Tô Giáng Thần nói xong, liền xoay người đi, Yên di nương vội vươn một bàn tay lại , bắt lấy một cánh tay của Tô Giáng Thần ,Yên di nương cười nói: "Tiểu thư lần trước đã nói giúp ta , ta vẫn chưa có hảo hảo cám ơn tiểu thư, tiểu thư sao lại nói không hề giúp qua ta . Với lại, hiện tại sắc trời còn sớm, tiểu thư trở về sớm như vậy , chỉ sợ cũng buồn hoảng, không bằng cùng nhau ngồi xuống, nói vài câu việc nhà cũng là tốt."
Tô Giáng Thần lông mi khẽ hạ, che giấu ánh mắt của nàng, ngũ di nương nhìn bộ dạng Tô Giáng Thần, kìm lòng không đặng nói: "Tiểu thư, ta chỉ là rất buồn chán, muốn tìm người trò chuyện mà thôi."
Tô Giáng Thần giương mắt nhìn Yên di nương , đúng lúc muốn mở miệng nói chuyện , tiếng kêu sợ hãi của tiểu Đào đột nhiên vang lên: "A, có rắn!"
Tô Giáng Thần nghe vậy, lập tức nhìn theo hướng chỉ của tiểu Đào , liền nhìn thấy một con rắn nhỏ màu xanh đang trườn bò uốn lượn ở trong lương đình .
Tô Giáng Thần chỉ cảm thấy toàn thân máu chảy ngược, thân mình nhịn không được mềm nhũn, Yên di nương thấy thế, lập tức đỡ Tô Giáng Thần nói: "Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi."
Lời kia vừa thốt ra, liền phát hiện con rắn kia nhưng lại đang trườn bò về hướng các nàng , Yên di nương lôi kéo Tô Giáng Thần chạy về hướng ngoài đình , Hổ Phách và tiểu Đào đứng khá xa, muốn chạy lại không dám chạy, chỉ có thể nửa đi nửa chạy chờ Tô Giáng Thần và Yên di nương.
Tô Giáng Thần chân vẫn như nhũn ra, ngừoi thì nhỏ, chân lại ngắn, căn bản chạy không được mấy bước, Yên di nương trở lại muốn ôm Tô Giáng Thần đi, ngay lúc đó ở phía sau, con rắn kia như tia chớp phóng đến, hung tợn hướng tới cánh tay Yên di nương cắn một ngụm, Yên di nương đau đớn kêu một tiếng, sau đó đem Tô Giáng Thần đang hộ trong ngực đẩy ra ngoài. Con rắn cắn Yên di nương xong liền vội vàng nhả ra, nhanh chóng bò đi trên mặt đất , không mất bao lâu, liền biến mất ở lương đình .
Tô Giáng Thần nhìn thấy con rắn đã bò đi liền vội vàng chạy tới xem xét thương thế của Yên di nương , chỉ thấy trên cánh tay Yên di nương cánh tay hiện rõ vết nanh rắn, dần dần sưng đỏ lên, còn có một chút máu theo từ dấu răng chảy ra, mang theo một chút màu đen, thấy thế Tô Giáng Thần càng thêm kinh hãi.
Nàng nắm chặt nắm tay, cố gắng làm cho chính mình trấn định lại, tiếp theo, nàng bắt buộc chính mình nhớ lại ngày đó Triệu Uyển Uyển đã xử trí như thế nào . Nhớ năm đó, ngoại thất của Tống Tử Tuấn vì tranh sủng, cư nhiên ở trong tủ quần áo của nàng thả rắn độc , thời điểm một tiểu nha hoàn lấy quần áo liền bị cắn thương, đúng lúc Triệu Uyển Uyển cũng có mặt, cứu thoát nha đầu kia một mạng.
Tô Giáng Thần nhớ rõ, Triệu Uyển Uyển đầu tiên là dùng mảnh vải buộc chặt cánh tay, mảnh vải kia là hướng tới vị trí của tim mà buộc , tiếp theo, nàng ta dùng miệng giúp nha hoàn kia hút chất độc ra, sau đó, còn dùng nước sạch tẩy miệng vết thương.
Tô Giáng Thần lập tức đem khăn tay của chính mình buộc chặt yên cánh tay của Yên di nương , sau đó lúc chuẩn bị hút chất độc ra, tiểu Đào ngăn nàng lại nói: "Tiểu thư, chuyện này ngươi không thể làm." Nói xong, tiểu Đào liền tự mình hướng tới miệng vết thương của Yên di nương sáp tới.
Còn nha đầu Hổ Phách này , đã sớm ở này khi Yên di nương bị cắn , nhìn Tô Giáng Thần không có nguy hiểm gì, liền vội vàng chạy đi báo tin.
Rất nhanh , Tống thị và Ninh ma ma liền mang đến nhất đám người, Tống thị gần nhất, liền ôm chặt lấy nữ nhi của chính mình nói: "Con của ta, để cho con bị sợ hãi rồi." Nói xong, nàng ôm lấy Tô Giáng Thần, sau đó hướng về Ninh ma ma nói: "Trước tiên đem di nương an trí thỏa đáng, sau đó lại phái người tìm cho ra con rắn kia, phải ở trước khi mặt trời lặn tìm ra đánh chết. Về phần người trong người ngoài, nếu như đáng nghi , cứ việc bắt giữ, xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Ninh ma ma vội vàng lên tiếng trả lời vâng, còn Tô Giáng Thần nằm trong lòng mẫu thân , nguyên bản xao động bất an mới từ từ bình tĩnh lại một chút , ôm cổ mẫu thân , Tô Giáng Thần thấp giọng nói: "Yên di nương, không có việc gì chứ ạ?"
