Edit: MinHy
Luật sư Trần đi rồi, Thẩm Đại ngồi thẫn thờ rất lâu trước mặt bàn trải đầy những tờ giấy A4.
Anh suy nghĩ thật lâu, thật lâu, từ khi Cù Mạt Dư ở phòng thí nghiệm đánh dấu tạm thời anh vào năm năm trước, cho đến bây giờ. Nghĩ về việc anh đã đứng từ xa ngưỡng mộ Alpha đỉnh cấp đó như thế nào, làm sao để kiềm chế bản thân không tới gần hắn. Và vì sao đến bây giờ tràn ngập hận thù, Cù Mạt Dư từ vị cứu tinh biến thành hung thủ, lột bỏ vầng hào quang để lộ bộ mặt thật đáng sợ.
Anh nghĩ xem mình đã nói sai cái gì, làm sai điều gì, chọn sai cái gì, để bây giờ lâm vào hoàn cảnh khốn khổ như hiện tại. Anh dường như rà soát, kiểm tra "dữ liệu" của mình rất nhiều lần, từ vô số kinh nghiệm và bài học được đúc kết từ những thử nghiệm thất bại. Từ sâu trong lòng mình, anh tin những thất bại mình vượt qua có thể dẫn đến thành công, nhưng chưa bao giờ có bất kỳ loại thất bại nào khiến anh cảm thấy trong nháy mắt mọi thứ sụp đổ.
Là do anh yêu nhầm người nên phải chịu quả báo như vậy sao?
Anh hy vọng cuộc sống của mình có thể tạm thời bị đóng băng ở đây, cho anh đủ thời gian để suy nghĩ, bởi vì anh phát hiện ra anh không có gì ngoài đầu óc tự cho rằng mình thông minh, thực ra cái gì anh cũng không có, khó trách Cù Mạt Dư có thể tùy ý chơi đùa với anh như vậy.
Người phục vụ đi tới thêm nước bắt gặp ánh mắt trống rỗng mê man của Thẩm Đại, hai người đều sửng sốt trong chốc lát, người phục vụ bị sắc mặt tái nhợt cùng đôi mắt xám của Thẩm Đại làm giật mình: "Ngài không sao chứ?" . ngôn tình hay
Thẩm Đại chợt hoàn hồn: "Không sao." Anh nhanh chóng thu dọn giấy tờ vào túi đựng tài liệu, chúng chính là minh chứng cho sự ngu xuẩn, kém cỏi, xấu hổ của anh.
Thẩm Đại bước ra khỏi quán cà phê, nhìn chiếc xe thương vụ quen thuộc bên kia đường. Khi luật sư Trần rời đi, anh ta nói với anh rằng chiếc xe đó đang đợi anh, khi anh sẵn sàng sẽ đón anh đi gặp Cù Mạt Dư.
Chiếc xe đó đã từng chở anh đến trường tiểu học mà Cù Mạt Dư đã từng học, hai người cùng nhau ăn ở quán mì nhỏ mang theo ký ức tuổi thơ của Cù Mạt Dư, rồi tay trong tay đi dạo trên phố. Đó là khoảnh khắc anh đã tới gần trái tim của Cù Mạt Dư, cũng là cảnh sinh hoạt ấm áp nhất giữa họ, cảm động hơn bất cứ loại tình cảm nào.
Đó chỉ là những gì anh từng nghĩ thôi.
Hiện thực xé nát tất cả những giấc mơ anh từng có, và để lại một mớ hỗn độn mà anh phải dọn dẹp.
Thẩm Đại lên xe, tài xế cũng là người của Cù gia, sau khi lễ phép chào hỏi một tiếng liền khởi động xe, không nói sẽ đi đâu, anh cũng không hỏi, chỉ dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho bà, nói rằng anh có việc phải làm và sẽ về muộn.
Lộ trình càng ngày càng quen thuộc, chiếc xe hướng tới Cù gia, cuối cùng khi nhìn thấy cổng hoa viên quen thuộc, Thẩm Đại nắm chặt tay.
Xe còn chưa dừng, Thẩm Đại đã nhìn thấy bác Hằng cùng dì Lan đứng ở cửa.
