Điên lên mất. Cái thằng nhóc này, dám vẽ vào mặt tôi mà còn cười to thế được à? Phải kiềm chế lắm tôi mới không đấm 1 cái vào mặt tên này đấy nhé.
-Không được cười nữa... Tên nhóc này.... – tôi bóp trặt tay mình lại. - Thôi ngay....
-Rồi rồi. Không cười nữa. – Nhìn cái điệu bộ của tên nhóc này làm tôi tức muốn “hộc máu”
Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt nhăn nhở rồi lấy ra một tờ giấy ướt, lau đều lên mặt tôi....
Bây giờ, tôi mới nhìn kĩ mặt hắn ta. Hắn có đôi mắt rất đẹp. Lông mày thanh, cặp mi dài, cong vút. Mũi cao. Da hắn ta mềm mại. Xem nào....Haha.... Trông chả khác gì con gái.
Mà... Cái.... cái quỷ quái gì thế này. Hắn... Hắn ta đang lau mặt cho tôi.
Mặt tôi tự nhiên nóng ran. Sax.... Hắn ta là con trai mà... Đường Doanh, mày đang ngại cái gì thế này????????
...
Tự nhiên mặt hắn đỏ chót. Ơ hay, tôi có nhét ớt vào giấy đâu nhỉ. Cái tên này, mi nhìn ta kiểu gì thế hả.
-Này. Mặt tôi dích nhọ hả.
Bực mình tôi đẩy hắn ra.
-Ơ...... – Mặt hắn vẫn ngây thơ như không biết gì
-Ơ cái gì mà ơ. – Tôi gắt lên, móc cái khăn mùi xoa ấn vào mặt hắn. – Cầm cái khăn này mà đi rửa mặt đi con “king kong”
-Ơ... Này...
-Này cái gì mà này. Plè....- tôi lè lưỡi hắn rồi bước đi. - Tôi đi trước. Nhớ giặt sạch cái khăn rồi chả lại cho tôi đấy.
....
-Này. Mặt tôi dích nhọ hả. – Tên nhóc đẩy tôi ra.
Hơi giật mình trước hành động của hắn, tôi chả nói được gì ngoài “Ơ...ơ”. Hắn bực tức ấn cái khăn mùi xoa vào mặt tôi rồi bước đi mà không quên tặng cho tôi cái “bản mặt” lè lưỡi của hắn.
Chậc. Tên này giống trẻ con thật. Nhìn bộ dạng hắn mà tôi phì cười.
Được rồi. Tôi sẽ giặt sạch rồi chả cho cậu.
Ơ...Mà này. Người tức phải là tôi mới đúng chứ. Ax ax...... Cái quỷ quáy gì thế này???
Đứng ở cửa lớp cùng mấy tên đàn em, dường như Lăng Lăng “phát hiện” ra một “cái” gì đó rất “thú vị”. Mắt anh “sáng rực” lên.
Hình như....Đúng rồi... Là tên nhóc ấy. Tạ Thiện Thiện... đang “lù đà lù đù” bước từng bước.
Như một “phản xạ”, Thất Lăng chạy nhanh về phía Thiện. Thật sự không hiểu, tại sao anh lại làm vậy và tại sao anh lại cảm thấy vui khi nhìn thấy Thiện. Một điều chưa từng xảy ra với anh trong 2 năm qua.
.....
Bộp....
-Hêy nhóc. – Tiếng nói vang lên cùng lúc với tiếp “đập muỗi” trên vai tôi.
Chả buồn giật mình, tôi quay lại nhìn “kẻ tỏ gan” sau lưng mình với vẻ mặt “bơ phờ” nhất có thể.
-Hở......ở........ – Tôi trả lời một cách khó nhọc.
-Oái oái..... Cậu bị sao thế?
Tên quái quỷ nào đây. Dám cả gan “nhát ma” bổn cô nương xong còn tỏ vẻ nhân hậu hả? May cho mi là ta không có “hứng” đấy nhé. (không có “sức” thì đúng hơn ấy)
-Anh là ai thế...? – Mắt tôi “lờ đờ” nhìn kẻ đứng trước mình, hỏi theo theo bản năng của mình.
Hình như, vẻ mặt hắn đang “cau có” lại thì phải.... Xem nào, nhìn quen quen, gặp ở đâu rồi phải không ta?
Hai tròng mắt tôi dần dần dãn to ra. Hình....hình... như.... Hắn là.... là... HẠ THẤT LĂNG...
