Edit: MinHy
Sau một thời gian nghỉ phép, Thẩm Đại trở lại viện nghiên cứu, các đồng nghiệp của anh dường như đã quen với điều này. Mặc dù Thẩm Đại đang trong thời gian được nghỉ theo chế độ có tang nhưng mọi người điều có thể đoán được sự "mất tích" của anh trong khoảng thời gian này có liên quan đến những tin đồn về Cù Thừa Trần. Chỉ là, trong thời điểm này, ba từ "Cù Thừa Trần" đã trở thành điều cấm kỵ trong công ty, không ai dám nhắc đến.
Thẩm Đại đã luyện được trình độ "mặt dày", quay trở về làm việc như không có chuyện gì xảy ra. SCI của anh đã được giáo sư Lưu sửa lại nhiều lần, hai ngày trước đã chốt lần cuối, anh muốn thảo luận với Trình Tử Mai về việc nên đăng tạp chí nào. Trình Tử Mai có một người bạn làm việc cho một tạp chí học thuật về công nghiệp nổi tiếng ở Boston, người này có thể giúp anh phân tích thị hiếu của người đọc.
Thẩm Đại vừa nghĩ đến việc sắp gửi bài, trong lòng vừa xúc động vừa lo lắng. Nếu bài SCI này được đăng thành công, anh sẽ thỏa mãn các điều kiện để xin vào ngành đất hiếm của Trường Đại học Khoa học và Công nghệ. Đây là trường thuộc top đầu cả nước, yêu cầu xin học Tiến sĩ cũng rất khắt khe. Kế hoạch nghề nghiệp của anh là lấy bằng Tiến sĩ trước năm ba mươi tuổi. Anh chưa ba mươi nhưng đã quá muộn cho kế hoạch này. Dù vậy, hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh còn có Khâu Khâu, anh thấy mình thật may mắn khi vẫn có thể kiên trì hoàn thành luận văn, đưa sự nghiệp của mình trở về đúng hướng.
Trình Tử Mai dẫn theo bạn mình, cùng Thẩm Đại bàn chuyện, SCI của cô cũng vừa hoàn thành, ba người có rất nhiều chuyện để nói.
Họp xong, vừa đúng lúc giờ nghỉ trưa, Trình Tử Mai ngáp hai cái liên tiếp: "Chúng ta đi ăn đi, căng tin công ty bây giờ rất cao cấp, rất nhiều đồng nghiệp ở trụ sở cũng thích đến đó ăn cơm. Đi sớm một chút, nếu không canh xương khoai môn siêu ngon sẽ bị cướp sạch."
"Thực sự ngon vậy à? Hôm nay tớ đã nghe cậu nhắc đến hai lần liền."
"Thật, Thái tử không biết kiếm ở đâu ra một đầu bếp mới, nấu ăn còn ngon hơn rất nhiều nhà hàng năm sao." Trình Tử Mai ôm cánh tay Thẩm Đại lắc lắc, biểu tình nịnh nọt khoa trương, "Đều là nhờ hào quang của cậu, cẩu phú quý, cho tớ gâu gâu với."
Thẩm Đại bất đắc dĩ gượng cười.
Hai người vừa đến căng tin, điện thoại của Thẩm Đại vang lên, Trình Nhược Trạch gọi tới.
Thẩm Đại biết Trình Nhược Trạch gọi đến chắc chắn có liên quan đến Cù Mạt Dư, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận: "Alo, trợ lý Trình?"
"Cậu Thẩm, anh ăn cơm chưa? Cù tổng có chuyện muốn hỏi anh, để tôi..."
"Ăn xong rồi." Thẩm Đại vội vàng nói.
"À..." Giọng Trình Nhược Trạch có chút xấu hổ.
Trình Tử Mai dùng cùi chỏ nhẹ nhàng chạm vào Thẩm Đại, ra hiệu cho anh nhìn về phía cửa.
Trình Nhược Trạch đang cầm điện thoại di động, chắc hẳn vừa mới bước qua cửa viện nghiên cứu, mặc dù không ở gần nhưng có thể nhìn thấy rõ nhau.
Thẩm Đại cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở dài: "Tử Mai, cậu tự ăn cơm nhé."
