Lý Chiêu Dương bị cơn đau giắng xé một cách ác liệt trong cơ thể cô không kêu một tiếng chỉ im lặng cả cơ thể run rẩy không ngừng, Hàn Diệt Phong ôm cô trong lòng hắn run rẩy bắt mạch cho cô thì chết lặng trong cơ thể cô có một loại chất độc đang không ngừng tấn công các động mạch, mạch máu và lục phủ ngũ tạng của cô.
Hắn run rẩy ôm cô run giọng hỏi điên cuồng truyền linh lực vào cơ thể cô:
"Anh Anh,con làm sao thế này"
Lý Chiêu Dương bị chất độc hành hạ đến từng thớ thịt cô không mở nổi mắt chỉ yếu ớt nghe những gì Hàn Diệt
Phong nói cô không còn đủ sức để nói nữa rồi,đau khổ nghĩ "Mình một chiêu, Tử Lôi đã không chịu nổi,...Haha nực cười thật chất độc cộng hưởng với linh lực của mình, mình chỉ cần bạo động linh lực quá mức sẽ đẩy nhanh quá trình phân táng của độc, là mình xem thường rồi,..Đau quá,..."
Hắn nghe được suy nghĩ của cô trong lòng không khỏi tự trách bản thân ngu ngốc hắn bảo bọc cô,che chở cô chỉ sợ một cái ôm cũng sẽ khiến cô bị thương vậy mà lại có người ở sau lưng hắn làm đau tâm can bảo bối của hắn,...
ĐÁNG HẬN.
Cô bắt đầu nôn khan máu không ngừng từ miệng tuôn trào ra khiến Hàn Diệt Phong tim như ngừng lại từng giọt nước mắt của hắn thi nhau trào ra,hắn không kiềm nổi nữa "Mình phải làm sao đây, mình phải làm sao đây,... Anh Anh,..."
Hắn điên cuồng rớt linh lực vào cơ thể cô chỉ mong làm dịu đi cơn đau trên người hai người bây giờ đã dính đầy máu của cô, máu còn rơi lên những mảng tuyết trắng trên đất. Hắn vẫn đang tập trung truyền linh lực vào cơ thể cô thì chết lặng khi nghe được suy nghĩ của cô "Nếu năm đó, thông minh, một chút, không tin lời Lý Chiêu Nhi thì có lẽ đã không thành ra như này ,ngu ngốc thật".
Hàn Diệt Phong hai mắt trừng lớn cả người hắn run rẩy không ngừng tim hắn như ngừng đập, lồng ngực khó chịu đến mức không thở nổi " LÝ CHIỀU NHI TA KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI NGƯƠI".
Hàn Diệt Phong bây giờ vừa phẫn nộ vừa thống khổ ôm Lý Chiêu Dương trong lòng mà không biết phải làm thế nào hắn hoàn toàn không biết bản thân nên làm gì.Tại sao ông trời lại bất công như vậy!!.Anh Anh của hắn đã làm gì sao!!!.Cứ phải bao nhiêu tội lỗi đều đồ hết lên đầu con bé!!!. Ông trời rốt cuộc xem đủ trò cười chưa!!!.Ông còn muốn cướp Anh Anh đi luôn sao!!!.Còn muốn đem con bé đi luôn ông mới hài lòng sao!!!.Con bé chưa đủ khổ sao!!!.Tại sao các người luôn muốn ép Anh Anh của ta!!!
Hắn tuyệt vọng ôm chặt cô trong lòng mà khóc từng giọt nước mắt nặng nề của hắn rơi xuống, Lý Chiêu Dương nhìn hắn nhẹ cười nén chịu cơn đau cố gắng lau đi những giọt nước mắt kia khỏi gương mặt tuấn lãng của hắn,cô nghĩ "Đau quá.Thật sự đau thật đó".
Cô yếu ớt lên tiếng hơi thở của cô dường như đã đình trệ nói:
"Hoàng, Thúc, con,..Có thuốc,..."
