Nghiên Giai Tuệ ở trong phòng mở máy tính lên, nhấp vào không tin nhắn trong trang cá nhân liền hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Chỉ toàn là hình ảnh của Nguyệt Hạ Lan.
Dạo gần đây cô mới bắt đầu cho người theo dõi cô ta thôi, cho nên cô vẫn chưa biết được việc Nguyệt Hạ Lan đi vào khách sạn với thầy dạy toán.
Nghiên Giai Tuệ có một nghi ngờ... Nguyệt Hạ Lan cũng đã quay về quá khứ giống như cô và Vỹ Khang.
Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của riêng cô mà thôi, cho nên cô đã âm thầm thuê người theo dõi Nguyệt Hạ Lan mà không cho Vỹ Khang biết.
Nếu thật sự cô ta cũng quay trở về quá khứ thì cô sẽ chính tay mình dạy dỗ cô ta.
Nhưng đáng tiếc là dạo gần đây thì chẳng có việc gì khác lạ xảy ra cá.
Là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi ư?
Mọi chuyện những ngày sau đó diễn ra một cách suôn sẽ không ngờ đến khi mà Nguyệt Hạ Lan đến lớp rất ngoan ngoãn, cô ta cũng chẳng làm phiền đến ai cả. Dù có bị chửi bới thì cũng giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt.
Du Nhưỡng Nhưỡng bị thương ở tay nên lười biếng cũng chẳng muốn đến trường, cả ngày đều ở quán trà sữa của mình.
Buổi tối Vương Minh Viễn sẽ đến rước cô rồi về nhà cô ngủ ké. Và anh chẳng có ý định đi về nhà của mình thì phải, Du Nhưỡng Nhưỡng đang nghĩ có nên lấy tiền thuê nhà hay không?
Trong thời gian này Lưu Dương làm việc rất tốt.
Đầu tiên là lừa Ngữ Lâm mượn tiền khi mà anh ta vừa thua và muốn được gỡ lại. Khi nghe nói có người cho mượn tiền thì anh ta chẳng hề nghi ngờ hay ngần ngại gì mà trực tiếp kí vào giấy nợ rồi cầm tiền chạy ngược vào sòng bài.
Lưu Dương đến nơi mà chồng Ngữ Hương thường xuyên lui tới nhưng dạo gần đây không nhìn thấy anh ta.
Phải mất mấy ngày theo dõi thì Lưu Dương cũng nhìn thấy nhưng không phải là trong quán bar mà là ở con hẻm bên cạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ đang hành sự cùng cô gái điểm và tiếng rên rĩ không ngừng của hai người họ như thể đang ở chốn không người khiến cho Lưu Dương kinh tởm không thôi.
" Lần trước chưa hỏi. Tìm thấy anh ta thì xử lí thế nào? "_ Lưu Dương mở điện thoại lên gọi cho Vỹ Khang, anh cũng rất nhanh chóng bắt máy.
" Vậy thì anh nghĩ với loại người đó thì làm gì cho thích hợp Vỹ Khang ở trong phòng đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi trên giường đọc truyện kia." Nhìn qua thì có vẻ anh ta đã có vợ. Nhóc muốn anh cho nhóc xem những gì anh đang phải thấy không?"
Không đợi Thiệu Vỹ Khang trả lời Lưu Dương đã ngay lập tức gửi hình qua. Cũng chân thật quá rồi đấy, còn có thể nhìn thấy chỗ giao nhau của hai người bọn họ cơ. Mắc ói chết được! ( 1 )
Cỡ này mà không mắc bệnh thì có lỗi với cuộc sống lắm đấy.
" Anh ta có vợ rồi, nhưng nhờ anh ta mà cô vợ đó đã mắc bệnh. Anh muốn xử lí thế nào cũng được, làm gọn một chút là được. "– Vỹ Khang nói xong thì cúp máy, thao tác xóa đi hình ảnh đó ngay lập túc.
" Vừa mới nói chuyện với ai vậy? "_ Giai Tuệ bước xuống giường đi đến gần anh.
" Người quen thôi. " Vỹ Khang đặt điện thoại xuống bàn.
"Ủa? Đây chẳng phải là bài toán khó đó sao? Sao cậu giải được rồi? Thật bất công đấy, cũng đều là quay về sao tớ lại quên kiến thức còn cậu thì không kia chứ? "_ Nghiên Giai Tuệ chỉ tay vào bài toán trên bàn của anh.
Đáng ghét! Cô đã chạy sang chơi với anh mà anh còn tâm trạng làm toán ư?
