CHƯƠNG 55 – Mâu thuẫn
Gió lạnh thổi càng ngày càng mãnh, mặt hồ vốn đang lặng yên như gương nay đã nổi sóng, cuồn cuộn bất định.
Thái thượng hoàng cho lui tất cả cung nữ thái giám trong phòng ra, chỉ nhẹ nhàng vuốt tấm chăn lông ở trên đùi, lẳng lặng nhìn nam nhân cao to ở sau đại thụ đang chậm rãi đến gần.
Không thể không nói, ánh mắt của Thái thượng hoàng lúc này thập phần phức tạp.
Đông Huyền đối với nam phong cũng không bài xích cho lắm, huống chi, luận thân phận địa vị, tài năng tướng mạo, Tiêu vương gia và Diệu đế đều không có chỗ nào không giống người trong long phượng cả. (ý là cao quý, thuộc dòng dõi long phượng)
Chỉ là…
Thái thượng hoàng lần thứ hai âm thầm thở dài.
“Ta vốn tưởng rằng khi nãy ngươi sẽ đi ra…”
Tiêu Sơ Lâu rất là tự nhiên ngồi lên ghế đá đối diện lão nhân, lại không chút khách khí mà rót cho mình một chén trà nóng — da mặt dày cùng với thói quen từ trước đến nay vẫn cứ như vậy.
“Tiểu vương quả thật muốn đi ra sớm một chút để uống ngụm trà a, lẻ loi đứng ở nơi nào đó nghe trộm thực sự là rất lạnh.” Tiêu Sơ Lâu nói.
Thái thượng hoàng dở khóc dở cười, không muốn cùng hắn so đo làm gì nữa, chậm rãi nói: “Nguyên nhân lần này bổn hoàng kêu Tiêu vương gia tới, có lẽ Vương gia đã rõ rồi nhỉ.”
Bàn tay đang rót trà của Tiêu Sơ Lâu chợt ngừng lại trong cơn gió rét, hắn cười khổ ngồi xuống: “Rất rõ ràng, phi thường rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.”
“Như vậy ý của Vương gia là…” Thái thượng hoàng gật đầu, nhãn thần có chút chờ mong mà nhìn hắn.
Tiêu vương gia bị ánh mắt của vị “Từ phụ” kia nhìn đến trong lòng phát cáu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói: “Thái thượng hoàng bệ hạ là mong muốn Tiểu vương khuyên bảo Hoàng thượng nạp thêm tần phi, khai chi tán diệp?”
Thái thượng hoàng từ ái ha ha cười rộ lên: “Đúng vậy, Vương gia thông tình đạt lý đương nhiên là không thể tốt hơn.”
Có thời gian rỗi ngồi ở chỗ này chơi đùa, sao ông không tự mình đi nạp thêm tần phi, sinh thêm mấy đứa hài tử đi chứ?
Tiêu Sơ Lâu âm thầm phỉ báng trong lòng, bất quá những lời này có đánh chết hắn cũng không dám nói ra.
Đoạn đối thoại vừa rồi của hai người hắn đều nghe được nhất thanh nhị sở, kỳ thật hắn cũng minh bạch, Huyền Lăng Diệu thân là Hoàng đế nên phải gánh vác trách nhiệm, hắn cũng không thể hy vọng đối phương sẽ cùng chí hướng với mình.
Hắn cũng mong muốn Huyền Lăng Diệu có thể có một hài tử ruột thịt của riêng y, đem hết thân tình sủng ái khi còn bé không chiếm được đều dành cho con cháu của y.
Ngoại trừ chuyện nạp thêm phi tử khiến trong lòng hắn có chút không được tự nhiên cho lắm.
Bất quá những chuyện này không phải là lý do.
Chỉ có hai chuyện mà Thái thượng hoàng vừa rồi nhắc tới thật sự đả động hắn, một là vạn nhất Đông Huyền và Tây Sở khai chiến, Diệu đế bệ hạ vô hậu tuyệt đối là đối tượng ám sát thủ đương kỳ trung (đứng mũi chịu sào) nhất. Nếu như Yểm hoàng giáo chủ Đường Túc Trì quả thật vì sĩ diện mà không đích thân tới ám sát y, vậy thì hắn chắc chắn có thể đối phó được.
Thứ hai, chính là Thục Xuyên thế tập (thừa kế). Kỳ thật nếu không phải vì Tiêu Sơ Lâu đối với nữ nhân không dậy nổi hứng thú, hắn đã sớm thú vài trắc phi để sinh ra một đống nhi tử rồi. Mặc kệ có hay không gặp gỡ Huyền Lăng Diệu, đơn giản chỉ là vì duyên tục (kéo dài) Thục Xuyên, hắn cũng cần phải làm như vậy.
Bất quá, khác với suy nghĩ của lão Thái thượng hoàng, hắn chẳng hề coi trọng huyết thống cho lắm.
Nói cho cùng, Tiêu Sơ Lâu là người xuyên không mà đến, vốn chính là cưu chiêm thước sao a (*). Tình cảm của hắn dành cho Thục Xuyên là dựa vào tình kết của quê nhà cố hương suốt mười mấy năm qua mà thôi, không phải là lãnh thổ mà Tiêu gia thống trị.
(*) cưu chiêm thước sào: chim cưu chiếm tổ chim khách [chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách ; nghĩa bóng: một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác]
Nhưng mà, Tiêu Sơ Lâu cũng không thể lấy quan niệm của mình mà ràng buộc người luôn chú trọng huyết thống Hoàng thất như Diệu đế bệ hạ được.
Nếu như nói ngoài hai chuyện ở trên có thể khiến hắn lay động, lý do chân chính nhất, chính là bí mật mà hắn đã chôn sâu dưới đáy lòng.
Tiêu Sơ Lâu đến cuối cùng… cũng phải ly khai thế giới này thôi.
Vô luận là Đông Huyền hay Tây Sở, thậm chí là Thục Xuyên, hay là Phong Hoa Tuyết Nguyệt — Mà ngay cả Huyền Lăng Diệu cũng vậy…
Cuối cùng, bọn họ cũng sẽ mỗi người đi một ngả.
Cuối cùng, bọn họ cũng sẽ không còn chút can hệ nào nữa.
Đã như vậy, hắn dựa vào cái gì mà ngăn cản hôn sự của Huyền Lăng Diệu cơ chứ?
Nếu đối phương có thể có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, đến lúc đó, hắn cũng có thể dứt khoát rời đi, an tâm một chút.
Giấc mộng xuân ngươi tình ta nguyện, ôn nhu triền miên này… Cũng nên tỉnh rồi.
