Sau khi quay về khách sạn, dưới ánh mắt của toàn bộ nhân viên, Đồng Kỳ dẫn theo trợ lý đến khách sạn trung tâm. Đỗ xe xong, Trì Biên Khoan từ trong đi ra, vừa nhìn thấy cô, sắc mặt có chút tiếc thương, sau đó liền đi đến trước mặt cô: “Ai có thể ngờ được như vậy, Đồng Kỳ, lần này e là cô chỉ có thể rời xa thành phố S thôi. Nói cho cùng, thì một núi không thể có hai hổ.“
Đồng Kỳ nói: “Chưa đến cuối cùng đừng vội kết luận.“
Trì Biên Khoan gật đầu: “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, việc lần này không thể không liên quan đến Hà Lương Nguyệt.”
Đồng Kỳ đáp: “Cám ơn lời nhắc nhở của anh.“
Mặc kệ người đi qua, cô dẫn theo trợ lý đi vào, trợ lý khẩn trương nên không ngừng nắm tay: “Thư đã gửi đi hết, có thể còn đường xoay chuyển không đây? Chị Đồng, lần này chị đi có phải là sẽ có người đến kế nhiệm không? Em không muốn làm cùng với người khác đâu.“
Đồng Kỳ xách túi, ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặc lạnh nhạt.
Ngay cả khi trong lòng cô đang tràn ngập sự tức giận, cô vẫn có thể mặt không đổi sắc, nói với trợ lý: “Đi họp thôi, việc sau này thì sau này rồi nói.“
Trợ lý lo lắng, run rẩy, cầm văn kiện đã chuẩn bị kỹ càng.
Lên lầu, Phó tổng đang đợi Đồng Kỳ trong văn phòng, một mình gặp cô.
Con người Triệu Tòng Lộ này, lúc Đồng Kỳ vừa vào Danh Đô làm người phụ trách đã gặp qua, cả người toàn mỡ, mấy chuyện phong lưu thì không dám nói nhưng tay chân tuyệt đối không sạch sẽ.
Khách sạn này tuy là nơi kinh doanh chính đáng nhưng vẫn không tránh khỏi ám màu xám lên một vài.
Phụ nữ nơi công sở, có lúc muốn giành được vị trí nào đó cũng cần một người đàn ông như Triệu Tòng Lộ dẫn dắt, sắc có thể làm cho đầu óc đàn ông thần hồn điên đảo.
Cũng có thể làm cho phụ nữ có được thứ bản thân mong muốn.
Triệu Tòng Lộ vừa nhìn thấy Đồng Kỳ đi vào, gương mặt hòa ái, tươi cười đầy mặt, chặn đầu cô nói: “Chúc mừng nha, Giám đốc Đồng, thăng chức rồi.“
Đồng Kỳ rất bình tĩnh thản nhiên bắt tay với ông ta, sau khi ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, Triệu Tòng Lộ liền bắt đầu khen ngợi cô. Khen cô tuổi trẻ đầy triển vọng, thành tích của khách sạn ven biển đều được trải ra ở đó, doanh số tháng này còn vượt qua khách sạn trung tâm mười lăm phần trăm, vân vân vân vân. Sau đó lại nói, bây giờ Danh Đô đang mở rộng quy mô, lại hỏi Đồng Kỳ có biết những hạng mục giải trí nào ở thành phố D không.
Đồng Kỳ nhàn nhạt trả lời: “Biết.”
“Cái này thì tốt quá rồi, giám đốc Đồng có tiếng là cải tử hồi sinh. Mấy năm trước thành phố D có mở hai khách sạn để thử nghiệm, hiện tại thành tích của hai khách sạn đó, cô cũng biết đấy, thứ hạng vẫn luôn ảm đạm, thu không đủ chi, gần giống với khách sạn ven biển năm đó. Bây giờ khách sạn ven biển đã có thành tích, tôi suy đi nghĩ lại cảm thấy cô là thích hợp nhất. Cho nên lần này mới tiến cử cô đi, cô nghĩ đi, đi đến bên đó toàn bộ đều do cô làm chủ, tiền lương tăng gấp đôi so với trước đây thì không nói….…“
Triệu Tòng Lộ đem tất cả những cái lợi cái hại ra mà nói.