-Dám quên ta hả tên nhóc kia – Con “người yêu khỉ” quát trong “lửa giận”. Tiện vớ luôn cái cổ tôi kẹp vào eo hắn.... Ẹ.....Ẹ.... – Dám quên ta hả?????????
-Ẹ..... Ông... ải.... (không phải)
-Không cái gì hả? Còn cái à? – Hắn kẹp chặt hơn....
-Ỏ...á.....(Bỏ ra)
-Thích chết hả??????? – Hắn lại càng vặn “volum” to hơn.
-Ông..... He...ôi...ói ã...nào (Không, nghe tôi nói đã nào)
-Nói. – Hắn bỏ “đầu” tôi ra. Mặt vẫn “nhăn như khỉ ăn ớt”. Mà tên này giỏi nhỉ? Dịch được tôi đang nói gì cơ.
Nhanh lấy cơ hội, tôi tránh xa hắn mấy bước. Ập pù....Cuối cùng thì hắn cũng buông tôi ra, sợ nhất là cái “ngón” võ này của hắn.... Mà này, sao hắn vẫn chưa buông tha cho cái “khuôn mặt” của hắn nhỉ?
Mẹ tôi nói, khi ai đó yêu thích một con vật thì sẽ rất na ná con vật ấy. Chắc tên này yêu khỉ. (Xin lỗi mẹ, con không cố ý bịa chuyện.Hix hix)
Lấy đà.... Chuồn thôi......
-Định đi đâu thế nhóc....
Thôi, chết rồi.... Cái cổ áo tôi đang bị ai đó kéo lại... Đừng bảo là tên Hạ Thất Lăng ấy chứ. Huhuhu
Nhẹ nhàng quay lại nhìn vẻ mặt đắc trí của hắn mà tôi nổi cả da gà.
-Tôi... á nhầm.... Em đi về lớp chứ đi đâu... Hix – Tôi nhìn hắn với bộ mặt “hối lỗi” kết hợp đôi mắt long lanh nhất có thể.Mong rằng hắn sẽ động lòng.
-Chưa giải thích với anh mà nhóc dám đi à? - Hắn chống nạnh, hất mặt lên nói....
-Em....Em.... – Tôi cúi gằm mặt xuống.Chết rồi.... Giải thích gì được bây giờ?
Soi xét tôi từ trên xuống dưới 1 lượt, rồi hắn “kiêu ngạo” hất lông mày lên, cười “đểu”.
-Anh biết sao nhóc ở đây rồi.
Ngạc nhiên chưa. Tôi còn không biết tôi đang làm gì, sao hắn biết được nhỉ? Tài thế
Hắn tiếp tục màn độc thoại của mình:
-Chắc nhóc nhớ anh mới sang đây tìm anh phải không? Há há há....
-Hả?????– Oh my god. Lâu lắm rồi hàm dưới của tôi mới được dịp rơi tận xuống chân.
Cứ thế, tôi “trố” mắt nhìn hắn mà không nói nổi câu nào. Chỉ 1 câu với tôi bây giờ thôi, “Sốck toàn tập”.
-Sao không nói gì, Ngại à? Hé hé – Đứng xát vào tôi, hắn cười “khánh khắch..Ôi, Điêu cười man rợn mới “hay” làm sao.
Tên này đúng là ăn dưa bở nhiều quá rồi. Lấy lại tinh thần, tiện thu cằm về đã.
Mà này, cái gì đang nặng nặng trên vai tôi ấy nhỉ? Chậc. Thì ra là một cánh tay. Tưởng gì, tay tên Hạ Thất Lăng chứ còn tay ai.
Hả?????? Tay Hạ Thất Lăng.... Thế có nghĩa là...Hắn đang khoác vai tôi. Á....á.... Bớ người ta sàm sỡ....
***
Hất tay hắn ra. Lần này thì tôi bực thật sự rồi đấy nhé. Hắn là cái thá gì mà dám khoác vai tôi. Lại còn bắt lỗi tôi nữa chứ. Tôi nhịn đủ rồi. Là đối thủ nhà họ Tạ thì sao tôi có thể để hắn “áp đảo” mình được.
-Anh là cái quái gì thế hả? – Tôi quát lên, dở thói đánh đá.
-Cái gì là cái gì? – Hơi giật mình trước hành động của tôi, hắn nói.
-Lại còn tỏ vẻ ngây thơ hả? Ai cho anh khoác vai tôi? Ai nói với anh là tôi nhớ anh?
