Kết Thúc Để Bắt Đầu

Chương 12: ĐÀO TẨU

/12


Sau một hồi ăn ngon ngủ kỹ, cộng thêm tác dụng hiệu quả của huyết thanh giải độc, Phùng Trân lấy lại toàn bộ sức lực.

Đám Walter hiện đang ngủ, chỉ còn mỗi Neil canh gác.

Phùng Trân lấy chai nước khoáng trong không gian quăng qua cho Neil.

"Uống đi cho tỉnh rồi đánh thức mọi người dậy, chúng ta đến lúc phải đi". Phùng Trân nói.

Walter chỉ nhắm mắt tịnh dưỡng không hề ngủ, nghe Phùng Trân nói liền mở mắt ngồi dậy.

"Cảm ơn cô Phùng Trân". Walter mừng rỡ nói.

"Đợi ra khỏi đây rồi hãy hẳn nói". Phùng Trân lạnh nhạt nói.

Nốp và Sa, hai cô gái đã đánh Phùng Trân cũng đã tỉnh.

Sau khi nghe bọn Walter kể lại Phùng Trân không phải là đám người vùng đất thánh, hai ả liền hối hận không thôi, định nói xin lỗi Phùng Trân, nhưng Phùng Trân phớt lờ, không thèm để ý 2 ả.

Tối quá Phùng Trân phát hiện trên đỉnh hang có một "giếng trời" đủ một người trưởng thành chui qua nhưng bị dây leo che phủ, rất khó phát hiện. Nếu cô không ngồi trong góc khuất gần ngay lỗ thủng đó thì cũng không phát hiện.

Phùng Trân quay trở lại chỗ góc khuất trong hang, dùng súng bắn móc dây cứu hộ, bắn lên trên "giếng trời". Giật sợi dây vài lần để kiểm tra móc 3 khía đã cắm sâu vào miệng giếng chưa. Thấy chắc chắn, Phùng Trân mới bắt đầu đu dây leo lên đỉnh hang.

Nhóm Walter thấy Phùng Trân thoăn thoắt leo lên đỉnh hang đều mừng ra mặt.

Ngoài cửa hang đã bị đám Ailens trấn giữ, chỉ mỗi đỉnh hang là con đường duy nhất thoát khỏi đây.

Phùng Trân leo qua "giếng trời" thì phát hiện đỉnh núi bên ngoài không thấy bóng dáng của Ailens, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Định thám thính thêm tình hình để đào tẩu an toàn thì Phùng Trân nghe tiếng kêu la của nhóm Walter phía dưới hang động.

Thì ra Phùng Trân vừa trèo ra ngoài thì nhóm Ailens tới bắt nhóm Walter và A Kháp 6 người đi.

"Mẹ kiếp, không phải xui vậy chứ?" Nhìn tình hình nhóm Walter bị bắt đi dưới hang, Phùng Trân khẽ nguyền rủa.

Dường như đám Ailens cũng phát giác thiếu một tù nhân nên chúng chia ra tìm, trùng hợp một con trong chúng nhìn lên "giếng trời" phát hiện ra Phùng Trân.

Ngay lập tức con Ailens đó trèo lên vách đá như nhện, áp sát đến chỗ Phùng Trân.

"Cô Trân chạy trước đi. Thoát được một người hay một người". Walter gào thét khuyên Phùng Trân trốn trước đi.

Phùng Trân cũng biết nguy hiểm đang tới, nên trấn định, trong tay đã cầm sẵn khẩu súng trường Ak Alpha mới nhất do Mỹ sản xuất.

Con Ailens vừa ngoi đầu đến miệng hang liền bị Phùng Trân nhắm ngay cái miệng đầy axít đang há ra của nó bắn vào.

Thân thể chúng được bao bọc bởi vỏ cứng như thép đạn bắn không xi nhê, nhưng cô không tin cái miệng nhầy nhụa axít, có chiếc lưỡi như một cái đầu sâu nhỏ kia cũng cứng.

Đùng, đùng!

Phùng Trân bắn liên tiếp 10 phát súng vào cái miệng "đáng yêu" của con Ailens.

Rầm, con Ailens có miệng bị bắn nát, rơi xuống hang động chết tươi.