Tài xế còn chưa kịp mở cửa, Thẩm Đại đã mở cửa xuống xe, anh cùng hai người quen cũ nhìn nhau, mỗi ánh nhìn đều phức tạp, thâm trầm.
Bác Hằng nhỏ giọng chào hỏi: "Cậu Thẩm."
Dì Lan nhíu mày, hốc mắt hơi đỏ.
Thẩm Đại gật đầu với bọn họ, bước vào nhà.
Nghe thấy động tĩnh, Cù Mạt Dư đang đi xuống cầu thang, bước chân lẽ ra phải nhẹ nhàng khi đi dép lê, nhưng tiếng loẹt xoẹt kia rõ ràng có chút vội vàng, mãi đến khi nhìn thấy Thẩm Đại, hắn mới chậm lại, bước thong dong đi xuống.
Cù gia dường như không thay đổi nhiều so với lúc anh rời đi hơn một năm trước. Cù Mạt Dư là một người có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, ngay cả cuộc sống gia đình cũng có một bộ tiêu chuẩn, những người hầu cần phải tuân theo các quy tắc và không dễ dàng thay đổi. Vẫn là Thẩm Đại vì hôn ước mà đồng ý ở đây, anh luôn nhắc nhở bản thân phải giữ khoảng cách với Cù Mạt Dư. Khi đó, anh cho rằng mình và Cù Mạt Dư là định mệnh hết lần này đến lần khác được gắn kết với nhau, nhưng anh không ngờ rằng tai ương thường ẩn dưới bộ dạng tốt đẹp dụ dỗ người ta.
Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại như người mất hồn, cảm thấy rất khó chịu, đây có lẽ là hạ sách, nhưng bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác. Hắn đi đến trước mặt Thẩm Đại, ánh mắt vô thức né tránh: "Khâu Khâu đâu?"
Trong mắt Thẩm Đại tràn đầy sát khí, ném cặp hồ sơ trong tay về phía Cù Mạt Dư, thừa dịp mọi người còn đang sững sờ, anh vung một đấm thật mạnh vào mặt Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư bị đánh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hắn nghiêng đầu, duy trì phương hướng theo quán tính sau cú đấm, trong mắt hiện lên kinh ngạc, tức giận cùng bi thương.
Bác Hằng và những người khác đều bị dọa choáng váng, không biết làm sao mà sững sờ ngay tại chỗ.
Bọn họ chưa từng nghe nói thiếu gia gặp phải công kích vật lý gì, Alpha đỉnh cấp vốn dĩ mạnh hơn người thường rất nhiều, huống chi đây còn là ở nhà mình.
Khuôn mặt tuấn tú của Cù Mạt Dư đỏ bừng, quai hàm nhẵn nhụi, yết hầu của hắn chậm rãi trượt lên trượt xuống, như thể đang nuốt thứ gì đó khó nhai. Là một alpha, hắn bị omega của mình đánh trước mặt tất cả người hầu trong nhà, hắn hồi tưởng lại quá khứ, không thể tìm thấy cảnh tượng nào đáng xấu hổ hơn khoảnh khắc này trong đời, hắn từ từ quay mặt lại, đi tới, nhìn Thẩm Đại, ánh mắt của hắn âm trầm hung ác, lấp lánh một tia lửa giận, nhưng pheromone của hắn lại không nổi sóng lớn, cũng không đè nén được, không ngừng dâng trào, còn mang theo một loại... một loại cảm xúc dường như được gọi là "ấm ức".
Bác Hắng là người đầu tiên phản ứng, vẫy tay bảo mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ trong vài giây, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Cù Mạt Dư sờ sờ gò má nóng bừng của mình, thanh âm trầm thấp áp bức: "Lần trước bị đánh, tôi mười hai tuổi." Khi đó, hắn là alpha thành niên không khống chế được pheromone, đánh nhau với bạn học suýt chút nữa gây tai nạn, từ đó về sau chưa từng đánh nhau với ai, không phải vì bảo vệ mình mà là vì bảo vệ người khác. Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn không rời khỏi khuôn mặt Thẩm Đại, khuôn mặt kia xen lẫn hận ý cùng thống khổ và tuyệt vọng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến hắn đau lòng, "Anh cảm thấy thoải mái không? Nếu không có thể tiếp tục."
