Khi đồng hồ báo thức đột ngột vang lên, rèm cửa trong phòng đã được đóng lại chỉ còn ánh sáng mờ ảo.
Dụ Y nhắm chặt hai mắt, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy.
Quần áo vương vãi khắp nơi, là minh chứng cho một đêm với đầy sự lố bịch, cô cầm áo phông mặc vào, sau đó bới tóc ra phía sau.
Người kia đứng dậy trên giường, dựa vào đầu giường nhìn cô, thấy trên eo có dấu ngón tay mờ nhạt, thầm nghĩ tối qua mình không dùng nhiều lực, lần sau nên cẩn thận hơn một chút.
Thân hình cô mảnh khảnh, nhờ có xương mà ôm không đến nỗi gầy, chỗ cần có thịt vẫn có.
Nói một cách đơn giản, đó là sự phù hợp.
Dụ Y mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân dài thẳng tắp đang cúi xuống tìm tất.
“Mới có bảy giờ, chị còn có thể ngủ một lát.” Lý Thừa Ngôn nói, tối hôm qua vì say nên bây giờ giọng nói còn có chút khàn khàn.
"Hôm nay tôi phải nộp tài liệu, tôi rất bận, không đến sớm thì không thể làm xong." Dụ Y tìm một cái khác dưới ghế.
Cô ngồi xuống ghế và thoáng thấy Lý Thừa Ngôn trên giường qua khóe mắt.
Phải công nhận rằng dù đầu tóc bù xù nhưng khuôn mặt của anh chàng này vẫn có sức hút đến chóng mặt.
Đặc biệt là khi kéo chăn lên đến eo, các đường cơ rất đẹp và mượt mà.
Dụ Y đặc biệt thấu hiểu tại sao một số vị vua không ra họp quan sớm, nhưng thật không may, cô không phải là một vị vua, cô chỉ là một người lao công bị bắt làm nô lệ bởi người thầy cố vấn của mình.
Mối quan hệ giữa cô và Lý Thừa Ngôn thậm chí còn đặc biệt hơn.
Dụ Y luôn là một người phụ nữ độc thân đơn côi, cô ít có nhu cầu về các mối quan hệ, cô có thể làm mọi thứ mà một người bạn trai có thể làm cho cô. Cô cảm thấy rằng sau khi có bạn trai, nghĩa là phải bỏ công sức và tâm huyết ra, như thế thì thật sự rất phiền phức, vì vậy ngay cả khi luôn luôn có người theo đuổi cô mỗi năm, nhưng đến cuối cùng cô vẫn chọn độc thân.
Lý Thừa Ngôn là một ngoại lệ, cô có ấn tượng tốt về anh, nhưng cô chưa đến mức yêu.
Nhưng vụ tai nạn đêm đó đã trực tiếp phá vỡ mọi trật tự.
Cô không định bắt Lý Thừa Ngôn phải chịu trách nhiệm, nhưng khi anh hỏi ngược lại có phải cô không định chịu trách nhiệm hay không, từ bối cảnh hỗn loạn này, cô nghĩ đến sự bình đẳng giữa nam và nữ mà thế giới đang ủng hồ. Nhưng không phải chỉ có cô mới có quyền được đòi hỏi chịu trách nhiệm thôi sao.
Không biết não bị co giật cái gì mà Dụ Y lại đã đồng ý thử một thời gian.
Bên nhau chưa phải là bên nhau trọn vẹn, họ đang ở giai đoạn yêu nhau đặt tình d*c lên hàng đầu rồi đến tâm hồn, sau này nếu có thể nảy sinh tình cảm thì hẹn hò.
Bằng cách này, nó có trách nhiệm hơn cho cả hai người.
Đến rồi đi, thỉnh thoảng đi chơi với nhau đã trở thành quy tắc mặc định, nhưng không công khai, vẫn ở giai đoạn ngầm.