Đám Walter thấy xác con Ailens bất động cũng há hết miệng. Trừ đám người vùng đất thánh thì Phùng Trân là người đầu tiên có thể giết được một con Ailens đó.

"Cô ta thật sự giết chết một con Ailens ghớm ghiếc sao?" Chad luôn xem thường Phùng Trân, lúc này cũng bị sốc trước hành động hung hãn của cô.

"Cô ấy rất mạnh". Neil rất ít nói, cũng không nhịn khen Phùng Trân.

"Là em quá xúc động, hiểu lầm cô ấy. Liệu cô ấy có cứu chúng ta không?" Nốp nói.

"Anh không biết. Anh chỉ cầu nguyện chúng ta vẫn còn sống khi cô ấy đến". Walter trước giờ luôn trấn định nhưng giờ lại hắn lại cảm thấy tương lai mù mịt.

Phùng Trân có thể giết một con Ailens nhưng một binh đoàn Ailens hơn 20 con, liệu có thể giết chết hết.

Rầm, rầm 2 tiếng, đáp lại tiếng lòng của Walter là 2 con Ailens bị Phùng Trân bắn nát miệng rớt xuống đất.

"Mẹ kiếp, cô ta lại giết thêm 2 con nữa, tổng cộng là 3 con rồi". Chad phát cuồng la lên.

Những người bên dưới hang động cũng phấn khởi cả lên.

"Chị ấy thật giỏi". A Kháp cười mừng nói.

Lúc này Phùng Trân ở trên hang động cười khinh bỉ lũ Aliens này đúng là não con kiến, cái miệng hang nhỏ xíu thể không chui tọt qua mà cũng ráng chui, hậu quả đầu vừa chui qua, chưa kịp thở đã bị Phùng Trân bắt vào họng.

4 con Ailens còn lại thấy tình hình không ổn, quắp đại 4 người trong hang vào ngực, nhanh chóng chạy ra khỏi hang động.

Phùng Trân cũng thấy chúng "đào tẩu", cô liền đu dây trèo xuống, xem xét tình hình bên dưới.

Trong hang chỉ còn lại Walter và Nốp.

Bốn người bị bắt đi là Chad, Neil, A Kháp và Sa.

"Có biết họ bị bắt đi đâu không?" Phùng Trân nhíu mày hỏi.

"Tôi không biết, nhưng có thể bị bắt đến phòng giao phối". Walter nén nước mắt nói.

"Mẹ kiếp". Phùng Trân chửi rủa.

Phùng Trân đi tới chỗ xác 3 con Ailens, dùng súng bắn laser cắt đứt đuôi một con Ailens.

Súng laser này là do tên mafia Bàn Long "chôm" được từ phòng chế tạo vũ khí của Mỹ, sau đó bị cô "cướp" lại. Thanh súng Laser này nặng 4ký, tia laser phóng ra chỉ có bán kính tối đa 4 cm, được cho là mẫu vật thất bại của phòng thí nghiệm. Nhưng trước vỏ cứng như thép của mấy con Ailens này thì khẩu súng laser này vô cùng hữu ích. Cắt đứt đuôi con Ailens như cắt rau củ.

Trong phim Ailens, đuôi của chúng dài khoảng nửa mét, có hình nhọn giống như dao găm, cũng là vũ khí sắc bén nhất. Nên Phùng Trân sử dụng chính vũ khí của chúng để khắc chúng.

Phùng Trân dùng đuôi con Ailens mới cắt được, chém thử vào xác con Ailens, ngay tức khắc trên thân cứng như thép của chúng xuất hiện một đường nứt.

Phùng Trân cười lạnh, tiếp tục dùng đuôi đó chặt vào hai cái đuôi của 2 con Ailens khác.

Sau đó giữ một cái đuôi làm vũ khí cho mình, vứt 2 cái đuôi mới cắt cho Walter và Nốp.

Walter nhìn hành động nãy giờ của Phùng Trân, cũng đủ hiểu cô cho bọn hắn đuôi con Ailens để làm vũ khí. Hắn và Nốp vội cầm "đuôi dao Ailens" trong tay cùng Phùng Trân xông ra ngoài hang động.

Walter lần theo dấu vết của bọn Ailens để lại trên mặt đất dẫn Phùng Trân cùng Nốp tiến về sào huyệt của bọn chúng.