Thẩm Đại trừng đôi mắt màu đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Cù Mạt Dư, cậu chính là cầm thú!"
Cù Mạt Dư hơi sửng sốt. Thời điểm Thẩm Đại kích động nhất cũng chưa từng trách mắng hắn, hắn vốn tưởng rằng anh không dám. Nói câu "ghét hắn" và "cút đi" đã là phản kháng mạnh nhất mà một Omega có thể thể hiện với một Alpha đỉnh cấp. Hầu hết thời gian, Thẩm Đại phải kiềm chế cự tuyệt và từ chối một cách khéo léo, cẩn thận để không khiến bản thân bị chọc giận. Tuy rằng hắn không thể khiến Thẩm Đại phục tùng ý chí, nhưng hắn cũng đã quen, là người đứng đầu chuỗi thức ăn, cả đời đều quen nhìn người khác run rẩy dưới chân mình.
Thẩm Đại hoàn toàn bị chọc giận, bởi vì hắn động đến "vảy ngược"* của anh - con của anh.
* 逆鳞 (nì lín): Chỉ người dù hiền lành đến đâu cũng có vảy mọc ngược trên người, một khi chạm vào sẽ đau đến phát điên, mất tự chủ. (Baidu)
Đây chẳng phải điều hắn muốn sao, bắt người phải đụng tới điểm yếu, nhưng trực tiếp đối mặt với chỉ trích cùng uất hận của Thẩm Đại, hắn cảm thấy khó chịu đến mức không thở nổi.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Đại lúc này hung ác vặn vẹo, anh vung nắm đấm gầm nhẹ: "Cậu thật không biết xấu hổ, cậu thế mà muốn cướp đi con của tôi! Năm đó cậu không muốn nó, tôi đã vất vả sinh con. Cậu có tư cách gì dám xưng là cha nó? Cậu đã làm gì được cho nó? Tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu quyền giám hộ Khâu Khâu!"
Cù Mạt Dư buồn bã rũ mắt xuống, trái tim hắn bị giằng xé một cách tàn nhẫn. Cuộc đời hắn đối mặt với bất cứ khó khăn gì dường như đều không thể so sánh với cảm giác bất lực mà omega trước mặt này mang lại cho, hắn hít một hơi thật sâu, bước từng bước đến gần Thẩm Đại.
Ý định của hắn vốn là trấn an anh nhưng Thẩm Đại giống như con thỏ kích động xù lông, sống chết bảo vệ con mình. Anh không thể chống lại nỗi sợ "thú dữ" vốn đã khắc sâu trong gen mình nên lùi lại một bước.
Anh sợ, nhưng anh buộc bản thân phải nhìn thẳng vào mắt Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư chột dạ né tránh ánh mắt anh, hắn giống như bình tĩnh nói: "Tôi không muốn Khâu Khâu, tôi muốn anh."
Thẩm Đại trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư, môi run nhè nhẹ.
"Tôi đã nói chuyện với anh, cũng đã xin lỗi anh, cùng anh mà phân tích lợi và hại, hứa hẹn với anh mọi điều, nhưng anh đều cự tuyệt." Trên mặt Cù Mạt Dư như phủ một lớp mặt nạ, chặn mọi cảm xúc dâng trào, "Tôi chỉ có thể 'tiền trảm hậu tấu'."
Thẩm Đại bị logic của "kẻ cướp" làm cho tức giận không nói nổi.
"A Đại, những thứ tôi muốn đều phải đạt được, nếu anh linh hoạt một chút, chúng ta vốn dĩ không đi đến bước này."
Thẩm Đại gào lên: "Tôi là người! Tôi có ý chí của mình, tôi không muốn ở bên cậu, cậu dựa vào cái gì ép buộc tôi!"
"Mỗi người mỗi khác." Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại nói từng chữ, tất cả đều hóa dao sắc, đâm vào tim anh, máu chảy đầm đìa. Hắn chăm chú nhìn Thẩm Đại, giọng điệu dịu dàng đến lạ thường, "Anh có thể lựa chọn cùng Khâu Khâu trở về bên tôi, hoặc là tôi giành quyền nuôi Khâu Khâu và cho phép anh tới chăm sóc con. Kết quả đều giống nhau."
