Vào mùa xuân, mọi thứ trở lại với cuộc sống bình thường.
Phó Tây Từ như thường lệ về biệt thự lớn ăn cơm, và mẹ Phó vẫn đề cập đến việc kết hôn, nhưng anh không trốn tránh.
Lập gia đình và lập nghiệp là những giai đoạn cần thiết, hiện tại đã thành lập doanh nghiệp, lập gia đình chỉ là chuyện sớm muộn, trước đây anh không có hứng thú với khác giới, giờ lại càng không có hứng thú lãng phí thời gian để tìm hiểu nhau, vì vậy hôn nhân là kết quả tốt nhất.
Các ứng cử viên đã được lựa chọn bởi bàn tay của mẹ Phó, và cuối cùng ba cô gái đến tuổi kết hôn đã được chọn từ giới bọn họ.
Vị trí đầu tiên là Tống Sơ Hi.
Lý do lựa chọn của mẹ Phó rất đơn giản, hai nhà đã có mối quan hệ hợp tác quanh năm, đây là mối quan hệ thân thiết, hơn nữa, Tống Sơ Hi và Phó Tây Từ rất quen thuộc với nhau, bình thường luôn miệng gọi anh là anh trai.
Chỉ là tính khí có một chút, có một chút tệ.
Người thứ hai là Thư Dư, chỉ riêng khuôn mặt đã đẹp hơn Tống Sơ Hi mấy lần, mẹ Phó đã gặp cô vài lần, tính cách tốt, hào phóng và hấp dẫn.
Nhưng Thư gia chưa bao giờ hợp tác với họ, và luôn ở trong mối quan hệ cạnh tranh.
Thứ ba……
Phó Tây Từ nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Cứ như vậy đi ạ, một lát con còn có việc.”
Anh đứng dậy và lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa.
Mẹ Phó cau mày, "Nhưng con vẫn chưa quyết định mà, con đi rồi, mẹ lại không thể thay con quyết định."
“Cứ tùy đi, ai cũng được.”
“Vậy thì mẹ chốt đấy, vậy tiểu Tống, mẹ cũng thấy con bé..."
Trong khóe mắt, bức ảnh mà mẹ Phó cầm đã đặt trên đá cẩm thạch, người trong ảnh mỉm cười với máy ảnh, đủ sáng để khiến người ta không chú ý đến khung cảnh phía sau.
Phó Tây Từ ngắt lời mẹ Phó, tùy ý gõ bàn, "Cái này đi.”
“Thư gia, Thư Dư?” Mẹ Phó cũng cảm thấy hơi sửng sốt một chút, “Vậy mẹ sẽ thu xếp, đến lúc đó hai người tụi con sẽ gặp mặt, nhớ canh giờ, đừng đến trễ để người ta cảm thấy chúng ta bất lịch sự."
"Ừm."
"Nói đến cũng đúng là có duyên, lúc còn nhỏ con đã từng gặp con bé đấy, cô bé đó ngã vào hồ nước nóng nhà chúng ta, chúng ta lúc đó đều nói đùa là con muốn cưới con bé, nhưng con lại nói sẽ không cưới con bé, bởi vì con cảm thấy rằng cô bé đấy rất giỏi khóc."
Nghĩ tới đây, mẹ Phó không nhịn được cười, "Cuối cùng vẫn lấy con người ta.”
Phó Tây Từ mặc áo khoác vào, giống như không có hứng thú với chuyện vừa rồi, anh chỉ chào mẹ rồi rời đi.
Trong xe, anh thất thần trong giây lát.
Ký ức tuổi thơ của anh đã trở nên mờ nhạt.
Chỉ còn lại bóng dáng té ngã của cô bé đang khóc bên suối nước nóng.
*
Một tuần sau khi cuộc gặp với Thư Dư được mẹ Phó sắp xếp, mẹ Phó đã gửi cho anh địa chỉ và thời gian, đồng thời thúc giục anh tạm dừng công việc của mình, tuyệt đối không để cho con gái nhà người ta leo cây.