Bọn Phùng Trân tìm chỗ nấp an toàn, quan sát tình hình bên trong lẫn ngoài sào huyệt con Ailens.

"Cô Phùng Trân, cô không nên cùng chúng tôi cứu người. Chad bọn họ là đồng tộc của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải cứu, còn cô thì không phải như vậy. Cô nên suy nghĩ lại, sào huyệt của bọn Ailens có hơn 20 con đó". Walter nghiêm túc nói.

"Tôi chỉ giữ lời hứa với A Kháp, sẽ dẫn nó trốn thoát khỏi đây. Còn các người chỉ là hưởng ké phúc của A Kháp thôi". Phùng Trân cười lạnh nói.

"Cảm ơn cô. Mong cô tha lỗi cho sự ngu xuẩn của tôi". Nốp bật khóc nói.

"Hai người ở yên đây, nếu bên ngoài có gì bất ổn báo cáo qua bộ đàm cho tôi". Phùng Trân vừa nói vừa gắn bộ đàm vào người Walter và Nốp.

Chỉ họ sử dụng bộ đàm xong, Phùng Trân nhìn Nốp, nói: "Tôi rất thù những ai đánh mình nên cô phải ráng sống để tôi đánh trả lại vài cái. Nhớ đó".

"Tôi sẽ cố tự bảo vệ mình. Cô cũng phải cẩn thận. Nếu cứu không được bọn họ thì cô hãy tự bỏ, cố tìm cách thoát thân". Nốp nuốt nước mắt, cắn răng nói.

"Bên trong rất khả năng có con Ailens tướng, nó rất thông minh, cô nhớ cẩn thận". Walter nhắc nhở nói.

"Được, các ngươi ẩn nấp cho kỹ, đừng để tôi cứu người ra lại thấy xác 2 người thì thật xui xẻo". Phùng Trân tuy ác miệng nhưng vẫn thật sự lo lắng, dặn dò bọn họ cẩn thận.

Phùng Trân tách ra khỏi 2 người Walter và Nốp, quan sát địa hình một chút, rồi đi "đặt bẫy" một số nơi, cuối cùng tiến về phía lùn cây um tùm cao hơn 3m. Cô dùng linh lực mang chiếc SUV chống đạn ra khỏi không gian trữ vật.

Leo lên xe, Phùng Trân nhấn ga vọt tiến vào sào huyệt bọn Ailens.

Lúc gần sắp giáp lá cà với bọn Ailens thì Phùng Trân quăng đạn khói vào chúng. Khói mù mịt làm chúng giảm thấp quan sát, phân tán tầm nhìn của chúng.

Phùng Trân đeo mặt nạ chống khói, chớp nhanh thời cơ, lao xuống xe, dùng ý niệm đem chiếc SUV trở vào không gian. Đây là phương tiện đào tẩu, cô không muốn bọn Ailens phá nát đâu.

Len lỏi qua chân của bọn Ailens, thành công đột nhập vào trong.

Bên trong xào huyệt rất tối, nồng nặc mùi axít gay mũi.

Một tay cầm súng ngắn biến thể từ súng trường AK Alpha, một tay cầm đèn pin, Phùng Trân cẩn trọng từng bước đi.

Có lẽ bên ngoài đồng bọn phát tín hiệu bị tấn công nên bọn Ailens cấp lính bên trong đều chạy ra ngoài hỗ trợ, vô tình để bên trong hang trống không, điều đó giúp Phùng Trân thuận lợi tìm được nơi giao phối của bọn Ailens.

Tuy nhiên Phùng Trân đã vào trễ một bước, Sa đã bị một con Ailens cấp tướng cấy ấu trùng vào miệng.

Chad, Neil và A Kháp khổ sở thấy Sa đau đớn giãy giụa vì bị ấu trùng hành hạ, sớm hay muộn bọn họ sẽ giống như Sa, tuy nhiên khi nhìn thấy Phùng Trân tới, bọn họ nghẹn ngào muốn khóc.

"Chị đi đi, nhanh chạy đi, chị không giết được con Ailens cấp tướng đâu". Chad vội la lớn.

"Đúng, cô Phùng mau chạy nhanh đi". Neil cũng nghẹn ngào nói.

Còn A Kháp thì không nói tiếng nào, chỉ khóc, hướng Phùng Trân lắc đầu ý bảo cô chạy đi.