Hắn đối với Thẩm Đại đã dùng hết kiên nhẫn và thỏa hiệp, nhưng vẫn không đạt được thứ mình muốn, dường như lựa chọn duy nhất còn lại của hắn là giành lấy. Hắn tuyệt đối không thể để Thẩm Đại rời xa mình, nếu hắn đã liều mạng muốn người này đến như vậy, vậy thì đem anh trói ở bên người đi. Chinh phục luôn khiến người ta an tâm, chỉ cần hắn nắm chặt anh trong tay, trong lòng hắn sẽ không còn canh cánh, ngày đêm tơ tưởng, và cũng sẽ không còn bị một omega khống chế trái tim đến mức không thể tự giải thoát, lang thang trong đau đớn như dã thú trong thời kỳ nhạy cảm. Kiểu khao khát gần như hấp hối và tuyệt vọng cầu mà không được đó, cả đời hắn không muốn trải qua lần thứ hai.
Về phần thủ đoạn và quá trình đạt được không quan trọng, quan trọng là đạt được mục đích, đời này hắn muốn gì cũng đều tuân theo nguyên tắc như vậy.
Trái tim Thẩm Đại đau như bị ai bóp nát, hốc mắt nóng rực, một dòng chất lỏng lành lạnh chảy khắp mặt.
Cù Mạt Dư cau mày nhìn nước mắt của Thẩm Đại, hắn vươn tay muốn lau cho Thẩm Đại, nhưng omega của hắn lại tránh như tránh dịch, cánh tay lơ lửng không trung, giống như trái tim trống rỗng của hắn. Hắn buông tay xuống, âm thầm nắm chặt, tàn nhẫn nói: "Khâu Khâu đâu, bây giờ đi đón con tới, từ nay về sau không được phép sử dụng pheromone của Bạch Hướng Vãn nữa. Anh là omega của tôi, nó là con trai của tôi, chỉ cần anh nghe lời, tôi cam đoan sẽ đối tốt với anh."
Thẩm Đại nhắm mắt lại, không phải anh muốn giam cầm mình trong bóng tối, mà là bóng tối nặng nề vây quanh anh.
Luật sư Trần đi rồi, Thẩm Đại ngồi thẫn thờ rất lâu trước mặt bàn trải đầy những tờ giấy A4.
Anh suy nghĩ thật lâu, thật lâu, từ khi Cù Mạt Dư ở phòng thí nghiệm đánh dấu tạm thời anh vào năm năm trước, cho đến bây giờ. Nghĩ về việc anh đã đứng từ xa ngưỡng mộ Alpha đỉnh cấp đó như thế nào, làm sao để kiềm chế bản thân không tới gần hắn. Và vì sao đến bây giờ tràn ngập hận thù, Cù Mạt Dư từ vị cứu tinh biến thành hung thủ, lột bỏ vầng hào quang để lộ bộ mặt thật đáng sợ.
Anh nghĩ xem mình đã nói sai cái gì, làm sai điều gì, chọn sai cái gì, để bây giờ lâm vào hoàn cảnh khốn khổ như hiện tại. Anh dường như rà soát, kiểm tra "dữ liệu" của mình rất nhiều lần, từ vô số kinh nghiệm và bài học được đúc kết từ những thử nghiệm thất bại. Từ sâu trong lòng mình, anh tin những thất bại mình vượt qua có thể dẫn đến thành công, nhưng chưa bao giờ có bất kỳ loại thất bại nào khiến anh cảm thấy trong nháy mắt mọi thứ sụp đổ.
Là do anh yêu nhầm người nên phải chịu quả báo như vậy sao?
Anh hy vọng cuộc sống của mình có thể tạm thời bị đóng băng ở đây, cho anh đủ thời gian để suy nghĩ, bởi vì anh phát hiện ra anh không có gì ngoài đầu óc tự cho rằng mình thông minh, thực ra cái gì anh cũng không có, khó trách Cù Mạt Dư có thể tùy ý chơi đùa với anh như vậy.