" Cậu quên trước khi quay về thì tớ là giảng viên đại học à? "_ Vỹ Khang cười trừ." Ừ nhỉ? Sao lúc đó cậu lại chọn làm giảng viên vậy? Tớ nhớ cậu muốn làm về kinh doanh hơn kia mà? "_ Lúc biết anh chọn sang Mỹ làm giảng viên cô đã rất ngạc nhiên.
" Vậy còn cậu? Tại sao lại từ bỏ ước mơ trở thành nhà thiết kế để đi cưới chồng? "
Gì đây? Cái giọng điệu uất ức này là sao? Cô có nói gì đâu mà như cô đang ức hiếp anh vậy nhỉ?
" Vì lúc đó tớ nghĩ tớ không biết làm gì hết, nếu đã cưới chồng thì phải làm tốt nghĩa vụ của một người vợ cho nên tớ mới tạm gác lại công việc của mình. Tất nhiên tớ sẽ không bỏ nó vì đó là ước mơ của tớ. "
Từ bé Nghiên Giai Tuệ vẫn luôn nói cho anh về ước mơ của mình, cô kể muốn được nhìn thấy những bộ váy mà mình thiết kế sẽ được trình diễn trên các sân khấu nổi tiếng của thế giới.
" Vậy sao? "_ Thiệu Vỹ Khang nhàn nhã đáp lại hai từ.
Mắt cụp xuống nhìn vào bài tập toán như thể chẳng quan tâm gì câu chuyện của cô cả.
" Sao vậy? Giận à?"
Nghiên Giai Tuệ nghiên đầu nhìn anh, nhưng anh lại không nhìn cô.Nghiên Giai Tuệ bật cười trước dáng vẻ trẻ con này của anh.
Cô kéo tay anh vài cái nhưng anh không trả lời.
Vậy thì chỉ đành dỗ ngọt thôi.
Nghiên Giai Tuệ kéo tay anh qua rồi ngồi lên đùi anh, cọ quậy một chút tìm tư thế thoải mái nhất.
" Đùi cậu em thật đó. " Giai Tuệ
" Còn cọ nữa thì đừng trách tớ. "_ Vỹ Khang giữ eo cô lại để cô không quậy phá nữa.
" Vậy thì thích chết đi được. " Giai Tuệ không ngại ngùng gì mà thẳng thắng nói.
Là một người đã ở giai đoạn trưởng thành, bây giờ lại bắt ăn chay ai mà chịu được kia chứ?
Thiệu Vỹ Khang không biết nói gì hơn nữa.
Nghiên Giai Tuệ áp hai tay lên mặt anh." Sao cậu cứ giận dỗi hoài thế, cứ như cô vợ nhỏ vậy. "
" Bởi vì cậu từng yêu Tạ Bất Dật. "_ Vỹ Khang nắm tay cô lại.
" À, là ghen đấy à? "_ Giai Tuệ mỉm cười.
Thật thích dáng vẻ này quá đi.
Thiệu Vỹ Khang không trả lời nhưng ánh mắt anh anh từ từ dời từ mắt xuống môi.
Nghiên Giai Tuệ biết anh muốn làm gì, cô cũng như thế nên chẳng hề ngần ngại mà áp môi lên môi của anh.
Môi lưỡi quấn lấy nhau một cách mạnh mẽ. Sau vài lần hôn nhau thì Thiệu Vỹ Khang đã thành thạo hơn rất nhiều.
Lần này Thiệu Vỹ Khang không còn chỉ sở ở eo nữa.
Bàn tay anh vuốt ngược lên trên chạm vào áo lót của cô.
Vì là mặc thoải mái nên Nghiên Giai Tuệ lựa loại áo lót mỏng không gọng cũng không có miếng đệm.
Bàn tay của Thiệu Vỹ Khang dễ dàng chạm đến và cảm nhận được độ mềm và đàn hồi của nơi đó.
Nghiên Giai Tuệ khẽ rên một tiếng thật nhỏ vì sự chủ động này của anh nhưng giữa không gian im ắng thì nó thật là gợi tình.
Thiệu Vỹ Khang không chịu được mà gãy gãy lên hạt đậu đang dần cứng lên kia của cô.
" Vỹ Khang~ "
Nghiên Giai Tuệ vì nhột mà tách ra kêu lên một tiếng.
Thiệu Vỹ Khang nghiên đầu hôn lên cổ của cô nhưng vì ngày mai còn phải đi học nên anh không dám để lại dấu vết ở trên cỗ.
" Vỹ Khang... ngứa..."
Nhưng Giai Tuệ không cho anh làm thầy tu, cô chủ động kéo áo phông rộng thùng thình lên làm lộ ra bộ ngực đầy đặn của mình, chúng còn nẩy lên khi bị cô kéo quá mạnh.
Thiệu Vỹ Khang nhìn thấy cảnh xuân trước mắt mà không thể dừng lại, anh đã cúi đầu xuống mút lấy và để lại vô số dấu hôn trên ngực của cô.