"Cù tổng nói ngài ấy không khỏe, muốn gặp anh nên bảo tôi đến đón anh." Trình Nhược Trạch ho nhẹ, liếc nhìn Thẩm Đại.
"Không khỏe như thế nào?"
"Tôi không rõ, chỉ nói muốn gặp anh." Trình Nhược Trạch bổ sung thêm, "Ở văn phòng ngài ấy."
Thẩm Đại nhìn những con số ở thang máy nhanh chóng thay đổi, anh nhớ lần đầu tiên dùng thang máy riêng của Cù Mạt Dư, cũng là Trình Nhược Trạch đón anh. Lúc đó anh cũng không biết mục đích của chuyến đi này, cảnh tượng ngày ấy dường như được tái hiện lại, nhớ tới khoảng thời gian trước đây, trong lòng Thẩm Đại ngổn ngang nhiều chuyện.
Trình Nhược Trạch cũng nghĩ đến chuyện này, cậu cười nói: "Anh Thẩm, anh còn nhớ không, lần đầu tiên anh gặp Cù tổng, cũng là tôi đưa anh đi thang máy lên."
"Đúng vậy." Thẩm Đại tự nhủ trong lòng, đó không phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Từ năm năm trước, khi Cù Mạt Dư đánh dấu tạm thời anh trong phòng thí nghiệm, Trình Nhược Trạch khi đó thậm chí còn chưa tốt nghiệp.
"Lần đầu gặp anh tôi khá ngạc nhiên. Anh là một kỹ sư cao cấp, ngoại hình cũng cao lớn, nhìn qua không giống một Omega." Trình Nhược Trạch mỉm cười, "Khí chất của anh rất đặc biệt." Cậu không khỏi nhớ khoảnh khắc tim đập thình thịch lúc ấy, nếu không phải sớm biết đây là Omega sẽ cùng ông chủ của mình kết hôn, cậu chắc chắn sẽ theo đuổi anh ấy. Thực ra, cậu vẫn luôn có một dự cảm, dự cảm rằng Omega này sẽ lưu lại trong lòng ông chủ tự cao, lý trí, vô tình kia một điều gì đó, chỉ là cậu không ngờ tới, Omega này thực sự làm được điều đó.
"Cảm ơn" Thẩm Đại thở dài, "Đã hai năm rồi."
Nhìn cánh cửa gỗ Hắc Đàn lần nửa mở ra trước mặt, cảm giác lo lắng, rụt rè khi gặp Cù Mạt Dư không còn nữa, anh chợt nhận ra mình cũng không quá sợ hãi Cù Mạt Dư. Trên thực tế, Omega luôn sợ hãi Alpha, đặc biệt là Alpha đỉnh cấp. Đó không phải một loại phản ứng có thể khắc phục bằng cách tự điều chỉnh được, nó giống như một người sợ chuột, mặc dù con người mạnh hơn con chuột rất nhiều. Nỗi sợ hãi này giống như một ám thị tâm lý. Bản thân Alpha đã mạnh hơn Omega rất nhiều, đồng thời còn có pheromone, một loại vũ khí có thể điều khiển được phản ứng sinh lí của con người. Nỗi sợ hãi này luôn là một áp lực nặng nề về thể xác và tinh thần khiến anh không thể chống lại được.
Nhưng bây giờ thì khác, Cù Mạt Dư đã dùng hành động của mình để loại bỏ nỗi sợ hãi trong lòng anh.
Cù Mạt Dư nằm ngửa trên ghế sofa, đôi chân dài duỗi ra không chỗ tựa, những đường cơ bắp trên đùi mơ hồ hiện rõ dưới lớp quần vest bó sát, hắn dùng một tay che trán, vẻ mặt không thoải mái.
"Cù tổng". Trình Nhược Trạch khẽ gọi.
Cù Mạt Dư quay đầu nhìn thấy Thẩm Đại, vươn tay hướng về phía anh, nhỏ giọng gọi: "A Đại".
"Cậu làm sao vậy?" Thẩm Đại bước đến.
"Sáng sớm đi họp, bị tức giận đến mức đau đầu, không còn sức lực." Sắc mặt Cù Mạt Dư tái nhợt, nắm lấy tay Thẩm Đại, liếc nhìn Trình Nhược Trạch, "Cậu ra ngoài đi."
Trình Nhược Trạch thức thời đi ra.
