Khó có được là, đến ta cũng có cảm giác không nói nổi.
Cục diện dường như ngưng đọng, đến sắc mặt của Liên Nguyên vương phi cũng vô cùng đặc sắc- ta lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình buồn cười như vậy trên mặt Mạch Tuệ Nhi.
Nhưng mà, dù sao Vạn thị cũng không phải vật trong ao (*), nàng ta nhanh chóng thay vẻ mặt đoan trang, đứng dậy từ trên người ta vỗ vỗ bụi đất trên váy, xoay người cúi mặt khép mi, hành lễ với mấy nam nhân. Vạn thị tham kiến Phụ hoàng, Thái tử, Thụy vương.
(*) không phải người tầm thường
Chỉ bỏ lại ta toàn thân hỗn độn, vẻ mặt vẫn là ngạc nhiên nửa nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn bốn người khách không mời đột nhiên xuất hiện.
Hoàng thượng với Thái tử không ở cung Thụy Khánh nói chuyện lịch sử gia đình, ôm đầu khóc rống, lại đến Đông cung làm cái gì?
Từ từ đã, sao ta lại không biết Nguyên vương cũng vào kinh rồi, nói đi nói lại, bốn cha con nhà này đột nhiên cùng đi tới Đông cung, là muốn làm cái gì?
Vô số vấn đề bắt đầu lên men trong đầu ta, suýt nữa khiến đầu sủi bọt luôn.
Sau đó công công ta nhìn trái nhìn phải, rồi cứ như vậy đứng ở cửa, hắn bắt đầu ôm bụng cười lăn lộn.
Nụ cười này, đến Vương Lang cũng có chút không nhịn được, hắn cùng Thụy vương quay lưng lại, bả vai run run lên, không biết là nhẹ cười, hay là đang cười to - - dù sao cũng chắc chắn là đang cười. Ngay cả mấy người hầu hạ bên cạnh như thái giám, cung nữ cũng đều buồn cười. Khắp nơi đều là tiếng cười.
Chỉ riêng Nguyên vương không cười.
Hán tử khôi ngô mạnh mẽ này không những không cười, còn chạy vào điện đòi đánh ta, Chính là ngươi dụ dỗ Tuệ Nhi vào kinh? Đáng giận! Hôm nay lão tử đánh chết ngươi thì chuyện này còn chưa coi là xong!
Năm đó khi cô cô ta muốn chọn con nuôi, tiếng vang của Nguyên vương vẫn là rất lớn - - hắn sinh vào ngày mùng một tháng giêng năm Thiên Vĩnh, có thể là ngày cát tường nhất Phụ hoàng ta đăng cơ đại bảo. Lúc chín tuổi đã có thể dùng cung một thạch (*), tính tình phi thường dũng mãnh, nhưng cô cô ta cuối cùng vẫn không chọn hắn.
(*): 1 thạch = 13kg
Chính là vì lão nhân gia nàng tuệ nhãn như đuốc, nhìn thấu Nguyên vương là hạng vũ dũng... Uhm...Từ dễ nghe nhất ta có thể nghĩ đến, cũng chính là vô mưu rồi.
Hắn khi bực mình lên là quyết không quản nam hay nữ, cũng không quản ta là Thái tử phi, là hắn Lục đệ muội, nói đánh tuyệt đối là muốn đánh. Ta nhảy dựng lên chạy về phía Vương Lang, ỷ vào thân hình có vẻ nhỏ bé, tránh thoát quả đấm của Nguyên vương. Thái tử gia, cứu ta!
Ha ha ha ha. Công công ta càng cười tới chảy nước mắt, hắn cười tới mức đứng cũng không đứng nổi, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vỗ kim gạch tiếp tục cười. Ngươi, các ngươi! Buồn cười chết mất !
Vương Lang lại không tiếp tục cười, hắn xoay người lại che ta ở đằng sau, quát về phía Nguyên vương quát, Tam ca, không thể lỗ mãng!
Ngay cả Thụy vương, cũng kéo đôi chân đến ôm cổ Nguyên vương, một bên cười, một bên nói, Tam ca, huynh nhìn cho rõ, đó là Lục đệ muội của huynh, không phải người khác.
Có hai người kia che chở ta, lại thêm nhóm cung nhân cũng đều đã phục hồi tinh thần, đồng loạt xông lên, ôm lấy Nguyên vương, lá gan của ta cũng tăng lên một chút, từ sau lưng Vương Lang thò đầu về phía Nguyên vương nhăn mặt. Vương Anh thối tha, đến bản cung huynh cũng có gan đánh?
Vương Anh nổi giận gầm lên một tiếng, cuối cùng cũng vẫn hồi phục lý trí, trợn mắt nhìn ta một cái, cũng không chạy tới đánh ta nữa: Hắn lớn hơn Vương Lang hai tuổi, nói ra, chúng ta coi như là cùng nhau lớn lên. Hắn cho dù không có não hơn nữa, đương nhiên cũng biết trừng phạt ta là không được.