Chỉ toàn là hình ảnh của Nguyệt Hạ Lan.
Dạo gần đây cô mới bắt đầu cho người theo dõi cô ta thôi, cho nên cô vẫn chưa biết được việc Nguyệt Hạ Lan đi vào khách sạn với thầy dạy toán.
Nghiên Giai Tuệ có một nghi ngờ... Nguyệt Hạ Lan cũng đã quay về quá khứ giống như cô và Vỹ Khang.
Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của riêng cô mà thôi, cho nên cô đã âm thầm thuê người theo dõi Nguyệt Hạ Lan mà không cho Vỹ Khang biết.
Nếu thật sự cô ta cũng quay trở về quá khứ thì cô sẽ chính tay mình dạy dỗ cô ta.
Nhưng đáng tiếc là dạo gần đây thì chẳng có việc gì khác lạ xảy ra cá.
Là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi ư?
Mọi chuyện những ngày sau đó diễn ra một cách suôn sẽ không ngờ đến khi mà Nguyệt Hạ Lan đến lớp rất ngoan ngoãn, cô ta cũng chẳng làm phiền đến ai cả. Dù có bị chửi bới thì cũng giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt.
Du Nhưỡng Nhưỡng bị thương ở tay nên lười biếng cũng chẳng muốn đến trường, cả ngày đều ở quán trà sữa của mình.
Buổi tối Vương Minh Viễn sẽ đến rước cô rồi về nhà cô ngủ ké. Và anh chẳng có ý định đi về nhà của mình thì phải, Du Nhưỡng Nhưỡng đang nghĩ có nên lấy tiền thuê nhà hay không?
Trong thời gian này Lưu Dương làm việc rất tốt.
Đầu tiên là lừa Ngữ Lâm mượn tiền khi mà anh ta vừa thua và muốn được gỡ lại. Khi nghe nói có người cho mượn tiền thì anh ta chẳng hề nghi ngờ hay ngần ngại gì mà trực tiếp kí vào giấy nợ rồi cầm tiền chạy ngược vào sòng bài.
Lưu Dương đến nơi mà chồng Ngữ Hương thường xuyên lui tới nhưng dạo gần đây không nhìn thấy anh ta.
Phải mất mấy ngày theo dõi thì Lưu Dương cũng nhìn thấy nhưng không phải là trong quán bar mà là ở con hẻm bên cạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ đang hành sự cùng cô gái điểm và tiếng rên rĩ không ngừng của hai người họ như thể đang ở chốn không người khiến cho Lưu Dương kinh tởm không thôi.
" Lần trước chưa hỏi. Tìm thấy anh ta thì xử lí thế nào? "_ Lưu Dương mở điện thoại lên gọi cho Vỹ Khang, anh cũng rất nhanh chóng bắt máy.
" Vậy thì anh nghĩ với loại người đó thì làm gì cho thích hợp Vỹ Khang ở trong phòng đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi trên giường đọc truyện kia." Nhìn qua thì có vẻ anh ta đã có vợ. Nhóc muốn anh cho nhóc xem những gì anh đang phải thấy không?"
Không đợi Thiệu Vỹ Khang trả lời Lưu Dương đã ngay lập tức gửi hình qua. Cũng chân thật quá rồi đấy, còn có thể nhìn thấy chỗ giao nhau của hai người bọn họ cơ. Mắc ói chết được! ( 1 )
Cỡ này mà không mắc bệnh thì có lỗi với cuộc sống lắm đấy.
" Anh ta có vợ rồi, nhưng nhờ anh ta mà cô vợ đó đã mắc bệnh. Anh muốn xử lí thế nào cũng được, làm gọn một chút là được. "– Vỹ Khang nói xong thì cúp máy, thao tác xóa đi hình ảnh đó ngay lập túc.
" Vừa mới nói chuyện với ai vậy? "_ Giai Tuệ bước xuống giường đi đến gần anh.
" Người quen thôi. " Vỹ Khang đặt điện thoại xuống bàn.
"Ủa? Đây chẳng phải là bài toán khó đó sao? Sao cậu giải được rồi? Thật bất công đấy, cũng đều là quay về sao tớ lại quên kiến thức còn cậu thì không kia chứ? "_ Nghiên Giai Tuệ chỉ tay vào bài toán trên bàn của anh.
Đáng ghét! Cô đã chạy sang chơi với anh mà anh còn tâm trạng làm toán ư?
" Cậu quên trước khi quay về thì tớ là giảng viên đại học à? "_ Vỹ Khang cười trừ." Ừ nhỉ? Sao lúc đó cậu lại chọn làm giảng viên vậy? Tớ nhớ cậu muốn làm về kinh doanh hơn kia mà? "_ Lúc biết anh chọn sang Mỹ làm giảng viên cô đã rất ngạc nhiên.
