- Đồ con khỉ, sao cậu lại nói thế? Biết tính Lăng Lăng rồi, muốn bị đánh chết luôn à?
Trong phòng y tế trường, giọng nói của Lam Lam vang lên đều đều. Cô luôn miệng, không ngừng trách móc nam bệnh-nhân đang ngồi trước mặt mình.
Trái với cô, Đường Doanh chỉ im lặng. Cậu khẽ nhăn mày, quay mặt đi hướng khác.
Thấy mình bị Doanh làm ngơ như vậy, Lam Lam bực mình, mạnh tay hơn khi sát trùng vết thương cho cậu.
- Á....á....á.... Làm cái quái gì thế? - Doanh nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào cô gái giả trai.
Thấy cậu phản ứng mạnh như vậy, Lam Lam cũng không chịu thua. Cô đứng thẳng người, chống hai tay vào hông :
- Ô hô. Cuối cùng cũng lên tiếng à? Tôi tưởng cậu câm luôn rồi chứ.
Nhìn cô với ánh mắt bực tức vài giây, Doanh lại tiếp tục chơi trò im lặng của mình. Lần này, cô gái giả trai chỉ khẽ thở dài. Cậu đã nhất quyết không nói thì cô cũng chẳng cần ép làm gì. Thôi thì cứ nhanh chóng xử lí mấy vết thương cho cậu luôn vậy, lề mề để chờ cô y tá về mất thời gian lắm.
Nghĩ vậy, Lam Lam xốc lại tinh thần, tập chung hơn vào công việc hiện tại của bản thân.
Từng ngón tay thon gọn của cô khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt Đường Doanh. Cô từ từ, khéo léo vì không muốn gây thêm bất kì đau đớn nào cho bệnh-nhân như vừa nãy nữa. Chăm chú nhìn vào vết thương nơi khé miệng Đường Doanh rồi bắt gặp ánh mắt kì lạ của cậu khi nhìn mình, cô thoáng ngạc nhiên.
Chưa kịp phản ứng gì thêm, Lam Lam đã nhận ra cổ tay mình bị bàn tay cứng cáp kia nắm chặt.
Trợn tròn mắt, Lam Lam luống cuống :
- Này này này. Cậu tính sàm sỡ tôi đấy à? Tin tôi hét lên không.
Chẳng quan tâm lắm đến câu hỏi “hâm hấp” của cô, Doanh chỉ tập chung nhìn vào khuôn mặt thanh tú kia.
- Trả lời thật lòng nhé. – Doanh buông lời. – Cậu có tình cảm với tôi không?
- Hỏi gì ngố thế. – Lam Lam nhăn mày, khịt mũi. – Tất nhiên là không. Ai thích nổi con khỉ như cậu chứ.
- Vậy tại sao lại ngăn Lăng Lăng?
- Vì tôi là cười tốt mà. – Lam Lam chơm chớp mắt, trêu Doanh.
Sau câu trả lời của cô, trong ánh mắt của Doanh đã có một chút biến đổi. Không còn hi vọng như vài giây trước nữa mà thay vào đó là một chút buồn phản phất. Cậu cười nhẹ :
- Vậy cậu thích Lăng Lăng à?
Giụt vội tay mình lại, Lam Lam nhảy dựng lên. Cô vội vàng chối đây đẩy :
- Cậu bị làm sao thế. Tôi thích anh ấy bao giờ. Nói vớ va vớ vẩn. Chẳng ra đâu vào đâu cả.
Thấy cô như vậy, Doanh xì một tiếng rồi hất cằm :
- Cậu có thích ai tôi cũng không quan tâm. Chẳng bao giờ có chuyện Đường Doanh này bỏ cuộc đâu. Cậu sẽ là của tôi…
Binh. Lam Lam giáng mạnh một cái cốc vào đầu tên kiêu căng kia. Cô chẳng nói gì thêm mà dùng hành động. Ánh mắt đáng sợ của cùng lớp khí đen kịt mang tên “sát” bốc lên nghi ngút từ người cô khiến cho Doanh á khâu, ngồi im, ngoan ngoan như một chú cún con. Phải công nhận là sức mạnh của con gái-đáng sợ thật.