Phùng Trân thật sự muốn nôn, trong hang giao phối dày đặc mùi xác thối, có rất nhiều xác động vật bị phá bụng chết. Bốn bọn Chad thì bị nhốt trong một kén trắng nhầy nhụa, chỉ chừa mỗi đầu.

Tiếng thét của con Ailens cấp tướng vang lên. Nó nhanh chóng lao về phía Phùng Trân.

Phùng Trân kiềm nén cơn nôn, nhanh chóng tránh thoát cú tấn công của con Ailens cấp tướng.

Tiếp tục dùng đạn khói để làm rối tầm nhìn của nó. Phùng Trân vội chạy đến chỗ bọn Chad cắt nát mấy cái kén nhốt bọn họ.

"Neil cõng A Kháp đi". Phùng Trân vừa cắt kén chỗ Sa vừa lớn tiếng nói.

"Tôi xin lỗi. Xin cô hãy giúp tôi, tôi không muốn...a.a...a". Sa thì thào nói, chưa kịp nói hết câu đã bị ấu trùng ký trùng trong bụng tàn phá.

Sa lên cơn đau co giật, quằn quại dưới đất lạnh, báo hiệu ấu trùng sắp chui ra ngoài.

"Sa, Sa". Chad trào nước mắt kêu gào.

"Xin cô hãy giúp cô ấy ra đi thanh thản". Neil lau nước mắt nói.

Phùng Trân tuy từng giết người, nhưng những người đó muốn giết cô nên mới chết. Còn cô gái tên Sa này không đáng chết, nhưng cô ấy đã không thể cứu được nữa.

Phùng Trân hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, sau đó lãnh huyết bắn một phát súng ngay giữa đầu Sa.

Sa hết co giật đau đớn, trước khi chết, Sa khẽ mỉm cười như cảm ơn Phùng Trân.

Phùng Trần bắt nhiều phát vào bụng Sa để diệt ấu trùng nhưng có vẻ không thành công.

Ấu trùng kêu ré vài tiếng rồi phá bụng Sa chui ra ngoài.

Phùng Trân không nghĩ ngợi gì nhiều dùng dao đuôi Ailens chém nửa con ấu trùng đang định cắn vào chân cô.

Con ấu trùng kêu nhỏ vài tiếng rồi nằm ngay đơ.

Tiếp theo là tiếng rống giận của con Ailens cấp tướng, dường nó đã biết "con" của nó đã chết. Bất chấp khói, nó lao vào chỗ đám Phùng Trân.

Phùng Trân cũng đâu có vừa, nhắm bắn liên tục vào đầu nó, tuy không xi nhê đến da thịt nó nhưng cũng đủ làm chật vật tránh tới tránh lui.

Dùng ý niệm đem chiếc SUV từ không gian trữ vật ra ngoài.

"Lên xe". Phùng Trân bắn yếm trợ cho đám Chad leo lên xe an toàn.

Ném một trái lựu đạn vào con Ailens cấp tướng, Phùng Trân nhanh chóng leo lên xe, khởi động máy chạy ra khỏi hang giao phối.

Con Ailens cấp tướng rộng giận, đuổi phía sau.

"Cô Phùng, đám Ailens bên ngoài đột nhiên chạy vào lại bên trong hang". Giọng Walter báo cáo qua bộ đàm.

"Tôi biết rồi. Hai người ở yên đó, đừng để đám quái vật phát hiện". Phùng Trân nhíu mày trả lời lại.

Xem ra đường thoát có chút khó khăn.

Có nhiều con Ailens cấp lính đã quay trở lại trong hang, nên Phùng Trân cầm chặt tay lái, vồ ga hất tung bất kỳ con nào cản đường.

Lập tức chiếc SUV bị rung động mạnh, làm cả đám Chad trên xe té nhào hết cả lên.

Con Ailens cấp tướng tung người lên phía trên đầu xe, nó dùng chi nhọn sắc bén cố cào rách mui xe.

Dù là xe chống đạn hạng nhất nhưng trước món vuốt nhọn của quái vật ngoài hàng tinh thì cũng bị đâm thủng vài lỗ.

Mẹ kiếp, nếu xe bị hư là cả lũ chết chắc!

Phùng Trân nghiến răng nói: "Bám chặt vào".