Người phục vụ đi tới thêm nước bắt gặp ánh mắt trống rỗng mê man của Thẩm Đại, hai người đều sửng sốt trong chốc lát, người phục vụ bị sắc mặt tái nhợt cùng đôi mắt xám của Thẩm Đại làm giật mình: "Ngài không sao chứ?" . ngôn tình hay
Thẩm Đại chợt hoàn hồn: "Không sao." Anh nhanh chóng thu dọn giấy tờ vào túi đựng tài liệu, chúng chính là minh chứng cho sự ngu xuẩn, kém cỏi, xấu hổ của anh.
Thẩm Đại bước ra khỏi quán cà phê, nhìn chiếc xe thương vụ quen thuộc bên kia đường. Khi luật sư Trần rời đi, anh ta nói với anh rằng chiếc xe đó đang đợi anh, khi anh sẵn sàng sẽ đón anh đi gặp Cù Mạt Dư.
Chiếc xe đó đã từng chở anh đến trường tiểu học mà Cù Mạt Dư đã từng học, hai người cùng nhau ăn ở quán mì nhỏ mang theo ký ức tuổi thơ của Cù Mạt Dư, rồi tay trong tay đi dạo trên phố. Đó là khoảnh khắc anh đã tới gần trái tim của Cù Mạt Dư, cũng là cảnh sinh hoạt ấm áp nhất giữa họ, cảm động hơn bất cứ loại tình cảm nào.
Đó chỉ là những gì anh từng nghĩ thôi.
Hiện thực xé nát tất cả những giấc mơ anh từng có, và để lại một mớ hỗn độn mà anh phải dọn dẹp.
Thẩm Đại lên xe, tài xế cũng là người của Cù gia, sau khi lễ phép chào hỏi một tiếng liền khởi động xe, không nói sẽ đi đâu, anh cũng không hỏi, chỉ dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho bà, nói rằng anh có việc phải làm và sẽ về muộn.
Lộ trình càng ngày càng quen thuộc, chiếc xe hướng tới Cù gia, cuối cùng khi nhìn thấy cổng hoa viên quen thuộc, Thẩm Đại nắm chặt tay.
Xe còn chưa dừng, Thẩm Đại đã nhìn thấy bác Hằng cùng dì Lan đứng ở cửa.
Tài xế còn chưa kịp mở cửa, Thẩm Đại đã mở cửa xuống xe, anh cùng hai người quen cũ nhìn nhau, mỗi ánh nhìn đều phức tạp, thâm trầm.
Bác Hằng nhỏ giọng chào hỏi: "Cậu Thẩm."
Dì Lan nhíu mày, hốc mắt hơi đỏ.
Thẩm Đại gật đầu với bọn họ, bước vào nhà.
Nghe thấy động tĩnh, Cù Mạt Dư đang đi xuống cầu thang, bước chân lẽ ra phải nhẹ nhàng khi đi dép lê, nhưng tiếng loẹt xoẹt kia rõ ràng có chút vội vàng, mãi đến khi nhìn thấy Thẩm Đại, hắn mới chậm lại, bước thong dong đi xuống.
Cù gia dường như không thay đổi nhiều so với lúc anh rời đi hơn một năm trước. Cù Mạt Dư là một người có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, ngay cả cuộc sống gia đình cũng có một bộ tiêu chuẩn, những người hầu cần phải tuân theo các quy tắc và không dễ dàng thay đổi. Vẫn là Thẩm Đại vì hôn ước mà đồng ý ở đây, anh luôn nhắc nhở bản thân phải giữ khoảng cách với Cù Mạt Dư. Khi đó, anh cho rằng mình và Cù Mạt Dư là định mệnh hết lần này đến lần khác được gắn kết với nhau, nhưng anh không ngờ rằng tai ương thường ẩn dưới bộ dạng tốt đẹp dụ dỗ người ta.
Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại như người mất hồn, cảm thấy rất khó chịu, đây có lẽ là hạ sách, nhưng bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác. Hắn đi đến trước mặt Thẩm Đại, ánh mắt vô thức né tránh: "Khâu Khâu đâu?"
Trong mắt Thẩm Đại tràn đầy sát khí, ném cặp hồ sơ trong tay về phía Cù Mạt Dư, thừa dịp mọi người còn đang sững sờ, anh vung một đấm thật mạnh vào mặt Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư bị đánh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hắn nghiêng đầu, duy trì phương hướng theo quán tính sau cú đấm, trong mắt hiện lên kinh ngạc, tức giận cùng bi thương.