Phó Tây Từ đồng ý với mẹ, gọi trợ lý hủy lịch trình buổi tối và đến nhà hàng sớm.
Trên bàn có hoa hồng cắm trong bình, có lẽ là đặc biệt sắp xếp, anh nhìn chằm chằm những giọt nước bấp bênh trên cánh hoa, chờ đợi khi nào nó sẽ rơi xuống.
“Mời vào ạ.” Người phục vụ đẩy cửa ra.
Kèm theo một giọng nữ nói tiếng cảm ơn trong trẻo, cánh hoa không còn chống đỡ nổi sức nặng của giọt nước, giọt nước rơi xuống.
Phó Tây Từ ngước mắt lên, anh nhìn thấy một bóng người tinh tế trong bộ đồ màu xanh khói, Thư Dư đang bước trên đôi giày cao gót, gót chân nhẹ nhàng gõ trên mặt đất.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện, nhếch môi nói: "Phó Tây Từ, Phó tiên sinh?"
Ấn tượng đầu tiên là làn da rất trắng và đôi môi rất đỏ, sáng hơn và sắc nét hơn trong ảnh.
“Ừm, xin chào.” Anh khẽ gật đầu.
“Xin chào.” Thư Dư giơ tay lên vuốt vuốt hàng lông mày, đại khái cô cũng biết hẹn hò xem mắt sẽ rất xấu hổ, nhưng không nghĩ tới lại xấu hổ như vậy.
Các món ăn đã được chuẩn bị sẵn, khi cô đến phục vụ đã bưng lần lượt các món lên.
Trong suốt bữa ăn, không một tiếng động, như thể hai người họ là người xa lạ quyết định tạm thời ngồi cùng bàn, chỉ để dùng bữa.
Thư Dư cảm thấy nuốt không trôi, ăn vài đũa liền dừng lại.
Phó Tây Từ cũng đề cập đến những gì anh đã chuẩn bị trong tương lai, chẳng qua là quyền lợi và nghĩa vụ của vợ chồng, anh có thể cho bất cứ thứ gì, nhưng vấn đề là anh quá bận rộn với công việc, không thể cho cô nhiều thời gian.
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi nghe xong Thư Dư gật đầu.
Ngay tại Phó Tây Từ cho rằng bữa ăn sắp kết thúc, Thư Dư đột nhiên nghiêng người, anh ngửi thấy mùi rượu, dựa vào nồng độ, anh biết cô cũng đã uống rất nhiều.
Anh cau mày, khuôn mặt đột nhiên bị véo, cô cách anh rất gần.
Phó Tây Từ nghĩ về những gì mẹ Phó trước đây có nói với anh, cái gì mà tính cách tốt, bây giờ nghe ra giống như đang đối lập lại.
Tính cách tốt mà uống đến say khướt ngay từ lần gặp đầu tiên, còn nhéo mặt đối phương?
Lần đầu tiên bị nhéo mặt, anh vốn tưởng rằng mình sẽ có phản ứng dữ dội, nhưng không phải, anh còn tưởng rằng mình bị sự lỗ m ãng của cô làm cho kinh ngạc.
Thư Dư ngẩng đầu lên để hai người nhìn nhau.
Phó Tây Từ nhìn hàng mi dài cong vút của cô, rồi nhìn xuống con ngươi trong veo, như pha lê không tạp chất.
Yết hầu của anh bất giác trượt lên xuống.
Đáng lẽ cô phải nói nhiều lắm, nhưng Phó Tây Từ chỉ mới nghe thấy những lời rời rạc như "anh không thể có người phụ nữ nào khác trong lòng".
Điều này không khó, bởi vì bản thân anh cũng vốn không có nên anh đồng ý không chút do dự.
Một giây sau, Thư Dư đưa tay ra, "Hợp tác vui vẻ."
Phó Tây Từ: "..."
Anh dừng lại hai giây, rồi đưa tay ra bắt tay với cô một cách tượng trưng.