"Sao lại tức giận." Thẩm Đại thấy tinh thần Cù Mạt Dư thực sự uể oải, không phải giả bộ.
"Rất nhiều chuyện rối tung rối mù, chủ yếu là do Cù Thừa Trần." Cù Mạt Dư thở dài, "Sau khi tuyến thể của em bị thương, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, còn bị sụt cân nữa. Bác sĩ nói những khó chịu của em bây giờ đều là do thiếu pheromone gây ra."
"Vậy cậu về nhà nghỉ ngơi."
"Không được, buổi chiều em có rất nhiều việc phải làm." Cù Mạt Dư chớp chớp mắt nhìn Thẩm Đại, "A Đại, anh có thể giúp em."
"Tôi giúp cậu như thế nào..."
"Anh ngồi xuống trước đã." Cù Mạt Dư chỉ chỉ thảm lông dưới chân mình.
Thẩm Đại ngồi xuống.
"Gần một chút."
"..."
"Gần hơn nữa."
Thẩm Đại nhích về phía hắn.
Ngón tay Cù Mạt Dư nắm lấy bàn tay Thẩm Đại, mười ngón đan vào nhau, hắn quay đầu nhìn Thẩm Đại, ánh mắt dịu dàng giống như giọng nói của hắn: "A Đại, bác sĩ nói chỉ có anh mới có thể kích thích tuyến thể của em, giúp em hồi phục, nếu không cơ thể em sẽ càng ngày càng kém, trước kia em dường như chưa bao giờ thấy mệt."
Thẩm Đại mím môi: "Cậu muốn tôi 'kích thích' như thế nào?" Nếu nghe được yêu cầu quá đáng, anh sẽ đứng dậy rời đi. Anh không phải không muốn giúp Cù Mạt Dư, anh rất hi vọng Cù Mạt Dư có thể khôi phục sức khỏe, nhưng anh vẫn luôn có chút hoài nghi, không biết Cù Mạt Dư có hợp tác với bác sĩ lừa anh không, thực sự không có cách nào sao. Anh rất tinh ý và không dễ bị lừa...
"Chỉ cần cho em chút pheromone là được." Cù Mạt Dư chăm chú nhìn Thẩm Đại, trong mắt ngập tràn yêu thương và mong chờ, "Em thực sự rất nhớ mùi hương của anh."
Khó ai có thể giữ bình tĩnh khi người có ngoại hình xuất sắc như Cù Mạt Dư nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, trong lòng Thẩm Đại run lên, bàn tay đang nắm đột nhiên tê dại như bị điện giật. Đây không phải một yêu cầu quá đáng chút nào, hắn chỉ muốn anh tiết ra một chút pheromone mà thôi...
Thẩm Đại gật đầu: "Được."
Cù Mạt Dư lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, hắn nắm tay Thẩm Đại, kéo anh quay về phía mình, bả vai Thẩm Đại dựa lên sô pha, khoảng cách thuận tiện cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể ôm hôn cùng hắn.
Thẩm Đại thả pheromone trấn an cho Cù Mạt Dư, anh nhẹ giọng nói: "Cậu có thể nhắm mắt lại, thư giãn một chút."
"Em muốn nhìn anh." Cù Mạt Dư nở nụ cười tuyệt đẹp, "Nhìn thấy anh ở bên em, là lúc em thấy thoải mái nhất."
Thẩm Đại thấy mặt mình nóng bừng.
Cù Mạt Dư lặng lẽ vươn tay, nhanh chóng xé miếng dán ngăn pheromone của Thẩm Đại xuống.
Thẩm Đại sửng sốt.
Không đợi anh phản kháng, Cù Mạt Dư đã nghiêng người, vòng tay qua vai Thẩm Đại, vùi mặt vào hõm cổ anh, áp chóp mũi lên tuyến thể đang tỏa ra mùi hương quyến rũ của hoa quỳnh, hít một hơi thật sâu, trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ say mê.
Thẩm Đại cắn chặt răng, sớm biết hắn nhất định sẽ "được voi đòi tiên", nhưng không thể làm gì được.
"Thơm quá, cục cưng, anh thơm quá." Cù Mạt Dư nhỏ giọng nỉ non, "Loại pheromone thơm như vậy, nên được hòa lẫn với pheromone của em, như vậy thì người khác sẽ không thể ngửi được."
