Chất độc trong người Lý Chiêu Dương tuy hành hạ cô trong lúc phát độc nhưng mà sau khi uống thuốc thì sẽ tạm thời ổn định nên Lý Chiêu Dương có thể đi lại bình thường tuy cơ thể có chút suy nhược.
Hàn Diệt Phong sau chuyện lần đó thì càng bảo bọc cô hơn gấp bội cô có cảm giác nếu mình không ngăn hắn có khi tới việc đi lại của cô hắn cũng không để cô chạm chân xuống đất luôn đó.Cô có chút không quen với sự chăm sóc của hắn vì từ kiếp trước và từ khi còn bé cô đã phải tự sống một mình, phải tự chăm sóc bản thân nên khi được người khác chăm sóc cô không được quen cho lắm.
Hôm nay tuyết đã ngừng rơi bầu trời âm u cũng không còn nữa chỉ còn lại một bầu trời xanh mát nhưng khí lạnh vẫn còn, những mảng tuyết trắng bám trên những mái nhà và trên các con đường mọi người tấp nập giúp nhau dọn dẹp những mảng tuyết trắng và bày bán các sạp hàng như mọi khi.
Lý Chiêu Dương hôm nay vừa mở mắt ra đã không thấy người nằm bên cạnh đâu cô thiết nghĩ là đã ra ngoài làm chuyện gì đó rồi,hôm trước khi biết cô mang theo chất độc trong người Hàn Diệt Phong đã tuyệt nhiên không cho cô bước khỏi giường ép cô phải nghỉ ngơi nên hai ngày nay cô chỉ toàn nằm trên giường chỉ tội cho Minh Nguyệt phải chạy đi điều tra.
Cô ngồi dậy xỏ giày và khoác y phục hẳn hoi lên người sau khi mọi thứ tươm tất, Lý Chiêu Dương nhẹ nhàng mở cửa bước ra thì thấy Minh Nguyệt cũng cùng lúc từ xa đi tới,Minh Nguyệt thấy cô thì vội hỏi:
"Anh Anh sao lại xuống giường rồi nghỉ ngơi thêm đi"
Lý Chiêu Dương cười bất lực nói:
"Đâu phải lần đầu tiên tôi phát độc cũng đã sớm quen thuộc rồi không cần phải phiền phức vậy đâu"
Minh Nguyệt nhìn cô một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng gật đầu, Lý Chiêu Dương cười cười hỏi:
"Cậu đã dùng bữa sáng chưa"
Minh Nguyệt liền nói:
"Tôi định đến đưa cậu đi ăn đây"
Lý Chiêu Dương nghe vậy chỉ gật đầu "Ồ" một tiếng rồi thôi,sau đó là cùng Minh Nguyệt rời khỏi biệt viện, Lý Chiêu Dương để ý rằng sắc mặt Minh Nguyệt không được tốt nên lên tiếng hỏi:
"Làm sao vậy,vụ án có chuyện gì sao"
Minh Nguyệt cau có khó chịu nói:
"Không,vụ án tiến triển thuận lợi tôi đã có bằng chứng A Cẩm ra tay bây giờ là tìm nguyên nhân gây án để chắc chắn khẳng định thôi "
Lý Chiêu Dương nghe vậy thì nói:
"Vậy có chuyện gì mà mặt cậu mới sáng sớm đã khó chịu vậy rồi"
Minh Nguyệt nói:
"Quỷ đến rồi"
Lý Chiêu Dương có chút không hiểu ý của Minh Nguyệt nhưng khi hai người đi ngang qua sảnh chính thì Lý Chiêu
Dương mới hiểu 'Quỷ' trong lời Minh Nguyệt là ra sao.
Trong sảnh chính lúc này có gia quyến của Thừa Trạch,có Hàn Diệt Phong đang ngồi ở cái ghế cách một cái bàn với Lý Hạo Thiên,hắn giữ một bộ dáng hận không thể không tay giết người ngay lập tức, có Đông Xuyên vẫn đang thực hiện chức trách đứng đằng sau Lý Hạo Thiên đang ngồi ở chủ toạ, Lý Tư Hàm và Lý Tư Dao thì ngồi ở bên dưới, Lý Chiêu Nhi thì đang thân thiện trò chuyện với Thừa Ân.
Minh Nguyệt khó chịu nhìn Lý Chiều Nhi nói:
"Mới sáng sớm đã gặp âm binh tôi chắc chắn sáng nay mình bước ra khỏi phòng bằng chân trái"
Lý Chiêu Dương cười bất lực nhìn cô bạn của mình đang một bụng khó chịu cũng không biết phải làm sao mới phải,cô theo quy củ bước vào sảnh chính khi Hàn Diệt Phong thấy cô lập tức đứng dậy đi nhanh tới bế cô lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người nhất là Thừa Ân.