"Ăn no rồi, tôi đi trước, tối nay tôi rất vui." Cô đứng dậy, như thể đang đi nói chuyện với đám cộng tác viên vô lương tâm đã đồng ý hợp tác.
“Tôi tiễn em?”
"Không cần, tài xế ở ngay phía dưới."
"Được rồi tạm biệt."
Sau khi lễ phép chào hỏi, Thư Dư liền rời đi.
Phó Tây Từ dựa lưng vào ghế, nhớ lại ánh mắt vừa rồi, ánh mắt cụp xuống, khóe môi hơi cong lên.
*
Bởi vì buổi gặp mặt của hai người không có vấn đề gì, đám cưới sớm được tổ chức như dự kiến.
Mọi người đều biết là liên hôn, ngoài miệng nói lời chúc mừng, nhưng trong mắt lại lộ ra chút thương hại, có lẽ là cho rằng anh như vậy cũng khó thoát khỏi vận mệnh như bao người, ở một khía cạnh nào đó cũng khá là đáng thương.
Tống Minh Dương và những người khác đã la ó bảo phải tổ chức một bữa tiệc độc thân lớn cho anh trước đám cưới, nhưng anh đã từ chối.
Anh không cảm thấy đáng thương.
Ngược lại, kết quả khiến anh hài lòng hơn những gì anh tưởng tượng.
Đám cưới là vấn đề hình thức, Phó Tây Từ ban đầu không cảm thấy có gì quá khác biệt hay ngạc nhiên nhưng cho đến khi cánh cửa nhà thờ mở ra và cô dâu của anh mặc váy cưới màu trắng, anh thừa nhận rằng trái tim mình đã ngừng đập trong giây lát.
Cô nắm lấy tay ba Thư và đi từng bước về phía anh.
Đến lúc phải hôn, Phó Tây Từ lúng túng tay không biết đặt ở đây, Thư Dư nhìn vào mắt anh thì thầm: "Anh có thể mượn góc. Trong phim truyền hình mấy cảnh hôn đều chỉ cần mượn góc là được.”
"Ừm."
Phó Tây Từ đáp lại, nhưng khi anh đến gần hơn, anh đặt tay lên eo cô và hôn lên môi cô, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.
Cái mượn góc mà Thư Dư chờ đã không xảy ra, thứ đợi cô chính là một nụ hôn thật sự.
Cô nhắm mắt lại, tự trấn an mình, hôn thì hôn thôi, đã kết hôn rồi hôn môi nhau cái thì cũng có vấn đề gì đâu.
Hôn lễ kéo dài đến mức khiến người ta cảm thấy mệt mỏi cũng đã kết thúc, khách khứa đã về hết, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ, mới gặp nhau một lần.
Họ là những người xa lạ mà bây giờ lại là vợ chồng hợp pháp.
Đêm đầu tiên, Phó Tây Từ đang cân nhắc có nên ngủ phòng riêng hay không, có thể cho cô thời gian làm quen, vừa mở cửa liền nhìn thấy cô dâu mới đã cầm một chiếc bao cao su đưa cho mình.
“Chúng ta trước mặt tuổi tác vẫn còn trẻ, tạm thời vẫn chưa có ý định có em bé, vậy nên mấy phương pháp phòng tránh cần phải làm cho kỹ.”
Tốc độ nói của cô rất nhanh, nhìn cứ như thể là người có kinh nghiệm dày dặn.
Phó Tây Từ nhận lấy và gật đầu, "Được, anh tôn trọng em."
“Còn có, em thích tắt đèn để không quá sáng, như vậy anh có đồng ý không?” Thư Dư hỏi.
"Ừm."
Thư Dư thầm thở phào nhẹ nhõm, cô quay lưng lại, ngồi xuống giường đã trải ga đỏ, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh rồi nói: "Vậy... đến đi."
Phó Tây Từ: "..."
Trong ấn tượng cố hữu của anh, loại sự việc này thường là do người đàn ông đề cập trước.