-Chậc, giật cả mình. Làm gì mà phải giận thế. Anh em khoác vai nhau mà còn gại à. Như con gái ấy.... Haha
Mũi tôi xì khói, mắt tôi trợn lên đi kèm khuôn mặt đỏ chót vì giận. Tôi ú ớ không nói lên lời....A.....a..... Ai giúp tôi đập hắn một trận với.
-Không nhớ thì sao nhóc ở đây?
Uỳnh..... Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai tôi. Thật sư... Tức lắm rồi, không thể chịu nổi được rồi.
-Tôi về lớp chứ mắc mớ gì đến nhớ anh hả??????? – Vận hết công lực, tôi“rống” lên hết cỡ.
Phải kiềm chế lắm mới không “đấm” nguyên vào cái mặt nhăn nhở kia đấy nhá.
Hắn bịt tai, không nói được câu nào. Chờ “tiếng cò báo động” của tôi ngứng hắn chỉ tay còn lại về hía sau lưng tôi.
Tò mò tôi quay lại nhìn. Ồ... bất ngờ chưa, kia là phòng học thân yêu của tôi mà.
Giờ mới để ý, xung quanh đây toàn học sinh lạ. Vậy là sao ta?
.....
Mặt “chàng Thiện” “nghệt” ra. Hình như cô cuối cùng cung nhận ra mình đi nhầm đường thì phải.
Khuôn mặt trắng hồng cô từ từ chuyển sang “đỏ chót” nhìn người con trai đứng trước mình đang cười “khúch khích”
-Đi “lạc” đường về lớp hả? – Anh hỏi “đểu” cô
-Không có . – Cô bé “giả trai” mặc dù ngại “chín” mặt nhưng vẫn cố cãi bằng được.
-Thôi. Đúng rồi thì nhận luôn đi. Haha. Nhìn nhóc là anh biết rồi.
Lăng Lăng ác thật, anh “chọc” ngay vào “nỗi khổ tạm thời” của Lam khiến cô ngại muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống trốn tạm.
***
Tên này.... Ta thề trên danh nghĩa người thừa kế tập đoàn MH, ta phải hạ nhục lại mi.
Hừm hừm... Xem nào... Hạ nhục hắn ta qua một cuộc thi chẳng hạn. Đấu kendo thì không ổn, hắn ta cũng “nguy hiểm” lắm ấy chứ.
À há, BÓNG RỔ. Đúng rồi, mình còn thắng được cả “vua bóng rổ” black thì hắn là cái gì. Haha.
Nghĩ cái tôi nói liền luôn:
-Nếu anh thắng, tôi sẽ nhận. – Hình như tôi bắt trước hắn chốc nạnh vênh mặt lên thì phải. (Dễ bị tiêm nhiễm ghê)
-Thắng? Thắng gì? – Hắn nhìn tôi với cái “mẹt” ngây thơ (vô) số tội.
Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, nhìn mặt hắn lúc này “gét” thôi rồi, chỉ muốn “bụp” cho hắn 1 phát. Nhưng mà... Tôi sợ bị hắn kẹp cổ lắm. Hix hix. Thôi đành nhịn vậy
-Anh có dám thi bóng rổ với tôi không?
Ơ. Sao hắn lại bịt mồm cười nhỉ. Câu nói của tôi có vấn đề à? . Nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn đứng thẳng người nói :
-Rồi. Ok. Cuối buổi học ở phòng thể dục nhé?
-Cuối thì cuối. Sợ gì.... - Tôi lại “oai phong” hất cằm lên nói chuyện với hắn.
Haha, không nhờ hắn “cắn câu” nhanh thế. Mi trúng kế rồi, Hạ Thất Lăng ơi!
Mà xem nào. tôi có quên cái gì không nhỉ. “Thể dục”. “Thể dục”....
Á.....á.... Tiết thể dục, thầy khó tính. Làng nước ơi tôi muộn tiết rồi.....
Mặc kệ tệ họ Hạ. Tôi “vắt chân lên cổ” chạy với tốc độ “1000/s”. Huhu. Mong cho không có chuyện gì xảy ra.
...
-Ơ này... – Tôi gọi với cái tên nhóc đang chạy “bán xác”.
