Trong lương đình , Tô Giáng Thần ngồi ở bên cạnh bàn đá vùi đầu khổ tư thế cục bàn cờ cục, Hổ Phách bưng một cái khay gỗ đi đến, đầu tiên là đem ấm trà trên khay lấy ra, rót một tách trà đưa cho Tô Giáng Thần, Tô Giáng Thần tiếp nhận, sau đó hỏi: "Chuyện của Phỉ Thúy thế nào rồi?"
Hổ Phách đáp: "Phu nhân đem nàng ta phân đến bên người Ninh ma ma ." Hổ phách trong lòng có điểm kỳ quái, sau ngày hôm đó, tiểu thư không hề trừng phạt Phỉ Thúy, lão gia cũng không có hỏi đến, càng làm cho người ta kinh ngạc là, phu nhân cư nhiên đem Phỉ Thúy thu lại bên người .
Tô Giáng Thần xoay chuyển ly trà trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ được phản ánh trong tách nước trà , trong lòng cảm khái vạn phần, không thể tưởng được, sau một hồi trọng sinh, nàng mới nhìn rõ được vẻ bên ngoài của con người, trước kia, nàng không thể nào hiểu nổi, nàng đối xử với Phỉ Thúy tốt như thế, nhưng thời điểm cuối cùng nàng ta tình nguyện gả cho một tên quản sự, cũng không muốn làm nha hoàn thân cận bên người nàng.Đến nay, nàng mới hiểu được, ngay từ đầu, Phỉ Thúy đã ôm tâm tư muốn làm di nương , nhưng một chút tâm tư này, ở trong hoàn cảnh lúc đó là không thể tồn tại . Tống thị đầu tiên là phái nàng ta đi thôn trang, sau đó, Tô Giáng Thần nghĩ biện pháp làm cho Phỉ Thúy trở về,người nhà Phỉ Thúy sợ nàng ta trở về lại tiếp tục làm nhất đẳng nha hoàn cho nàng, về sau sẽ thoát không nổi thân mình, đã không thể làm di nương, lại sợ hầu hạ thời gian lâu, lớn tuổi sẽ không tìm được hôn phối tốt, vì thế, người nhà Phỉ Thúy lập tức liền định cho nàng ta một cuộc hôn nhân, sau lại đến trước mặt Tống thị , muốn Tống thị thưởng cho chút thể diện. Lúc này Tống thị đương nhiên vui vẻ thuận nước giong thuyền, Phỉ Thúy liền thuận lợi trở thành nương tử của quản sự đứng đầu. Hiện tại, nàng đã như ý nguyện ly khai sân viện của nàng, còn có được đến trong viện của mẫu thân ,cơ hội tiếp cận phụ thân của nàng có thể nói là đại đại gia tăng, hết thảy những điều nàng đối với nàng mà nói đến tột cùng là phúc hay là họa?
Nhíu mày, Tô Giáng Thần buông ly trà nói: "Hôm nay, mẫu thân nói với ngươi nói điều gì hay không?" Hiện tại, Tống thị đối với Hổ Phách ngày càng thân cận, thường xuyên kêu Hổ Phách đi qua nói vài câu, đơn giản chính là hỏi một ít chuyện của chính mình , Tô Giáng Thần ẩn ẩn cảm thấy, đây là Tống thị đang hoài nghi một điều gì đó, lại không dám trực tiếp hỏi chính mình, chỉ có thể nói bóng nói gió.
"Phu nhân không hỏi cái gì, chính là phân phó nô tỳ tận tâm hết sức chiếu cố tốt tiểu thư." Hổ Phách vụng trộm dò xét Tô Giáng Thần , thấy sắc mặt của nàng vẫn như bình thường, trong lòng mới hơi yên ổn xuống . Theo lý thuyết, chính nàng so với tiểu thư còn lớn hơn một chút, không nên như thế sợ nàng mới phải, cũng không biết vì sao, Hổ Phách chính là cảm thấy Tô Giáng Thần và Tống thị giống nhau, đều dễ dàng có thể quyết định sinh tử của nàng, hơn nữa nàng làm người có bổn phận, đối với thân phận chủ tử của Tô Giáng Thần vốn rất kính trọng, nên ở trước mặt Tô Giáng Thần càng thêm cẩn thận .
Tô Giáng Thần cũng không tiếp tục truy vấn , đang chuẩn bị thu thập ván cờ trở về phòng , liền nghe được thanh âm của Yên di nương thanh âm: "Hóa ra tiểu thư cũng ở trong này à."
Tô Giáng Thần ngẩng đầu, hành bán lễ đối với Yên di nương , sau đó nói: "Ngũ di nương vạn phúc."
Yên di nương từng bước tiến lên nói: "Vốn vẫn muốn tìm một cơ hội cùng với tiểu thư nói một tiếng cám ơn, nhưng tiểu thư lại không có thời gian , nên ta cũng không dám tùy tiện tới cửa . Hôm nay thật đúng là xảo hợp, liền ngay ở trong này gặp được tiểu thư người."
Tô Giáng Thần khóe miệng hơi hơi giơ lên, lạnh nhạt nói: "Ngũ di nương nói gì vậy, Giáng Thần chưa hề thay di nương làm việc gì, làm thế nào đảm đương nổi lời cảm tạ của Ngũ di nương?" Con ngươi hơi chuyển động, Tô Giáng Thần lại nói: "Ta đang chuẩn bị đi về, di nương nếu đã đến đây, liền ở trong này nghỉ ngơi một chút."
