chỉ mới nghỉ phép có ba ngày.
“ Sau đó Phương nghỉ học, tôi có hỏi vì sao, nhưng chị Hạnh bảo rằng Phương và gia đình có lý do riêng mà không tiện nói với mọi người, nên cũng chẳng ai hỏi thêm nữa.”
Cậu trai ấy ném hộp sữa vào thùng rác, rồi xách chiếc cặp táp đặt lên vai.
“ Nhưng tôi khuyên thật lòng, nếu cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cách tốt nhất là đến hỏi trực tiếp gia đình của Phương, người trong đội chẳng ai biết gì hơn, mà cả bốn người kia sẽ không hé nửa lời đâu. Tôi về đây, trời cũng sắp mưa rồi.”
Tiếng bước chân ngày một nhỏ dần, bỏ mặc cho Tuấn đang đứng sững ở đấy.
Ai là Phương? Phương là gì mà khiến Tuấn phải lo lắng đến thế?
Phương là người bạn mà Tuấn chơi rất thân hồi nhỏ, tên ở nhà là Mít, nên so với cái tên Phương mà nói thì Mít là cái tên gần gũi với cậu hơn. Trong ký ức thuở bé của cậu, Mít rất to lớn và mạnh mẽ, không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm thích đánh nhau, nhưng sẵn sàng ném một thằng nhóc khác lăn ra cát nếu dám bắt nạt cậu. Là người mà đã không cho cậu ăn kem trước giờ ăn tối khiến cậu khóc rất to. Cũng là người mà cậu rất ngưỡng mộ vì cái vẻ cao lớn và trí khôn vặt ấy. Khi đã lên cấp 2, tuy học khác trường nhưng cậu vẫn lén nhìn Mít từ xa. Cậu thấy Mít hay bơi lội, uốn lượn trong nước, nổi bật trong đám đông vì cao hơn các bạn đồng lứa và rất hay cười. Rồi cậu cùng gia đình chuyển đi nơi khác sinh sống
Sau ba năm. cậu quay lại nơi đây, càng tình cờ hơn là cậu học chung trường cấp 3 với Mít. Sẽ thật tự hào biết bao nếu Mít biết về việc cậu đã trưởng thành như thế nào trong bao năm qua. Rằng cậu đã trở nên to và cao hơn cả Mít, thành tích học tập lúc nào cũng làm ba mẹ cậu nở mặt nở mày, là thành viên chủ lực của đội bóng rổ, và tuy không có ý xấu, nhưng cậu cũng nhận thấy sự xấu hổ của các cô gái khi tiếp xúc với cậu. Thế nên, cậu cũng ý thức được rằng vẻ bề ngoài của mình cũng không phải hạng xoàng.
Nhưng đứng bên cạnh Mít, cậu cảm thấy những suy nghĩ của mình thật trẻ con. Mít để tóc ngắn và hay cười, mọi người tin tưởng Mít vì Mít đã nói là chắc chắn sẽ làm được. Tuy không nằm trong hội học sinh, nhưng ai cũng biết Mít luôn là người góp ý và hỗ trợ cho mỗi hoạt động của nhà trường khiến thầy cô luôn có ấn tượng tốt về Mít.
Cậu có trận thi đấu bóng rổ, Mít chỉ đứng lặng lẽ một bên sân mỉm cười, và cậu thi đấu hết mình vì không muốn làm uổng phí nụ cười đó. Vì là con trai nên cậu cũng khá ít nói, nhưng với Mít, cậu cảm thấy khá thoải mái khi nói chuyện với cô, Mit cũng chỉ mỉm cười lắng nghe câu chuyện của cậu mà không bình luận thêm câu nào, rồi thi thoảng khẽ gật đầu. Nếu Tuấn và Mít đi mua đồ, cô sẽ khéo léo tự xách lấy túi đồ của mình mà nhẹ nhàng từ chối mọi lời ngỏ ý xách phụ của cậu.
Và khi cậu tỏ tình thất bại, Mít tìm thấy cậu trước, lặng lẽ ngồi bên cậu, rồi lại khẽ mỉm cười an ủi.
Phương là người thế nào?
Phương là Mít, là một cô gái mạnh mẽ luôn tạo cảm giác ấm áp, khiến người khác tin tưởng. Là một người độc lập, hay cười, và chẳng bao giờ thở dài hay tỏ ra phiền muộn. Học lực xuất sắc và thuộc hàng công của đội Judo, và cũng là người chưa bao giờ khiến bạn bè hay thầy cô phải lo lắng.
Mạnh mẽ và cô độc, là hai từ để miêu ta về Mít, cô bạn thân của Tuấn.
Mẹ của Phương nghe thấy tiếng chuông, bà lật đật chạy ra mở cửa thì thấy một cậu con trai mặc áo sơ mi trắng, người ướt sũng, đứng thất thần dưới cơn mưa.
Nước mưa trượt qua tóc câu rồi rơi xuống, làm cả chiếc áo trắng thấm đẫm nước. Cậu lên tiếng, giọng khản đặc:
- “Bác ơi, Mít ở đâu vậy?”
/21
|