Đám Chad liền dùng hết tay và chân bám chặt vào ghế sau.

Phùng Trân đang chạy đột nhiên thắng gấp lại, làm con Ailens cấp tướng mất thăng bằng té nhào xuống. Nó định nhảy lên tiếp thì Phùng Trân lại nhấn ga, vọt mạnh lên phía trước, bỏ nó kêu gào lại phía sau.

Lúc Phùng Trân xâm nhập vào hang của bọn chúng đã lén đặt bom hẹn giờ.

Phùng Trân vừa lái xe vừa tính toán thời gian và khoảng cách cửa hang, cũng đến lúc rồi.

Chiếc SUV vừa nhú đầu ra khỏi hang, Phùng Trân liền nhấn vào nút điều khiển bom từ xa.

3 giây sau, bên trong hang nổ tung, đất đá bị văng tứ tung, trúng lên thùng xe khiến cả xe lảo đảo.

Phùng Trân cố cầm vững tay lái, chạy tới đón đám Walter và Nốp.

"Nhanh vào xe". Phùng Trân hét lên.

Walter và Nốp thấy đám Chad còn sống rất vui mừng, nhanh chóng leo lên xe.

Không đợi đám Walter ngồi xuống, Phùng Trân đã vồ ga đi tiếp, làm đám Walter té nhào.

"Đóng cửa xe lại". Phùng Trân hét lên. Bọn họ định chừa cửa cho đám Ailens leo lên sao?

Walter mặc dù bị té u đầu nhưng vẫn nghe lời Phùng Trân, vội vàng đóng cửa.

Đám Ailens còn xót lại, tiếp tục truy kích đám Phùng Trân.

Phùng Trân không nao núng, bên trong hang cô còn lo, chứ ra bên ngoài thì cô đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ bọn chúng.

Dẫn dụ đám Ailens vào bẫy đã giăng sẵn.

Phùng Trân đếm ngược 3 2 1.

Một loạt tiếng nổ lớn rung chuyển cả đồi núi. Đá núi bị nổ tung xuống, hình thành một bức tường cản trở bọn Ailens đuổi theo Phùng Trân.

Chỗ bẫy của Phùng Trân cũng là cài sẵn bom hẹn giờ như trong hang.

Nhưng trong hang bịt kín, nếu cho nổ bom mà không kịp thoát thì cũng như không. Còn bên ngoài, Phùng Trân đã tính toán sẵn khu vực nào là an toàn, khu vực nào là nguy hiểm.

Đám Walter nhìn khung cảnh phía sau xe thì lặng hết cả người.

"Chúng ta thoát rồi đúng phải không?" Chad nghẹn ngào nói.

"Đúng, chúng ta thoát rồi". Walter nghẹn ngào lau nước mắt nói.

"Chúng ta còn sống". Neil bật khóc nói.

"Sa đâu?" Nốp lau nước mắt, chợt hỏi.

"Chị ấy không về với chúng ta nữa". Chad bật khóc nói.

Nốp vừa ngừng khóc, lại bật khóc trở lại.

"Bây giờ không phải lúc khóc. Tôi không rành địa thế ở đây. Các ngươi mau chỉ đường". Phùng Trân không chịu nổi cảnh khóc lóc nữa rồi.

"Cô chạy tới cánh rừng phía trước thì quẹo phải, chạy dọc theo con sông là được". Walter vội bình ổn cảm xúc chỉ đường cho Phùng Trân.

Khi Phùng Trân lái xe đến con sông thì đột nhiên dừng xe lại.

Không nói lời nào, cô mở cửa xe đi xuống, túng người đá vào kẻ đang đứng chắn đường.

"Khốn kiếp". Phùng Trân ra đòn không hề nhẹ tay.

Còn người kia thì vẫn đứng sừng sững mặc cho Phùng Trân đấm đá.

"Sắc lang sao không đánh trả, khinh thường tôi sao?" Phùng Trân vừa nói vừa đánh vào người kia.

"Là tôi sơ suất để em bị bắt. Em muốn đánh bao nhiêu thì đánh". Người kia nói.