"Cậu có ổn không?" Thẩm Đại cảm giác mình lại bị lừa.
"Không, em không khỏe, không có anh, làm sao em có thể khỏe được." Cù Mạt Dư nói, âm thanh có chút ấm ức, tựa như cơ thể không thể chống đỡ nổi nữa, cả người trượt từ trên sô pha xuống, vừa vặn đè Thẩm Đại lên trên thảm.
Thẩm Đại không thể đẩy cơ thể nặng như vậy ra, cố ý trầm giọng: "Cù Mạt Dư, cậu đừng quá đáng."
"Nhưng em cần pheromone của anh." Mũi của Cù Mạt Dư di chuyển quanh cổ, tai, cằm của Thẩm Đại, nhìn như đang đánh hơi nhưng thực ra hắn đang lén lút hôn anh mấy lần, "Em cần anh."
"Cậu..."
Cù Mạt Dư hôn lên môi Thẩm Đại.
Đầu tiên, hắn khẽ cắn môi dưới của anh, sau đó đè vào thịt môi ấm áp, ẩm ướt rồi mài thật mạnh, cuối cùng dùng đầu lưỡi tách răng ra, đi thẳng vào triền miên quấn lấy lưỡi anh. Cù Mạt Dư thưởng thức hương vị thịt môi mềm mại bị răng cắn qua lại, càn quét khoang miệng và trao đổi hơi thở, động tác thô bạo nhất va chạm vào cơ quan mềm mại nhất, tràn ngập sự xâm phạm riêng tư. Sự kết hợp nóng bỏng, nhớp nháp và đầy cảm xúc, nụ hôn hung hãn này dường như là một hình thức làm tình. Cù Mạt Dư cũng không ngờ, hắn chỉ muốn một nụ hôn trộm, chỉ là một cái hôn mà lại kéo cả hai vào làn thủy triều miên man.
Đây là hai trái tim đã trải qua bao gian khổ nhưng vẫn rung động vì nhau, là hai cơ thể đã từng kết nối bằng một dấu ấn, càng kìm nén ham muốn dành cho nhau thì họ càng trở nên khao khát, càng nồng nhiệt.
Sau một thời gian nghỉ phép, Thẩm Đại trở lại viện nghiên cứu, các đồng nghiệp của anh dường như đã quen với điều này. Mặc dù Thẩm Đại đang trong thời gian được nghỉ theo chế độ có tang nhưng mọi người điều có thể đoán được sự "mất tích" của anh trong khoảng thời gian này có liên quan đến những tin đồn về Cù Thừa Trần. Chỉ là, trong thời điểm này, ba từ "Cù Thừa Trần" đã trở thành điều cấm kỵ trong công ty, không ai dám nhắc đến.
Thẩm Đại đã luyện được trình độ "mặt dày", quay trở về làm việc như không có chuyện gì xảy ra. SCI của anh đã được giáo sư Lưu sửa lại nhiều lần, hai ngày trước đã chốt lần cuối, anh muốn thảo luận với Trình Tử Mai về việc nên đăng tạp chí nào. Trình Tử Mai có một người bạn làm việc cho một tạp chí học thuật về công nghiệp nổi tiếng ở Boston, người này có thể giúp anh phân tích thị hiếu của người đọc.
Thẩm Đại vừa nghĩ đến việc sắp gửi bài, trong lòng vừa xúc động vừa lo lắng. Nếu bài SCI này được đăng thành công, anh sẽ thỏa mãn các điều kiện để xin vào ngành đất hiếm của Trường Đại học Khoa học và Công nghệ. Đây là trường thuộc top đầu cả nước, yêu cầu xin học Tiến sĩ cũng rất khắt khe. Kế hoạch nghề nghiệp của anh là lấy bằng Tiến sĩ trước năm ba mươi tuổi. Anh chưa ba mươi nhưng đã quá muộn cho kế hoạch này. Dù vậy, hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh còn có Khâu Khâu, anh thấy mình thật may mắn khi vẫn có thể kiên trì hoàn thành luận văn, đưa sự nghiệp của mình trở về đúng hướng.
Trình Tử Mai dẫn theo bạn mình, cùng Thẩm Đại bàn chuyện, SCI của cô cũng vừa hoàn thành, ba người có rất nhiều chuyện để nói.