Sau đó người này liền biểu hiện ra nguyên nhân hắn không thích hợp làm thái tử rồi.
Ngự tiền thất nghi, hắn cũng không muốn lại phải thỉnh tội với Hoàng thượng, thậm chí đến một câu bồi tội cũng không có, trực tiếp xoay người, rống to với Nguyên vương phi. Một câu cũng không có bỏ chạy tới kinh thành! Lão tử săn thú trở về, trong vương phủ đến đến sợi lông cũng không còn. Thiên lý xa xôi tới kinh thành tới bắt ngươi, vừa vào cung đã nhìn đến ngươi thân mật thắm thiết với dã nữ nhân, Vạn Tuệ, ngươi muốn bị đánh cứ việc nói thẳng, ta thành toàn ngươi!
Vừa nói, hai nắm dấm như sắt kia liền siết chặt, phát ra âm thanh khách khách.
Nếu không nói Vạn thị là một nhân tài, đối với Nguyên vương, ta sợ trốn đến sau lưng Vương Lang, nhưng nàng lại chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, chẳng qua là quay đầu đi, nhàn nhạt nói, Có gan thì ngươi cứ đánh ta.
Ngươi! Nắm đấm của Nguyên vương đã giơ lên, nhóm cung nhân vội vàng đồng loạt xông lên định ngăn cản hắn tại chỗ, ta sợ tới mức ra sức đẩy Vương Lang, Mau đi hỗ trợ đi!
Được rồi, tuy ta không thích Vạn thị, nhưng mà tuyệt không muốn nhìn thấy nàng bị hán tử Nguyên vương này đánh.
Cục diện đang lúc hỗn loạn, đột nhiên rầm một tiếng, mọi người quay lại nhìn theo âm thanh, hóa ra là công công ta đã cười đến mức đến ngồi xổm cũng ngồi không nổi, ngã trên mặt đất.
Cửu ngũ chí tôn, cười đến mức ngồi xổm cũng đã không ngồi nổi, thật sự là không còn ra thể thống gì, Vương Lang cùng Vương Lung nhanh chóng nâng ông dậy, Lão nhân gia ngài nhân thể ôm lấy đứa con trai làm cột chống chính mình, tiếp tục cười ha ha.
Vạn tuệ lướt nhìn mọi người, lạnh lùng thốt, Buông hắn ra, để cho hắn đánh!
Ta đoán nàng tuyệt đối
Cục diện dường như ngưng đọng, đến sắc mặt của Liên Nguyên vương phi cũng vô cùng đặc sắc- ta lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình buồn cười như vậy trên mặt Mạch Tuệ Nhi.
Nhưng mà, dù sao Vạn thị cũng không phải vật trong ao (*), nàng ta nhanh chóng thay vẻ mặt đoan trang, đứng dậy từ trên người ta vỗ vỗ bụi đất trên váy, xoay người cúi mặt khép mi, hành lễ với mấy nam nhân. Vạn thị tham kiến Phụ hoàng, Thái tử, Thụy vương.
(*) không phải người tầm thường
Chỉ bỏ lại ta toàn thân hỗn độn, vẻ mặt vẫn là ngạc nhiên nửa nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn bốn người khách không mời đột nhiên xuất hiện.
Hoàng thượng với Thái tử không ở cung Thụy Khánh nói chuyện lịch sử gia đình, ôm đầu khóc rống, lại đến Đông cung làm cái gì?
Từ từ đã, sao ta lại không biết Nguyên vương cũng vào kinh rồi, nói đi nói lại, bốn cha con nhà này đột nhiên cùng đi tới Đông cung, là muốn làm cái gì?
Vô số vấn đề bắt đầu lên men trong đầu ta, suýt nữa khiến đầu sủi bọt luôn.
Sau đó công công ta nhìn trái nhìn phải, rồi cứ như vậy đứng ở cửa, hắn bắt đầu ôm bụng cười lăn lộn.
Nụ cười này, đến Vương Lang cũng có chút không nhịn được, hắn cùng Thụy vương quay lưng lại, bả vai run run lên, không biết là nhẹ cười, hay là đang cười to - - dù sao cũng chắc chắn là đang cười. Ngay cả mấy người hầu hạ bên cạnh như thái giám, cung nữ cũng đều buồn cười. Khắp nơi đều là tiếng cười.
Chỉ riêng Nguyên vương không cười.
Hán tử khôi ngô mạnh mẽ này không những không cười, còn chạy vào điện đòi đánh ta, Chính là ngươi dụ dỗ Tuệ Nhi vào kinh? Đáng giận! Hôm nay lão tử đánh chết ngươi thì chuyện này còn chưa coi là xong!