Nhưng Thư Dư lại chủ động đề cập, anh cũng không có lý do cự tuyệt, khác biệt là sớm một ngày so với muộn một ngày.
Lúc đầu, Phó Tây Từ còn tưởng rằng Thư Dư là người có kinh nghiệm, nhưng khi thực sự làm điều đó, lớp ngụy trang của cô đã bị lột bỏ, và cốt lõi chỉ là một cô gái nhỏ thanh tú.
Lần đầu tiên, bởi vì sự xa lạ giữa hai bên mà cứ thế kết thúc.
Nước mắt của Thư Dư chảy xuống giống như cô không muốn tiền, vừa oán trách vừa khóc, những từ như "cầm thú" và "côn đồ hôi thối" đều phát ra được, và cô ném tất cả về phía anh.
Phó Tây Từ chỉ có thể ngồi bên cạnh nói xin lỗi.
Khóc một hồi, cô mới dừng lại, nghĩ đến chuyện lúc trước, thấp giọng hỏi: “Anh có phải là không được không vậy?”
Thanh âm còn đang khóc, chóp mũi ửng đỏ, đáng thương mà đau lòng.
Điều này đủ để khiến mọi người đàn ông phải đau lòng.
Phó Tây Từ nóng mặt, anh rấtmuốn nói lần đầu tiên là như vậy, nhưng lại cảm thấy giống như mình đang tìm cớ tự biện hộ, cho nên không nói gì.
Anh không nói, Thư Dư thì lại cho rằng anh kém cỏi.
Cô sụt sịt an ủi: "Không được cũng không sao, em cũng không thích làm như vậy, đau lắm, trong thời gian ngắn như vậy cũng vừa đủ tốt.”
“Em không hề có ý chê anh đâu, em nói thật. Nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, chúng ta một tháng có thể làm một lần, a không, hai tháng một lần."
“Anh tuyệt đối đừng cảm thấy em đang chê anh, em tuyệt đối không phải là chê anh đâu.”
“Thư Dư.”
Nghe vậy, Phó Tây Từ không thể không ngắt lời cô.
Thư Dư vẫn chưa ý thức được, theo bản năng hỏi: "Hả?"
"Vừa rồi anh quá thô bạo, anh làm không tốt lắm, làm em đau." Anh nói.
“Không sao.”
Trước khi cô có thể lấy lại nhịp thở, Phó Tây Từ lại nói: "Lần này, anh sẽ nhẹ nhàng."
Thư Dư: "? ? ?"
Phó Tây Từ đã rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, và lần này anh cố gắng hết sức để làm hài lòng cô một cách kiên nhẫn, không di chuyển cho đến khi cô cảm thấy sẵn sàng.
Lần này, tất cả những ấn tượng trước đó đã bị cuốn trôi, không còn đau nữa và thời gian dài hơn nhiều so với dự kiến.
Đối với Thư Dư mà nói, nó cũng rất mệt mỏi.
Phó Tây Từ lúc này nói: "Đây là lần đầu tiên, anh không có kinh nghiệm."
Mặc dù đã kiệt sức nhưng cô vẫn bị tin tức này làm cho kinh ngạc nhìn anh, không thể tin được người đàn ông ở tuổi này chưa từng làm chuyện xấu.
Trước đó, tất cả đều tự xử sao?
Cô không thể tưởng tượng được nó như thế nào, luôn có cảm giác hơi báng bổ.
Phó Tây Từ rất thích mùi cơ thể của cô, một mùi ngọt ngào độc đáo, thoang thoảng và rất dễ ngủ.
Thư Dư nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, em không nên nói như vậy với anh... Ừm, kỳ thật anh rất tốt, hẳn là rất tốt."
"Tuy rằng em không có gì để so, không biết cái gì. . ."
Cô chìm vào giấc ngủ trong chính suy nghĩ của mình.
Trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của cô.
Phó Tây Từ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, biết rằng mặc dù anh vẫn chưa quen với từ vợ, nhưng khi nghĩ đến việc dành phần còn lại của cuộc đời mình với cô.