Họp xong, vừa đúng lúc giờ nghỉ trưa, Trình Tử Mai ngáp hai cái liên tiếp: "Chúng ta đi ăn đi, căng tin công ty bây giờ rất cao cấp, rất nhiều đồng nghiệp ở trụ sở cũng thích đến đó ăn cơm. Đi sớm một chút, nếu không canh xương khoai môn siêu ngon sẽ bị cướp sạch."
"Thực sự ngon vậy à? Hôm nay tớ đã nghe cậu nhắc đến hai lần liền."
"Thật, Thái tử không biết kiếm ở đâu ra một đầu bếp mới, nấu ăn còn ngon hơn rất nhiều nhà hàng năm sao." Trình Tử Mai ôm cánh tay Thẩm Đại lắc lắc, biểu tình nịnh nọt khoa trương, "Đều là nhờ hào quang của cậu, cẩu phú quý, cho tớ gâu gâu với."
Thẩm Đại bất đắc dĩ gượng cười.
Hai người vừa đến căng tin, điện thoại của Thẩm Đại vang lên, Trình Nhược Trạch gọi tới.
Thẩm Đại biết Trình Nhược Trạch gọi đến chắc chắn có liên quan đến Cù Mạt Dư, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận: "Alo, trợ lý Trình?"
"Cậu Thẩm, anh ăn cơm chưa? Cù tổng có chuyện muốn hỏi anh, để tôi..."
"Ăn xong rồi." Thẩm Đại vội vàng nói.
"À..." Giọng Trình Nhược Trạch có chút xấu hổ.
Trình Tử Mai dùng cùi chỏ nhẹ nhàng chạm vào Thẩm Đại, ra hiệu cho anh nhìn về phía cửa.
Trình Nhược Trạch đang cầm điện thoại di động, chắc hẳn vừa mới bước qua cửa viện nghiên cứu, mặc dù không ở gần nhưng có thể nhìn thấy rõ nhau.
Thẩm Đại cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở dài: "Tử Mai, cậu tự ăn cơm nhé."
"Cù tổng nói ngài ấy không khỏe, muốn gặp anh nên bảo tôi đến đón anh." Trình Nhược Trạch ho nhẹ, liếc nhìn Thẩm Đại.
"Không khỏe như thế nào?"
"Tôi không rõ, chỉ nói muốn gặp anh." Trình Nhược Trạch bổ sung thêm, "Ở văn phòng ngài ấy."
Thẩm Đại nhìn những con số ở thang máy nhanh chóng thay đổi, anh nhớ lần đầu tiên dùng thang máy riêng của Cù Mạt Dư, cũng là Trình Nhược Trạch đón anh. Lúc đó anh cũng không biết mục đích của chuyến đi này, cảnh tượng ngày ấy dường như được tái hiện lại, nhớ tới khoảng thời gian trước đây, trong lòng Thẩm Đại ngổn ngang nhiều chuyện.
Trình Nhược Trạch cũng nghĩ đến chuyện này, cậu cười nói: "Anh Thẩm, anh còn nhớ không, lần đầu tiên anh gặp Cù tổng, cũng là tôi đưa anh đi thang máy lên."
"Đúng vậy." Thẩm Đại tự nhủ trong lòng, đó không phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Từ năm năm trước, khi Cù Mạt Dư đánh dấu tạm thời anh trong phòng thí nghiệm, Trình Nhược Trạch khi đó thậm chí còn chưa tốt nghiệp.
"Lần đầu gặp anh tôi khá ngạc nhiên. Anh là một kỹ sư cao cấp, ngoại hình cũng cao lớn, nhìn qua không giống một Omega." Trình Nhược Trạch mỉm cười, "Khí chất của anh rất đặc biệt." Cậu không khỏi nhớ khoảnh khắc tim đập thình thịch lúc ấy, nếu không phải sớm biết đây là Omega sẽ cùng ông chủ của mình kết hôn, cậu chắc chắn sẽ theo đuổi anh ấy. Thực ra, cậu vẫn luôn có một dự cảm, dự cảm rằng Omega này sẽ lưu lại trong lòng ông chủ tự cao, lý trí, vô tình kia một điều gì đó, chỉ là cậu không ngờ tới, Omega này thực sự làm được điều đó.