Trong phòng y tế trường, giọng nói của Lam Lam vang lên đều đều. Cô luôn miệng, không ngừng trách móc nam bệnh-nhân đang ngồi trước mặt mình.
Trái với cô, Đường Doanh chỉ im lặng. Cậu khẽ nhăn mày, quay mặt đi hướng khác.
Thấy mình bị Doanh làm ngơ như vậy, Lam Lam bực mình, mạnh tay hơn khi sát trùng vết thương cho cậu.
- Á....á....á.... Làm cái quái gì thế? - Doanh nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào cô gái giả trai.
Thấy cậu phản ứng mạnh như vậy, Lam Lam cũng không chịu thua. Cô đứng thẳng người, chống hai tay vào hông :
- Ô hô. Cuối cùng cũng lên tiếng à? Tôi tưởng cậu câm luôn rồi chứ.
Nhìn cô với ánh mắt bực tức vài giây, Doanh lại tiếp tục chơi trò im lặng của mình. Lần này, cô gái giả trai chỉ khẽ thở dài. Cậu đã nhất quyết không nói thì cô cũng chẳng cần ép làm gì. Thôi thì cứ nhanh chóng xử lí mấy vết thương cho cậu luôn vậy, lề mề để chờ cô y tá về mất thời gian lắm.
Nghĩ vậy, Lam Lam xốc lại tinh thần, tập chung hơn vào công việc hiện tại của bản thân.
Từng ngón tay thon gọn của cô khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt Đường Doanh. Cô từ từ, khéo léo vì không muốn gây thêm bất kì đau đớn nào cho bệnh-nhân như vừa nãy nữa. Chăm chú nhìn vào vết thương nơi khé miệng Đường Doanh rồi bắt gặp ánh mắt kì lạ của cậu khi nhìn mình, cô thoáng ngạc nhiên.
Chưa kịp phản ứng gì thêm, Lam Lam đã nhận ra cổ tay mình bị bàn tay cứng cáp kia nắm chặt.
Trợn tròn mắt, Lam Lam luống cuống :
- Này này này. Cậu tính sàm sỡ tôi đấy à? Tin tôi hét lên không.
Chẳng quan tâm lắm đến câu hỏi “hâm hấp” của cô, Doanh chỉ tập chung nhìn vào khuôn mặt thanh tú kia.
- Trả lời thật lòng nhé. – Doanh buông lời. – Cậu có tình cảm với tôi không?
- Hỏi gì ngố thế. – Lam Lam nhăn mày, khịt mũi. – Tất nhiên là không. Ai thích nổi con khỉ như cậu chứ.
- Vậy tại sao lại ngăn Lăng Lăng?
- Vì tôi là cười tốt mà. – Lam Lam chơm chớp mắt, trêu Doanh.
Sau câu trả lời của cô, trong ánh mắt của Doanh đã có một chút biến đổi. Không còn hi vọng như vài giây trước nữa mà thay vào đó là một chút buồn phản phất. Cậu cười nhẹ :
- Vậy cậu thích Lăng Lăng à?
Giụt vội tay mình lại, Lam Lam nhảy dựng lên. Cô vội vàng chối đây đẩy :
- Cậu bị làm sao thế. Tôi thích anh ấy bao giờ. Nói vớ va vớ vẩn. Chẳng ra đâu vào đâu cả.
Thấy cô như vậy, Doanh xì một tiếng rồi hất cằm :
- Cậu có thích ai tôi cũng không quan tâm. Chẳng bao giờ có chuyện Đường Doanh này bỏ cuộc đâu. Cậu sẽ là của tôi…
Binh. Lam Lam giáng mạnh một cái cốc vào đầu tên kiêu căng kia. Cô chẳng nói gì thêm mà dùng hành động. Ánh mắt đáng sợ của cùng lớp khí đen kịt mang tên “sát” bốc lên nghi ngút từ người cô khiến cho Doanh á khâu, ngồi im, ngoan ngoan như một chú cún con. Phải công nhận là sức mạnh của con gái-đáng sợ thật.
/66
|