“Vậy thì hôm nay chúng ta không thể gặp nhau.” Lý Thừa Ngôn liếc nhìn vật nhỏ không dễ thấy bên cạnh gối, sau đó cầm lên rồi giữ nó trong tay.
“Câu trả lời chính xác."
Dụ Y thay quần áo xong, vừa chải tóc vừa sờ cổ tay, phát hiện dây buộc tóc đã biến mất, liền quay đầu lại hỏi: "Có thấy dây buộc tóc của tôi không?"
Lý Thừa Ngôn nhìn nàng chằm chằm, lại nói: "Em thích dáng vẻ tóc tai bay bay của chị.”
Xem ra cũng không lạnh lắm.
Dụ Y đang vội vàng, không vướng bận chuyện một sợi dây buộc tóc, tùy ý buông xuốngvén ra sau tay, đi vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng rửa mặt.
Khi cô đi ra lần nữa, Lý Thừa Ngôn vẫn duy trì hành động vừa rồi.
Tuổi trẻ thật tốt mà, có thể ngủ đến trưa mà không cần phải học buổi sáng.
Dụ Y đứng trước gương tô son.
“Lần sau khi nào thì có thể gặp học tỷ?” Lý Thừa Ngôn hỏi.
Dụ Y thuận miệng đáp: "Gần đây tôi rất bận, từ từ hãy nói."
Câu nói này không hiểu sao giống như lời nói dụ dỗ của hải vương với một trong những chú cá nhỏ mà cô nuôi, sau đó cô mới nhận ra, tô son xong quay người lại, "Gần đây tôi rất bận, còn phải nộp tài liệu và phải đọc luận văn, có lẽ sẽ bận hết cả tuần này luôn.”
“Em hiểu rồi.”
Lý Thừa Ngôn gật đầu, "Em rất hiểu chuyện.”
Với tư cách là một người bạn trai, anh thực sự quá ngoan, khi cô gặp khó khăn, anh sẽ không bao giờ vô cớ gây rắc rối, lúc nào gọi thì anh đến, không cần chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon, thỉnh thoảng cần được cho ăn là được.
Mỗi người lấy những gì mình muốn, một mối quan hệ tốt đẹp giữa hai bên.
*
Tiết học sáng thứ hai, như thường lệ, một số học sinh không thể thức dậy nên quyết định trốn học.
Tống Kỳ là cây giống duy nhất dậy sớm trong ký túc xá, anh gánh vác trách nhiệm nặng nề của hai người bạn cùng phòng còn lại khi ở ký túc xá.
Anh vừa đánh răng vừa cười giận dữ: "Tớ coi như được các cậu huấn luyện đến mức muốn đi học lồ ng tiếng luôn rồi, một người mà phải trả lời thay ba người, có dễ với tớ không hả?"
Nói đến ba người, Tống Kỳ liếc nhìn chiếc giường cạnh cửa, trên giường không có ai, chăn bông được gấp gọn gàng chứng tỏ chủ nhân đã mấy ngày không về.
Nhưng cũng là chuyện bình thường, nhà Lý Thừa Ngôn ở Tấn Thành, anh mua một dãy phòng ở bên cạnh trường học, có thể tùy tâm trạng mà ở ký túc xá.
“Có lẽ Lý Thừa Ngạn đã đi rồi.” Bạn cùng phòng buồn ngủ thản nhiên nói.
Tống Kỳ: "Bộ cậu coi tớ không hiểu về Lý thiếu gia à, cậu ta không quen đi học buổi sáng, hôm nay lại là một ngày vui chơi tam giác."
“Vui vẻ một chút.”
“Má.”
Tống Kỳ vừa đi ra ngoài vừa chửi bới, kiếm một chiếc ghế ở cuối lớp ngồi xuống.
Mông còn chưa kịp nóng, một bóng đen rơi xuống bên cạnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt kia, vẻ mặt như gặp quỷ giữa ban ngày.
“Cậu chịu đến lớp buổi sáng?" Tống Kỳ theo bản năng muốn xem hoàng lịch.