Tống thị vỗ vỗ lưng nữ nhi , trấn an nói: "Con đừng lo lắng, đã tìm đại phu tốt nhất xem chẩn, Yên di nương nhất định sẽ không có chuyện gì." Vừa nói vừa ôm nữ nhi đi về phòng của mình.
Tô Giáng Thần lông mi khẽ hạ, che giấu ánh mắt của nàng, ngũ di nương nhìn bộ dạng Tô Giáng Thần, kìm lòng không đặng nói: "Tiểu thư, ta chỉ là rất buồn chán, muốn tìm người trò chuyện mà thôi."
Tô Giáng Thần giương mắt nhìn Yên di nương , đúng lúc muốn mở miệng nói chuyện , tiếng kêu sợ hãi của tiểu Đào đột nhiên vang lên: "A, có rắn!"
Tô Giáng Thần nghe vậy, lập tức nhìn theo hướng chỉ của tiểu Đào , liền nhìn thấy một con rắn nhỏ màu xanh đang trườn bò uốn lượn ở trong lương đình .
Tô Giáng Thần chỉ cảm thấy toàn thân máu chảy ngược, thân mình nhịn không được mềm nhũn, Yên di nương thấy thế, lập tức đỡ Tô Giáng Thần nói: "Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi."
Lời kia vừa thốt ra, liền phát hiện con rắn kia nhưng lại đang trườn bò về hướng các nàng , Yên di nương lôi kéo Tô Giáng Thần chạy về hướng ngoài đình , Hổ Phách và tiểu Đào đứng khá xa, muốn chạy lại không dám chạy, chỉ có thể nửa đi nửa chạy chờ Tô Giáng Thần và Yên di nương.
Tô Giáng Thần chân vẫn như nhũn ra, ngừoi thì nhỏ, chân lại ngắn, căn bản chạy không được mấy bước, Yên di nương trở lại muốn ôm Tô Giáng Thần đi, ngay lúc đó ở phía sau, con rắn kia như tia chớp phóng đến, hung tợn hướng tới cánh tay Yên di nương cắn một ngụm, Yên di nương đau đớn kêu một tiếng, sau đó đem Tô Giáng Thần đang hộ trong ngực đẩy ra ngoài. Con rắn cắn Yên di nương xong liền vội vàng nhả ra, nhanh chóng bò đi trên mặt đất , không mất bao lâu, liền biến mất ở lương đình .
Tô Giáng Thần nhìn thấy con rắn đã bò đi liền vội vàng chạy tới xem xét thương thế của Yên di nương , chỉ thấy trên cánh tay Yên di nương cánh tay hiện rõ vết nanh rắn, dần dần sưng đỏ lên, còn có một chút máu theo từ dấu răng chảy ra, mang theo một chút màu đen, thấy thế Tô Giáng Thần càng thêm kinh hãi.
Nàng nắm chặt nắm tay, cố gắng làm cho chính mình trấn định lại, tiếp theo, nàng bắt buộc chính mình nhớ lại ngày đó Triệu Uyển Uyển đã xử trí như thế nào . Nhớ năm đó, ngoại thất của Tống Tử Tuấn vì tranh sủng, cư nhiên ở trong tủ quần áo của nàng thả rắn độc , thời điểm một tiểu nha hoàn lấy quần áo liền bị cắn thương, đúng lúc Triệu Uyển Uyển cũng có mặt, cứu thoát nha đầu kia một mạng.
Tô Giáng Thần nhớ rõ, Triệu Uyển Uyển đầu tiên là dùng mảnh vải buộc chặt cánh tay, mảnh vải kia là hướng tới vị trí của tim mà buộc , tiếp theo, nàng ta dùng miệng giúp nha hoàn kia hút chất độc ra, sau đó, còn dùng nước sạch tẩy miệng vết thương.
Tô Giáng Thần lập tức đem khăn tay của chính mình buộc chặt yên cánh tay của Yên di nương , sau đó lúc chuẩn bị hút chất độc ra, tiểu Đào ngăn nàng lại nói: "Tiểu thư, chuyện này ngươi không thể làm." Nói xong, tiểu Đào liền tự mình hướng tới miệng vết thương của Yên di nương sáp tới.
Còn nha đầu Hổ Phách này , đã sớm ở này khi Yên di nương bị cắn , nhìn Tô Giáng Thần không có nguy hiểm gì, liền vội vàng chạy đi báo tin.
Rất nhanh , Tống thị và Ninh ma ma liền mang đến nhất đám người, Tống thị gần nhất, liền ôm chặt lấy nữ nhi của chính mình nói: "Con của ta, để cho con bị sợ hãi rồi." Nói xong, nàng ôm lấy Tô Giáng Thần, sau đó hướng về Ninh ma ma nói: "Trước tiên đem di nương an trí thỏa đáng, sau đó lại phái người tìm cho ra con rắn kia, phải ở trước khi mặt trời lặn tìm ra đánh chết. Về phần người trong người ngoài, nếu như đáng nghi , cứ việc bắt giữ, xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Ninh ma ma vội vàng lên tiếng trả lời vâng, còn Tô Giáng Thần nằm trong lòng mẫu thân , nguyên bản xao động bất an mới từ từ bình tĩnh lại một chút , ôm cổ mẫu thân , Tô Giáng Thần thấp giọng nói: "Yên di nương, không có việc gì chứ ạ?"
Tống thị vỗ vỗ lưng nữ nhi , trấn an nói: "Con đừng lo lắng, đã tìm đại phu tốt nhất xem chẩn, Yên di nương nhất định sẽ không có chuyện gì." Vừa nói vừa ôm nữ nhi đi về phòng của mình.
/122
|