Cuộc sống của anh, dường như, không quá nhàm chán.
Phó Tây Từ như thường lệ về biệt thự lớn ăn cơm, và mẹ Phó vẫn đề cập đến việc kết hôn, nhưng anh không trốn tránh.
Lập gia đình và lập nghiệp là những giai đoạn cần thiết, hiện tại đã thành lập doanh nghiệp, lập gia đình chỉ là chuyện sớm muộn, trước đây anh không có hứng thú với khác giới, giờ lại càng không có hứng thú lãng phí thời gian để tìm hiểu nhau, vì vậy hôn nhân là kết quả tốt nhất.
Các ứng cử viên đã được lựa chọn bởi bàn tay của mẹ Phó, và cuối cùng ba cô gái đến tuổi kết hôn đã được chọn từ giới bọn họ.
Vị trí đầu tiên là Tống Sơ Hi.
Lý do lựa chọn của mẹ Phó rất đơn giản, hai nhà đã có mối quan hệ hợp tác quanh năm, đây là mối quan hệ thân thiết, hơn nữa, Tống Sơ Hi và Phó Tây Từ rất quen thuộc với nhau, bình thường luôn miệng gọi anh là anh trai.
Chỉ là tính khí có một chút, có một chút tệ.
Người thứ hai là Thư Dư, chỉ riêng khuôn mặt đã đẹp hơn Tống Sơ Hi mấy lần, mẹ Phó đã gặp cô vài lần, tính cách tốt, hào phóng và hấp dẫn.
Nhưng Thư gia chưa bao giờ hợp tác với họ, và luôn ở trong mối quan hệ cạnh tranh.
Thứ ba……
Phó Tây Từ nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Cứ như vậy đi ạ, một lát con còn có việc.”
Anh đứng dậy và lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa.
Mẹ Phó cau mày, "Nhưng con vẫn chưa quyết định mà, con đi rồi, mẹ lại không thể thay con quyết định."
“Cứ tùy đi, ai cũng được.”
“Vậy thì mẹ chốt đấy, vậy tiểu Tống, mẹ cũng thấy con bé..."
Trong khóe mắt, bức ảnh mà mẹ Phó cầm đã đặt trên đá cẩm thạch, người trong ảnh mỉm cười với máy ảnh, đủ sáng để khiến người ta không chú ý đến khung cảnh phía sau.
Phó Tây Từ ngắt lời mẹ Phó, tùy ý gõ bàn, "Cái này đi.”
“Thư gia, Thư Dư?” Mẹ Phó cũng cảm thấy hơi sửng sốt một chút, “Vậy mẹ sẽ thu xếp, đến lúc đó hai người tụi con sẽ gặp mặt, nhớ canh giờ, đừng đến trễ để người ta cảm thấy chúng ta bất lịch sự."
"Ừm."
"Nói đến cũng đúng là có duyên, lúc còn nhỏ con đã từng gặp con bé đấy, cô bé đó ngã vào hồ nước nóng nhà chúng ta, chúng ta lúc đó đều nói đùa là con muốn cưới con bé, nhưng con lại nói sẽ không cưới con bé, bởi vì con cảm thấy rằng cô bé đấy rất giỏi khóc."
Nghĩ tới đây, mẹ Phó không nhịn được cười, "Cuối cùng vẫn lấy con người ta.”
Phó Tây Từ mặc áo khoác vào, giống như không có hứng thú với chuyện vừa rồi, anh chỉ chào mẹ rồi rời đi.
Trong xe, anh thất thần trong giây lát.
Ký ức tuổi thơ của anh đã trở nên mờ nhạt.
Chỉ còn lại bóng dáng té ngã của cô bé đang khóc bên suối nước nóng.
*
Một tuần sau khi cuộc gặp với Thư Dư được mẹ Phó sắp xếp, mẹ Phó đã gửi cho anh địa chỉ và thời gian, đồng thời thúc giục anh tạm dừng công việc của mình, tuyệt đối không để cho con gái nhà người ta leo cây.