Tiêu Sơ Lâu ở trong lòng cười khổ, nói đến đây, hắn chỉ là một tên phiến tử triệt đầu triệt vĩ (từ đầu tới đuôi), một con quỷ ích kỷ lãnh tình đến cực điểm mà thôi.
Cứ nhìn cái thể xác có tình có nghĩa này xem, đã lừa gạt bao nhiêu người rồi?
Bắc phong gào thên bên tai, nước trà trong tay Tiêu Sơ Lâu từ lâu đã nguội lạnh.
Tâm thần hắn có chút hoảng hốt, trong nháy mắt lại lạnh thấu tâm.
Ai, nếu như có Sở Khiếu ở đây thì tốt biết mấy, chí ít còn có người nghe hắn phàn nàn oán hận a…
Tiêu Sơ Lâu âm thầm thở dài, tiếp tục ứng phó với lão nhân khôn khéo trước mặt.
Kỳ thật, Sở Khiếu sở dĩ có thể được Tiêu vương gia coi trọng và tín nhiệm như vậy, thậm chí còn hơn cả Lãng Phong, là bởi vì y là người thứ hai ngoại trừ Tiêu Sơ Lâu, cũng là người duy nhất biết chuyện hắn là người xuyên không đến đây.
Năm đó ở Tiêu vương phủ, tiểu thế tử chỉ mới có vài tuổi đã nổi danh là bệnh ương tử (ma bệnh), gió thổi một chút, trời nóng một chút đều có thể lấy mất nửa cái mạng của hắn. Mà người lúc nào cũng khắc khắc không rời tiểu thế tử chính là Sở Khiếu — y lúc ấy chỉ là một cô nhi ở ven đường được nhặt về, mặc dù mới có bảy tám tuổi nhưng thoạt nhìn thông minh lanh lợi, liền được Vương gia cho làm thư đồng, kiêm luôn bảo mẫu của tiểu thế tử.
Do đó về sau, khi linh hồn Tiêu Sơ Lâu xuyên không mà đến, người duy nhất phát hiện bí mật trong đó cư nhiên lại là tiểu hài tử Sở Khiếu ấy.
Thế nhưng y không nói cho bất kỳ ai nghe cả — Tuy rằng y thoạt nhìn so với Tiêu Sơ Lâu năm tuổi khi ấy lớn hơn một chút, thế nhưng không thể nào so được với linh hồn già dặn du điều (*) của người nọ, đương nhiên là bị hắn đùa giỡn xoay mòng mòng.
(*) Du điều: người lọc lõi, châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh
Có lẽ là vì hài tử của dân nghèo từ trước đến nay luôn trưởng thành sớm, hoặc cũng có lẽ là vì khi còn nhỏ đã chịu ảnh hưởng của Tiêu Sơ Lâu, vì thế tính tình của Sở Khiếu so với những đứa nhỏ cùng lứa khác đều chín chắn lão luyện hơn rất nhiều.
Tiêu vương gia vẫn hay nói, “Tên Sở Khiếu kia, nhưng lại là hiền thê hiếm có à nha!”
Đương nhiên, ngoại trừ Tiêu Sơ Lâu, thân là Sở quản gia của Thục Xuyên Tiêu vương phủ, dưới trướng của Vương gia đệ nhất thiên hạ, tất nhiên chẳng có người nào ngại mệnh mình quá lớn mà cả gan đùa giỡn y đâu.
Bất quá, chuyện khiến kẻ khác kinh ngạc, trăm nghĩ ngàn nghĩ vẫn không lý giải được chính là, phong lưu Vương gia xưa nay luôn yêu thích nam phong cư nhiên chả có quan hệ gì gì đó với Sở quản gia nhà mình cả. Quan hệ của hai người trong lúc đó thậm chí so với nước sôi còn muốn thuần khiết hơn.
Tình bạn thuần khiết khiến bao nhiêu người cảm động a!
Vô số người sùng bái Tiêu vương gia đều phải rơi lệ mà tán tụng.
Kỳ thật sao, tuyệt đối không phải là vì sắc quỷ Tiêu vương gia của chúng ta đột nhiên có lương tâm, mà là vào một buổi tối trăng thanh gió mát nhiều năm về trước, đã phát sinh một sự việc, khiến Tiêu vương gia từ đó về sau không dám quấy rầy vị Sở quản gia trung tâm cường hãn này nữa.
Chuyện cũng rất đơn giản, trọng điểm chỉ là một câu nói ngắn gọn.
Đêm hôm ấy, Tiêu vương gia cao cao hứng hứng, lôi kéo Sở quản gia thân mật khăng khít uống say đến không biết trời trăng mây đất gì cả, này thì hoa tiền nguyệt hạ, này thì mỹ tửu giai nhân a, đều khiến người nhịn không được mà tim đập thình thịch, sau đó bắt đầu động thủ động cước… Thật giống như một vị giám đốc háo sắc gian tà, thừa dịp tăng ca mà trêu ghẹo thư ký xinh đẹp ngồi cạnh mình vậy. =))
Lúc đầu, Sở Khiếu không có cự tuyệt.
Chỉ là trái ngược với Tiêu Sơ Lâu sau khi uống rượu liền làm bậy, Sở Khiếu vẫn cứ như trước, lãnh tĩnh đến đáng sợ.
Y chỉ nói một câu nói, khiến một Tiêu vương gia đang tràn đầy nhiệt tình trong nháy mắt như bị tạt vào mặt một chậu nước lạnh, cả người bơ phờ, hỏa nhiệt vụt tắt.
Sở Khiếu dùng hai cánh tay ôm lấy Tiêu Sơ Lâu, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đạm nhiên nói một câu: “Vương gia nếu muốn đương nhiên có thể, bất quá Vương gia cần phải phát thệ, từ nay về sau vứt bỏ mong muốn thiên hạ thống nhất để có thể trở về cố hương của mình, vĩnh viễn không ly khai nơi này nữa.”
Tiêu Sơ Lâu vừa nghe xong, trong nháy mắt liền tỉnh rượu, vô cùng xấu hổ, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Sở Khiếu thở dài một tiếng, lập tức hiểu được đối phương dù thế nào đi nữa cũng sẽ không từ bỏ hy vọng ấy. Y cũng không nói thêm gì, đẩy hắn ra đi về phòng ngủ.
Sau đó, hai người lại hợp tác hết sức ăn ý, tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, vẫn như trước mà thân thân mật mật, xây dựng một tình bạn thuần khiết nhất.
Lại nói, trong cái vòng xoáy tình cảm to lớn ấy, Sở Khiếu mới là người minh mẫn nhất, so với Tiêu Sơ Lâu càng thêm minh mẫn.
