Edit: MinHy
Cù Mạt Dư để lão Ngô và dì Lan đi đón con cùng Thẩm Đại.
Trên đường đi, lão Ngô và dì Lan đều cố gắng nói chuyện với Thẩm Đại, nhưng Thẩm Đại dường như đã mất hồn, đầu tựa vào cửa sổ xe, thật lâu, thật lâu cũng không có phản ứng.
Thẳng đến khi xe dừng ở dưới tầng, Thẩm Đại nhìn căn nhà quen thuộc, nghĩ đến người bà và đứa con mình muốn bảo vệ đều ở nơi này mới chợt tỉnh táo lại, nắm lấy tay dì Lan, khẩn cầu nói: "Dì Lan, dì có thể giúp tôi liên lạc với phu nhân được không, xin hãy giúp tôi."
Dì Lan thương cảm nhìn Thẩm Đại, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân bây giờ không thể giúp được gì rồi, tâm trạng của thiếu gia đang không ổn, hôm trước còn ở công ty cãi nhau to với chủ tịch, cũng không thèm nghe ai."
Thẩm Đại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn dì Lan.
"A Đại, không phải tôi không muốn giúp cậu, tính tình thiếu gia rất đáng sợ, hiện tại không phải lúc, tôi ở lại mới có thể giúp cậu."
"...Ở lại?"
"Thiếu gia mới kêu tôi từ quê trở về." Dì Lan thở dài, "Năm trước tôi âm thầm gọi phu nhân tới, thiếu gia rất tức giận với tôi, tuy rằng không đuổi tôi đi, nhưng tôi rất xấu hổ, nên xin nghỉ hưu sớm. Thực ra tôi rất nhớ thiếu gia, dù sao tôi cũng nuôi cậu ấy từ nhỏ, hôm trước thiếu gia kêu tôi trở về chăm sóc con hai người, tôi lập tức trở về."
Thẩm Đại không cách nào cầu xin bà nữa, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, liên lụy dì rồi."
"Cậu đừng nói vậy, tôi không hối hận chút nào." Dì Lan nắm tay Thẩm Đại vỗ vỗ, "Tôi làm điều này không phải chỉ vì cậu. Tôi làm vậy trước là vì thiếu gia, sau là vì phu nhân. Tôi không muốn thiếu gia sau này phải hối hận, phu nhân cũng cần có một cơ hội, ừm... Nói thế nào đây? Với phu nhân mà nói, cứu đứa nhỏ này cũng chính là bà ấy đang chuộc lỗi."
Thẩm Đại run run nói: "Nhưng tôi không muốn đối mặt với cậu ấy, cũng không muốn để Khâu Khâu lại gần cậu ta."
Dì Lan thở dài một tiếng, hạ giọng, lẩm bẩm nói: "Sao lại rối tung rối mù thành như vậy rồi."
Ánh mắt Lão Ngô phức tạp nhìn qua gương chiếu hậu.
Thẩm Đại cam chịu xuống xe, đứng đó mấy phút điều chỉnh lại biểu cảm, lên tầng đón Khâu Khâu.
Bà ngoại và bảo mẫu bế Khâu Khâu cả ngày, bởi vì không thấy anh nên Khâu Khâu đã khóc hai lần. Anh vừa vào đến cửa đã nghe được tiếng hét phấn khích, chói tai của Khâu Khâu, cái mũi nhỏ thật nhạy cảm quá.
Bảo mẫu để Thẩm Đại bế Khâu Khâu, Khâu Khâu nắm lấy vạt áo của Thẩm Đại, uốn éo qua lại, dùng nước miếng quệt vào tay áo, như thể đang bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Thẩm Đại giả vờ như không có chuyện gì, bịa ra lý do giải thích tại sao sáng sớm ra ngoài chiều không về, tại sao hôm qua đóng gói hành lý cả ngày mà không gửi đi.