Cô đưa mắt nhìn xuống chiếc túi nhỏ bên hông mình như cố gắng ra hiệu cho hắn tim hắn đau nhói nhìn vào cái túi đó, hắn đưa bàn tay run rẩy của mình lấy chiếc túi từ bên trong lấy ra một viên đan dược, hắn nhìn viên đan dược mà khóc đây chính là viên thuốc mà mỗi sáng hắn đều thấy cô uống,hắn luôn hỏi tại sao bây giờ thì hắn biết rồi,...
Hắn đưa viên thuốc vào miệng cô tay ôm chặt cô, Hàn Diệt Phong nức nở nói:
"Ngủ đi,con ngủ một chút đi,...Sẽ không đau nữa"
Lý Chiêu Dương khép hờ đôi mắt cảm nhận cơn đau lan đến từng thớ thịt, tim như bị hàng vạn lưỡi đao xuyên qua lồng ngực như bị đề nghẹt, lục phủ ngũ tạng không ngừng quặn thắt đau đớn nghĩ "Ngủ, đúng là,sẽ, giảm bớt cơn đau, nhưng,...Nếu người, biết, thứ con trúng là Khổ Độc người,... Còn muốn,con ngủ nữa không,...."
Hàn Diệt Phong như ngừng thở hắn vùi đầu vào cổ cô hắn rất đau hắn chưa bao giờ đau đến mức này "Khổ
Độc..Hahahahahahahahahahahahahahaha"
Tâm hắn như điên loạn hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế gian ác độc này rồi rốt cuộc có thể độc ác đến mức nào mới đen Khổ Độc hạ lên người con bé!!!!Khổ Độc một khi đã trúng sẽ không sống qu 20 tuổi, mỗi ngày đều phát độc khiến người đó sống không bằng chết trong lúc phát độc tuyệt đối không được ngủ nếu như ngủ sẽ vĩnh viễn không tỉnh dậy được nữa.
Hàn Diệt Phong điên loạn hắn ôm cô rất chặt chỉ sợ bản thân buông lỏng cô sẽ lập tức biến mất sẽ lập tức bỏ rơi hắn,hắn vừa cười vừa khóc hắn đã thật sự tuyệt vọng với thế gian này rồi.Thế gian trèn ép gia đình hắn!. Thế gian
trèn ép Anh Anh của hẳn!!!.Thể gian đã cướp đi Anh Anh của hẳn!!!Cái thể gian đã đem Khổ Độc hạ lên người
Anh Anh của hắn!!! Hắn HẬN!!!.
Hắn run rẩy nói:
"Đừng ngủ,con đừng để lại ta một mình,..."
Cô khép hờ đôi mắt nén chịu cơn đau nghĩ "Người này,thật,khó đoán,... Lúc muốn, mình ngủ lúc, lại không,....
Nhưng mà,mình muốn, ngủ thật rồi,... Không chịu, nổi, nữa,..."
Hàn Diệt Phong ôm cô đứng lên hắn run rẩy nói:
"Anh Anh, ngoan,... Không được ngủ,con nhất định không được ngủ,..".
Cô mệt mỏi nằm trong lòng hắn cô đã chịu cơn đau này suốt hai đời mỗi một lúc chỉ càn mạnh hơn chứ không hề thuyên giảm thuốc mà cô uống cũng càng lúc càng vô hiệu lực với Khổ Độc. Cô luôn cố để bản thân tỉnh táo nhất có thể, kiếp trước chinh chiến trên chiến trường cô cũng bị cơn đau giàu xé đến nỗi thân thể dường như mục rỗng đều không còn gì từ lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn,đến từng thớ thịt bị nuốt chửng, tim và phổi đều càng lúc càng yếu đi.
Nếu là người bình thường thì sớm đã không chịu nổi những cơn đau mà chết hoặc không chống cự được trong lúc phát độc mà ngất xỉu hoặc ngủ mất cuối cùng là không tỉnh lại được nữa, hoặc đã tự giải thoát cho bản thân cả rồi chứ đừng nói đến một đứa trẻ như Lý Chiêu Dương.
Hàn Diệt Phong ôm cô về phòng của hai người trên đường đi hắn vùi mặt vào cổ cô hắn vừa đi vừa nghĩ sát khí không ngừng toả ra "Mình đã luôn tự hỏi chất độc trên người con bé khi bị con dao của Tây Vương làm bị thương tại sao lại không có động tĩnh,hoá ra,hoá ra đã hòa làm một vào cơ thể con bé và bản thân viên thuốc áp chế Khổ
Độc Anh Anh của mình vừa uống cũng là thuốc độc,..."