Hổ Phách đáp: "Phu nhân đem nàng ta phân đến bên người Ninh ma ma ." Hổ phách trong lòng có điểm kỳ quái, sau ngày hôm đó, tiểu thư không hề trừng phạt Phỉ Thúy, lão gia cũng không có hỏi đến, càng làm cho người ta kinh ngạc là, phu nhân cư nhiên đem Phỉ Thúy thu lại bên người .
Tô Giáng Thần xoay chuyển ly trà trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ được phản ánh trong tách nước trà , trong lòng cảm khái vạn phần, không thể tưởng được, sau một hồi trọng sinh, nàng mới nhìn rõ được vẻ bên ngoài của con người, trước kia, nàng không thể nào hiểu nổi, nàng đối xử với Phỉ Thúy tốt như thế, nhưng thời điểm cuối cùng nàng ta tình nguyện gả cho một tên quản sự, cũng không muốn làm nha hoàn thân cận bên người nàng.Đến nay, nàng mới hiểu được, ngay từ đầu, Phỉ Thúy đã ôm tâm tư muốn làm di nương , nhưng một chút tâm tư này, ở trong hoàn cảnh lúc đó là không thể tồn tại . Tống thị đầu tiên là phái nàng ta đi thôn trang, sau đó, Tô Giáng Thần nghĩ biện pháp làm cho Phỉ Thúy trở về,người nhà Phỉ Thúy sợ nàng ta trở về lại tiếp tục làm nhất đẳng nha hoàn cho nàng, về sau sẽ thoát không nổi thân mình, đã không thể làm di nương, lại sợ hầu hạ thời gian lâu, lớn tuổi sẽ không tìm được hôn phối tốt, vì thế, người nhà Phỉ Thúy lập tức liền định cho nàng ta một cuộc hôn nhân, sau lại đến trước mặt Tống thị , muốn Tống thị thưởng cho chút thể diện. Lúc này Tống thị đương nhiên vui vẻ thuận nước giong thuyền, Phỉ Thúy liền thuận lợi trở thành nương tử của quản sự đứng đầu. Hiện tại, nàng đã như ý nguyện ly khai sân viện của nàng, còn có được đến trong viện của mẫu thân ,cơ hội tiếp cận phụ thân của nàng có thể nói là đại đại gia tăng, hết thảy những điều nàng đối với nàng mà nói đến tột cùng là phúc hay là họa?
Nhíu mày, Tô Giáng Thần buông ly trà nói: "Hôm nay, mẫu thân nói với ngươi nói điều gì hay không?" Hiện tại, Tống thị đối với Hổ Phách ngày càng thân cận, thường xuyên kêu Hổ Phách đi qua nói vài câu, đơn giản chính là hỏi một ít chuyện của chính mình , Tô Giáng Thần ẩn ẩn cảm thấy, đây là Tống thị đang hoài nghi một điều gì đó, lại không dám trực tiếp hỏi chính mình, chỉ có thể nói bóng nói gió.
"Phu nhân không hỏi cái gì, chính là phân phó nô tỳ tận tâm hết sức chiếu cố tốt tiểu thư." Hổ Phách vụng trộm dò xét Tô Giáng Thần , thấy sắc mặt của nàng vẫn như bình thường, trong lòng mới hơi yên ổn xuống . Theo lý thuyết, chính nàng so với tiểu thư còn lớn hơn một chút, không nên như thế sợ nàng mới phải, cũng không biết vì sao, Hổ Phách chính là cảm thấy Tô Giáng Thần và Tống thị giống nhau, đều dễ dàng có thể quyết định sinh tử của nàng, hơn nữa nàng làm người có bổn phận, đối với thân phận chủ tử của Tô Giáng Thần vốn rất kính trọng, nên ở trước mặt Tô Giáng Thần càng thêm cẩn thận .
Tô Giáng Thần cũng không tiếp tục truy vấn , đang chuẩn bị thu thập ván cờ trở về phòng , liền nghe được thanh âm của Yên di nương thanh âm: "Hóa ra tiểu thư cũng ở trong này à."
Tô Giáng Thần ngẩng đầu, hành bán lễ đối với Yên di nương , sau đó nói: "Ngũ di nương vạn phúc."
Yên di nương từng bước tiến lên nói: "Vốn vẫn muốn tìm một cơ hội cùng với tiểu thư nói một tiếng cám ơn, nhưng tiểu thư lại không có thời gian , nên ta cũng không dám tùy tiện tới cửa . Hôm nay thật đúng là xảo hợp, liền ngay ở trong này gặp được tiểu thư người."
Tô Giáng Thần khóe miệng hơi hơi giơ lên, lạnh nhạt nói: "Ngũ di nương nói gì vậy, Giáng Thần chưa hề thay di nương làm việc gì, làm thế nào đảm đương nổi lời cảm tạ của Ngũ di nương?" Con ngươi hơi chuyển động, Tô Giáng Thần lại nói: "Ta đang chuẩn bị đi về, di nương nếu đã đến đây, liền ở trong này nghỉ ngơi một chút."
/122
|