Phó Tây Từ đồng ý với mẹ, gọi trợ lý hủy lịch trình buổi tối và đến nhà hàng sớm.
Trên bàn có hoa hồng cắm trong bình, có lẽ là đặc biệt sắp xếp, anh nhìn chằm chằm những giọt nước bấp bênh trên cánh hoa, chờ đợi khi nào nó sẽ rơi xuống.
“Mời vào ạ.” Người phục vụ đẩy cửa ra.
Kèm theo một giọng nữ nói tiếng cảm ơn trong trẻo, cánh hoa không còn chống đỡ nổi sức nặng của giọt nước, giọt nước rơi xuống.
Phó Tây Từ ngước mắt lên, anh nhìn thấy một bóng người tinh tế trong bộ đồ màu xanh khói, Thư Dư đang bước trên đôi giày cao gót, gót chân nhẹ nhàng gõ trên mặt đất.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện, nhếch môi nói: "Phó Tây Từ, Phó tiên sinh?"
Ấn tượng đầu tiên là làn da rất trắng và đôi môi rất đỏ, sáng hơn và sắc nét hơn trong ảnh.
“Ừm, xin chào.” Anh khẽ gật đầu.
“Xin chào.” Thư Dư giơ tay lên vuốt vuốt hàng lông mày, đại khái cô cũng biết hẹn hò xem mắt sẽ rất xấu hổ, nhưng không nghĩ tới lại xấu hổ như vậy.
Các món ăn đã được chuẩn bị sẵn, khi cô đến phục vụ đã bưng lần lượt các món lên.
Trong suốt bữa ăn, không một tiếng động, như thể hai người họ là người xa lạ quyết định tạm thời ngồi cùng bàn, chỉ để dùng bữa.
Thư Dư cảm thấy nuốt không trôi, ăn vài đũa liền dừng lại.
Phó Tây Từ cũng đề cập đến những gì anh đã chuẩn bị trong tương lai, chẳng qua là quyền lợi và nghĩa vụ của vợ chồng, anh có thể cho bất cứ thứ gì, nhưng vấn đề là anh quá bận rộn với công việc, không thể cho cô nhiều thời gian.
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi nghe xong Thư Dư gật đầu.
Ngay tại Phó Tây Từ cho rằng bữa ăn sắp kết thúc, Thư Dư đột nhiên nghiêng người, anh ngửi thấy mùi rượu, dựa vào nồng độ, anh biết cô cũng đã uống rất nhiều.
Anh cau mày, khuôn mặt đột nhiên bị véo, cô cách anh rất gần.
Phó Tây Từ nghĩ về những gì mẹ Phó trước đây có nói với anh, cái gì mà tính cách tốt, bây giờ nghe ra giống như đang đối lập lại.
Tính cách tốt mà uống đến say khướt ngay từ lần gặp đầu tiên, còn nhéo mặt đối phương?
Lần đầu tiên bị nhéo mặt, anh vốn tưởng rằng mình sẽ có phản ứng dữ dội, nhưng không phải, anh còn tưởng rằng mình bị sự lỗ m ãng của cô làm cho kinh ngạc.
Thư Dư ngẩng đầu lên để hai người nhìn nhau.
Phó Tây Từ nhìn hàng mi dài cong vút của cô, rồi nhìn xuống con ngươi trong veo, như pha lê không tạp chất.
Yết hầu của anh bất giác trượt lên xuống.
Đáng lẽ cô phải nói nhiều lắm, nhưng Phó Tây Từ chỉ mới nghe thấy những lời rời rạc như "anh không thể có người phụ nữ nào khác trong lòng".
Điều này không khó, bởi vì bản thân anh cũng vốn không có nên anh đồng ý không chút do dự.
Một giây sau, Thư Dư đưa tay ra, "Hợp tác vui vẻ."
Phó Tây Từ: "..."
Anh dừng lại hai giây, rồi đưa tay ra bắt tay với cô một cách tượng trưng.