Hắn run rẩy ôm cô run giọng hỏi điên cuồng truyền linh lực vào cơ thể cô:
"Anh Anh,con làm sao thế này"
Lý Chiêu Dương bị chất độc hành hạ đến từng thớ thịt cô không mở nổi mắt chỉ yếu ớt nghe những gì Hàn Diệt
Phong nói cô không còn đủ sức để nói nữa rồi,đau khổ nghĩ "Mình một chiêu, Tử Lôi đã không chịu nổi,...Haha nực cười thật chất độc cộng hưởng với linh lực của mình, mình chỉ cần bạo động linh lực quá mức sẽ đẩy nhanh quá trình phân táng của độc, là mình xem thường rồi,..Đau quá,..."
Hắn nghe được suy nghĩ của cô trong lòng không khỏi tự trách bản thân ngu ngốc hắn bảo bọc cô,che chở cô chỉ sợ một cái ôm cũng sẽ khiến cô bị thương vậy mà lại có người ở sau lưng hắn làm đau tâm can bảo bối của hắn,...
ĐÁNG HẬN.
Cô bắt đầu nôn khan máu không ngừng từ miệng tuôn trào ra khiến Hàn Diệt Phong tim như ngừng lại từng giọt nước mắt của hắn thi nhau trào ra,hắn không kiềm nổi nữa "Mình phải làm sao đây, mình phải làm sao đây,... Anh Anh,..."
Hắn điên cuồng rớt linh lực vào cơ thể cô chỉ mong làm dịu đi cơn đau trên người hai người bây giờ đã dính đầy máu của cô, máu còn rơi lên những mảng tuyết trắng trên đất. Hắn vẫn đang tập trung truyền linh lực vào cơ thể cô thì chết lặng khi nghe được suy nghĩ của cô "Nếu năm đó, thông minh, một chút, không tin lời Lý Chiêu Nhi thì có lẽ đã không thành ra như này ,ngu ngốc thật".
Hàn Diệt Phong hai mắt trừng lớn cả người hắn run rẩy không ngừng tim hắn như ngừng đập, lồng ngực khó chịu đến mức không thở nổi " LÝ CHIỀU NHI TA KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI NGƯƠI".
Hàn Diệt Phong bây giờ vừa phẫn nộ vừa thống khổ ôm Lý Chiêu Dương trong lòng mà không biết phải làm thế nào hắn hoàn toàn không biết bản thân nên làm gì.Tại sao ông trời lại bất công như vậy!!.Anh Anh của hắn đã làm gì sao!!!.Cứ phải bao nhiêu tội lỗi đều đồ hết lên đầu con bé!!!. Ông trời rốt cuộc xem đủ trò cười chưa!!!.Ông còn muốn cướp Anh Anh đi luôn sao!!!.Còn muốn đem con bé đi luôn ông mới hài lòng sao!!!.Con bé chưa đủ khổ sao!!!.Tại sao các người luôn muốn ép Anh Anh của ta!!!
Hắn tuyệt vọng ôm chặt cô trong lòng mà khóc từng giọt nước mắt nặng nề của hắn rơi xuống, Lý Chiêu Dương nhìn hắn nhẹ cười nén chịu cơn đau cố gắng lau đi những giọt nước mắt kia khỏi gương mặt tuấn lãng của hắn,cô nghĩ "Đau quá.Thật sự đau thật đó".
Cô yếu ớt lên tiếng hơi thở của cô dường như đã đình trệ nói:
"Hoàng, Thúc, con,..Có thuốc,..."
Cô đưa mắt nhìn xuống chiếc túi nhỏ bên hông mình như cố gắng ra hiệu cho hắn tim hắn đau nhói nhìn vào cái túi đó, hắn đưa bàn tay run rẩy của mình lấy chiếc túi từ bên trong lấy ra một viên đan dược, hắn nhìn viên đan dược mà khóc đây chính là viên thuốc mà mỗi sáng hắn đều thấy cô uống,hắn luôn hỏi tại sao bây giờ thì hắn biết rồi,...