Tên này thật là..... Không biết định kiếm trò gì đây. Đấu gì không đấu lại đấu bóng rổ. Chắc nhóc này không biết tôi là quán quân bóng rổ toàn quốc 2 năm Thì phải. Liều thật
Không biết nên so hắn với trẻ con hay gì nữa đây
-Không được cười nữa... Tên nhóc này.... – tôi bóp trặt tay mình lại. - Thôi ngay....
-Rồi rồi. Không cười nữa. – Nhìn cái điệu bộ của tên nhóc này làm tôi tức muốn “hộc máu”
Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt nhăn nhở rồi lấy ra một tờ giấy ướt, lau đều lên mặt tôi....
Bây giờ, tôi mới nhìn kĩ mặt hắn ta. Hắn có đôi mắt rất đẹp. Lông mày thanh, cặp mi dài, cong vút. Mũi cao. Da hắn ta mềm mại. Xem nào....Haha.... Trông chả khác gì con gái.
Mà... Cái.... cái quỷ quái gì thế này. Hắn... Hắn ta đang lau mặt cho tôi.
Mặt tôi tự nhiên nóng ran. Sax.... Hắn ta là con trai mà... Đường Doanh, mày đang ngại cái gì thế này????????
...
Tự nhiên mặt hắn đỏ chót. Ơ hay, tôi có nhét ớt vào giấy đâu nhỉ. Cái tên này, mi nhìn ta kiểu gì thế hả.
-Này. Mặt tôi dích nhọ hả.
Bực mình tôi đẩy hắn ra.
-Ơ...... – Mặt hắn vẫn ngây thơ như không biết gì
-Ơ cái gì mà ơ. – Tôi gắt lên, móc cái khăn mùi xoa ấn vào mặt hắn. – Cầm cái khăn này mà đi rửa mặt đi con “king kong”
-Ơ... Này...
-Này cái gì mà này. Plè....- tôi lè lưỡi hắn rồi bước đi. - Tôi đi trước. Nhớ giặt sạch cái khăn rồi chả lại cho tôi đấy.
....
-Này. Mặt tôi dích nhọ hả. – Tên nhóc đẩy tôi ra.
Hơi giật mình trước hành động của hắn, tôi chả nói được gì ngoài “Ơ...ơ”. Hắn bực tức ấn cái khăn mùi xoa vào mặt tôi rồi bước đi mà không quên tặng cho tôi cái “bản mặt” lè lưỡi của hắn.
Chậc. Tên này giống trẻ con thật. Nhìn bộ dạng hắn mà tôi phì cười.
Được rồi. Tôi sẽ giặt sạch rồi chả cho cậu.
Ơ...Mà này. Người tức phải là tôi mới đúng chứ. Ax ax...... Cái quỷ quáy gì thế này???
Đứng ở cửa lớp cùng mấy tên đàn em, dường như Lăng Lăng “phát hiện” ra một “cái” gì đó rất “thú vị”. Mắt anh “sáng rực” lên.
Hình như....Đúng rồi... Là tên nhóc ấy. Tạ Thiện Thiện... đang “lù đà lù đù” bước từng bước.
Như một “phản xạ”, Thất Lăng chạy nhanh về phía Thiện. Thật sự không hiểu, tại sao anh lại làm vậy và tại sao anh lại cảm thấy vui khi nhìn thấy Thiện. Một điều chưa từng xảy ra với anh trong 2 năm qua.
.....
Bộp....
-Hêy nhóc. – Tiếng nói vang lên cùng lúc với tiếp “đập muỗi” trên vai tôi.
Chả buồn giật mình, tôi quay lại nhìn “kẻ tỏ gan” sau lưng mình với vẻ mặt “bơ phờ” nhất có thể.
-Hở......ở........ – Tôi trả lời một cách khó nhọc.
-Oái oái..... Cậu bị sao thế?
Tên quái quỷ nào đây. Dám cả gan “nhát ma” bổn cô nương xong còn tỏ vẻ nhân hậu hả? May cho mi là ta không có “hứng” đấy nhé. (không có “sức” thì đúng hơn ấy)
-Anh là ai thế...? – Mắt tôi “lờ đờ” nhìn kẻ đứng trước mình, hỏi theo theo bản năng của mình.
Hình như, vẻ mặt hắn đang “cau có” lại thì phải.... Xem nào, nhìn quen quen, gặp ở đâu rồi phải không ta?
Hai tròng mắt tôi dần dần dãn to ra. Hình....hình... như.... Hắn là.... là... HẠ THẤT LĂNG...