Nếu đã biết kết quả dù thế nào cũng sẽ không chiếm được, không bằng ngay từ đầu đừng cố gắng lún sâu.
So với Sở Khiếu lãnh tĩnh sáng suốt, người lúc nào cũng thích nơi nơi lưu tình như Tiêu Sơ Lâu quả thật là một thằng đần.
Giờ này khắc này, Tiêu vương gia đang ở trong Hoành Nguyên cung cùng lão Thái thượng hoàng uống trà, đột nhiên hắt hơi một cái.
Thằng hỗn đản nào dám mắng ta?! =))
Tiêu Sơ Lâu giật giật cánh mũi, bỗng nhiên lại muốn đánh người. Gió đông hàn lãnh khiến hắn nổi hết cả da gà, chẳng lẽ là bị cảm?
Xa xa trong thư phòng của Thục Xuyên Tiêu vương phủ, Sở quản gia đang chỉnh lý những thông tin trọng yếu, từ sau một đống sổ sách cao gần nửa người ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây đen ngập trời, hàn phong gào thét.
Sở Khiếu chớp chớp mắt, sau đó liền đi đóng cửa sổ lại.
Sau khi rời khỏi Hoành Nguyên cung, Tiêu vương gia một mình một người chầm chậm tản bộ trong hoàng cung, bọn cung nữ thái giám từ xa nhìn thấy hắn, thỉnh thoảng có vài người đánh bạo tiến lên thỉnh an để kiếm chút giao tình, đều bị hắn tâm tình không yên mà đuổi đi, sau đó cũng không có ai dám bước lên quấy rối nữa.
Hắn một bên vừa đi dạo không mục đích, một bên vừa nỗ lực để đầu óc không loạn thành một đoàn. Không nghĩ rằng lại suy nghĩ đủ chuyện loạn thất bát tao hết nửa ngày, nghĩ đến cả đầu đau nhức, cũng vô pháp ra quyết định được.
“Bái kiến Thục Xuyên vương gia thiên tuế.” Thanh âm lanh lảnh của một tên thái giám bỗng nhiên cắt ngang trầm tư của hắn.
Tiêu Sơ Lâu vừa ngẩng đầu nhìn, liền dở khóc dở cười phát hiện, chính mình lại bất tri bất giác mà đi tới tẩm cung Phù Diêu cung của Diệu đế bệ hạ a.
Tên nội sự thái giám này hiển nhiên nhận thức được vị này là người tâm phúc trong triều, dưới một người trên vạn người, liền vội vàng thỉnh an.
Tiêu Sơ Lâu thuận miệng hỏi một câu: “Bệ hạ có ở trong không?”
“Bệ hạ đang ở trong.” Thái giám Thạch Trúc cung kính hồi đáp: “Vương gia muốn tìm bệ hạ sao? Có cần nô tài thông báo không?”
Tiêu Sơ Lâu khẽ mấp máy môi, vừa định gật đầu, rồi không biết vì sao lại nén xuống. Hắn miễn cưỡng cười cười, nói: “Không cần làm phiền, bổn vương chỉ là… Đi ngang qua mà thôi.”
Đi ngang qua? Thạch Trúc kinh ngạc nhìn hắn, bất quá chuyện này cũng không đến lượt y chen mồm vào.
Tiêu Sơ Lâu giống như lơ đãng mà liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó xoay người bước đi.
Trong tẩm cung rộng lớn, noãn lô nhẹ nhàng tỏa nhiệt.
Trên thư trác là một đống tuyển tú sĩ nữ đồ (tranh mỹ nữ) được đưa tới từ Hoành Nguyên cung, Diệu đế bệ hạ ngồi ở trên long ỷ sau thư trác rộng lớn, nhắm lại hai mắt chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong phòng không có đốt đèn nhiều lắm, chỉ còn một ánh nến tỏa sáng ở trên bàn, chiếu lên sườn mặt thâm trầm của quân vương, khi sáng khi tối.
Thái giám ngoài cửa bẩm báo Thục Xuyên vương gia đã tới.
“Người đâu?” Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên mở to mắt.
Có lẽ là bầu không khí quá mức u lãnh, khiến tiểu thái giám kia đều chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, lắp bắp nói: “Đã… đã đi.”
“Đi…” Quân vương rũ mắt xuống, cúi đầu thì thào lặp lại, dường như có chút mất mát, lại thở nhẹ một hơi.
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, len lén xem xét tâm tình của quân vương, dò hỏi: “Người có muốn nô tài gọi Vương gia trở lại không? Có lẽ hiện giờ hắn vẫn chưa đi xa.”
“…Không cần đâu.” Diệu đế bệ hạ mệt mỏi nhắm lại hai mắt, phất tay áo ý bảo hắn lui xuống dưới.
Tiểu thái dám thậm chí cũng không dám thở mạnh, vội vàng cung kính lui ra ngoài.
Huyền Lăng Diệu xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của mình, rồi lại thoáng lướt qua cung nữ đồ ở trên bàn vài lần, ôn nhu động nhân có, xinh xắn khả ái có, mạo mỹ diễm lệ cũng có…
E rằng tất cả nữ tử mỹ mạo trên thế gian đều đã tụ hội ở đây cả rồi.
Chỉ tiếc, Diệu đế bệ hạ nhìn những gương mặt xa lạ này, càng xem tâm càng phiền, đột nhiên vung tay áo lên, “Xoạt” một tiếng, hết thảy đều rơi xuống đất, họa quyển rối tung lên, loạn thất bát tao.
Ở góc bàn, một chiếc hộp gỗ vốn bị cung nữ đồ che lấp liền hiện ra trước mặt.
Huyền Lăng Diệu ngẩn người, nhẹ nhàng mở nắp hộp, trong hộp là vài cuốn họa quyển do đích tay y vẽ nên.
Quân vương ngưng mắt nhìn thân ảnh anh tuấn tiêu sái ở trên ấy, khẽ nói: “Tiêu Sơ Lâu… Ta nên làm thế nào mới có thể không đánh mất ngươi đây?”
Vì sao lảng tránh y, chẳng lẽ là… Nghe được tin tức gì đó rồi?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nét vẽ đạm nhạt trên tấm giấy Tuyên Thành, Huyền Lăng Diệu nhịn không được nghĩ, nếu như phụ hoàng thực sự hạ chỉ để Linh Gia tứ hôn, Sơ Lâu sẽ đáp ứng sao?
Trong lòng y tuy rằng không muốn tin tưởng, thế nhưng không thể không nói, đối với Thục Xuyên, liên nhân (đám hỏi) như vậy là có lợi nhiều lắm.