Hàn Diệt Phong nhìn cô nói nhỏ:
"Sao lại tùy tiện đi ra ngoài"
Lý Chiêu Dương nhẹ cười nói:
"Con ổn rồi Hoàng Thúc đừng lo lắng"
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn như khẳng định lời nói của bản thân, dưới đáy mắt của Hàn Diệt Phong hiện rõ sự lo sợ, sợ cô bị thương, sợ cô khó chịu khi nhìn thấy cái gia đình hữu danh vô thực này.
Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng để cô xuống hắn không ngồi nữa mà đứng cạnh cô như một thói quen để bảo vệ cô hành lễ với Lý Hạo Thiên như bình thường, Lý Hạo Thiên nhìn thấy cô trong mắt hiện lên chút vui vẻ nói:
"Anh Anh con bị sao"
Lý Chiêu Dương nghe vậy chỉ nhẹ cười đáp:
"Không ạ"
Lý Hạo Thiên nhìn cô một cách nghi ngờ nhưng cũng thở dài nghĩ "Con bé vẫn là không tin tưởng người cha này".
Thừa Ân lúc này hơi hoang mang nhìn bọn họ nhất là nhìn Lý Chiêu Dương với ánh mắt ngỡ ngàng vì ban nãy cô bị Hàn Diệt Phong bế, Thừa Quân không biết lớn nhỏ nghĩ "Đêm qua cũng tại tên khốn này mà mình không thành chuyện với Minh Nguyệt được thật tức chết mà".
Thừa Quân lên tiếng mỉa mai Lý Chiêu Dương:
"Một đại nam nhân như ngươi truớc mặt Bệ Hạ lại để một nam nhân khác bế không biết xấu hổ"
Lý Tư Dao và Lý Tư Hàm đưa ánh mắt thương hại nhìn Thừa Quân nghĩ "Ngươi chết chắc rồi ".
Đúng như suy nghĩ của hai người họ Hàn Diệt Phong lúc này trên tay đã một cỗ linh lực màu xanh đen xuất hiện ngay trước mắt Thừa Quân tay đã đưa gần tới cổ Thừa Quân thì giọng của Lý Chiêu Dương có chút gấp gáp vang lên:
"Hoàng Thúc dừng tay,..."
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người Hàn Diệt Phong thật sự dừng tay chp mắt đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh
Lý Chiêu Dương gương mặt không chút biểu tình.
Lý Hạo Thiên nhìn Lý Chiêu Dương và Hàn Diệt Phong nghĩ "Anh Anh kiểm soát được thằng nhóc này luôn rồi sao".
Hàn Diệt Phong sau chuyện lần đó thì càng bảo bọc cô hơn gấp bội cô có cảm giác nếu mình không ngăn hắn có khi tới việc đi lại của cô hắn cũng không để cô chạm chân xuống đất luôn đó.Cô có chút không quen với sự chăm sóc của hắn vì từ kiếp trước và từ khi còn bé cô đã phải tự sống một mình, phải tự chăm sóc bản thân nên khi được người khác chăm sóc cô không được quen cho lắm.
Hôm nay tuyết đã ngừng rơi bầu trời âm u cũng không còn nữa chỉ còn lại một bầu trời xanh mát nhưng khí lạnh vẫn còn, những mảng tuyết trắng bám trên những mái nhà và trên các con đường mọi người tấp nập giúp nhau dọn dẹp những mảng tuyết trắng và bày bán các sạp hàng như mọi khi.
Lý Chiêu Dương hôm nay vừa mở mắt ra đã không thấy người nằm bên cạnh đâu cô thiết nghĩ là đã ra ngoài làm chuyện gì đó rồi,hôm trước khi biết cô mang theo chất độc trong người Hàn Diệt Phong đã tuyệt nhiên không cho cô bước khỏi giường ép cô phải nghỉ ngơi nên hai ngày nay cô chỉ toàn nằm trên giường chỉ tội cho Minh Nguyệt phải chạy đi điều tra.