"Sơ suất? Là ngu xuẩn đúng hơn. Mẹ kiếp, anh có biết cả đêm qua tới giờ tôi đã gặp phải chuyện gì không? Đám bộ tộc khốn kiếp, lũ quái vật Ailens ghê tởm, đám người cổ ngu đần và anh một kẻ sắc lang. Nếu tôi không được đặc huấn qua, không có trang bị vũ khí, tôi đã bị lũ ký sinh kia ăn không còn một mảnh xương rồi đó. Mẹ kiếp rốt cuộc đây là nơi quỷ tha ma bắt nào vậy?" Phùng Trân tức giận la mắng.

"Được rồi em đừng khóc nữa. Sau này tôi sẽ không rời xa em nửa bước, sẽ không một ai làm em đau khổ". Người kia nói.

Nghe hắn nói, Phùng Trân mới biết thì ra nãy giờ cô khóc.

Cô vừa khóc vừa đánh hắn như muốn trút hết bao nỗi uất hận của đêm qua cho đến tận bây giờ.

Dù cô có lãnh huyết đến cỡ nào thì cũng là một con người. Vẫn biết đau đớn, vẫn biết sợ hãi và vẫn biết tuyệt vọng.

Lúc này cô còn vũ khí, tính mạng chưa mức nguy hiểm nhưng dùng hết đạn rồi thì sao? Cô sẽ giống như Sa, bị con ký sinh trùng kia ăn mòn cơ thể sao? Cô không muốn như vậy, cô lo lắng, cô sợ hãi và lần đầu mù mịt không biết phương hướng tương lai.

Người kia thấy cô đờ đẫn vô hồn thì vội ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi: "Không sợ, tôi ở đây rồi, không cần sợ".

Chưa một ai vỗ về, chưa ai nhỏ nhẹ nói với cô như vậy. Phùng Trân không muốn nhẫn nhịn nữa, cô bật khóc, cũng ôm chặt hắn.

"Tôi tên Nine, em tên gì?" Người kia nói.

"Phùng Trân". Phùng Trân thì thào đáp lại.

"Căn cứ của các người cũng gần đây. Các ngươi tự trở về đó đi". Nine nói với đám người trong xe xem diễn nãy giờ.

Walter nghe vậy cũng không mặt dày xem diễn nữa, mở cửa đỡ đồng bạn xuống xe.

"A Kháp tạm thời gởi ở chỗ các người một thời gian. Tôi sẽ đến đón nó sau". Phùng Trân thoát khỏi lồng ngực Nine, nói với Walter.

"Chị định đi đâu? Chị giết nhiều con Ailens như vậy, chúng sẽ truy lùng chị đó. Bộ tộc Kha-ôx cũng sẽ không buông tha chị. Với lại tên Nine này là người vùng đất thánh, chẳng có tốt lành gì. Chị đừng đi theo hắn. Chị tới căn cứ bọn em đi". Chad chân thành nói.

"Dù căn cứ của chúng tôi khá đơn sơ nhưng là nơi bọn Ailens kiêng kỵ. Cô tạm thời tới đó điều trị vết thương cho lành, rồi muốn đi đâu thì đi" Neil nói.

"Không, cô ấy sẽ đi cùng tôi. Cô ấy là bạn đời của tôi". Nine nhíu mày nói.

Vừa dứt lời, hắn liền bị Phùng Trân đấm một cú vào bụng khá đau.

"Im miệng. Tôi còn chưa tính sổ chuyện anh sàm sỡ tôi. Ở đó mà bạn đời bạn tình chó má gì". Phùng Trân nghiến răng nói. Nãy giờ bị cảm xúc chi phối, cô thật sự quên mất tội ác của tên háo sắc này rồi.

"Tôi có việc cần xử lý. Khi nào xong việc sẽ đến chỗ các người. Nếu các người gặp được một con sói nào mắt xanh, bộ lông vàng sữa thì đừng làm hại nó, giúp tôi trông chừng nó". Phùng Trân căn dặn đám Walter.

"Được, cô Phùng yên tâm. Hẹn gặp lại cô sau". Walter gật đầu.

A Kháp luyến tiếc không muốn rời Phùng Trân, nhưng nó không thể không đi, cái vị mắt tím kia trừng mắt nhìn nó đáng sợ quá.

Phùng Trân vỗ đầu an ủi A Kháp, chỉ tay A Kháp hãy cùng đi với đám Walter.

A Kháp gật đầu rồi "cuốc bộ" đi cùng đám Walter.