Cùng với công chúa duy nhất của Hoàng thất Đông Huyền thành thân, chẳng những có thể làm đồng minh với Đông Huyền càng thêm vững chắc, lại còn bảo chứng được thế tập chân chính của Thục Xuyên, không cần lo lắng Đông Huyền ngày sau có mới nới cũ, huống chi Diệu đế bệ hạ cũng chẳng có con cháu, nếu như…
Hoặc như lời nói tru tâm (trù ẻo) ấy, nếu Huyền Lăng Diệu sau này thật sự bị ám sát trong lúc tranh giành thiên hạ, lấy uy danh và thực lực của Thục Xuyên vương, hơn nữa còn là vị hôn phu của Đông Huyền công chúa, Đông Huyền tuyệt đối không có ai có thể chống đối hắn, để hắn chỉnh hợp lực lượng quân đội của Đông Huyền và Thục Xuyên, san bằng Tây Sở cũng sẽ dễ như trở bàn tay mà thôi.
Huyền Lăng Diệu đương nhiên không tin Tiêu Sơ Lâu sẽ làm loại sự tình đấy, nói y lo lắng Tiêu Sơ Lâu có đáp ứng liên nhân này hay không, chẳng thà nói y đang lo lắng cho chính mình.
Lo lắng cho mình đến tột cùng có chiếm được một góc nhỏ nhoi nào trong lòng người nọ hay không…
Không thể nghi ngờ, Tiêu Sơ Lâu là một tình nhân ôn nhu gần như hoàn mỹ nhất, ăn nói dí dỏm, anh tuấn nho nhã, chu đáo tỉ mỉ, có tình có nghĩa, lại rất có trách nhiệm (Diệu Diệu à ==! Tỉnh lại đi!!!), địa vị kính trọng như vậy nhưng mấy lần lại vì y mà vào sinh ra tử, quan trọng nhất chính là, y yêu hắn, thậm chí còn sâu nặng đến mức ngay cả y cũng không thể tin được mình lại ra nông nỗi như thế này.
Dùng cách nói của Tiêu vương gia mà nói, chính là “Mối tình đầu luôn luôn khắc cốt ghi tâm”, quân vương nghe xong chỉ có thể bất đắc dĩ mà mỉm cười.
Nhưng mà, cái loại hoàn mỹ như mộng như huyễn này, khiến y cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ, khinh khinh phiêu phiêu mà bước trên những dải mây trắng, không cần phải dùng chút sức lực nào cả.
Dường như mỗi một ngày chính là một quả bong bóng màu hồng, phồng lên càng lớn, đến lúc vỡ tan, sẽ lại càng thống khổ.
Mấy tháng nay xảy ra quá nhiều chuyện, cùng với cố Đại hoàng tử tranh đấu gay gắt, biến cố ở liệp cung, ám sát ở Phật Linh Sơn, dẫn quân bình loạn, đến cuối cùng là đêm huyết tiên ở Phượng Tê cung ấy, Lăng Quá chết, sau khi đăng cơ vội vàng chỉnh đốn triều cương, thanh trừ loạn đảng, sự tình cứ chồng chất chồng chất khiến y sứt đầu mẻ trán, không còn sức lực nào mà phân tâm chuyện khác nữa, song cũng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự hỗ trợ cùng giúp đỡ thầm lặng của Tiêu Sơ Lâu ở phía sau.
Như vậy ôn nhu săn sóc thật sự khiến người ta phải trầm nịch, hầu như muốn y phải nghĩ rằng Tiêu Sơ Lâu yêu mình, tựa như mình yêu hắn vậy.
Thế nhưng suy cho cùng cũng chỉ là mình tự nghĩ mà thôi. Đến nay, còn chưa xác nhận rõ ràng được.
Có lẽ nói, kỳ thật theo tiềm thức của y là không muốn đi truy vấn, rất sợ sẽ nhận được một câu trả lời như hắn chỉ là đồng tình y, cảm động y, thương tiếc y, cũng có thể là… hiệu trung với y mà thôi. (hiệu trung: thuần phục, trung thành)
Huyền Lăng Diệu chan chát cười khổ, đối mặt với chất vấn của phụ hoàng, chính y cũng chẳng thể phản bác được.
Y đến tột cùng là dựa vào cái gì mà đòi hỏi Tiêu Sơ Lâu cơ chứ?
Dựa vào Thục Xuyên vương thuần phục một vị Đế vương như y ư?
Ha, này thật sự là… cái thứ thuần phục chết tiệt!
Gừng càng già càng cay, phụ hoàng a phụ hoàng, chiêu này của người thật là tàn nhẫn!
Cảm giác áp lực trong thư phòng khiến quân vương cực kỳ buồn khổ, y vươn tay mở song cửa sổ ra, đôi mắt đen láy thâm trầm chăm chú nhìn vào đám mây đen cuồn cuộn ở phía xa xa trên bầu trời, trầm tịch lãnh nhiên tựa như một sự yên lặng trước cơn bão tố.
Dường như có hạt mưa băng lãnh nho nhỏ tí tách rơi từ trên mái hiên xuống.
Huyền Lăng Diệu yên lặng an ủi chính mình, Sơ Lâu đã từng hứa với y, sẽ không ly khai y.
Y vẫn luôn tin tưởng như vậy.
Huyền Lăng Diệu chậm rãi đóng cửa sổ lại, nghĩ thầm, có lẽ y cần phải hài lòng với những gì mình đang có thôi.
Lúc này, Diệu đế bệ hạ nhưng còn chưa biết rằng, nếu vị Tiêu vương gia âm hiểm ích kỷ nào đó không động chân tình với y, e rằng Thục Xuyên vương tuyệt đối sẽ không chút nào do dự mà cưới công chúa — dù cho nàng có là một phì bà sửu bát quái gì đi nữa, sau đó để mặc cho Hoàng đế bệ hạ bị ám sát mà chết, rồi lại khống chế công chúa để đoạt lấy đại quyền triều chính của Đông Huyền, lợi dụng sát khí cường đại trong tay mà kết hợp Đông Huyền với Thục Xuyên, một lần nữa đánh bại Tây Sở, nhất thống thiên hạ!
Kịch bản này, chính là do Thục Xuyên vương len lén vạch ra lúc hắn còn là một tiểu thế tử, chỉ là về sau lại gặp được Huyền Lăng Diệu nên mới bỏ đi mấy cái ý niệm này mà thôi.
Tiêu Sơ Lâu xa xa ở ngoài cung tự giễu mà nghĩ, có thể mai sau trở lại cố hương, mình có thể đổi nghề làm một diễn viên a.
Hai người cố ý lảng tránh nhau, hoàn toàn không biết tâm tình trong lòng họ lúc này đây đã cực kỳ mâu thuẫn.