Cô ngồi dậy xỏ giày và khoác y phục hẳn hoi lên người sau khi mọi thứ tươm tất, Lý Chiêu Dương nhẹ nhàng mở cửa bước ra thì thấy Minh Nguyệt cũng cùng lúc từ xa đi tới,Minh Nguyệt thấy cô thì vội hỏi:
"Anh Anh sao lại xuống giường rồi nghỉ ngơi thêm đi"
Lý Chiêu Dương cười bất lực nói:
"Đâu phải lần đầu tiên tôi phát độc cũng đã sớm quen thuộc rồi không cần phải phiền phức vậy đâu"
Minh Nguyệt nhìn cô một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng gật đầu, Lý Chiêu Dương cười cười hỏi:
"Cậu đã dùng bữa sáng chưa"
Minh Nguyệt liền nói:
"Tôi định đến đưa cậu đi ăn đây"
Lý Chiêu Dương nghe vậy chỉ gật đầu "Ồ" một tiếng rồi thôi,sau đó là cùng Minh Nguyệt rời khỏi biệt viện, Lý Chiêu Dương để ý rằng sắc mặt Minh Nguyệt không được tốt nên lên tiếng hỏi:
"Làm sao vậy,vụ án có chuyện gì sao"
Minh Nguyệt cau có khó chịu nói:
"Không,vụ án tiến triển thuận lợi tôi đã có bằng chứng A Cẩm ra tay bây giờ là tìm nguyên nhân gây án để chắc chắn khẳng định thôi "
Lý Chiêu Dương nghe vậy thì nói:
"Vậy có chuyện gì mà mặt cậu mới sáng sớm đã khó chịu vậy rồi"
Minh Nguyệt nói:
"Quỷ đến rồi"
Lý Chiêu Dương có chút không hiểu ý của Minh Nguyệt nhưng khi hai người đi ngang qua sảnh chính thì Lý Chiêu
Dương mới hiểu 'Quỷ' trong lời Minh Nguyệt là ra sao.
Trong sảnh chính lúc này có gia quyến của Thừa Trạch,có Hàn Diệt Phong đang ngồi ở cái ghế cách một cái bàn với Lý Hạo Thiên,hắn giữ một bộ dáng hận không thể không tay giết người ngay lập tức, có Đông Xuyên vẫn đang thực hiện chức trách đứng đằng sau Lý Hạo Thiên đang ngồi ở chủ toạ, Lý Tư Hàm và Lý Tư Dao thì ngồi ở bên dưới, Lý Chiêu Nhi thì đang thân thiện trò chuyện với Thừa Ân.
Minh Nguyệt khó chịu nhìn Lý Chiều Nhi nói:
"Mới sáng sớm đã gặp âm binh tôi chắc chắn sáng nay mình bước ra khỏi phòng bằng chân trái"
Lý Chiêu Dương cười bất lực nhìn cô bạn của mình đang một bụng khó chịu cũng không biết phải làm sao mới phải,cô theo quy củ bước vào sảnh chính khi Hàn Diệt Phong thấy cô lập tức đứng dậy đi nhanh tới bế cô lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người nhất là Thừa Ân.
Hàn Diệt Phong nhìn cô nói nhỏ:
"Sao lại tùy tiện đi ra ngoài"
Lý Chiêu Dương nhẹ cười nói:
"Con ổn rồi Hoàng Thúc đừng lo lắng"
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn như khẳng định lời nói của bản thân, dưới đáy mắt của Hàn Diệt Phong hiện rõ sự lo sợ, sợ cô bị thương, sợ cô khó chịu khi nhìn thấy cái gia đình hữu danh vô thực này.
Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng để cô xuống hắn không ngồi nữa mà đứng cạnh cô như một thói quen để bảo vệ cô hành lễ với Lý Hạo Thiên như bình thường, Lý Hạo Thiên nhìn thấy cô trong mắt hiện lên chút vui vẻ nói:
"Anh Anh con bị sao"
Lý Chiêu Dương nghe vậy chỉ nhẹ cười đáp:
"Không ạ"
Lý Hạo Thiên nhìn cô một cách nghi ngờ nhưng cũng thở dài nghĩ "Con bé vẫn là không tin tưởng người cha này".
Thừa Ân lúc này hơi hoang mang nhìn bọn họ nhất là nhìn Lý Chiêu Dương với ánh mắt ngỡ ngàng vì ban nãy cô bị Hàn Diệt Phong bế, Thừa Quân không biết lớn nhỏ nghĩ "Đêm qua cũng tại tên khốn này mà mình không thành chuyện với Minh Nguyệt được thật tức chết mà".
Thừa Quân lên tiếng mỉa mai Lý Chiêu Dương:
"Một đại nam nhân như ngươi truớc mặt Bệ Hạ lại để một nam nhân khác bế không biết xấu hổ"
Lý Tư Dao và Lý Tư Hàm đưa ánh mắt thương hại nhìn Thừa Quân nghĩ "Ngươi chết chắc rồi ".
Đúng như suy nghĩ của hai người họ Hàn Diệt Phong lúc này trên tay đã một cỗ linh lực màu xanh đen xuất hiện ngay trước mắt Thừa Quân tay đã đưa gần tới cổ Thừa Quân thì giọng của Lý Chiêu Dương có chút gấp gáp vang lên:
"Hoàng Thúc dừng tay,..."
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người Hàn Diệt Phong thật sự dừng tay chp mắt đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh
Lý Chiêu Dương gương mặt không chút biểu tình.
Lý Hạo Thiên nhìn Lý Chiêu Dương và Hàn Diệt Phong nghĩ "Anh Anh kiểm soát được thằng nhóc này luôn rồi sao".
/165
|