- Hạ Thất Lăng. – Lam Lam “gào” ầm lên, chỉ thẳng tay vào mặt Lăng “7 lạng” đang ngồi nướng thịt.
Hạ Thất lăng chau mày :
- Cả họ cả tên ta để nhóc gọi bừa bãi thế à?
Thấy Thất Lăng nói vậy Lam Lam xoa xoa đầu, cười cho có lệ.
Trong bụng cô thì nghĩ : “Thôi, quả này ‘tẻo’ thật rồi. Sao tự nhiên mình lại mò vào đây để gặp phải tên này không biết”.
(Tự nhiên là tự nhiên thế nào. Thèm thịt nướng còn bày đặt ==” )
.
.
Nghĩ là nghĩ vậy đấy, nhưng rõ ràng là khi nhìn thấy Hạ Thất Lăng, trên mặt Lam Lam hiện nét hai chữ “rạng rỡ” cơ mà….
Ừ thì…rạng rỡ khi nhìn thấy Lăng Lăng với “đống” thịt nướng… Nói chung là rạng rỡ rồi.
.
.
.
.
- Thôi cái điệu cười ghê tởm ấy đi. - Hạ Thất Lăng đập đập vào cái nệm. – Ngồi xuống chứ.
- Ghê tởm? – Lam Lam nhảy dựng lên. – Em cười mà ghê tởm á?
- Haizzz.zzz. – Thất Lăng thở dài rồi hất cẳm. – Thế có ngồi xuống ăn không?
- Anh tưởng lấy thức ăn mà dụ được em à. Em không cần ăn cũng chả sao nhá. Cái đồ…
*ọc…ọc….ọc....ọc.....* - Âm thanh “vui tai” phát ra từ bụng Lam Lam.
.
Cô trợn tròn mắt nhìn người trước mặt mình đang cố nhịn cười.
.
.
.
Thất Lăng lại hỏi :
- Thế giờ sao? Nhóc ăn không đây?
Ậm ừ vài tiếng, Lam Lam trả lời:
- Ừ…. Em… em… có…
.
.
.
Với bỗ dạng của tên nhóc trước mặt mình, Lăng Lăng không thể nhịn được nữa. Anh cười ầm lên.
Gì chứ, đang nói ‘hùng dũng’ lắm cơ mà, sao tự nhiên “em có” lại bé thế?
Êu ơi. Nhìn mặt Lam Lam đỏ chót lên kìa…. Chắc là ăn phải ớt rồi, chứ cái-mặt-kia thì chắc gì đã biết ngượng. :MatCuoi (1)
.
.
.
.
- Tên nhóc này càng lúc càng như trẻ con ấy. Haha. - Hạ Thất Lăng ra ám hiệu. – Thôi thôi, đói rồi chứ gì? Ngồi xuống đây.
Vâng theo lời anh, Lam Lam từ từ đến gần chỗ cái nệm, hạ mông xuống, ngồi im.
Cô không nói không rằng, phải chờ cho đến lúc Thất Lăng đưa cho đĩa thịt mới “yểu điệu thục nữ” nhận lấy rồi ăn ngon lành. :
- Há… Ăn mảnh là không tốt đâu nhá Lăng đại ca.
Tiếng “rên” sung sướng vừa rồi là từ miệng Lam Lam phát ra.
Một tay cô gắp miếng thịt, tay còn lại dơ dơ trai bia lên.
.
- Ăn mảnh? – Thất Lăng “tiếp chiêu”. – Tên nhóc nào ăn nãy giờ không biết.
Nhìn “thằng cu” Lam Lam nhai nhồm nhoàm, ngon lành, Lăng Lăng chả biết làm gì ngoài việc nhường cô gần hết chỗ thịt, còn mình uống bia ăn “khi khống” trừ bữa.
Mà kể ra cũng tội cho anh, đang yên đang lành thì có đứa đến phá đám..
.
.
.
.