Gió lạnh thổi càng ngày càng mãnh, mặt hồ vốn đang lặng yên như gương nay đã nổi sóng, cuồn cuộn bất định.
Thái thượng hoàng cho lui tất cả cung nữ thái giám trong phòng ra, chỉ nhẹ nhàng vuốt tấm chăn lông ở trên đùi, lẳng lặng nhìn nam nhân cao to ở sau đại thụ đang chậm rãi đến gần.
Không thể không nói, ánh mắt của Thái thượng hoàng lúc này thập phần phức tạp.
Đông Huyền đối với nam phong cũng không bài xích cho lắm, huống chi, luận thân phận địa vị, tài năng tướng mạo, Tiêu vương gia và Diệu đế đều không có chỗ nào không giống người trong long phượng cả. (ý là cao quý, thuộc dòng dõi long phượng)
Chỉ là…
Thái thượng hoàng lần thứ hai âm thầm thở dài.
“Ta vốn tưởng rằng khi nãy ngươi sẽ đi ra…”
Tiêu Sơ Lâu rất là tự nhiên ngồi lên ghế đá đối diện lão nhân, lại không chút khách khí mà rót cho mình một chén trà nóng — da mặt dày cùng với thói quen từ trước đến nay vẫn cứ như vậy.
“Tiểu vương quả thật muốn đi ra sớm một chút để uống ngụm trà a, lẻ loi đứng ở nơi nào đó nghe trộm thực sự là rất lạnh.” Tiêu Sơ Lâu nói.
Thái thượng hoàng dở khóc dở cười, không muốn cùng hắn so đo làm gì nữa, chậm rãi nói: “Nguyên nhân lần này bổn hoàng kêu Tiêu vương gia tới, có lẽ Vương gia đã rõ rồi nhỉ.”
Bàn tay đang rót trà của Tiêu Sơ Lâu chợt ngừng lại trong cơn gió rét, hắn cười khổ ngồi xuống: “Rất rõ ràng, phi thường rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.”
“Như vậy ý của Vương gia là…” Thái thượng hoàng gật đầu, nhãn thần có chút chờ mong mà nhìn hắn.
Tiêu vương gia bị ánh mắt của vị “Từ phụ” kia nhìn đến trong lòng phát cáu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói: “Thái thượng hoàng bệ hạ là mong muốn Tiểu vương khuyên bảo Hoàng thượng nạp thêm tần phi, khai chi tán diệp?”
Thái thượng hoàng từ ái ha ha cười rộ lên: “Đúng vậy, Vương gia thông tình đạt lý đương nhiên là không thể tốt hơn.”
Có thời gian rỗi ngồi ở chỗ này chơi đùa, sao ông không tự mình đi nạp thêm tần phi, sinh thêm mấy đứa hài tử đi chứ?
Tiêu Sơ Lâu âm thầm phỉ báng trong lòng, bất quá những lời này có đánh chết hắn cũng không dám nói ra.
Đoạn đối thoại vừa rồi của hai người hắn đều nghe được nhất thanh nhị sở, kỳ thật hắn cũng minh bạch, Huyền Lăng Diệu thân là Hoàng đế nên phải gánh vác trách nhiệm, hắn cũng không thể hy vọng đối phương sẽ cùng chí hướng với mình.
Hắn cũng mong muốn Huyền Lăng Diệu có thể có một hài tử ruột thịt của riêng y, đem hết thân tình sủng ái khi còn bé không chiếm được đều dành cho con cháu của y.
Ngoại trừ chuyện nạp thêm phi tử khiến trong lòng hắn có chút không được tự nhiên cho lắm.
Bất quá những chuyện này không phải là lý do.
Chỉ có hai chuyện mà Thái thượng hoàng vừa rồi nhắc tới thật sự đả động hắn, một là vạn nhất Đông Huyền và Tây Sở khai chiến, Diệu đế bệ hạ vô hậu tuyệt đối là đối tượng ám sát thủ đương kỳ trung (đứng mũi chịu sào) nhất. Nếu như Yểm hoàng giáo chủ Đường Túc Trì quả thật vì sĩ diện mà không đích thân tới ám sát y, vậy thì hắn chắc chắn có thể đối phó được.
Thứ hai, chính là Thục Xuyên thế tập (thừa kế). Kỳ thật nếu không phải vì Tiêu Sơ Lâu đối với nữ nhân không dậy nổi hứng thú, hắn đã sớm thú vài trắc phi để sinh ra một đống nhi tử rồi. Mặc kệ có hay không gặp gỡ Huyền Lăng Diệu, đơn giản chỉ là vì duyên tục (kéo dài) Thục Xuyên, hắn cũng cần phải làm như vậy.
Bất quá, khác với suy nghĩ của lão Thái thượng hoàng, hắn chẳng hề coi trọng huyết thống cho lắm.
Nói cho cùng, Tiêu Sơ Lâu là người xuyên không mà đến, vốn chính là cưu chiêm thước sao a (*). Tình cảm của hắn dành cho Thục Xuyên là dựa vào tình kết của quê nhà cố hương suốt mười mấy năm qua mà thôi, không phải là lãnh thổ mà Tiêu gia thống trị.
(*) cưu chiêm thước sào: chim cưu chiếm tổ chim khách [chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim khách ; nghĩa bóng: một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác]
Nhưng mà, Tiêu Sơ Lâu cũng không thể lấy quan niệm của mình mà ràng buộc người luôn chú trọng huyết thống Hoàng thất như Diệu đế bệ hạ được.
Nếu như nói ngoài hai chuyện ở trên có thể khiến hắn lay động, lý do chân chính nhất, chính là bí mật mà hắn đã chôn sâu dưới đáy lòng.
Tiêu Sơ Lâu đến cuối cùng… cũng phải ly khai thế giới này thôi.
Vô luận là Đông Huyền hay Tây Sở, thậm chí là Thục Xuyên, hay là Phong Hoa Tuyết Nguyệt — Mà ngay cả Huyền Lăng Diệu cũng vậy…
Cuối cùng, bọn họ cũng sẽ mỗi người đi một ngả.
Cuối cùng, bọn họ cũng sẽ không còn chút can hệ nào nữa.
Đã như vậy, hắn dựa vào cái gì mà ngăn cản hôn sự của Huyền Lăng Diệu cơ chứ?
Nếu đối phương có thể có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, đến lúc đó, hắn cũng có thể dứt khoát rời đi, an tâm một chút.
Giấc mộng xuân ngươi tình ta nguyện, ôn nhu triền miên này… Cũng nên tỉnh rồi.