"Cảm ơn" Thẩm Đại thở dài, "Đã hai năm rồi."
Nhìn cánh cửa gỗ Hắc Đàn lần nửa mở ra trước mặt, cảm giác lo lắng, rụt rè khi gặp Cù Mạt Dư không còn nữa, anh chợt nhận ra mình cũng không quá sợ hãi Cù Mạt Dư. Trên thực tế, Omega luôn sợ hãi Alpha, đặc biệt là Alpha đỉnh cấp. Đó không phải một loại phản ứng có thể khắc phục bằng cách tự điều chỉnh được, nó giống như một người sợ chuột, mặc dù con người mạnh hơn con chuột rất nhiều. Nỗi sợ hãi này giống như một ám thị tâm lý. Bản thân Alpha đã mạnh hơn Omega rất nhiều, đồng thời còn có pheromone, một loại vũ khí có thể điều khiển được phản ứng sinh lí của con người. Nỗi sợ hãi này luôn là một áp lực nặng nề về thể xác và tinh thần khiến anh không thể chống lại được.
Nhưng bây giờ thì khác, Cù Mạt Dư đã dùng hành động của mình để loại bỏ nỗi sợ hãi trong lòng anh.
Cù Mạt Dư nằm ngửa trên ghế sofa, đôi chân dài duỗi ra không chỗ tựa, những đường cơ bắp trên đùi mơ hồ hiện rõ dưới lớp quần vest bó sát, hắn dùng một tay che trán, vẻ mặt không thoải mái.
"Cù tổng". Trình Nhược Trạch khẽ gọi.
Cù Mạt Dư quay đầu nhìn thấy Thẩm Đại, vươn tay hướng về phía anh, nhỏ giọng gọi: "A Đại".
"Cậu làm sao vậy?" Thẩm Đại bước đến.
"Sáng sớm đi họp, bị tức giận đến mức đau đầu, không còn sức lực." Sắc mặt Cù Mạt Dư tái nhợt, nắm lấy tay Thẩm Đại, liếc nhìn Trình Nhược Trạch, "Cậu ra ngoài đi."
Trình Nhược Trạch thức thời đi ra.
"Sao lại tức giận." Thẩm Đại thấy tinh thần Cù Mạt Dư thực sự uể oải, không phải giả bộ.
"Rất nhiều chuyện rối tung rối mù, chủ yếu là do Cù Thừa Trần." Cù Mạt Dư thở dài, "Sau khi tuyến thể của em bị thương, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, còn bị sụt cân nữa. Bác sĩ nói những khó chịu của em bây giờ đều là do thiếu pheromone gây ra."
"Vậy cậu về nhà nghỉ ngơi."
"Không được, buổi chiều em có rất nhiều việc phải làm." Cù Mạt Dư chớp chớp mắt nhìn Thẩm Đại, "A Đại, anh có thể giúp em."
"Tôi giúp cậu như thế nào..."
"Anh ngồi xuống trước đã." Cù Mạt Dư chỉ chỉ thảm lông dưới chân mình.
Thẩm Đại ngồi xuống.
"Gần một chút."
"..."
"Gần hơn nữa."
Thẩm Đại nhích về phía hắn.
Ngón tay Cù Mạt Dư nắm lấy bàn tay Thẩm Đại, mười ngón đan vào nhau, hắn quay đầu nhìn Thẩm Đại, ánh mắt dịu dàng giống như giọng nói của hắn: "A Đại, bác sĩ nói chỉ có anh mới có thể kích thích tuyến thể của em, giúp em hồi phục, nếu không cơ thể em sẽ càng ngày càng kém, trước kia em dường như chưa bao giờ thấy mệt."
Thẩm Đại mím môi: "Cậu muốn tôi 'kích thích' như thế nào?" Nếu nghe được yêu cầu quá đáng, anh sẽ đứng dậy rời đi. Anh không phải không muốn giúp Cù Mạt Dư, anh rất hi vọng Cù Mạt Dư có thể khôi phục sức khỏe, nhưng anh vẫn luôn có chút hoài nghi, không biết Cù Mạt Dư có hợp tác với bác sĩ lừa anh không, thực sự không có cách nào sao. Anh rất tinh ý và không dễ bị lừa...