Bác Hằng và những người khác đều bị dọa choáng váng, không biết làm sao mà sững sờ ngay tại chỗ.
Bọn họ chưa từng nghe nói thiếu gia gặp phải công kích vật lý gì, Alpha đỉnh cấp vốn dĩ mạnh hơn người thường rất nhiều, huống chi đây còn là ở nhà mình.
Khuôn mặt tuấn tú của Cù Mạt Dư đỏ bừng, quai hàm nhẵn nhụi, yết hầu của hắn chậm rãi trượt lên trượt xuống, như thể đang nuốt thứ gì đó khó nhai. Là một alpha, hắn bị omega của mình đánh trước mặt tất cả người hầu trong nhà, hắn hồi tưởng lại quá khứ, không thể tìm thấy cảnh tượng nào đáng xấu hổ hơn khoảnh khắc này trong đời, hắn từ từ quay mặt lại, đi tới, nhìn Thẩm Đại, ánh mắt của hắn âm trầm hung ác, lấp lánh một tia lửa giận, nhưng pheromone của hắn lại không nổi sóng lớn, cũng không đè nén được, không ngừng dâng trào, còn mang theo một loại... một loại cảm xúc dường như được gọi là "ấm ức".
Bác Hắng là người đầu tiên phản ứng, vẫy tay bảo mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ trong vài giây, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Cù Mạt Dư sờ sờ gò má nóng bừng của mình, thanh âm trầm thấp áp bức: "Lần trước bị đánh, tôi mười hai tuổi." Khi đó, hắn là alpha thành niên không khống chế được pheromone, đánh nhau với bạn học suýt chút nữa gây tai nạn, từ đó về sau chưa từng đánh nhau với ai, không phải vì bảo vệ mình mà là vì bảo vệ người khác. Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn không rời khỏi khuôn mặt Thẩm Đại, khuôn mặt kia xen lẫn hận ý cùng thống khổ và tuyệt vọng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến hắn đau lòng, "Anh cảm thấy thoải mái không? Nếu không có thể tiếp tục."
Thẩm Đại trừng đôi mắt màu đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Cù Mạt Dư, cậu chính là cầm thú!"
Cù Mạt Dư hơi sửng sốt. Thời điểm Thẩm Đại kích động nhất cũng chưa từng trách mắng hắn, hắn vốn tưởng rằng anh không dám. Nói câu "ghét hắn" và "cút đi" đã là phản kháng mạnh nhất mà một Omega có thể thể hiện với một Alpha đỉnh cấp. Hầu hết thời gian, Thẩm Đại phải kiềm chế cự tuyệt và từ chối một cách khéo léo, cẩn thận để không khiến bản thân bị chọc giận. Tuy rằng hắn không thể khiến Thẩm Đại phục tùng ý chí, nhưng hắn cũng đã quen, là người đứng đầu chuỗi thức ăn, cả đời đều quen nhìn người khác run rẩy dưới chân mình.
Thẩm Đại hoàn toàn bị chọc giận, bởi vì hắn động đến "vảy ngược"* của anh - con của anh.
* 逆鳞 (nì lín): Chỉ người dù hiền lành đến đâu cũng có vảy mọc ngược trên người, một khi chạm vào sẽ đau đến phát điên, mất tự chủ. (Baidu)
Đây chẳng phải điều hắn muốn sao, bắt người phải đụng tới điểm yếu, nhưng trực tiếp đối mặt với chỉ trích cùng uất hận của Thẩm Đại, hắn cảm thấy khó chịu đến mức không thở nổi.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Đại lúc này hung ác vặn vẹo, anh vung nắm đấm gầm nhẹ: "Cậu thật không biết xấu hổ, cậu thế mà muốn cướp đi con của tôi! Năm đó cậu không muốn nó, tôi đã vất vả sinh con. Cậu có tư cách gì dám xưng là cha nó? Cậu đã làm gì được cho nó? Tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu quyền giám hộ Khâu Khâu!"
Cù Mạt Dư buồn bã rũ mắt xuống, trái tim hắn bị giằng xé một cách tàn nhẫn. Cuộc đời hắn đối mặt với bất cứ khó khăn gì dường như đều không thể so sánh với cảm giác bất lực mà omega trước mặt này mang lại cho, hắn hít một hơi thật sâu, bước từng bước đến gần Thẩm Đại.