Tiêu Sơ Lâu ở trong lòng cười khổ, nói đến đây, hắn chỉ là một tên phiến tử triệt đầu triệt vĩ (từ đầu tới đuôi), một con quỷ ích kỷ lãnh tình đến cực điểm mà thôi.
Cứ nhìn cái thể xác có tình có nghĩa này xem, đã lừa gạt bao nhiêu người rồi?
Bắc phong gào thên bên tai, nước trà trong tay Tiêu Sơ Lâu từ lâu đã nguội lạnh.
Tâm thần hắn có chút hoảng hốt, trong nháy mắt lại lạnh thấu tâm.
Ai, nếu như có Sở Khiếu ở đây thì tốt biết mấy, chí ít còn có người nghe hắn phàn nàn oán hận a…
Tiêu Sơ Lâu âm thầm thở dài, tiếp tục ứng phó với lão nhân khôn khéo trước mặt.
Kỳ thật, Sở Khiếu sở dĩ có thể được Tiêu vương gia coi trọng và tín nhiệm như vậy, thậm chí còn hơn cả Lãng Phong, là bởi vì y là người thứ hai ngoại trừ Tiêu Sơ Lâu, cũng là người duy nhất biết chuyện hắn là người xuyên không đến đây.
Năm đó ở Tiêu vương phủ, tiểu thế tử chỉ mới có vài tuổi đã nổi danh là bệnh ương tử (ma bệnh), gió thổi một chút, trời nóng một chút đều có thể lấy mất nửa cái mạng của hắn. Mà người lúc nào cũng khắc khắc không rời tiểu thế tử chính là Sở Khiếu — y lúc ấy chỉ là một cô nhi ở ven đường được nhặt về, mặc dù mới có bảy tám tuổi nhưng thoạt nhìn thông minh lanh lợi, liền được Vương gia cho làm thư đồng, kiêm luôn bảo mẫu của tiểu thế tử.
Do đó về sau, khi linh hồn Tiêu Sơ Lâu xuyên không mà đến, người duy nhất phát hiện bí mật trong đó cư nhiên lại là tiểu hài tử Sở Khiếu ấy.
Thế nhưng y không nói cho bất kỳ ai nghe cả — Tuy rằng y thoạt nhìn so với Tiêu Sơ Lâu năm tuổi khi ấy lớn hơn một chút, thế nhưng không thể nào so được với linh hồn già dặn du điều (*) của người nọ, đương nhiên là bị hắn đùa giỡn xoay mòng mòng.
(*) Du điều: người lọc lõi, châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh
Có lẽ là vì hài tử của dân nghèo từ trước đến nay luôn trưởng thành sớm, hoặc cũng có lẽ là vì khi còn nhỏ đã chịu ảnh hưởng của Tiêu Sơ Lâu, vì thế tính tình của Sở Khiếu so với những đứa nhỏ cùng lứa khác đều chín chắn lão luyện hơn rất nhiều.
Tiêu vương gia vẫn hay nói, “Tên Sở Khiếu kia, nhưng lại là hiền thê hiếm có à nha!”
Đương nhiên, ngoại trừ Tiêu Sơ Lâu, thân là Sở quản gia của Thục Xuyên Tiêu vương phủ, dưới trướng của Vương gia đệ nhất thiên hạ, tất nhiên chẳng có người nào ngại mệnh mình quá lớn mà cả gan đùa giỡn y đâu.
Bất quá, chuyện khiến kẻ khác kinh ngạc, trăm nghĩ ngàn nghĩ vẫn không lý giải được chính là, phong lưu Vương gia xưa nay luôn yêu thích nam phong cư nhiên chả có quan hệ gì gì đó với Sở quản gia nhà mình cả. Quan hệ của hai người trong lúc đó thậm chí so với nước sôi còn muốn thuần khiết hơn.
Tình bạn thuần khiết khiến bao nhiêu người cảm động a!
Vô số người sùng bái Tiêu vương gia đều phải rơi lệ mà tán tụng.
Kỳ thật sao, tuyệt đối không phải là vì sắc quỷ Tiêu vương gia của chúng ta đột nhiên có lương tâm, mà là vào một buổi tối trăng thanh gió mát nhiều năm về trước, đã phát sinh một sự việc, khiến Tiêu vương gia từ đó về sau không dám quấy rầy vị Sở quản gia trung tâm cường hãn này nữa.
Chuyện cũng rất đơn giản, trọng điểm chỉ là một câu nói ngắn gọn.
Đêm hôm ấy, Tiêu vương gia cao cao hứng hứng, lôi kéo Sở quản gia thân mật khăng khít uống say đến không biết trời trăng mây đất gì cả, này thì hoa tiền nguyệt hạ, này thì mỹ tửu giai nhân a, đều khiến người nhịn không được mà tim đập thình thịch, sau đó bắt đầu động thủ động cước… Thật giống như một vị giám đốc háo sắc gian tà, thừa dịp tăng ca mà trêu ghẹo thư ký xinh đẹp ngồi cạnh mình vậy. =))
Lúc đầu, Sở Khiếu không có cự tuyệt.
Chỉ là trái ngược với Tiêu Sơ Lâu sau khi uống rượu liền làm bậy, Sở Khiếu vẫn cứ như trước, lãnh tĩnh đến đáng sợ.
Y chỉ nói một câu nói, khiến một Tiêu vương gia đang tràn đầy nhiệt tình trong nháy mắt như bị tạt vào mặt một chậu nước lạnh, cả người bơ phờ, hỏa nhiệt vụt tắt.
Sở Khiếu dùng hai cánh tay ôm lấy Tiêu Sơ Lâu, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đạm nhiên nói một câu: “Vương gia nếu muốn đương nhiên có thể, bất quá Vương gia cần phải phát thệ, từ nay về sau vứt bỏ mong muốn thiên hạ thống nhất để có thể trở về cố hương của mình, vĩnh viễn không ly khai nơi này nữa.”
Tiêu Sơ Lâu vừa nghe xong, trong nháy mắt liền tỉnh rượu, vô cùng xấu hổ, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Sở Khiếu thở dài một tiếng, lập tức hiểu được đối phương dù thế nào đi nữa cũng sẽ không từ bỏ hy vọng ấy. Y cũng không nói thêm gì, đẩy hắn ra đi về phòng ngủ.
Sau đó, hai người lại hợp tác hết sức ăn ý, tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, vẫn như trước mà thân thân mật mật, xây dựng một tình bạn thuần khiết nhất.
Lại nói, trong cái vòng xoáy tình cảm to lớn ấy, Sở Khiếu mới là người minh mẫn nhất, so với Tiêu Sơ Lâu càng thêm minh mẫn.
