Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 26 - Chương 26

/52


Màn đêm, yên tĩnh giống như đã chết. Ánh trăng lặng yên không một tiếng động xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng len vào, Hàn Lạc Tuyển trằn trọc trở mình không ngủ được liền đứng dậy. Đi giày vào, đi tới bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra. Ánh mắt nhìn theo vầng trăng huyền ảo đang nhô cao trong màn đêm, nhíu mày, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ phiền não.

Hàn Cửu nghe thấy động tĩnh ở bên trong, cảnh giác đứng dậy đi vào trong.

Thế tử, ngài làm sao vậy? Có việc gì phiền lòng à? Dựa vào sự hiểu biết của hắn, nếu như không có việc gì phiền lòng đến mất ngủ thì thế tử tuyệt sẽ không dậy ngắm trăng lúc nửa đêm.

Ngươi ngủ đi, bản công tử muốn được yên tĩnh. Hàn Lạc Tuyển cũng không quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nhàn nhạt mở miệng.

Vâng, nếu thế tử có gì dặn dò thì cứ đánh thức thuộc hạ. Hàn Cửu nói xong, đợi một lúc, thấy Hàn Lạc Tuyển không đáp lại, liền biết điều lui ra.

Hàn Cửu vừa mới nằm vào trong chăn, liền nghe thấy Hàn Lạc Tuyển đang gọi mình. Lanh lẹ bò dậy, xỏ giày rồi chạy vào phòng trong, hỏi: Thế tử, có gì dặn dò ạ?

Hỏi xong, chờ giây lát, hắn vẫn không thấy Hàn Lạc Tuyển lên tiếng, nghi ngờ mình nghe nhầm, lại hỏi: Thế tử, vừa rồi có phải là ngài gọi thuộc hạ không?

Lần này, Hàn Lạc Tuyển mới lên tiếng: Ngày mai ngươi đến Phúc Lai Cư, mỗi loại điểm tâm ở nơi đó đều mua một phần, đưa đến phủ Định Quốc Công.

Dạ? Đến Phúc Lai Cư mua điểm tâm rồi đưa đến phủ Định Quốc Công ạ? Là đưa cho Lâm tiểu thư sao? Cái này không được đâu! Thế tử, ngài cứ đưa thẳng đến đó như thế chắc chắn khiến người ta bàn luận. Ngài xem, hay là thuộc hạ mua xong mang về, ngài nói Lâm thế tử phái người đến lấy về Lâm gia, giao cho Lâm tiểu thư đi. Như thế được không? Hàn Cửu thận trọng hỏi.

Hàn Lạc Tuyển trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu, nói: Cứ như vậy đi, ngày mai ngươi mua về thì mang thẳng đến viện của Lâm huynh. Cứ nói là lần trước Lâm Thư tới học viện ta đã đồng ý với nàng.

Dạ! Hàn Cửu gật đầu.

Đợi một lúc vẫn không thấy Hàn Lạc Tuyển dặn dò gì thêm, hắn quan tâm hỏi: Thế tử, đêm đã khuya, ngài mau mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai trong viện có cuộc thi võ, nếu như tinh thần không tốt, thành tích kém, bị Vương gia biết được, ngài sẽ bị mắng ạ.

Trong mắt lão đầu kia chỉ có mẫu phi ta, luôn không vừa mắt với bản công tử. Cũng chỉ là một cuộc thí võ, cho dù ta có qua thì ông ấy vẫn tìm ra lý do để càu nhàu ta. Hắn nói xong, hừ lạnh một tiếng.

Công tử, coi như không vì Vương gia thì cũng vì Vương phi ạ! Ngài là niềm kiêu ngạo của Vương phi, mặc dù ngoài miệng Vương phi nói không quan tâm đến thành tích của ngài, chỉ cần ngài vui vẻ là được rồi. Nhưng mỗi lần nghe nói ngài đứng đầu các cuộc thi thì Vương phi đều mừng rỡ, mặt mày hớn hở, có thể vui mừng lâu một chút! Hàn Cửu tận tình khuyên bảo.

Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi! Ta sẽ nghỉ ngơi. Hàn Lạc Tuyển không nhịn được xua xua tay.

Thấy vậy, Hàn Cửu nhẹ giọng lùi ra bên ngoài.