Bà ngoại bị Khâu Khâu quấy cả ngày nên mệt mỏi, cũng không hỏi gì nhiều. Thẩm Đại theo bà đi vào phòng ngủ, nhìn bà nằm xuống giường, hai người nói chuyện nhà một lúc, sau đó anh thu dọn đồ dùng của Khâu Khâu rồi rời đi.
Lần đầu nhìn thấy Khâu Khâu, dì Lan đã yêu thích đứa nhỏ.
Thẩm Đại luôn cảm thấy Khâu Khâu dường như có thể phân biệt được sở thích của bản thân, sau đó dựa theo sở thích của mình mà quyết định xem mình có thích người đó hay không, điều này mỗi lần gặp người lạ đều xảy ra, chẳng lẽ alpha bẩm sinh đã nhạy cảm như vậy. Nếu đúng như vậy, Khâu Khâu sẽ luôn chống cự Cù Mạt Dư, làm sao anh có thể để Khâu Khâu sống trong một môi trường mà em bé không thích.
Thẩm Đại cúi đầu nhìn Khâu Khâu, đôi mắt trong veo và ngây thơ của đứa nhỏ chứa đựng đầy sự tò mò về thế giới này. Có lẽ cả đời Khâu Khâu sẽ không biết mình đã phải trải qua những gì từ khi còn là bào thai đến khi được sinh ra, cũng suýt nữa mất đi cơ hội được đến với cuộc sống này, hiện giờ còn bị coi như thứ để khống chế anh. Anh âm thầm cắn môi dưới, bất cứ ai cũng đừng nghĩ tới việc cướp đi con của anh, bất cứ ai.
Lúc trở lại Cù gia, trời đã tối, cả biệt thự sáng rực ánh đèn, như thể đang đón chờ một vị khách quan trọng nào đó.
Thẩm Đại không xuống xe, từ chỗ này chỉ có thể nhìn thấy bác Hằng cùng những người khác đang chờ ở cửa, anh biết Cù Mạt Dư chắc hẳn đang ở trong phòng khách. Dù biết khi bước chân vào ngôi nhà này sẽ không thể tránh được người đó, nhưng tất cả ý chí của anh đều chống cự, anh thì thầm với dì Lan: "Dì Lan, nhiều người như vậy, Khâu Khâu sẽ sợ hãi."
"Ừm, vậy thì xuống gara dưới hầm rồi đi thang máy lên, phòng đã được thu dọn sạch sẽ."
Lão Ngô quay đầu lại, lái xe từ gara bên cạnh hoa viên xuống hầm.
Thẩm Đại bế Khâu Khâu lên tầng, cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy căn phòng khách quen thuộc cuối hành lang. Lúc trước anh "ký túc*" ở Cù gia, anh sống ở căn phòng dành cho khách này, dường như anh đã đi hết một vòng rồi lại trở về điểm xuất phát, nhưng mọi thứ đã thay đổi.
(*ký túc — ở trọ, ở đậu một thời gian ngắn.)
Bước vào phòng, bên cạnh chiếc giường anh từng ngủ có một chiếc giường nhỏ, trong phòng còn có rất nhiều đồ dùng cho trẻ con, có mấy nhãn hiệu sữa bột và bỉm trẻ em, còn có một số thứ không giống đồ Khâu Khâu có thể dùng. Rõ ràng là mua lộn xộn trong thời gian gấp, thà mua thừa còn hơn thiếu.
Dì Lan giải thích: "Chúng tôi không biết thường ngày Khâu Khâu dùng gì, ăn gì, nên là mỗi thứ mua một ít, à, những thứ cậu thường dùng cũng mua đầy đủ. Thiếu gia còn thuê hai bảo mẫu với một chuyên gia dinh dưỡng, ngày mai sẽ đến, mấy ngày tới sẽ điều chỉnh sao cho phù hợp với em bé. Cậu với Khâu Khâu có yêu cầu gì, hoặc muốn làm cái gì, cứ nói với dì Lan nhé."
Thẩm Đại đứng ở cửa nhìn tất cả, biểu cảm tê dại, giống như mọi chuyện không liên quan đến mình, nhưng tứ chi bị trói chặt. Anh bị nhốt lại, con anh cũng bị bao vây.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, sống lưng Thẩm Đại lạnh toát, thậm chí không muốn quay đầu lại.