Nếu đã biết kết quả dù thế nào cũng sẽ không chiếm được, không bằng ngay từ đầu đừng cố gắng lún sâu.
So với Sở Khiếu lãnh tĩnh sáng suốt, người lúc nào cũng thích nơi nơi lưu tình như Tiêu Sơ Lâu quả thật là một thằng đần.
Giờ này khắc này, Tiêu vương gia đang ở trong Hoành Nguyên cung cùng lão Thái thượng hoàng uống trà, đột nhiên hắt hơi một cái.
Thằng hỗn đản nào dám mắng ta?! =))
Tiêu Sơ Lâu giật giật cánh mũi, bỗng nhiên lại muốn đánh người. Gió đông hàn lãnh khiến hắn nổi hết cả da gà, chẳng lẽ là bị cảm?
Xa xa trong thư phòng của Thục Xuyên Tiêu vương phủ, Sở quản gia đang chỉnh lý những thông tin trọng yếu, từ sau một đống sổ sách cao gần nửa người ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây đen ngập trời, hàn phong gào thét.
Sở Khiếu chớp chớp mắt, sau đó liền đi đóng cửa sổ lại.
Sau khi rời khỏi Hoành Nguyên cung, Tiêu vương gia một mình một người chầm chậm tản bộ trong hoàng cung, bọn cung nữ thái giám từ xa nhìn thấy hắn, thỉnh thoảng có vài người đánh bạo tiến lên thỉnh an để kiếm chút giao tình, đều bị hắn tâm tình không yên mà đuổi đi, sau đó cũng không có ai dám bước lên quấy rối nữa.
Hắn một bên vừa đi dạo không mục đích, một bên vừa nỗ lực để đầu óc không loạn thành một đoàn. Không nghĩ rằng lại suy nghĩ đủ chuyện loạn thất bát tao hết nửa ngày, nghĩ đến cả đầu đau nhức, cũng vô pháp ra quyết định được.
“Bái kiến Thục Xuyên vương gia thiên tuế.” Thanh âm lanh lảnh của một tên thái giám bỗng nhiên cắt ngang trầm tư của hắn.
Tiêu Sơ Lâu vừa ngẩng đầu nhìn, liền dở khóc dở cười phát hiện, chính mình lại bất tri bất giác mà đi tới tẩm cung Phù Diêu cung của Diệu đế bệ hạ a.
Tên nội sự thái giám này hiển nhiên nhận thức được vị này là người tâm phúc trong triều, dưới một người trên vạn người, liền vội vàng thỉnh an.
Tiêu Sơ Lâu thuận miệng hỏi một câu: “Bệ hạ có ở trong không?”
“Bệ hạ đang ở trong.” Thái giám Thạch Trúc cung kính hồi đáp: “Vương gia muốn tìm bệ hạ sao? Có cần nô tài thông báo không?”
Tiêu Sơ Lâu khẽ mấp máy môi, vừa định gật đầu, rồi không biết vì sao lại nén xuống. Hắn miễn cưỡng cười cười, nói: “Không cần làm phiền, bổn vương chỉ là… Đi ngang qua mà thôi.”
Đi ngang qua? Thạch Trúc kinh ngạc nhìn hắn, bất quá chuyện này cũng không đến lượt y chen mồm vào.
Tiêu Sơ Lâu giống như lơ đãng mà liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó xoay người bước đi.
Trong tẩm cung rộng lớn, noãn lô nhẹ nhàng tỏa nhiệt.
Trên thư trác là một đống tuyển tú sĩ nữ đồ (tranh mỹ nữ) được đưa tới từ Hoành Nguyên cung, Diệu đế bệ hạ ngồi ở trên long ỷ sau thư trác rộng lớn, nhắm lại hai mắt chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong phòng không có đốt đèn nhiều lắm, chỉ còn một ánh nến tỏa sáng ở trên bàn, chiếu lên sườn mặt thâm trầm của quân vương, khi sáng khi tối.
Thái giám ngoài cửa bẩm báo Thục Xuyên vương gia đã tới.
“Người đâu?” Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên mở to mắt.
Có lẽ là bầu không khí quá mức u lãnh, khiến tiểu thái giám kia đều chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, lắp bắp nói: “Đã… đã đi.”
“Đi…” Quân vương rũ mắt xuống, cúi đầu thì thào lặp lại, dường như có chút mất mát, lại thở nhẹ một hơi.
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, len lén xem xét tâm tình của quân vương, dò hỏi: “Người có muốn nô tài gọi Vương gia trở lại không? Có lẽ hiện giờ hắn vẫn chưa đi xa.”
“…Không cần đâu.” Diệu đế bệ hạ mệt mỏi nhắm lại hai mắt, phất tay áo ý bảo hắn lui xuống dưới.
Tiểu thái dám thậm chí cũng không dám thở mạnh, vội vàng cung kính lui ra ngoài.
Huyền Lăng Diệu xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của mình, rồi lại thoáng lướt qua cung nữ đồ ở trên bàn vài lần, ôn nhu động nhân có, xinh xắn khả ái có, mạo mỹ diễm lệ cũng có…
E rằng tất cả nữ tử mỹ mạo trên thế gian đều đã tụ hội ở đây cả rồi.
Chỉ tiếc, Diệu đế bệ hạ nhìn những gương mặt xa lạ này, càng xem tâm càng phiền, đột nhiên vung tay áo lên, “Xoạt” một tiếng, hết thảy đều rơi xuống đất, họa quyển rối tung lên, loạn thất bát tao.
Ở góc bàn, một chiếc hộp gỗ vốn bị cung nữ đồ che lấp liền hiện ra trước mặt.
Huyền Lăng Diệu ngẩn người, nhẹ nhàng mở nắp hộp, trong hộp là vài cuốn họa quyển do đích tay y vẽ nên.
Quân vương ngưng mắt nhìn thân ảnh anh tuấn tiêu sái ở trên ấy, khẽ nói: “Tiêu Sơ Lâu… Ta nên làm thế nào mới có thể không đánh mất ngươi đây?”
Vì sao lảng tránh y, chẳng lẽ là… Nghe được tin tức gì đó rồi?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nét vẽ đạm nhạt trên tấm giấy Tuyên Thành, Huyền Lăng Diệu nhịn không được nghĩ, nếu như phụ hoàng thực sự hạ chỉ để Linh Gia tứ hôn, Sơ Lâu sẽ đáp ứng sao?
Trong lòng y tuy rằng không muốn tin tưởng, thế nhưng không thể không nói, đối với Thục Xuyên, liên nhân (đám hỏi) như vậy là có lợi nhiều lắm.