Hắn đưa viên thuốc vào miệng cô tay ôm chặt cô, Hàn Diệt Phong nức nở nói:
"Ngủ đi,con ngủ một chút đi,...Sẽ không đau nữa"
Lý Chiêu Dương khép hờ đôi mắt cảm nhận cơn đau lan đến từng thớ thịt, tim như bị hàng vạn lưỡi đao xuyên qua lồng ngực như bị đề nghẹt, lục phủ ngũ tạng không ngừng quặn thắt đau đớn nghĩ "Ngủ, đúng là,sẽ, giảm bớt cơn đau, nhưng,...Nếu người, biết, thứ con trúng là Khổ Độc người,... Còn muốn,con ngủ nữa không,...."
Hàn Diệt Phong như ngừng thở hắn vùi đầu vào cổ cô hắn rất đau hắn chưa bao giờ đau đến mức này "Khổ
Độc..Hahahahahahahahahahahahahahaha"
Tâm hắn như điên loạn hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế gian ác độc này rồi rốt cuộc có thể độc ác đến mức nào mới đen Khổ Độc hạ lên người con bé!!!!Khổ Độc một khi đã trúng sẽ không sống qu 20 tuổi, mỗi ngày đều phát độc khiến người đó sống không bằng chết trong lúc phát độc tuyệt đối không được ngủ nếu như ngủ sẽ vĩnh viễn không tỉnh dậy được nữa.
Hàn Diệt Phong điên loạn hắn ôm cô rất chặt chỉ sợ bản thân buông lỏng cô sẽ lập tức biến mất sẽ lập tức bỏ rơi hắn,hắn vừa cười vừa khóc hắn đã thật sự tuyệt vọng với thế gian này rồi.Thế gian trèn ép gia đình hắn!. Thế gian
trèn ép Anh Anh của hẳn!!!.Thể gian đã cướp đi Anh Anh của hẳn!!!Cái thể gian đã đem Khổ Độc hạ lên người
Anh Anh của hắn!!! Hắn HẬN!!!.
Hắn run rẩy nói:
"Đừng ngủ,con đừng để lại ta một mình,..."
Cô khép hờ đôi mắt nén chịu cơn đau nghĩ "Người này,thật,khó đoán,... Lúc muốn, mình ngủ lúc, lại không,....
Nhưng mà,mình muốn, ngủ thật rồi,... Không chịu, nổi, nữa,..."
Hàn Diệt Phong ôm cô đứng lên hắn run rẩy nói:
"Anh Anh, ngoan,... Không được ngủ,con nhất định không được ngủ,..".
Cô mệt mỏi nằm trong lòng hắn cô đã chịu cơn đau này suốt hai đời mỗi một lúc chỉ càn mạnh hơn chứ không hề thuyên giảm thuốc mà cô uống cũng càng lúc càng vô hiệu lực với Khổ Độc. Cô luôn cố để bản thân tỉnh táo nhất có thể, kiếp trước chinh chiến trên chiến trường cô cũng bị cơn đau giàu xé đến nỗi thân thể dường như mục rỗng đều không còn gì từ lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn,đến từng thớ thịt bị nuốt chửng, tim và phổi đều càng lúc càng yếu đi.
Nếu là người bình thường thì sớm đã không chịu nổi những cơn đau mà chết hoặc không chống cự được trong lúc phát độc mà ngất xỉu hoặc ngủ mất cuối cùng là không tỉnh lại được nữa, hoặc đã tự giải thoát cho bản thân cả rồi chứ đừng nói đến một đứa trẻ như Lý Chiêu Dương.
Hàn Diệt Phong ôm cô về phòng của hai người trên đường đi hắn vùi mặt vào cổ cô hắn vừa đi vừa nghĩ sát khí không ngừng toả ra "Mình đã luôn tự hỏi chất độc trên người con bé khi bị con dao của Tây Vương làm bị thương tại sao lại không có động tĩnh,hoá ra,hoá ra đã hòa làm một vào cơ thể con bé và bản thân viên thuốc áp chế Khổ
Độc Anh Anh của mình vừa uống cũng là thuốc độc,..."
/165
|