Ý định của hắn vốn là trấn an anh nhưng Thẩm Đại giống như con thỏ kích động xù lông, sống chết bảo vệ con mình. Anh không thể chống lại nỗi sợ "thú dữ" vốn đã khắc sâu trong gen mình nên lùi lại một bước.
Anh sợ, nhưng anh buộc bản thân phải nhìn thẳng vào mắt Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư chột dạ né tránh ánh mắt anh, hắn giống như bình tĩnh nói: "Tôi không muốn Khâu Khâu, tôi muốn anh."
Thẩm Đại trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư, môi run nhè nhẹ.
"Tôi đã nói chuyện với anh, cũng đã xin lỗi anh, cùng anh mà phân tích lợi và hại, hứa hẹn với anh mọi điều, nhưng anh đều cự tuyệt." Trên mặt Cù Mạt Dư như phủ một lớp mặt nạ, chặn mọi cảm xúc dâng trào, "Tôi chỉ có thể 'tiền trảm hậu tấu'."
Thẩm Đại bị logic của "kẻ cướp" làm cho tức giận không nói nổi.
"A Đại, những thứ tôi muốn đều phải đạt được, nếu anh linh hoạt một chút, chúng ta vốn dĩ không đi đến bước này."
Thẩm Đại gào lên: "Tôi là người! Tôi có ý chí của mình, tôi không muốn ở bên cậu, cậu dựa vào cái gì ép buộc tôi!"
"Mỗi người mỗi khác." Cù Mạt Dư nhìn Thẩm Đại nói từng chữ, tất cả đều hóa dao sắc, đâm vào tim anh, máu chảy đầm đìa. Hắn chăm chú nhìn Thẩm Đại, giọng điệu dịu dàng đến lạ thường, "Anh có thể lựa chọn cùng Khâu Khâu trở về bên tôi, hoặc là tôi giành quyền nuôi Khâu Khâu và cho phép anh tới chăm sóc con. Kết quả đều giống nhau."
Hắn đối với Thẩm Đại đã dùng hết kiên nhẫn và thỏa hiệp, nhưng vẫn không đạt được thứ mình muốn, dường như lựa chọn duy nhất còn lại của hắn là giành lấy. Hắn tuyệt đối không thể để Thẩm Đại rời xa mình, nếu hắn đã liều mạng muốn người này đến như vậy, vậy thì đem anh trói ở bên người đi. Chinh phục luôn khiến người ta an tâm, chỉ cần hắn nắm chặt anh trong tay, trong lòng hắn sẽ không còn canh cánh, ngày đêm tơ tưởng, và cũng sẽ không còn bị một omega khống chế trái tim đến mức không thể tự giải thoát, lang thang trong đau đớn như dã thú trong thời kỳ nhạy cảm. Kiểu khao khát gần như hấp hối và tuyệt vọng cầu mà không được đó, cả đời hắn không muốn trải qua lần thứ hai.
Về phần thủ đoạn và quá trình đạt được không quan trọng, quan trọng là đạt được mục đích, đời này hắn muốn gì cũng đều tuân theo nguyên tắc như vậy.
Trái tim Thẩm Đại đau như bị ai bóp nát, hốc mắt nóng rực, một dòng chất lỏng lành lạnh chảy khắp mặt.
Cù Mạt Dư cau mày nhìn nước mắt của Thẩm Đại, hắn vươn tay muốn lau cho Thẩm Đại, nhưng omega của hắn lại tránh như tránh dịch, cánh tay lơ lửng không trung, giống như trái tim trống rỗng của hắn. Hắn buông tay xuống, âm thầm nắm chặt, tàn nhẫn nói: "Khâu Khâu đâu, bây giờ đi đón con tới, từ nay về sau không được phép sử dụng pheromone của Bạch Hướng Vãn nữa. Anh là omega của tôi, nó là con trai của tôi, chỉ cần anh nghe lời, tôi cam đoan sẽ đối tốt với anh."
Thẩm Đại nhắm mắt lại, không phải anh muốn giam cầm mình trong bóng tối, mà là bóng tối nặng nề vây quanh anh.
/129
|