Cù Mạt Dư đi đến, nhìn Thẩm Đại cúi đầu quay lưng về phía mình, cổ áo lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, trên cổ dán một miếng ngăn pheromone màu da, ẩn dưới đuôi tóc, hắn nhìn chằm chằm cổ Thẩm Đại, mở miệng nói: "Anh còn cần gì nữa thì cứ nói, bác Hằng sẽ chuẩn bị tốt nhất trong thời gian ngắn."
Bác Hằng ở bên cạnh gật đầu, nhìn chằm chằm Khâu Khâu.
Cù Mạt Dư hít sâu một hơi, có chút thấp thỏm đi đến trước mặt Thẩm Đại, thử đối diện với Khâu Khâu.
Khâu Khâu đảo hai mắt to tròn đen láy nhìn xung quanh, tò mò về môi trường mới, khi bắt gặp ánh mắt của Cù Mạt Dư, nhóc con sững sờ, nước miếng ứa ra từ khóe miệng, trong phòng hoàn toàn im lặng trong mười mấy giây, Khâu Khâu ậm ừ, như thể đang do dự có nên khóc hay không.
Thẩm Đại ôm Khâu Khâu đi tới bên cửa sổ, vị trí cách Cù Mạt Dư xa nhất, anh thấp giọng nói: "Mọi người ra ngoài trước đi."
Cù Mạt Dư muốn lại gần nhưng không dám, hắn liếc nhìn Thẩm Đại rồi lại nhìn túi bảo mẫu, hắn không nhịn được nói: "Anh có mang pheromone của Bạch..." Trước mặt người khác hắn thực sự không có mặt mũi nào nhắc đến tên của Alpha khác, nín nhịn hỏi: "Anh có mang pheromone thay thế đến không?"
Thẩm Đại không thèm nhìn hắn: "Đi ra ngoài."
Cù Mạt Dư nói với bác Hằng: "Mọi người ra ngoài trước đi."
Bác Hằng cùng dì Lan lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người, Cù Mạt Dư nhẹ nhàng nói: "A Đại, lần trước Khâu Khâu bị ốm, con đã tiếp nhận pheromone của tôi rồi, cho chúng tôi một ít thời gian, con nhất định sẽ nhận ra tôi là ba Alpha của nó." Vừa nói hắn vừa định bước tới.
"Đừng qua đây." Thẩm Đại ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư, trong mắt vừa hận thù vừa sợ hãi.
Cù Mạt Dư nhìn Omega và con của mình đang co ro trong góc tường, ánh mắt của Thẩm Đại như một nhát dao đâm vào tim hắn, bọn họ là một gia đình, nên sống hạnh phúc dưới cùng một mái nhà, nhưng vợ con hắn lại kháng cự hắn. Hắn bây giờ ngay cả tư cách tiếp cận cũng không có?! Hắn hít sâu một hơi để giảm bớt cơn đau trong lồng ngực, trầm giọng nói: "Khâu Khâu nên thích ứng với tôi, con không cần pheromone thay thế."
"Từ trước đến nay nó đều không cần cậu." Thẩm Đại nhẹ nhàng nâng khuỷu tay, để Khâu Khâu quay về phía mình, không cho con nhìn Cù Mạt Dư, "Đi ra ngoài."
Cù Mạt Dư thấy tinh thần của Thẩm Đại đã căng đến cực hạn. không dám nói thêm gì, hắn yên lặng nhìn hai người trong chốc lát, để lại một câu "Nghỉ ngơi sớm một chút", sau đó rời đi.
Cả người Thẩm Đại như cạn kiệt sức lực, ngã trên sô pha, anh ngồi thật lâu, vùi mặt vào lồng ngực bé nhỏ của Khâu Khâu, lặng lẽ khóc.