Lý Thừa Ngôn dựa vào trên ghế, hai mắt cụp xuống, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ nhiều, nghe xong liền đưa mắt nhìn về phía anh ấy, buồn cười nói: “Học sinh lên lớp cũng là chuyện đương nhiên. "
"Nhưng mà cậu chịu đến lớp buổi sáng thì nghe nó vô lý lắm.” Tống Kỳ nói đùa.
Đang nói chuyện thì học sinh lần lượt đi vào, anh để ý thấy xung quanh họ có rất nhiều nữ sinh quen thuộc, vô tình hay cố ý liếc nhìn về phía này.
Cùng lớp mấy người thậm chí còn quyết định đến chào hỏi, phải biết là khi chỉ có một mình Tống Kỳ thì chưa từng thấy nhiệt tình như vậy.
Tống Kỳ đã quen với hiệu ứng Lý Thừa Ngôn.
Anh ấy chạm vào Lý Thừa Ngôn và nói: "Cậu có nhận thấy rằng có rất nhiều nam sinh trong lớp chúng ta không?"
"Trường chúng ta nam sinh luôn nhiều mà."
"Nhưng cũng không phóng đại đến mức này, phần lớn bọn họ tới đây là vì học tỷ Dụ Y. Gia cảnh không tồi, học vấn cũng tốt, đây có lẽ là nữ thần có sức hấp dẫn đấy."
“Học tỷ hiện tại không có bạn trai, nói không chừng chị ấy thích người nhỏ tuổi, chúng ta đều có cơ hội."
Nói xong, anh ấy hỏi Lý Thừa Ngôn: "Không phải cậu giành để học khóa này là vì cái này sao?"
“Vậy còn cậu?” Lý Thừa Ngôn hỏi ngược lại.
Tống Kỳ rất thành thật, "Chính là vậy đấy." Sau đó, anh giành băngg tốc độ Internet nhanh, sau đó đã giúp hai người khác trong ký túc xá cùng nhau giật lấy.
“Còn cậu, tại sao?” Anh ấy kiên trì hỏi.
“Chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến bộ.” Lý Thừa Ngôn nhàn nhạt đáp.
Tống Kỳ cảm thấy buồn cười, anh ấy nói “Rác rưởi cậu đấy", sau đó anh ấy nghe thấy tiếng chuông vào lớp.
+*
Dụ Y là học sinh trò cưng của Giáo sư Ngô
Ít nói, hiệu quả cao, học lực vững vàng, không cần để ông phải quá lo lắng.
Giáo sư Ngô mỗi ngày có rất nhiều tiết học, rất nhiều việc phức tạp, cần trợ giảng trợ giúp, trong số các trợ giảng trước đây, Dụ Y là người khiến ông hài lòng nhất, không mắc lỗi nào, có thể giúp ông giải quyết các vấn đề về tài liệu học tập.
Hai thầy trò vẫn hòa thuận với nhau.
Dụ Y theo giáo sư Ngô vào lớp học như thường lệ, cô đi xuống dưới bục để trình bày giáo trình.
Giáo sư Ngô bắt đầu giới thiệu khóa học này, ông có thành tích học thuật uyên thâm, nhưng khi giảng bài cho sinh viên đại học, ông thường có thể giảng bài một cách sâu sắc mà ngắn gọn.
Theo thông lệ giảng dạy của giáo sư Ngô, ngay khi bắt đầu cần lập một nhóm nhỏ, và bài tập về nhà tiếp theo sẽ được hoàn thành dưới hình thức nhóm.
Hai mươi phút trước khi kết thúc buổi học, Giáo sư Ngô yêu cầu các sinh viên thành lập các đội.
Có bảy người trong mỗi nhóm.
Tống Kỳ tính toán mấy thành viên trong ký túc xá của mình chiếm bốn người, lại lôi kéo sáu người nữa là đủ, nam sinh xung quanh thêm một người, có nữ sinh bên cạnh hỏi han, đã có ba người, vừa hay lập thành một nhóm.