Năm đó khi cô cô ta muốn chọn con nuôi, tiếng vang của Nguyên vương vẫn là rất lớn - - hắn sinh vào ngày mùng một tháng giêng năm Thiên Vĩnh, có thể là ngày cát tường nhất Phụ hoàng ta đăng cơ đại bảo. Lúc chín tuổi đã có thể dùng cung một thạch (*), tính tình phi thường dũng mãnh, nhưng cô cô ta cuối cùng vẫn không chọn hắn.
(*): 1 thạch = 13kg
Chính là vì lão nhân gia nàng tuệ nhãn như đuốc, nhìn thấu Nguyên vương là hạng vũ dũng... Uhm...Từ dễ nghe nhất ta có thể nghĩ đến, cũng chính là vô mưu rồi.
Hắn khi bực mình lên là quyết không quản nam hay nữ, cũng không quản ta là Thái tử phi, là hắn Lục đệ muội, nói đánh tuyệt đối là muốn đánh. Ta nhảy dựng lên chạy về phía Vương Lang, ỷ vào thân hình có vẻ nhỏ bé, tránh thoát quả đấm của Nguyên vương. Thái tử gia, cứu ta!
Ha ha ha ha. Công công ta càng cười tới chảy nước mắt, hắn cười tới mức đứng cũng không đứng nổi, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vỗ kim gạch tiếp tục cười. Ngươi, các ngươi! Buồn cười chết mất !
Vương Lang lại không tiếp tục cười, hắn xoay người lại che ta ở đằng sau, quát về phía Nguyên vương quát, Tam ca, không thể lỗ mãng!
Ngay cả Thụy vương, cũng kéo đôi chân đến ôm cổ Nguyên vương, một bên cười, một bên nói, Tam ca, huynh nhìn cho rõ, đó là Lục đệ muội của huynh, không phải người khác.
Có hai người kia che chở ta, lại thêm nhóm cung nhân cũng đều đã phục hồi tinh thần, đồng loạt xông lên, ôm lấy Nguyên vương, lá gan của ta cũng tăng lên một chút, từ sau lưng Vương Lang thò đầu về phía Nguyên vương nhăn mặt. Vương Anh thối tha, đến bản cung huynh cũng có gan đánh?
Vương Anh nổi giận gầm lên một tiếng, cuối cùng cũng vẫn hồi phục lý trí, trợn mắt nhìn ta một cái, cũng không chạy tới đánh ta nữa: Hắn lớn hơn Vương Lang hai tuổi, nói ra, chúng ta coi như là cùng nhau lớn lên. Hắn cho dù không có não hơn nữa, đương nhiên cũng biết trừng phạt ta là không được.
Sau đó người này liền biểu hiện ra nguyên nhân hắn không thích hợp làm thái tử rồi.
Ngự tiền thất nghi, hắn cũng không muốn lại phải thỉnh tội với Hoàng thượng, thậm chí đến một câu bồi tội cũng không có, trực tiếp xoay người, rống to với Nguyên vương phi. Một câu cũng không có bỏ chạy tới kinh thành! Lão tử săn thú trở về, trong vương phủ đến đến sợi lông cũng không còn. Thiên lý xa xôi tới kinh thành tới bắt ngươi, vừa vào cung đã nhìn đến ngươi thân mật thắm thiết với dã nữ nhân, Vạn Tuệ, ngươi muốn bị đánh cứ việc nói thẳng, ta thành toàn ngươi!
Vừa nói, hai nắm dấm như sắt kia liền siết chặt, phát ra âm thanh khách khách.
Nếu không nói Vạn thị là một nhân tài, đối với Nguyên vương, ta sợ trốn đến sau lưng Vương Lang, nhưng nàng lại chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, chẳng qua là quay đầu đi, nhàn nhạt nói, Có gan thì ngươi cứ đánh ta.
Ngươi! Nắm đấm của Nguyên vương đã giơ lên, nhóm cung nhân vội vàng đồng loạt xông lên định ngăn cản hắn tại chỗ, ta sợ tới mức ra sức đẩy Vương Lang, Mau đi hỗ trợ đi!
Được rồi, tuy ta không thích Vạn thị, nhưng mà tuyệt không muốn nhìn thấy nàng bị hán tử Nguyên vương này đánh.
Cục diện đang lúc hỗn loạn, đột nhiên rầm một tiếng, mọi người quay lại nhìn theo âm thanh, hóa ra là công công ta đã cười đến mức đến ngồi xổm cũng ngồi không nổi, ngã trên mặt đất.
Cửu ngũ chí tôn, cười đến mức ngồi xổm cũng đã không ngồi nổi, thật sự là không còn ra thể thống gì, Vương Lang cùng Vương Lung nhanh chóng nâng ông dậy, Lão nhân gia ngài nhân thể ôm lấy đứa con trai làm cột chống chính mình, tiếp tục cười ha ha.
Vạn tuệ lướt nhìn mọi người, lạnh lùng thốt, Buông hắn ra, để cho hắn đánh!
Ta đoán nàng tuyệt đối
/218
|