-Dám quên ta hả tên nhóc kia – Con “người yêu khỉ” quát trong “lửa giận”. Tiện vớ luôn cái cổ tôi kẹp vào eo hắn.... Ẹ.....Ẹ.... – Dám quên ta hả?????????
-Ẹ..... Ông... ải.... (không phải)
-Không cái gì hả? Còn cái à? – Hắn kẹp chặt hơn....
-Ỏ...á.....(Bỏ ra)
-Thích chết hả??????? – Hắn lại càng vặn “volum” to hơn.
-Ông..... He...ôi...ói ã...nào (Không, nghe tôi nói đã nào)
-Nói. – Hắn bỏ “đầu” tôi ra. Mặt vẫn “nhăn như khỉ ăn ớt”. Mà tên này giỏi nhỉ? Dịch được tôi đang nói gì cơ.
Nhanh lấy cơ hội, tôi tránh xa hắn mấy bước. Ập pù....Cuối cùng thì hắn cũng buông tôi ra, sợ nhất là cái “ngón” võ này của hắn.... Mà này, sao hắn vẫn chưa buông tha cho cái “khuôn mặt” của hắn nhỉ?
Mẹ tôi nói, khi ai đó yêu thích một con vật thì sẽ rất na ná con vật ấy. Chắc tên này yêu khỉ. (Xin lỗi mẹ, con không cố ý bịa chuyện.Hix hix)
Lấy đà.... Chuồn thôi......
-Định đi đâu thế nhóc....
Thôi, chết rồi.... Cái cổ áo tôi đang bị ai đó kéo lại... Đừng bảo là tên Hạ Thất Lăng ấy chứ. Huhuhu
Nhẹ nhàng quay lại nhìn vẻ mặt đắc trí của hắn mà tôi nổi cả da gà.
-Tôi... á nhầm.... Em đi về lớp chứ đi đâu... Hix – Tôi nhìn hắn với bộ mặt “hối lỗi” kết hợp đôi mắt long lanh nhất có thể.Mong rằng hắn sẽ động lòng.
-Chưa giải thích với anh mà nhóc dám đi à? - Hắn chống nạnh, hất mặt lên nói....
-Em....Em.... – Tôi cúi gằm mặt xuống.Chết rồi.... Giải thích gì được bây giờ?
Soi xét tôi từ trên xuống dưới 1 lượt, rồi hắn “kiêu ngạo” hất lông mày lên, cười “đểu”.
-Anh biết sao nhóc ở đây rồi.
Ngạc nhiên chưa. Tôi còn không biết tôi đang làm gì, sao hắn biết được nhỉ? Tài thế
Hắn tiếp tục màn độc thoại của mình:
-Chắc nhóc nhớ anh mới sang đây tìm anh phải không? Há há há....
-Hả?????– Oh my god. Lâu lắm rồi hàm dưới của tôi mới được dịp rơi tận xuống chân.
Cứ thế, tôi “trố” mắt nhìn hắn mà không nói nổi câu nào. Chỉ 1 câu với tôi bây giờ thôi, “Sốck toàn tập”.
-Sao không nói gì, Ngại à? Hé hé – Đứng xát vào tôi, hắn cười “khánh khắch..Ôi, Điêu cười man rợn mới “hay” làm sao.
Tên này đúng là ăn dưa bở nhiều quá rồi. Lấy lại tinh thần, tiện thu cằm về đã.
Mà này, cái gì đang nặng nặng trên vai tôi ấy nhỉ? Chậc. Thì ra là một cánh tay. Tưởng gì, tay tên Hạ Thất Lăng chứ còn tay ai.
Hả?????? Tay Hạ Thất Lăng.... Thế có nghĩa là...Hắn đang khoác vai tôi. Á....á.... Bớ người ta sàm sỡ....
***
Hất tay hắn ra. Lần này thì tôi bực thật sự rồi đấy nhé. Hắn là cái thá gì mà dám khoác vai tôi. Lại còn bắt lỗi tôi nữa chứ. Tôi nhịn đủ rồi. Là đối thủ nhà họ Tạ thì sao tôi có thể để hắn “áp đảo” mình được.
-Anh là cái quái gì thế hả? – Tôi quát lên, dở thói đánh đá.
-Cái gì là cái gì? – Hơi giật mình trước hành động của tôi, hắn nói.
-Lại còn tỏ vẻ ngây thơ hả? Ai cho anh khoác vai tôi? Ai nói với anh là tôi nhớ anh?