Nhiệm vụ nhóm có lẽ là cơn ác mộng của mọi sinh viên đại học, và trưởng nhóm đặc biệt là một việc mệt mỏi.
Tống Kỳ đang định hỏi ý kiến của những người khác, thì Lý Thừa Ngôn bên cạnh anh ấy đột nhiên nói: "Tôi sẽ là đội trưởng."
“Cậu?" Anh ấy bất giác thốt lên.
“Hay cậu muốn?" Lý Thừa Ngôn hỏi.
"Không muốn," Tống Kỳ kinh ngạc, Lý thiếu gia, người luôn sợ rắc rối, đã chủ động đảm nhận vị trí trưởng nhóm đầy tai họa như vậy.
Đến lớp buổi sáng đã đủ bất ngờ rồi, chủ động làm trưởng nhóm lại đủ để khiến anh ấy cảm thấy kinh ngạc cả học kỳ.
Ba cô gái còn lại cũng gật đầu.
Lý Thừa Ngôn đã tạo một nhóm và đổi tên nhóm, "Đó chính là như vậy.’
Khi tiếng chuông ra khỏi lớp vang lên, giáo sư Ngô đã nói với Dụ Y: "Vất vả cho em rồi, em phải lập một nhóm chat cho các nhóm trưởng và khi có nhiệm vụ gì thì em cứ gửi thẳng vào trong nhóm."
"Không vấn đề ạ."
Giáo sư Ngô vừa rời đi, Dụ Y liền nói: "Mấy bạn trưởng nhóm ở lại đây một lát nhé, lập nhóm chat rồi hẳn đi về.”
Tất cả đội trưởng đều đi lên phía trước, Lý Thừa Ngôn cũng không ngoại lệ, dáng người cao lớn, khi từ phía sau đi qua, có thể cao hơn những nam sinh khác cả cái đầu, tỷ lệ bỏ xa họ thì không cần phải nói.
Dụ Y đã tạo một nhóm rồi cô cung cấp mã QR.
Dụ Y nhắm chặt hai mắt, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy.
Quần áo vương vãi khắp nơi, là minh chứng cho một đêm với đầy sự lố bịch, cô cầm áo phông mặc vào, sau đó bới tóc ra phía sau.
Người kia đứng dậy trên giường, dựa vào đầu giường nhìn cô, thấy trên eo có dấu ngón tay mờ nhạt, thầm nghĩ tối qua mình không dùng nhiều lực, lần sau nên cẩn thận hơn một chút.
Thân hình cô mảnh khảnh, nhờ có xương mà ôm không đến nỗi gầy, chỗ cần có thịt vẫn có.
Nói một cách đơn giản, đó là sự phù hợp.
Dụ Y mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân dài thẳng tắp đang cúi xuống tìm tất.
“Mới có bảy giờ, chị còn có thể ngủ một lát.” Lý Thừa Ngôn nói, tối hôm qua vì say nên bây giờ giọng nói còn có chút khàn khàn.
"Hôm nay tôi phải nộp tài liệu, tôi rất bận, không đến sớm thì không thể làm xong." Dụ Y tìm một cái khác dưới ghế.
Cô ngồi xuống ghế và thoáng thấy Lý Thừa Ngôn trên giường qua khóe mắt.
Phải công nhận rằng dù đầu tóc bù xù nhưng khuôn mặt của anh chàng này vẫn có sức hút đến chóng mặt.
Đặc biệt là khi kéo chăn lên đến eo, các đường cơ rất đẹp và mượt mà.
Dụ Y đặc biệt thấu hiểu tại sao một số vị vua không ra họp quan sớm, nhưng thật không may, cô không phải là một vị vua, cô chỉ là một người lao công bị bắt làm nô lệ bởi người thầy cố vấn của mình.
Mối quan hệ giữa cô và Lý Thừa Ngôn thậm chí còn đặc biệt hơn.