"Ăn no rồi, tôi đi trước, tối nay tôi rất vui." Cô đứng dậy, như thể đang đi nói chuyện với đám cộng tác viên vô lương tâm đã đồng ý hợp tác.
“Tôi tiễn em?”
"Không cần, tài xế ở ngay phía dưới."
"Được rồi tạm biệt."
Sau khi lễ phép chào hỏi, Thư Dư liền rời đi.
Phó Tây Từ dựa lưng vào ghế, nhớ lại ánh mắt vừa rồi, ánh mắt cụp xuống, khóe môi hơi cong lên.
*
Bởi vì buổi gặp mặt của hai người không có vấn đề gì, đám cưới sớm được tổ chức như dự kiến.
Mọi người đều biết là liên hôn, ngoài miệng nói lời chúc mừng, nhưng trong mắt lại lộ ra chút thương hại, có lẽ là cho rằng anh như vậy cũng khó thoát khỏi vận mệnh như bao người, ở một khía cạnh nào đó cũng khá là đáng thương.
Tống Minh Dương và những người khác đã la ó bảo phải tổ chức một bữa tiệc độc thân lớn cho anh trước đám cưới, nhưng anh đã từ chối.
Anh không cảm thấy đáng thương.
Ngược lại, kết quả khiến anh hài lòng hơn những gì anh tưởng tượng.
Đám cưới là vấn đề hình thức, Phó Tây Từ ban đầu không cảm thấy có gì quá khác biệt hay ngạc nhiên nhưng cho đến khi cánh cửa nhà thờ mở ra và cô dâu của anh mặc váy cưới màu trắng, anh thừa nhận rằng trái tim mình đã ngừng đập trong giây lát.
Cô nắm lấy tay ba Thư và đi từng bước về phía anh.
Đến lúc phải hôn, Phó Tây Từ lúng túng tay không biết đặt ở đây, Thư Dư nhìn vào mắt anh thì thầm: "Anh có thể mượn góc. Trong phim truyền hình mấy cảnh hôn đều chỉ cần mượn góc là được.”
"Ừm."
Phó Tây Từ đáp lại, nhưng khi anh đến gần hơn, anh đặt tay lên eo cô và hôn lên môi cô, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên.
Cái mượn góc mà Thư Dư chờ đã không xảy ra, thứ đợi cô chính là một nụ hôn thật sự.
Cô nhắm mắt lại, tự trấn an mình, hôn thì hôn thôi, đã kết hôn rồi hôn môi nhau cái thì cũng có vấn đề gì đâu.
Hôn lễ kéo dài đến mức khiến người ta cảm thấy mệt mỏi cũng đã kết thúc, khách khứa đã về hết, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ, mới gặp nhau một lần.
Họ là những người xa lạ mà bây giờ lại là vợ chồng hợp pháp.
Đêm đầu tiên, Phó Tây Từ đang cân nhắc có nên ngủ phòng riêng hay không, có thể cho cô thời gian làm quen, vừa mở cửa liền nhìn thấy cô dâu mới đã cầm một chiếc bao cao su đưa cho mình.
“Chúng ta trước mặt tuổi tác vẫn còn trẻ, tạm thời vẫn chưa có ý định có em bé, vậy nên mấy phương pháp phòng tránh cần phải làm cho kỹ.”
Tốc độ nói của cô rất nhanh, nhìn cứ như thể là người có kinh nghiệm dày dặn.
Phó Tây Từ nhận lấy và gật đầu, "Được, anh tôn trọng em."
“Còn có, em thích tắt đèn để không quá sáng, như vậy anh có đồng ý không?” Thư Dư hỏi.
"Ừm."
Thư Dư thầm thở phào nhẹ nhõm, cô quay lưng lại, ngồi xuống giường đã trải ga đỏ, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh rồi nói: "Vậy... đến đi."
Phó Tây Từ: "..."
Trong ấn tượng cố hữu của anh, loại sự việc này thường là do người đàn ông đề cập trước.
Nhưng Thư Dư lại chủ động đề cập, anh cũng không có lý do cự tuyệt, khác biệt là sớm một ngày so với muộn một ngày.