- Này này… *Chấc ự*. – Lam Lam vừa nấc vừa giựt giựt áo Thất Lăng. – Sao đại-sờ-ca vào được cái chỗ này thế?
Thất Lăng chau mày, ngạc nhiên :
- Chỗ này là “lãnh địa” riêng của anh thì sao anh không vào được chứ. Haizzzz. – Anh thở dài.
.
.
Nghe xong câu trả lời, Lam Lam nhìn anh rồi im lặng vài giây, trông cô có vẻ “bí hiểm” lắm.
Nhưng ai mà ngờ ngay sau đó….
- Woaaaaaaaaaaaaaa… Tuyệt quá. – Cô reo ầm lên. – Anh thật là “pro”. Hớ hớ hớ….
Nói rồi, cô lại nhét nguyên cả miếng thịt to đùng vào miệng, tu một hơi bia.
Thấy vậy, Lăng Lăng chỉ biết lắc đầu. Thôi kệ tên nhóc ấy đi, còn hơn là nhóc ta ngồi im lặng chả nói gì.
.
.
.
.
.
- AaaAaAAAAAAAA. Đúng rồi. – Cô đột nhiên “rống” lên sau nửa phút im lặng. - Em bảo cái này.
Cái giọng oanh vàng thỏ thẻ của Lam Lam khiến Thất Lăng giật bắn cả mình, xuýt nữa phụt luôn “đống” bia trong miệng ra.
Quay sang phía Lam Lam, anh càng thêm ngạc nhiên hơn.
Cô đang nhìn anh đắm đuối, mắt chớp chớp (môi đớp đớp). Cô nói một câu xanh rờn :
- Anh cho em hunnnnnnnnnnnn một cái nhá.
- Hả? – Miệng Lăng Lăng há hốc, cái hàm dưới đập binh xuống đất.
“Tên nhóc Thiện Thiện đang nói gì vậy” – Anh nghĩ.
Chả chờ cho anh phản ứng gì thêm, Lam Lam đã tiến dần đến xát người anh.
.
.
Anh cuống cuồng :
- Này này. Nhóc làm cái gì thế? – Vừa nói anh vừa lùi lại. – Đừng bảo nhóc say rồi nhá. Mới uống có tí thôi mà. Này…..
.
.
Lam Lam đưa xát mặt mình về phía mặt Thất Lăng, cô từ từ nhấm mắt lại và….
.
.
.
.
Bịch
Khò….khò…. khịt….khò…..
Hạ Thất Lăng đơ người ra.
Một lúc sau, Anh cúi xuống nhìn tên nhóc vừa định “quấy rối tình dục” mình rồi cười nhẹ:
- Gì chứ. Say rồi làm trò xong lại lăn ra ngủ à?
.
.
.
.
- Thịt nướng ngon lắm.
Bịch
Lam Lam lại một lần nữa chồm dậy rồi nằm kềnh xuống.
Lần này thì…. Thất Lăng hồn bay phách lạc mất tiêu rồi.
Hồn ơi, ở đâu về với Lăng Lăng đi….. Về với anh để anh còn xử tên nhóc đang chui vào lòng anh ngủ ngon lành chứ….
.
.
.
Ở với Lam Lam, tổn thọ quá!
Nhưng bản thân Thất Lăng cũng phải thừa nhận, tên nhóc trước mặt anh có khướu làm cho người ta vui thật. Ở bên nhóc ta nãy giờ, mọi mệt mỏi cũng tan biến mất.
.
.
Lăng Lăng đưa tay xoa xoa đầu Thiện…. Kí ức như ùa về với anh….
Binh…..
Vật thể lạ, hình cầu, hai mầu đen trắng từ đâu bay vụt đến đập binh vào đầu một cậu nhóc 3 tuổi.
Câu nhóc xoa xoa đầu rồi đưa đôi mắt rơm rớm nước của mình nhìn quanh một lượt tìm bóng dáng người sút quả bóng này.