Dụ Y luôn là một người phụ nữ độc thân đơn côi, cô ít có nhu cầu về các mối quan hệ, cô có thể làm mọi thứ mà một người bạn trai có thể làm cho cô. Cô cảm thấy rằng sau khi có bạn trai, nghĩa là phải bỏ công sức và tâm huyết ra, như thế thì thật sự rất phiền phức, vì vậy ngay cả khi luôn luôn có người theo đuổi cô mỗi năm, nhưng đến cuối cùng cô vẫn chọn độc thân.
Lý Thừa Ngôn là một ngoại lệ, cô có ấn tượng tốt về anh, nhưng cô chưa đến mức yêu.
Nhưng vụ tai nạn đêm đó đã trực tiếp phá vỡ mọi trật tự.
Cô không định bắt Lý Thừa Ngôn phải chịu trách nhiệm, nhưng khi anh hỏi ngược lại có phải cô không định chịu trách nhiệm hay không, từ bối cảnh hỗn loạn này, cô nghĩ đến sự bình đẳng giữa nam và nữ mà thế giới đang ủng hồ. Nhưng không phải chỉ có cô mới có quyền được đòi hỏi chịu trách nhiệm thôi sao.
Không biết não bị co giật cái gì mà Dụ Y lại đã đồng ý thử một thời gian.
Bên nhau chưa phải là bên nhau trọn vẹn, họ đang ở giai đoạn yêu nhau đặt tình d*c lên hàng đầu rồi đến tâm hồn, sau này nếu có thể nảy sinh tình cảm thì hẹn hò.
Bằng cách này, nó có trách nhiệm hơn cho cả hai người.
Đến rồi đi, thỉnh thoảng đi chơi với nhau đã trở thành quy tắc mặc định, nhưng không công khai, vẫn ở giai đoạn ngầm.
“Vậy thì hôm nay chúng ta không thể gặp nhau.” Lý Thừa Ngôn liếc nhìn vật nhỏ không dễ thấy bên cạnh gối, sau đó cầm lên rồi giữ nó trong tay.
“Câu trả lời chính xác."
Dụ Y thay quần áo xong, vừa chải tóc vừa sờ cổ tay, phát hiện dây buộc tóc đã biến mất, liền quay đầu lại hỏi: "Có thấy dây buộc tóc của tôi không?"
Lý Thừa Ngôn nhìn nàng chằm chằm, lại nói: "Em thích dáng vẻ tóc tai bay bay của chị.”
Xem ra cũng không lạnh lắm.
Dụ Y đang vội vàng, không vướng bận chuyện một sợi dây buộc tóc, tùy ý buông xuốngvén ra sau tay, đi vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng rửa mặt.
Khi cô đi ra lần nữa, Lý Thừa Ngôn vẫn duy trì hành động vừa rồi.
Tuổi trẻ thật tốt mà, có thể ngủ đến trưa mà không cần phải học buổi sáng.
Dụ Y đứng trước gương tô son.
“Lần sau khi nào thì có thể gặp học tỷ?” Lý Thừa Ngôn hỏi.
Dụ Y thuận miệng đáp: "Gần đây tôi rất bận, từ từ hãy nói."
Câu nói này không hiểu sao giống như lời nói dụ dỗ của hải vương với một trong những chú cá nhỏ mà cô nuôi, sau đó cô mới nhận ra, tô son xong quay người lại, "Gần đây tôi rất bận, còn phải nộp tài liệu và phải đọc luận văn, có lẽ sẽ bận hết cả tuần này luôn.”
“Em hiểu rồi.”
Lý Thừa Ngôn gật đầu, "Em rất hiểu chuyện.”
Với tư cách là một người bạn trai, anh thực sự quá ngoan, khi cô gặp khó khăn, anh sẽ không bao giờ vô cớ gây rắc rối, lúc nào gọi thì anh đến, không cần chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon, thỉnh thoảng cần được cho ăn là được.