- --
(Huhu, thương A Đại quá, edit chương này khóc hết nước mắt T.T)
Cù Mạt Dư để lão Ngô và dì Lan đi đón con cùng Thẩm Đại.
Trên đường đi, lão Ngô và dì Lan đều cố gắng nói chuyện với Thẩm Đại, nhưng Thẩm Đại dường như đã mất hồn, đầu tựa vào cửa sổ xe, thật lâu, thật lâu cũng không có phản ứng.
Thẳng đến khi xe dừng ở dưới tầng, Thẩm Đại nhìn căn nhà quen thuộc, nghĩ đến người bà và đứa con mình muốn bảo vệ đều ở nơi này mới chợt tỉnh táo lại, nắm lấy tay dì Lan, khẩn cầu nói: "Dì Lan, dì có thể giúp tôi liên lạc với phu nhân được không, xin hãy giúp tôi."
Dì Lan thương cảm nhìn Thẩm Đại, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân bây giờ không thể giúp được gì rồi, tâm trạng của thiếu gia đang không ổn, hôm trước còn ở công ty cãi nhau to với chủ tịch, cũng không thèm nghe ai."
Thẩm Đại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn dì Lan.
"A Đại, không phải tôi không muốn giúp cậu, tính tình thiếu gia rất đáng sợ, hiện tại không phải lúc, tôi ở lại mới có thể giúp cậu."
"...Ở lại?"
"Thiếu gia mới kêu tôi từ quê trở về." Dì Lan thở dài, "Năm trước tôi âm thầm gọi phu nhân tới, thiếu gia rất tức giận với tôi, tuy rằng không đuổi tôi đi, nhưng tôi rất xấu hổ, nên xin nghỉ hưu sớm. Thực ra tôi rất nhớ thiếu gia, dù sao tôi cũng nuôi cậu ấy từ nhỏ, hôm trước thiếu gia kêu tôi trở về chăm sóc con hai người, tôi lập tức trở về."
Thẩm Đại không cách nào cầu xin bà nữa, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, liên lụy dì rồi."
"Cậu đừng nói vậy, tôi không hối hận chút nào." Dì Lan nắm tay Thẩm Đại vỗ vỗ, "Tôi làm điều này không phải chỉ vì cậu. Tôi làm vậy trước là vì thiếu gia, sau là vì phu nhân. Tôi không muốn thiếu gia sau này phải hối hận, phu nhân cũng cần có một cơ hội, ừm... Nói thế nào đây? Với phu nhân mà nói, cứu đứa nhỏ này cũng chính là bà ấy đang chuộc lỗi."
Thẩm Đại run run nói: "Nhưng tôi không muốn đối mặt với cậu ấy, cũng không muốn để Khâu Khâu lại gần cậu ta."
Dì Lan thở dài một tiếng, hạ giọng, lẩm bẩm nói: "Sao lại rối tung rối mù thành như vậy rồi."
Ánh mắt Lão Ngô phức tạp nhìn qua gương chiếu hậu.
Thẩm Đại cam chịu xuống xe, đứng đó mấy phút điều chỉnh lại biểu cảm, lên tầng đón Khâu Khâu.
Bà ngoại và bảo mẫu bế Khâu Khâu cả ngày, bởi vì không thấy anh nên Khâu Khâu đã khóc hai lần. Anh vừa vào đến cửa đã nghe được tiếng hét phấn khích, chói tai của Khâu Khâu, cái mũi nhỏ thật nhạy cảm quá.
Bảo mẫu để Thẩm Đại bế Khâu Khâu, Khâu Khâu nắm lấy vạt áo của Thẩm Đại, uốn éo qua lại, dùng nước miếng quệt vào tay áo, như thể đang bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Thẩm Đại giả vờ như không có chuyện gì, bịa ra lý do giải thích tại sao sáng sớm ra ngoài chiều không về, tại sao hôm qua đóng gói hành lý cả ngày mà không gửi đi.