Cùng với công chúa duy nhất của Hoàng thất Đông Huyền thành thân, chẳng những có thể làm đồng minh với Đông Huyền càng thêm vững chắc, lại còn bảo chứng được thế tập chân chính của Thục Xuyên, không cần lo lắng Đông Huyền ngày sau có mới nới cũ, huống chi Diệu đế bệ hạ cũng chẳng có con cháu, nếu như…
Hoặc như lời nói tru tâm (trù ẻo) ấy, nếu Huyền Lăng Diệu sau này thật sự bị ám sát trong lúc tranh giành thiên hạ, lấy uy danh và thực lực của Thục Xuyên vương, hơn nữa còn là vị hôn phu của Đông Huyền công chúa, Đông Huyền tuyệt đối không có ai có thể chống đối hắn, để hắn chỉnh hợp lực lượng quân đội của Đông Huyền và Thục Xuyên, san bằng Tây Sở cũng sẽ dễ như trở bàn tay mà thôi.
Huyền Lăng Diệu đương nhiên không tin Tiêu Sơ Lâu sẽ làm loại sự tình đấy, nói y lo lắng Tiêu Sơ Lâu có đáp ứng liên nhân này hay không, chẳng thà nói y đang lo lắng cho chính mình.
Lo lắng cho mình đến tột cùng có chiếm được một góc nhỏ nhoi nào trong lòng người nọ hay không…
Không thể nghi ngờ, Tiêu Sơ Lâu là một tình nhân ôn nhu gần như hoàn mỹ nhất, ăn nói dí dỏm, anh tuấn nho nhã, chu đáo tỉ mỉ, có tình có nghĩa, lại rất có trách nhiệm (Diệu Diệu à ==! Tỉnh lại đi!!!), địa vị kính trọng như vậy nhưng mấy lần lại vì y mà vào sinh ra tử, quan trọng nhất chính là, y yêu hắn, thậm chí còn sâu nặng đến mức ngay cả y cũng không thể tin được mình lại ra nông nỗi như thế này.
Dùng cách nói của Tiêu vương gia mà nói, chính là “Mối tình đầu luôn luôn khắc cốt ghi tâm”, quân vương nghe xong chỉ có thể bất đắc dĩ mà mỉm cười.
Nhưng mà, cái loại hoàn mỹ như mộng như huyễn này, khiến y cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ, khinh khinh phiêu phiêu mà bước trên những dải mây trắng, không cần phải dùng chút sức lực nào cả.
Dường như mỗi một ngày chính là một quả bong bóng màu hồng, phồng lên càng lớn, đến lúc vỡ tan, sẽ lại càng thống khổ.
Mấy tháng nay xảy ra quá nhiều chuyện, cùng với cố Đại hoàng tử tranh đấu gay gắt, biến cố ở liệp cung, ám sát ở Phật Linh Sơn, dẫn quân bình loạn, đến cuối cùng là đêm huyết tiên ở Phượng Tê cung ấy, Lăng Quá chết, sau khi đăng cơ vội vàng chỉnh đốn triều cương, thanh trừ loạn đảng, sự tình cứ chồng chất chồng chất khiến y sứt đầu mẻ trán, không còn sức lực nào mà phân tâm chuyện khác nữa, song cũng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự hỗ trợ cùng giúp đỡ thầm lặng của Tiêu Sơ Lâu ở phía sau.
Như vậy ôn nhu săn sóc thật sự khiến người ta phải trầm nịch, hầu như muốn y phải nghĩ rằng Tiêu Sơ Lâu yêu mình, tựa như mình yêu hắn vậy.
Thế nhưng suy cho cùng cũng chỉ là mình tự nghĩ mà thôi. Đến nay, còn chưa xác nhận rõ ràng được.
Có lẽ nói, kỳ thật theo tiềm thức của y là không muốn đi truy vấn, rất sợ sẽ nhận được một câu trả lời như hắn chỉ là đồng tình y, cảm động y, thương tiếc y, cũng có thể là… hiệu trung với y mà thôi. (hiệu trung: thuần phục, trung thành)
Huyền Lăng Diệu chan chát cười khổ, đối mặt với chất vấn của phụ hoàng, chính y cũng chẳng thể phản bác được.
Y đến tột cùng là dựa vào cái gì mà đòi hỏi Tiêu Sơ Lâu cơ chứ?
Dựa vào Thục Xuyên vương thuần phục một vị Đế vương như y ư?
Ha, này thật sự là… cái thứ thuần phục chết tiệt!
Gừng càng già càng cay, phụ hoàng a phụ hoàng, chiêu này của người thật là tàn nhẫn!
Cảm giác áp lực trong thư phòng khiến quân vương cực kỳ buồn khổ, y vươn tay mở song cửa sổ ra, đôi mắt đen láy thâm trầm chăm chú nhìn vào đám mây đen cuồn cuộn ở phía xa xa trên bầu trời, trầm tịch lãnh nhiên tựa như một sự yên lặng trước cơn bão tố.
Dường như có hạt mưa băng lãnh nho nhỏ tí tách rơi từ trên mái hiên xuống.
Huyền Lăng Diệu yên lặng an ủi chính mình, Sơ Lâu đã từng hứa với y, sẽ không ly khai y.
Y vẫn luôn tin tưởng như vậy.
Huyền Lăng Diệu chậm rãi đóng cửa sổ lại, nghĩ thầm, có lẽ y cần phải hài lòng với những gì mình đang có thôi.
Lúc này, Diệu đế bệ hạ nhưng còn chưa biết rằng, nếu vị Tiêu vương gia âm hiểm ích kỷ nào đó không động chân tình với y, e rằng Thục Xuyên vương tuyệt đối sẽ không chút nào do dự mà cưới công chúa — dù cho nàng có là một phì bà sửu bát quái gì đi nữa, sau đó để mặc cho Hoàng đế bệ hạ bị ám sát mà chết, rồi lại khống chế công chúa để đoạt lấy đại quyền triều chính của Đông Huyền, lợi dụng sát khí cường đại trong tay mà kết hợp Đông Huyền với Thục Xuyên, một lần nữa đánh bại Tây Sở, nhất thống thiên hạ!
Kịch bản này, chính là do Thục Xuyên vương len lén vạch ra lúc hắn còn là một tiểu thế tử, chỉ là về sau lại gặp được Huyền Lăng Diệu nên mới bỏ đi mấy cái ý niệm này mà thôi.
Tiêu Sơ Lâu xa xa ở ngoài cung tự giễu mà nghĩ, có thể mai sau trở lại cố hương, mình có thể đổi nghề làm một diễn viên a.
Hai người cố ý lảng tránh nhau, hoàn toàn không biết tâm tình trong lòng họ lúc này đây đã cực kỳ mâu thuẫn.
/106
|