Đợi bọn họ đi hết, Phùng Trân leo lên xe định lái xe đi thì Nine cũng leo lên xe.

"Biến đi". Phùng Trân rít 2 chữ qua kẽ răng.

"Tôi đã hứa sẽ không rời xa em nửa bước rồi". Nine mặt dày nói.

"Tôi cần một nơi an toàn để sửa xe, anh xuống đi, đừng làm phiền tôi nữa". Phùng Trân xui đuổi hắn.

Chiếc SUV "bị thương" khá nhiều, nếu không "điều trị" cô sẽ mất đi một phương tiện đi lại đó. Ở một cái nơi có thể chết bất kỳ khi nào thì sở hữu một phương tiện không dễ bị phá hủy là quý báu cỡ nào.

"Nhà của tôi, an toàn hơn căn cứ của Lily". Nine đắc ý nói.

"Không phải nhà của anh bị đám tặc kia mò tới sao? An toàn chỗ nào? Hừ". Phùng Trân châm chọc hắn.

"Đó là hang động, tạm thời trú ẩn để đi săn thôi, nào phải là nhà". Nine gấp gáp nói.

"Nhà ở vùng đất thánh sao?" Phùng Trân nhíu mày hỏi, cô không muốn vừa thoát khỏi hang cọp lại chui vào hang sói đâu.

"Không phải. Tôi rời khỏi vùng đất thánh lâu rồi". Nine phản bác nói.

"Được, mau chỉ đường, tôi mệt lắm rồi". Phùng Trân nhấn ga lái xe. Cô tin hắn sẽ không làm hại cô.

"Hắc hắc, nhất định em sẽ thích nhà tôi". Nine cười vui vẻ nói.

"Tôi sẽ đốt sạch nó, để trừng phạt anh đã dám vô lễ với tôi". Phùng Trân vừa lái xe vừa nghiến răng nói.

"Lúc đó em bị cá mút đá cắn bị thương, tôi không thể bỏ mặc em, tôi chăm sóc em chưa tốt sao? Lúc tôi bệnh, cha đều chăm sóc tôi như vậy. Tôi thấy rất thoải mái và hạnh phúc mà". Nine nói.

"Anh chăm sóc tôi nhưng vẫn giở trò đùa nghịch nhiều chỗ nhạy cảm trên người tôi. Tôi thấy rất khó chịu, rất tức giận". Phùng Trân quát lại.

"Chúng ta là bạn đời của nhau. Tôi chạm vào em cũng bình thường thôi mà". Nine không cho là đúng, liền cãi lại.

"Tôi chấp nhận làm bạn đời của anh từ khi nào? Đừng ở đó suy nghĩ viển vong". Phùng Trân cười lạnh nói.

"Em không nhớ quy luật ở đây sao? Bất kỳ giống cái nào bị giống đực bắt được sẽ là bạn đời của giống đực đó". Nine khó hiểu nhìn Phùng Trân.

"Tôi không phải là giống cái. Tôi là phụ nữ. Nếu còn nhắc đến 2 chữ bạn đời nào nữa thì anh cút xuống xe đi". Phùng Trân không muốn tranh cãi với hắn nữa.

"Cho tôi nói câu này nữa thôi, rồi tôi sẽ im lặng. Xe của em thật đẹp. Đẹp hơn cả của đức vua". Nine gật đầu thầm khen.

Phùng Trân không thèm đáp lại kẻ dở hơi Nine, vẫn tiếp tục lái xe.

"Dù em không muốn thừa nhận, nhưng em đã là bạn đời của tôi rồi, giống đực khác sẽ xa lánh em. Tôi đã để lại rất nhiều mùi của tôi trên người em". Nine sau khi thành công đánh lạc hướng Phùng Trân, lại tiếp tục quay về đề tài cũ.

Phùng Trân đột nhiên rất muốn giết người.

Cũng may xe đã chạy đến nhà hắn, nếu không Phùng Trân thật sự sẽ giết hắn.

"Đó là nhà anh sao?" Phùng Trân miệng co rút nhìn dòng sông bao la, giữa dòng sông có một hòn đá to, trên hòn đá đúng là có một căn nhà gỗ. Nhà hắn ở đây thật sao?

"Đúng. Em chờ tôi một lát, tôi đi lấy một chút đồ". Nine gật đầu.