Từ phía sân đằng xa, một cậu bé khác đang chạy tới, vẫy tay :
- LĂNG LĂNG, EM CÓ THẤY QUẢ BÓNG CỦA ANH BAY RA ĐÂY KHÔNG?
.
.
Cậu bé kia chạy càng lúc càng đến gần Lăng Lăng :
- Lăng Lăng thấy quả bóng không? – Cậu chống tay vào đầu gối, thở hổn hển.
Không thấy em trai trả lời, cậu ngước lên nhìn…
Lăng Lăng cầm quả bóng trên tay, mếu máo với hai hàng nước mắt lăn dài.
- Em… em sao thế? – Cậu bé lớn hơn cuống quýt.
- Bóng…. Bóng bay… bay vào đầu… đầu em…. Oaoaoaoa. – Lăng Lăng khóc òa lên.
Thấy em trai mình như vậy, cậu bé lớn hơn cười mỉm, ngồi xuống :
- Đây, gối đầu lên đùi anh, anh xoa cho.
- Thật chứ? Hức hức… - Lăng Lăng nhìn anh trai mình bằng đôi mắt ngây thơ long lanh của đứa trẻ 3 tuổi.
- Thật. Nằm xuống đây nào.
- Vâng… Hức hức…
Lăng Lăng vâng lời, nhẹ nhàng nằm xuống, gối đầu lên đùi anh trai mình. Cậu sụt sịt nhưng cũng đang nín khóc dần.
.
.
Đưa tay xoa xoa đầu em trai, cậu bé lớn nói nhẹ :
- Ui cha cha… Đầu em trai anh u cục rồi nè. Nhưng mà không đau đúng không? Là con trai thì thế này đã là gì?
Thấy anh mình nói vậy, Lăng Lăng vội đưa một tay quệt nước mắt đi, nhoẻn miệng cười :
- Vâng. – Cậu trả lời dõng dạc mặc cho cái đầu u cục của mình.
- Ừ. Em trai anh ngoan lắm. Có chuyện gì cũng phải cứng rắn lên nhé. Con trai không được khóc. Nhớ chưa?
Hạ Thất lăng chau mày :
- Cả họ cả tên ta để nhóc gọi bừa bãi thế à?
Thấy Thất Lăng nói vậy Lam Lam xoa xoa đầu, cười cho có lệ.
Trong bụng cô thì nghĩ : “Thôi, quả này ‘tẻo’ thật rồi. Sao tự nhiên mình lại mò vào đây để gặp phải tên này không biết”.
(Tự nhiên là tự nhiên thế nào. Thèm thịt nướng còn bày đặt ==” )
.
.
Nghĩ là nghĩ vậy đấy, nhưng rõ ràng là khi nhìn thấy Hạ Thất Lăng, trên mặt Lam Lam hiện nét hai chữ “rạng rỡ” cơ mà….
Ừ thì…rạng rỡ khi nhìn thấy Lăng Lăng với “đống” thịt nướng… Nói chung là rạng rỡ rồi.
.
.
.
.
- Thôi cái điệu cười ghê tởm ấy đi. - Hạ Thất Lăng đập đập vào cái nệm. – Ngồi xuống chứ.
- Ghê tởm? – Lam Lam nhảy dựng lên. – Em cười mà ghê tởm á?
- Haizzz.zzz. – Thất Lăng thở dài rồi hất cẳm. – Thế có ngồi xuống ăn không?
- Anh tưởng lấy thức ăn mà dụ được em à. Em không cần ăn cũng chả sao nhá. Cái đồ…
*ọc…ọc….ọc....ọc.....* - Âm thanh “vui tai” phát ra từ bụng Lam Lam.
.
Cô trợn tròn mắt nhìn người trước mặt mình đang cố nhịn cười.
.
.
.
Thất Lăng lại hỏi :
- Thế giờ sao? Nhóc ăn không đây?
Ậm ừ vài tiếng, Lam Lam trả lời:
- Ừ…. Em… em… có…
.
.