Bà ngoại bị Khâu Khâu quấy cả ngày nên mệt mỏi, cũng không hỏi gì nhiều. Thẩm Đại theo bà đi vào phòng ngủ, nhìn bà nằm xuống giường, hai người nói chuyện nhà một lúc, sau đó anh thu dọn đồ dùng của Khâu Khâu rồi rời đi.
Lần đầu nhìn thấy Khâu Khâu, dì Lan đã yêu thích đứa nhỏ.
Thẩm Đại luôn cảm thấy Khâu Khâu dường như có thể phân biệt được sở thích của bản thân, sau đó dựa theo sở thích của mình mà quyết định xem mình có thích người đó hay không, điều này mỗi lần gặp người lạ đều xảy ra, chẳng lẽ alpha bẩm sinh đã nhạy cảm như vậy. Nếu đúng như vậy, Khâu Khâu sẽ luôn chống cự Cù Mạt Dư, làm sao anh có thể để Khâu Khâu sống trong một môi trường mà em bé không thích.
Thẩm Đại cúi đầu nhìn Khâu Khâu, đôi mắt trong veo và ngây thơ của đứa nhỏ chứa đựng đầy sự tò mò về thế giới này. Có lẽ cả đời Khâu Khâu sẽ không biết mình đã phải trải qua những gì từ khi còn là bào thai đến khi được sinh ra, cũng suýt nữa mất đi cơ hội được đến với cuộc sống này, hiện giờ còn bị coi như thứ để khống chế anh. Anh âm thầm cắn môi dưới, bất cứ ai cũng đừng nghĩ tới việc cướp đi con của anh, bất cứ ai.
Lúc trở lại Cù gia, trời đã tối, cả biệt thự sáng rực ánh đèn, như thể đang đón chờ một vị khách quan trọng nào đó.
Thẩm Đại không xuống xe, từ chỗ này chỉ có thể nhìn thấy bác Hằng cùng những người khác đang chờ ở cửa, anh biết Cù Mạt Dư chắc hẳn đang ở trong phòng khách. Dù biết khi bước chân vào ngôi nhà này sẽ không thể tránh được người đó, nhưng tất cả ý chí của anh đều chống cự, anh thì thầm với dì Lan: "Dì Lan, nhiều người như vậy, Khâu Khâu sẽ sợ hãi."
"Ừm, vậy thì xuống gara dưới hầm rồi đi thang máy lên, phòng đã được thu dọn sạch sẽ."
Lão Ngô quay đầu lại, lái xe từ gara bên cạnh hoa viên xuống hầm.
Thẩm Đại bế Khâu Khâu lên tầng, cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy căn phòng khách quen thuộc cuối hành lang. Lúc trước anh "ký túc*" ở Cù gia, anh sống ở căn phòng dành cho khách này, dường như anh đã đi hết một vòng rồi lại trở về điểm xuất phát, nhưng mọi thứ đã thay đổi.
(*ký túc — ở trọ, ở đậu một thời gian ngắn.)
Bước vào phòng, bên cạnh chiếc giường anh từng ngủ có một chiếc giường nhỏ, trong phòng còn có rất nhiều đồ dùng cho trẻ con, có mấy nhãn hiệu sữa bột và bỉm trẻ em, còn có một số thứ không giống đồ Khâu Khâu có thể dùng. Rõ ràng là mua lộn xộn trong thời gian gấp, thà mua thừa còn hơn thiếu.
Dì Lan giải thích: "Chúng tôi không biết thường ngày Khâu Khâu dùng gì, ăn gì, nên là mỗi thứ mua một ít, à, những thứ cậu thường dùng cũng mua đầy đủ. Thiếu gia còn thuê hai bảo mẫu với một chuyên gia dinh dưỡng, ngày mai sẽ đến, mấy ngày tới sẽ điều chỉnh sao cho phù hợp với em bé. Cậu với Khâu Khâu có yêu cầu gì, hoặc muốn làm cái gì, cứ nói với dì Lan nhé."
Thẩm Đại đứng ở cửa nhìn tất cả, biểu cảm tê dại, giống như mọi chuyện không liên quan đến mình, nhưng tứ chi bị trói chặt. Anh bị nhốt lại, con anh cũng bị bao vây.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, sống lưng Thẩm Đại lạnh toát, thậm chí không muốn quay đầu lại.