Lúc đầu, Phó Tây Từ còn tưởng rằng Thư Dư là người có kinh nghiệm, nhưng khi thực sự làm điều đó, lớp ngụy trang của cô đã bị lột bỏ, và cốt lõi chỉ là một cô gái nhỏ thanh tú.
Lần đầu tiên, bởi vì sự xa lạ giữa hai bên mà cứ thế kết thúc.
Nước mắt của Thư Dư chảy xuống giống như cô không muốn tiền, vừa oán trách vừa khóc, những từ như "cầm thú" và "côn đồ hôi thối" đều phát ra được, và cô ném tất cả về phía anh.
Phó Tây Từ chỉ có thể ngồi bên cạnh nói xin lỗi.
Khóc một hồi, cô mới dừng lại, nghĩ đến chuyện lúc trước, thấp giọng hỏi: “Anh có phải là không được không vậy?”
Thanh âm còn đang khóc, chóp mũi ửng đỏ, đáng thương mà đau lòng.
Điều này đủ để khiến mọi người đàn ông phải đau lòng.
Phó Tây Từ nóng mặt, anh rấtmuốn nói lần đầu tiên là như vậy, nhưng lại cảm thấy giống như mình đang tìm cớ tự biện hộ, cho nên không nói gì.
Anh không nói, Thư Dư thì lại cho rằng anh kém cỏi.
Cô sụt sịt an ủi: "Không được cũng không sao, em cũng không thích làm như vậy, đau lắm, trong thời gian ngắn như vậy cũng vừa đủ tốt.”
“Em không hề có ý chê anh đâu, em nói thật. Nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, chúng ta một tháng có thể làm một lần, a không, hai tháng một lần."
“Anh tuyệt đối đừng cảm thấy em đang chê anh, em tuyệt đối không phải là chê anh đâu.”
“Thư Dư.”
Nghe vậy, Phó Tây Từ không thể không ngắt lời cô.
Thư Dư vẫn chưa ý thức được, theo bản năng hỏi: "Hả?"
"Vừa rồi anh quá thô bạo, anh làm không tốt lắm, làm em đau." Anh nói.
“Không sao.”
Trước khi cô có thể lấy lại nhịp thở, Phó Tây Từ lại nói: "Lần này, anh sẽ nhẹ nhàng."
Thư Dư: "? ? ?"
Phó Tây Từ đã rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, và lần này anh cố gắng hết sức để làm hài lòng cô một cách kiên nhẫn, không di chuyển cho đến khi cô cảm thấy sẵn sàng.
Lần này, tất cả những ấn tượng trước đó đã bị cuốn trôi, không còn đau nữa và thời gian dài hơn nhiều so với dự kiến.
Đối với Thư Dư mà nói, nó cũng rất mệt mỏi.
Phó Tây Từ lúc này nói: "Đây là lần đầu tiên, anh không có kinh nghiệm."
Mặc dù đã kiệt sức nhưng cô vẫn bị tin tức này làm cho kinh ngạc nhìn anh, không thể tin được người đàn ông ở tuổi này chưa từng làm chuyện xấu.
Trước đó, tất cả đều tự xử sao?
Cô không thể tưởng tượng được nó như thế nào, luôn có cảm giác hơi báng bổ.
Phó Tây Từ rất thích mùi cơ thể của cô, một mùi ngọt ngào độc đáo, thoang thoảng và rất dễ ngủ.
Thư Dư nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, em không nên nói như vậy với anh... Ừm, kỳ thật anh rất tốt, hẳn là rất tốt."
"Tuy rằng em không có gì để so, không biết cái gì. . ."
Cô chìm vào giấc ngủ trong chính suy nghĩ của mình.
Trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của cô.
Phó Tây Từ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, biết rằng mặc dù anh vẫn chưa quen với từ vợ, nhưng khi nghĩ đến việc dành phần còn lại của cuộc đời mình với cô.
Cuộc sống của anh, dường như, không quá nhàm chán.
/101
|