-Chậc, giật cả mình. Làm gì mà phải giận thế. Anh em khoác vai nhau mà còn gại à. Như con gái ấy.... Haha
Mũi tôi xì khói, mắt tôi trợn lên đi kèm khuôn mặt đỏ chót vì giận. Tôi ú ớ không nói lên lời....A.....a..... Ai giúp tôi đập hắn một trận với.
-Không nhớ thì sao nhóc ở đây?
Uỳnh..... Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai tôi. Thật sư... Tức lắm rồi, không thể chịu nổi được rồi.
-Tôi về lớp chứ mắc mớ gì đến nhớ anh hả??????? – Vận hết công lực, tôi“rống” lên hết cỡ.
Phải kiềm chế lắm mới không “đấm” nguyên vào cái mặt nhăn nhở kia đấy nhá.
Hắn bịt tai, không nói được câu nào. Chờ “tiếng cò báo động” của tôi ngứng hắn chỉ tay còn lại về hía sau lưng tôi.
Tò mò tôi quay lại nhìn. Ồ... bất ngờ chưa, kia là phòng học thân yêu của tôi mà.
Giờ mới để ý, xung quanh đây toàn học sinh lạ. Vậy là sao ta?
.....
Mặt “chàng Thiện” “nghệt” ra. Hình như cô cuối cùng cung nhận ra mình đi nhầm đường thì phải.
Khuôn mặt trắng hồng cô từ từ chuyển sang “đỏ chót” nhìn người con trai đứng trước mình đang cười “khúch khích”
-Đi “lạc” đường về lớp hả? – Anh hỏi “đểu” cô
-Không có . – Cô bé “giả trai” mặc dù ngại “chín” mặt nhưng vẫn cố cãi bằng được.
-Thôi. Đúng rồi thì nhận luôn đi. Haha. Nhìn nhóc là anh biết rồi.
Lăng Lăng ác thật, anh “chọc” ngay vào “nỗi khổ tạm thời” của Lam khiến cô ngại muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống trốn tạm.
***
Tên này.... Ta thề trên danh nghĩa người thừa kế tập đoàn MH, ta phải hạ nhục lại mi.
Hừm hừm... Xem nào... Hạ nhục hắn ta qua một cuộc thi chẳng hạn. Đấu kendo thì không ổn, hắn ta cũng “nguy hiểm” lắm ấy chứ.
À há, BÓNG RỔ. Đúng rồi, mình còn thắng được cả “vua bóng rổ” black thì hắn là cái gì. Haha.
Nghĩ cái tôi nói liền luôn:
-Nếu anh thắng, tôi sẽ nhận. – Hình như tôi bắt trước hắn chốc nạnh vênh mặt lên thì phải. (Dễ bị tiêm nhiễm ghê)
-Thắng? Thắng gì? – Hắn nhìn tôi với cái “mẹt” ngây thơ (vô) số tội.
Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, nhìn mặt hắn lúc này “gét” thôi rồi, chỉ muốn “bụp” cho hắn 1 phát. Nhưng mà... Tôi sợ bị hắn kẹp cổ lắm. Hix hix. Thôi đành nhịn vậy
-Anh có dám thi bóng rổ với tôi không?
Ơ. Sao hắn lại bịt mồm cười nhỉ. Câu nói của tôi có vấn đề à? . Nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn đứng thẳng người nói :
-Rồi. Ok. Cuối buổi học ở phòng thể dục nhé?
-Cuối thì cuối. Sợ gì.... - Tôi lại “oai phong” hất cằm lên nói chuyện với hắn.
Haha, không nhờ hắn “cắn câu” nhanh thế. Mi trúng kế rồi, Hạ Thất Lăng ơi!
Mà xem nào. tôi có quên cái gì không nhỉ. “Thể dục”. “Thể dục”....
Á.....á.... Tiết thể dục, thầy khó tính. Làng nước ơi tôi muộn tiết rồi.....
Mặc kệ tệ họ Hạ. Tôi “vắt chân lên cổ” chạy với tốc độ “1000/s”. Huhu. Mong cho không có chuyện gì xảy ra.
...
-Ơ này... – Tôi gọi với cái tên nhóc đang chạy “bán xác”.
Tên này thật là..... Không biết định kiếm trò gì đây. Đấu gì không đấu lại đấu bóng rổ. Chắc nhóc này không biết tôi là quán quân bóng rổ toàn quốc 2 năm Thì phải. Liều thật
Không biết nên so hắn với trẻ con hay gì nữa đây
/66
|