"Chỉ cần cho em chút pheromone là được." Cù Mạt Dư chăm chú nhìn Thẩm Đại, trong mắt ngập tràn yêu thương và mong chờ, "Em thực sự rất nhớ mùi hương của anh."
Khó ai có thể giữ bình tĩnh khi người có ngoại hình xuất sắc như Cù Mạt Dư nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, trong lòng Thẩm Đại run lên, bàn tay đang nắm đột nhiên tê dại như bị điện giật. Đây không phải một yêu cầu quá đáng chút nào, hắn chỉ muốn anh tiết ra một chút pheromone mà thôi...
Thẩm Đại gật đầu: "Được."
Cù Mạt Dư lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, hắn nắm tay Thẩm Đại, kéo anh quay về phía mình, bả vai Thẩm Đại dựa lên sô pha, khoảng cách thuận tiện cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể ôm hôn cùng hắn.
Thẩm Đại thả pheromone trấn an cho Cù Mạt Dư, anh nhẹ giọng nói: "Cậu có thể nhắm mắt lại, thư giãn một chút."
"Em muốn nhìn anh." Cù Mạt Dư nở nụ cười tuyệt đẹp, "Nhìn thấy anh ở bên em, là lúc em thấy thoải mái nhất."
Thẩm Đại thấy mặt mình nóng bừng.
Cù Mạt Dư lặng lẽ vươn tay, nhanh chóng xé miếng dán ngăn pheromone của Thẩm Đại xuống.
Thẩm Đại sửng sốt.
Không đợi anh phản kháng, Cù Mạt Dư đã nghiêng người, vòng tay qua vai Thẩm Đại, vùi mặt vào hõm cổ anh, áp chóp mũi lên tuyến thể đang tỏa ra mùi hương quyến rũ của hoa quỳnh, hít một hơi thật sâu, trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ say mê.
Thẩm Đại cắn chặt răng, sớm biết hắn nhất định sẽ "được voi đòi tiên", nhưng không thể làm gì được.
"Thơm quá, cục cưng, anh thơm quá." Cù Mạt Dư nhỏ giọng nỉ non, "Loại pheromone thơm như vậy, nên được hòa lẫn với pheromone của em, như vậy thì người khác sẽ không thể ngửi được."
"Cậu có ổn không?" Thẩm Đại cảm giác mình lại bị lừa.
"Không, em không khỏe, không có anh, làm sao em có thể khỏe được." Cù Mạt Dư nói, âm thanh có chút ấm ức, tựa như cơ thể không thể chống đỡ nổi nữa, cả người trượt từ trên sô pha xuống, vừa vặn đè Thẩm Đại lên trên thảm.
Thẩm Đại không thể đẩy cơ thể nặng như vậy ra, cố ý trầm giọng: "Cù Mạt Dư, cậu đừng quá đáng."
"Nhưng em cần pheromone của anh." Mũi của Cù Mạt Dư di chuyển quanh cổ, tai, cằm của Thẩm Đại, nhìn như đang đánh hơi nhưng thực ra hắn đang lén lút hôn anh mấy lần, "Em cần anh."
"Cậu..."
Cù Mạt Dư hôn lên môi Thẩm Đại.
Đầu tiên, hắn khẽ cắn môi dưới của anh, sau đó đè vào thịt môi ấm áp, ẩm ướt rồi mài thật mạnh, cuối cùng dùng đầu lưỡi tách răng ra, đi thẳng vào triền miên quấn lấy lưỡi anh. Cù Mạt Dư thưởng thức hương vị thịt môi mềm mại bị răng cắn qua lại, càn quét khoang miệng và trao đổi hơi thở, động tác thô bạo nhất va chạm vào cơ quan mềm mại nhất, tràn ngập sự xâm phạm riêng tư. Sự kết hợp nóng bỏng, nhớp nháp và đầy cảm xúc, nụ hôn hung hãn này dường như là một hình thức làm tình. Cù Mạt Dư cũng không ngờ, hắn chỉ muốn một nụ hôn trộm, chỉ là một cái hôn mà lại kéo cả hai vào làn thủy triều miên man.
Đây là hai trái tim đã trải qua bao gian khổ nhưng vẫn rung động vì nhau, là hai cơ thể đã từng kết nối bằng một dấu ấn, càng kìm nén ham muốn dành cho nhau thì họ càng trở nên khao khát, càng nồng nhiệt.
/129
|