.
Với bỗ dạng của tên nhóc trước mặt mình, Lăng Lăng không thể nhịn được nữa. Anh cười ầm lên.
Gì chứ, đang nói ‘hùng dũng’ lắm cơ mà, sao tự nhiên “em có” lại bé thế?
Êu ơi. Nhìn mặt Lam Lam đỏ chót lên kìa…. Chắc là ăn phải ớt rồi, chứ cái-mặt-kia thì chắc gì đã biết ngượng. :MatCuoi (1)
.
.
.
.
- Tên nhóc này càng lúc càng như trẻ con ấy. Haha. - Hạ Thất Lăng ra ám hiệu. – Thôi thôi, đói rồi chứ gì? Ngồi xuống đây.
Vâng theo lời anh, Lam Lam từ từ đến gần chỗ cái nệm, hạ mông xuống, ngồi im.
Cô không nói không rằng, phải chờ cho đến lúc Thất Lăng đưa cho đĩa thịt mới “yểu điệu thục nữ” nhận lấy rồi ăn ngon lành. :
- Há… Ăn mảnh là không tốt đâu nhá Lăng đại ca.
Tiếng “rên” sung sướng vừa rồi là từ miệng Lam Lam phát ra.
Một tay cô gắp miếng thịt, tay còn lại dơ dơ trai bia lên.
.
- Ăn mảnh? – Thất Lăng “tiếp chiêu”. – Tên nhóc nào ăn nãy giờ không biết.
Nhìn “thằng cu” Lam Lam nhai nhồm nhoàm, ngon lành, Lăng Lăng chả biết làm gì ngoài việc nhường cô gần hết chỗ thịt, còn mình uống bia ăn “khi khống” trừ bữa.
Mà kể ra cũng tội cho anh, đang yên đang lành thì có đứa đến phá đám..
.
.
.
.
- Này này… *Chấc ự*. – Lam Lam vừa nấc vừa giựt giựt áo Thất Lăng. – Sao đại-sờ-ca vào được cái chỗ này thế?
Thất Lăng chau mày, ngạc nhiên :
- Chỗ này là “lãnh địa” riêng của anh thì sao anh không vào được chứ. Haizzzz. – Anh thở dài.
.
.
Nghe xong câu trả lời, Lam Lam nhìn anh rồi im lặng vài giây, trông cô có vẻ “bí hiểm” lắm.
Nhưng ai mà ngờ ngay sau đó….
- Woaaaaaaaaaaaaaa… Tuyệt quá. – Cô reo ầm lên. – Anh thật là “pro”. Hớ hớ hớ….
Nói rồi, cô lại nhét nguyên cả miếng thịt to đùng vào miệng, tu một hơi bia.
Thấy vậy, Lăng Lăng chỉ biết lắc đầu. Thôi kệ tên nhóc ấy đi, còn hơn là nhóc ta ngồi im lặng chả nói gì.
.
.
.
.
.
- AaaAaAAAAAAAA. Đúng rồi. – Cô đột nhiên “rống” lên sau nửa phút im lặng. - Em bảo cái này.
Cái giọng oanh vàng thỏ thẻ của Lam Lam khiến Thất Lăng giật bắn cả mình, xuýt nữa phụt luôn “đống” bia trong miệng ra.
Quay sang phía Lam Lam, anh càng thêm ngạc nhiên hơn.
Cô đang nhìn anh đắm đuối, mắt chớp chớp (môi đớp đớp). Cô nói một câu xanh rờn :
- Anh cho em hunnnnnnnnnnnn một cái nhá.
- Hả? – Miệng Lăng Lăng há hốc, cái hàm dưới đập binh xuống đất.
“Tên nhóc Thiện Thiện đang nói gì vậy” – Anh nghĩ.
Chả chờ cho anh phản ứng gì thêm, Lam Lam đã tiến dần đến xát người anh.
.
.