Nine vội chạy đi vào rừng.

Phùng Trân cũng không nhàn rỗi, xem xét vết thủng trên xe.

Rất may chỉ bị thủng lớp vỏ bên ngoài, động cơ bên trong không bị ảnh hưởng.

Phùng Trân dùng ý niệm thu chiếc SUV vào không gian, rồi lấy hộp y tế ra, định sơ cứu vết thương trên người thì Nine quay trở lại.

Trên vai hắn là hai con nai báo lớn, một túi trái cây và một bó củi lớn.

Hắn đi tới lùm cây gần sông, lôi chiếc bè gỗ ra bờ sông, đỡ Phùng Trân leo lên đó rồi mới bỏ đồ vật trên vai lên bè gỗ.

Phùng Trân tưởng hắn cũng sẽ trèo lên bè gỗ rồi chèo ra nhà hắn. Nhưng hắn lại nhảy ùm xuống sông, vừa bơi vừa đẩy chiếc bè gỗ về nhà.

Hắn bơi rất khỏe và nhanh, chỉ 10 phút đã ra tới giữa dòng sông cuồn cuộn.

Hắn dùng dây đai cố định bè gỗ vào một hốc đá, đỡ Phùng Trân lên bờ và chất đồ trên bè vào nhà.

Phùng Trân bước vào nhà gỗ của hắn, thầm đánh giá, căn nhà khoảng 30 m2, có 2 cửa sổ bằng khung cây. Tuy chỉ mỗi cái bàn, một chiếc giường gỗ, vài cái mai rùa đựng đồ vật linh tinh thì căn nhà khá sạch sẽ, sáng sủa.

"Em thấy sao? Thích không?" Nine bồn chồn hỏi.

"Tắm ở đâu?" Phùng Trân không dám khen, hỏi sang chuyện khác. Thật sự cô rất muốn tắm cho thoải mái. Trên người đầy mùi tanh của máu, rất khó chịu.

"Tôi tắm liền nhảy xuống sông. Để tôi múc nước vào mai rùa cho em tắm". Nine gãi đầu nói.

"Thôi khỏi, tôi tự xuống sông tắm". Phùng Trân thở dài nói.

"Được. Nước siết lắm. Tôi tắm cùng em". Nine nghiêm túc nói.

"Dưới sông có con gì không? Cá mút đá chẳng hạn?" Phùng Trân cẩn thận hỏi.

"Không có, sông chỉ có cá thôi". Nine trấn an nói.

Phùng Trân cởi bộ quân phục, còn mỗi bộ đồ lót thì nhảy xuống sông tắm gội.

Không phải là không phát hiện ánh mắt nóng rực của hắn nhìn cô, nhưng cô quả thật không còn hơi sức dây dưa với hắn, muốn tắm gội cho nhanh rồi nằm xuống ngủ một giấc, cô thật sự đã quá mệt.

Thay đồ xong, Phùng Trân xử lý vết thương trên người xong rồi, liền nằm xuống "ổ chó" của hắn ngủ thẳng cẳng.

Nine biết cô mệt nên rất an phận lột da con nai báo. Hắn bây giờ chỉ có thể chuẩn bị cho cô một bữa ăn ngon, giúp cô nhanh lấy lại sức.

Có trời mới biết, lúc hắn biết cô bị bắt, hắn đã hoảng loạn chạy đôn chạy đáo tìm khắp nơi trong rừng. Cũng may hắn để lại mùi trên người cô rất nhiều, mới có thể lần theo mùi tìm được cô.

Thấy cô vẫn còn sống, hắn mừng biết chừng nào, cứ nghĩ cô giống như cha sẽ rời xa hắn mãi.

Giờ mỗi thứ đều ổn rồi. Cô đã trở về bên hắn. Hắn nhất định bảo vệ cô thật tốt. Không để cho cô khóc nữa.

Hắc hắc, xem ra hắn nhặt được báu vật rồi, từ sau khi bị bắt về, cô trở nên xinh đẹp hẳn ra nha. Mặt không còn mấy vết xanh xanh tím tím rằn ri trên mặt rồi. (Vết vằn ri trên mặt là thuốc màu hóa trang để dễ lẩn trốn trong rừng).

Bạn đời của hắn là xinh đẹp nhất.

/12

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status