" Vậy còn cậu? Tại sao lại từ bỏ ước mơ trở thành nhà thiết kế để đi cưới chồng? "
Gì đây? Cái giọng điệu uất ức này là sao? Cô có nói gì đâu mà như cô đang ức hiếp anh vậy nhỉ?
" Vì lúc đó tớ nghĩ tớ không biết làm gì hết, nếu đã cưới chồng thì phải làm tốt nghĩa vụ của một người vợ cho nên tớ mới tạm gác lại công việc của mình. Tất nhiên tớ sẽ không bỏ nó vì đó là ước mơ của tớ. "
Từ bé Nghiên Giai Tuệ vẫn luôn nói cho anh về ước mơ của mình, cô kể muốn được nhìn thấy những bộ váy mà mình thiết kế sẽ được trình diễn trên các sân khấu nổi tiếng của thế giới.
" Vậy sao? "_ Thiệu Vỹ Khang nhàn nhã đáp lại hai từ.
Mắt cụp xuống nhìn vào bài tập toán như thể chẳng quan tâm gì câu chuyện của cô cả.
" Sao vậy? Giận à?"
Nghiên Giai Tuệ nghiên đầu nhìn anh, nhưng anh lại không nhìn cô.Nghiên Giai Tuệ bật cười trước dáng vẻ trẻ con này của anh.
Cô kéo tay anh vài cái nhưng anh không trả lời.
Vậy thì chỉ đành dỗ ngọt thôi.
Nghiên Giai Tuệ kéo tay anh qua rồi ngồi lên đùi anh, cọ quậy một chút tìm tư thế thoải mái nhất.
" Đùi cậu em thật đó. " Giai Tuệ
" Còn cọ nữa thì đừng trách tớ. "_ Vỹ Khang giữ eo cô lại để cô không quậy phá nữa.
" Vậy thì thích chết đi được. " Giai Tuệ không ngại ngùng gì mà thẳng thắng nói.
Là một người đã ở giai đoạn trưởng thành, bây giờ lại bắt ăn chay ai mà chịu được kia chứ?
Thiệu Vỹ Khang không biết nói gì hơn nữa.
Nghiên Giai Tuệ áp hai tay lên mặt anh." Sao cậu cứ giận dỗi hoài thế, cứ như cô vợ nhỏ vậy. "
" Bởi vì cậu từng yêu Tạ Bất Dật. "_ Vỹ Khang nắm tay cô lại.
" À, là ghen đấy à? "_ Giai Tuệ mỉm cười.
Thật thích dáng vẻ này quá đi.
Thiệu Vỹ Khang không trả lời nhưng ánh mắt anh anh từ từ dời từ mắt xuống môi.
Nghiên Giai Tuệ biết anh muốn làm gì, cô cũng như thế nên chẳng hề ngần ngại mà áp môi lên môi của anh.
Môi lưỡi quấn lấy nhau một cách mạnh mẽ. Sau vài lần hôn nhau thì Thiệu Vỹ Khang đã thành thạo hơn rất nhiều.
Lần này Thiệu Vỹ Khang không còn chỉ sở ở eo nữa.
Bàn tay anh vuốt ngược lên trên chạm vào áo lót của cô.
Vì là mặc thoải mái nên Nghiên Giai Tuệ lựa loại áo lót mỏng không gọng cũng không có miếng đệm.
Bàn tay của Thiệu Vỹ Khang dễ dàng chạm đến và cảm nhận được độ mềm và đàn hồi của nơi đó.
Nghiên Giai Tuệ khẽ rên một tiếng thật nhỏ vì sự chủ động này của anh nhưng giữa không gian im ắng thì nó thật là gợi tình.
Thiệu Vỹ Khang không chịu được mà gãy gãy lên hạt đậu đang dần cứng lên kia của cô.
" Vỹ Khang~ "
Nghiên Giai Tuệ vì nhột mà tách ra kêu lên một tiếng.
Thiệu Vỹ Khang nghiên đầu hôn lên cổ của cô nhưng vì ngày mai còn phải đi học nên anh không dám để lại dấu vết ở trên cỗ.
" Vỹ Khang... ngứa..."
Nhưng Giai Tuệ không cho anh làm thầy tu, cô chủ động kéo áo phông rộng thùng thình lên làm lộ ra bộ ngực đầy đặn của mình, chúng còn nẩy lên khi bị cô kéo quá mạnh.
Thiệu Vỹ Khang nhìn thấy cảnh xuân trước mắt mà không thể dừng lại, anh đã cúi đầu xuống mút lấy và để lại vô số dấu hôn trên ngực của cô.
/44
|