Anh cuống cuồng :
- Này này. Nhóc làm cái gì thế? – Vừa nói anh vừa lùi lại. – Đừng bảo nhóc say rồi nhá. Mới uống có tí thôi mà. Này…..
.
.
Lam Lam đưa xát mặt mình về phía mặt Thất Lăng, cô từ từ nhấm mắt lại và….
.
.
.
.
Bịch
Khò….khò…. khịt….khò…..
Hạ Thất Lăng đơ người ra.
Một lúc sau, Anh cúi xuống nhìn tên nhóc vừa định “quấy rối tình dục” mình rồi cười nhẹ:
- Gì chứ. Say rồi làm trò xong lại lăn ra ngủ à?
.
.
.
.
- Thịt nướng ngon lắm.
Bịch
Lam Lam lại một lần nữa chồm dậy rồi nằm kềnh xuống.
Lần này thì…. Thất Lăng hồn bay phách lạc mất tiêu rồi.
Hồn ơi, ở đâu về với Lăng Lăng đi….. Về với anh để anh còn xử tên nhóc đang chui vào lòng anh ngủ ngon lành chứ….
.
.
.
Ở với Lam Lam, tổn thọ quá!
Nhưng bản thân Thất Lăng cũng phải thừa nhận, tên nhóc trước mặt anh có khướu làm cho người ta vui thật. Ở bên nhóc ta nãy giờ, mọi mệt mỏi cũng tan biến mất.
.
.
Lăng Lăng đưa tay xoa xoa đầu Thiện…. Kí ức như ùa về với anh….
Binh…..
Vật thể lạ, hình cầu, hai mầu đen trắng từ đâu bay vụt đến đập binh vào đầu một cậu nhóc 3 tuổi.
Câu nhóc xoa xoa đầu rồi đưa đôi mắt rơm rớm nước của mình nhìn quanh một lượt tìm bóng dáng người sút quả bóng này.
Từ phía sân đằng xa, một cậu bé khác đang chạy tới, vẫy tay :
- LĂNG LĂNG, EM CÓ THẤY QUẢ BÓNG CỦA ANH BAY RA ĐÂY KHÔNG?
.
.
Cậu bé kia chạy càng lúc càng đến gần Lăng Lăng :
- Lăng Lăng thấy quả bóng không? – Cậu chống tay vào đầu gối, thở hổn hển.
Không thấy em trai trả lời, cậu ngước lên nhìn…
Lăng Lăng cầm quả bóng trên tay, mếu máo với hai hàng nước mắt lăn dài.
- Em… em sao thế? – Cậu bé lớn hơn cuống quýt.
- Bóng…. Bóng bay… bay vào đầu… đầu em…. Oaoaoaoa. – Lăng Lăng khóc òa lên.
Thấy em trai mình như vậy, cậu bé lớn hơn cười mỉm, ngồi xuống :
- Đây, gối đầu lên đùi anh, anh xoa cho.
- Thật chứ? Hức hức… - Lăng Lăng nhìn anh trai mình bằng đôi mắt ngây thơ long lanh của đứa trẻ 3 tuổi.
- Thật. Nằm xuống đây nào.
- Vâng… Hức hức…
Lăng Lăng vâng lời, nhẹ nhàng nằm xuống, gối đầu lên đùi anh trai mình. Cậu sụt sịt nhưng cũng đang nín khóc dần.
.
.
Đưa tay xoa xoa đầu em trai, cậu bé lớn nói nhẹ :
- Ui cha cha… Đầu em trai anh u cục rồi nè. Nhưng mà không đau đúng không? Là con trai thì thế này đã là gì?
Thấy anh mình nói vậy, Lăng Lăng vội đưa một tay quệt nước mắt đi, nhoẻn miệng cười :
- Vâng. – Cậu trả lời dõng dạc mặc cho cái đầu u cục của mình.
- Ừ. Em trai anh ngoan lắm. Có chuyện gì cũng phải cứng rắn lên nhé. Con trai không được khóc. Nhớ chưa?
/66
|