Cù Mạt Dư đi đến, nhìn Thẩm Đại cúi đầu quay lưng về phía mình, cổ áo lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, trên cổ dán một miếng ngăn pheromone màu da, ẩn dưới đuôi tóc, hắn nhìn chằm chằm cổ Thẩm Đại, mở miệng nói: "Anh còn cần gì nữa thì cứ nói, bác Hằng sẽ chuẩn bị tốt nhất trong thời gian ngắn."
Bác Hằng ở bên cạnh gật đầu, nhìn chằm chằm Khâu Khâu.
Cù Mạt Dư hít sâu một hơi, có chút thấp thỏm đi đến trước mặt Thẩm Đại, thử đối diện với Khâu Khâu.
Khâu Khâu đảo hai mắt to tròn đen láy nhìn xung quanh, tò mò về môi trường mới, khi bắt gặp ánh mắt của Cù Mạt Dư, nhóc con sững sờ, nước miếng ứa ra từ khóe miệng, trong phòng hoàn toàn im lặng trong mười mấy giây, Khâu Khâu ậm ừ, như thể đang do dự có nên khóc hay không.
Thẩm Đại ôm Khâu Khâu đi tới bên cửa sổ, vị trí cách Cù Mạt Dư xa nhất, anh thấp giọng nói: "Mọi người ra ngoài trước đi."
Cù Mạt Dư muốn lại gần nhưng không dám, hắn liếc nhìn Thẩm Đại rồi lại nhìn túi bảo mẫu, hắn không nhịn được nói: "Anh có mang pheromone của Bạch..." Trước mặt người khác hắn thực sự không có mặt mũi nào nhắc đến tên của Alpha khác, nín nhịn hỏi: "Anh có mang pheromone thay thế đến không?"
Thẩm Đại không thèm nhìn hắn: "Đi ra ngoài."
Cù Mạt Dư nói với bác Hằng: "Mọi người ra ngoài trước đi."
Bác Hằng cùng dì Lan lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người, Cù Mạt Dư nhẹ nhàng nói: "A Đại, lần trước Khâu Khâu bị ốm, con đã tiếp nhận pheromone của tôi rồi, cho chúng tôi một ít thời gian, con nhất định sẽ nhận ra tôi là ba Alpha của nó." Vừa nói hắn vừa định bước tới.
"Đừng qua đây." Thẩm Đại ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư, trong mắt vừa hận thù vừa sợ hãi.
Cù Mạt Dư nhìn Omega và con của mình đang co ro trong góc tường, ánh mắt của Thẩm Đại như một nhát dao đâm vào tim hắn, bọn họ là một gia đình, nên sống hạnh phúc dưới cùng một mái nhà, nhưng vợ con hắn lại kháng cự hắn. Hắn bây giờ ngay cả tư cách tiếp cận cũng không có?! Hắn hít sâu một hơi để giảm bớt cơn đau trong lồng ngực, trầm giọng nói: "Khâu Khâu nên thích ứng với tôi, con không cần pheromone thay thế."
"Từ trước đến nay nó đều không cần cậu." Thẩm Đại nhẹ nhàng nâng khuỷu tay, để Khâu Khâu quay về phía mình, không cho con nhìn Cù Mạt Dư, "Đi ra ngoài."
Cù Mạt Dư thấy tinh thần của Thẩm Đại đã căng đến cực hạn. không dám nói thêm gì, hắn yên lặng nhìn hai người trong chốc lát, để lại một câu "Nghỉ ngơi sớm một chút", sau đó rời đi.
Cả người Thẩm Đại như cạn kiệt sức lực, ngã trên sô pha, anh ngồi thật lâu, vùi mặt vào lồng ngực bé nhỏ của Khâu Khâu, lặng lẽ khóc.
- --
(Huhu, thương A Đại quá, edit chương này khóc hết nước mắt T.T)
/129
|