Kể từ đêm nói cho Hàn Lạc Tuyển biết thân phận của Triệu Á Thanh, mấy ngày nay Lâm Thư vẫn ngoan ngoãn làm tổ ở trong phủ. Ngắn ngủi mấy ngày, Lâm Thư không có sống uổng.>..
An thị luôn muốn có một khuê nữ, thật vất vả sinh được Lâm Thư, không ngờ lại bướng bỉnh giống như một tên tiểu tử, khiến cho mộng có khuê nữ của An thị bị phá vỡ. Song lại không thể gò bó con bé, vừa thúc ép, quay đầu lại đã bị tiểu quỷ Lâm Thư đi cáo trạng với Lâm lão phu nhân. Biết mấy ngày nay Lâm Thư si mê quyền pháp, An thị nhìn mà sốt ruột trong lòng.

Sao một tiểu thư thế gia có thể thích quyền pháp thô lỗ như thế chứ! Trước kia con bé chỉ tùy tiện luyện tập để cường thân kiện thể, An thị vui khi thấy việc thành. Nhưng bây giờ thấy con bé rõ ràng si mê quyền pháp, võ nghệ, An thị thật sự sợ Lâm Thư cứ luyện tiếp, thân thể sẽ dần rắn chắc giống như nam tử. Nữ tử có thân hình rắn chắc, có vị nam tử nào đồng ý lấy chứ? An thị gấp gáp trong lòng lắm!

Ngày hôm đó, An thị vừa ăn sáng xong, còn chưa súc miệng, liền nghe nha hoàn bẩm báo Lâm Thư lại đang luyện quyền rồi. Nghe vậy, An thị há còn ngồi yên được, súc miệng qua loa liền hấp tấp chạy đến An Nhạc viên của Lâm Thư.

Thư nhi! Sáng sớm đã luyện quyền gì chứ! Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm, con phải tận dụng tốt thời gian học thêm vài thứ hữu dụng mới đúng chứ! Đọc sách, học một chút nữ công gia chánh là tốt nhất! Một cô nương chỉ suốt ngày đánh đánh đấm đấm, luyện quyền pháp thô lỗ của đám nam tử, còn ra thể thống gì nữa! Vừa đến liền thấy Lâm Thư lau mồ hôi đầm đìa, hết sức chăm chú luyện quyền, An thị thay đổi vẻ dịu dàng thường ngày, cao giọng rống nữ nhi.

Lâm Thư còn chưa kịp thu nắm đầm về, nghe thấy mẫu thân rống to, ánh mắt không khỏi tìm theo tiếng nói, sơ ý một cái, nắm đấm liền đập vào cọc gỗ, nhất thời đau đến lớn tiếng gọi nương.

Nương ơi! Đau quá! Đau chết Bổn cung rồi! Lâm Thư đau đến không kịp kiểm duyệt qua lời nói của mình.

An thị thấy vậy, bất chấp hình tượng, lo lắng cầm tay nữ nhi, nóng nảy lên tiếng: Ta đã bảo con đừng luyện những thứ của nam tử này rồi, nhưng con vẫn không vâng lời! Bị đau đi! - -ll,,..ê,,,qu....yy,,,,do...nnn..o---nnn-= Xem về sau con còn dám luyện quyền không! Mặc dù An thị nói ra lời nghiêm nghị, nhưng dáng vẻ lại rất đau lòng, khẩn trương.

Nương, con không sao rồi. Chỉ là vừa mới đánh trúng cọc gỗ nên nhất thời đau đớn thôi, bây giờ hết đau rồi. Lâm Thư hiếm khi thấy dáng vẻ nhíu mày của mẫu thân.

Mặc dù năm nay An thị đã ba lăm tuổi, năm nay 35, nhưng nhìn qua chỉ giống như cô nương ngoài hai mươi tuổi. Cộng thêm mặt mũi bà đẹp như hoa như trăng, nhíu mày làm cho người ta nhìn thấy liền đau lòng.

Còn nói không đau! Con cứ gạt ta đi! Nhanh đi bôi thuốc! An thị bất mãn nói.

Dạ! Lâm Thư bất đắc dĩ ngẩng đầu, bị An thị kéo vào phòng bôi thuốc.

Bôi thuốc xong, An thị lại lải nhải về chuyện nữ tử không thể luyện quyền. Lâm Thư chỉ ậm ừ, gật đầu đồng ý.

Thấy nữ nhi biết điều như vậy, cơn tức của An thị cũng tiêu mất. Sực nhớ ra gì đó, An thị hỏi: Vừa rồi con đập tay vào cọc gỗ, sao xưng mình là ‘Bổn cung’ hả?

Đang uống trà, Lâm Thư nghe vậy, một hớp nước trà mắc nghẹn trong cổ họng, một lúc lâu mới nuốt xuống. Ánh mắt tránh né nhìn mặt đất, lơ đễnh nói: Cái gì Bổn cung ạ?


/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status