Mỗi người lấy những gì mình muốn, một mối quan hệ tốt đẹp giữa hai bên.
*
Tiết học sáng thứ hai, như thường lệ, một số học sinh không thể thức dậy nên quyết định trốn học.
Tống Kỳ là cây giống duy nhất dậy sớm trong ký túc xá, anh gánh vác trách nhiệm nặng nề của hai người bạn cùng phòng còn lại khi ở ký túc xá.
Anh vừa đánh răng vừa cười giận dữ: "Tớ coi như được các cậu huấn luyện đến mức muốn đi học lồ ng tiếng luôn rồi, một người mà phải trả lời thay ba người, có dễ với tớ không hả?"
Nói đến ba người, Tống Kỳ liếc nhìn chiếc giường cạnh cửa, trên giường không có ai, chăn bông được gấp gọn gàng chứng tỏ chủ nhân đã mấy ngày không về.
Nhưng cũng là chuyện bình thường, nhà Lý Thừa Ngôn ở Tấn Thành, anh mua một dãy phòng ở bên cạnh trường học, có thể tùy tâm trạng mà ở ký túc xá.
“Có lẽ Lý Thừa Ngạn đã đi rồi.” Bạn cùng phòng buồn ngủ thản nhiên nói.
Tống Kỳ: "Bộ cậu coi tớ không hiểu về Lý thiếu gia à, cậu ta không quen đi học buổi sáng, hôm nay lại là một ngày vui chơi tam giác."
“Vui vẻ một chút.”
“Má.”
Tống Kỳ vừa đi ra ngoài vừa chửi bới, kiếm một chiếc ghế ở cuối lớp ngồi xuống.
Mông còn chưa kịp nóng, một bóng đen rơi xuống bên cạnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt kia, vẻ mặt như gặp quỷ giữa ban ngày.
“Cậu chịu đến lớp buổi sáng?" Tống Kỳ theo bản năng muốn xem hoàng lịch.
Lý Thừa Ngôn dựa vào trên ghế, hai mắt cụp xuống, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ nhiều, nghe xong liền đưa mắt nhìn về phía anh ấy, buồn cười nói: “Học sinh lên lớp cũng là chuyện đương nhiên. "
"Nhưng mà cậu chịu đến lớp buổi sáng thì nghe nó vô lý lắm.” Tống Kỳ nói đùa.
Đang nói chuyện thì học sinh lần lượt đi vào, anh để ý thấy xung quanh họ có rất nhiều nữ sinh quen thuộc, vô tình hay cố ý liếc nhìn về phía này.
Cùng lớp mấy người thậm chí còn quyết định đến chào hỏi, phải biết là khi chỉ có một mình Tống Kỳ thì chưa từng thấy nhiệt tình như vậy.
Tống Kỳ đã quen với hiệu ứng Lý Thừa Ngôn.
Anh ấy chạm vào Lý Thừa Ngôn và nói: "Cậu có nhận thấy rằng có rất nhiều nam sinh trong lớp chúng ta không?"
"Trường chúng ta nam sinh luôn nhiều mà."
"Nhưng cũng không phóng đại đến mức này, phần lớn bọn họ tới đây là vì học tỷ Dụ Y. Gia cảnh không tồi, học vấn cũng tốt, đây có lẽ là nữ thần có sức hấp dẫn đấy."
“Học tỷ hiện tại không có bạn trai, nói không chừng chị ấy thích người nhỏ tuổi, chúng ta đều có cơ hội."
Nói xong, anh ấy hỏi Lý Thừa Ngôn: "Không phải cậu giành để học khóa này là vì cái này sao?"
“Vậy còn cậu?” Lý Thừa Ngôn hỏi ngược lại.
Tống Kỳ rất thành thật, "Chính là vậy đấy." Sau đó, anh giành băngg tốc độ Internet nhanh, sau đó đã giúp hai người khác trong ký túc xá cùng nhau giật lấy.
“Còn cậu, tại sao?” Anh ấy kiên trì hỏi.
“Chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến bộ.” Lý Thừa Ngôn nhàn nhạt đáp.
Tống Kỳ cảm thấy buồn cười, anh ấy nói “Rác rưởi cậu đấy", sau đó anh ấy nghe thấy tiếng chuông vào lớp.
+*
Dụ Y là học sinh trò cưng của Giáo sư Ngô
Ít nói, hiệu quả cao, học lực vững vàng, không cần để ông phải quá lo lắng.
Giáo sư Ngô mỗi ngày có rất nhiều tiết học, rất nhiều việc phức tạp, cần trợ giảng trợ giúp, trong số các trợ giảng trước đây, Dụ Y là người khiến ông hài lòng nhất, không mắc lỗi nào, có thể giúp ông giải quyết các vấn đề về tài liệu học tập.
Hai thầy trò vẫn hòa thuận với nhau.
Dụ Y theo giáo sư Ngô vào lớp học như thường lệ, cô đi xuống dưới bục để trình bày giáo trình.
Giáo sư Ngô bắt đầu giới thiệu khóa học này, ông có thành tích học thuật uyên thâm, nhưng khi giảng bài cho sinh viên đại học, ông thường có thể giảng bài một cách sâu sắc mà ngắn gọn.
Theo thông lệ giảng dạy của giáo sư Ngô, ngay khi bắt đầu cần lập một nhóm nhỏ, và bài tập về nhà tiếp theo sẽ được hoàn thành dưới hình thức nhóm.
Hai mươi phút trước khi kết thúc buổi học, Giáo sư Ngô yêu cầu các sinh viên thành lập các đội.
Có bảy người trong mỗi nhóm.
Tống Kỳ tính toán mấy thành viên trong ký túc xá của mình chiếm bốn người, lại lôi kéo sáu người nữa là đủ, nam sinh xung quanh thêm một người, có nữ sinh bên cạnh hỏi han, đã có ba người, vừa hay lập thành một nhóm.
Nhiệm vụ nhóm có lẽ là cơn ác mộng của mọi sinh viên đại học, và trưởng nhóm đặc biệt là một việc mệt mỏi.
Tống Kỳ đang định hỏi ý kiến của những người khác, thì Lý Thừa Ngôn bên cạnh anh ấy đột nhiên nói: "Tôi sẽ là đội trưởng."
“Cậu?" Anh ấy bất giác thốt lên.
“Hay cậu muốn?" Lý Thừa Ngôn hỏi.
"Không muốn," Tống Kỳ kinh ngạc, Lý thiếu gia, người luôn sợ rắc rối, đã chủ động đảm nhận vị trí trưởng nhóm đầy tai họa như vậy.
Đến lớp buổi sáng đã đủ bất ngờ rồi, chủ động làm trưởng nhóm lại đủ để khiến anh ấy cảm thấy kinh ngạc cả học kỳ.
Ba cô gái còn lại cũng gật đầu.
Lý Thừa Ngôn đã tạo một nhóm và đổi tên nhóm, "Đó chính là như vậy.’
Khi tiếng chuông ra khỏi lớp vang lên, giáo sư Ngô đã nói với Dụ Y: "Vất vả cho em rồi, em phải lập một nhóm chat cho các nhóm trưởng và khi có nhiệm vụ gì thì em cứ gửi thẳng vào trong nhóm."
"Không vấn đề ạ."
Giáo sư Ngô vừa rời đi, Dụ Y liền nói: "Mấy bạn trưởng nhóm ở lại đây một lát nhé, lập nhóm chat rồi hẳn đi về.”
Tất cả đội trưởng đều đi lên phía trước, Lý Thừa Ngôn cũng không ngoại lệ, dáng người cao lớn, khi từ phía sau đi qua, có thể cao hơn những nam sinh khác cả cái đầu, tỷ lệ bỏ xa họ thì không cần phải nói.
Dụ Y đã tạo một nhóm rồi cô cung cấp mã QR.
/101
|