Sau cùng hỏi Đồng Kỳ: “Giám đốc Đồng, cô xem? như vậy thế nào?“
Tay Đồng Kỳ nhẹ nhàng gõ trên bàn, cũng không lên tiếng.
Triệu Tòng Lộ cười đến buồn nôn.
Đồng Kỳ mới hỏi: “Triệu Tổng, giang sơn tôi gầy dựng, ngài bảo tôi hai tay dâng người khác, ngài nói phải thế nào?“
Triệu Tòng Lộ cứng đờ, ánh mắt híp lại, chỉ còn lại một kẽ hở: “Giang sơn của cô cũng là do chúng tôi nâng mà lên, công lao cô to lớn nhưng nền tảng chung quy vẫn là công ty cấp cho, như bây giờ, chúng tôi cho cô một giang sơn rộng lớn hơn, thế này không phải rất tốt sao?“
Đồng Kỳ cười lạnh một tiếng: “Triệu Tổng đã quên rồi sao, tôi đã mua nhà ở đây, bạn trai cũng ở đây, nơi này là gốc rễ của tôi. Hai ba câu của các người, một bức thư điều chức liền muốn điều tôi đến thành phố D, tốt ở chỗ nào đây? Hơn nữa, nói đến lợi hại, thật sự tôi sao mà bằng được một bên tay chân của giám đốc Hà, ngài —— sao không cử cô ấy đi?”
Triệu Tòng Lộ dừng một chút, nở nụ cười với cô.
Cũng không trả lời, hai người giằng co với nhau khoảng chừng mười phút, Triệu Tòng Lộ mới nói: “Giám đốc Đồng, cô không có sự lựa chọn.“
Đồng KỲ gật gật đầu: “Tôi biết.“
Triệu Tòng Lộ vừa cười vừa đứng lên: “Cho nên cô chỉ có thể thỏa hiệp.“
Đồng Kỳ lành lùng cười: “Thỏa hiệp? Đồng Kỳ tôi trước nay không biết thỏa hiệp, ngài cứ đợi tin tốt của tôi.“
Nói xong cô đẩy ghế, sải bước lớn đi ra ngoài.
Cửa vừa mở, đối diện với Hà Lương Nguyệt, đầu ngón tay cô ta kẹp điếu thuốc nhưng không châm, cứ như vậy lảo đảo đi đến trước mặt Đồng Kỳ: “Tôi cảm thấy thành phố D rất tốt.“
Đồng Kỳ đứng thẳng người, lạnh lùng trả lời: “Tốt đến thế sao cô không đi?“
Hà Lương Nguyện bật cười: “Cho cô cơ hội thể hiện, cô có thể đem khách sạn ven biển cải tử hồi sinh, bản lĩnh này lớn bao nhiêu? Đương nhiên nên để cô phát huy nó chứ.“
Đồng Kỳ cừoi lạnh: “Đúng không? Cô cho rằng sau khi tôi đi, việc kinh doanh của tập đoàn Tín Lập vẫn là của Danh Đô các người sao?“
Sắc mặt Hà Lương Nguyệt đông cứng, cô ta bóp nát điếu thuốc, híp mắt nói: “Nhưng cô đi rồi, tôi sẽ thuận mắt một chút.“
Đồng Kỳ cười khẽ: “Tôi đi hay không đi, không phải cô nói là được.“
Đồng Kỳ ném lại câu này, sải bước lớn đi ra ngoài, trợ lý cầm theo túi xách của cô, lập tức chạy theo sau, lại nhìn về sắc mặt đang tái xanh của Hà Lương Nguyệt, bả vai run rẩy. Đồng Kỳ ấn thang máy, hai người đi vào, trợ lý mới nhỏ tiếng nói: “Chị Đồng, em biết chuyện của giám đốc Hà rồi, cô ấy… cô ấy thật sự là ở cùng một chỗ với Triệu Tổng, bọn họ, người trong khách sạn bọn họ nói, hai người họ thuê phòng rất nhiều lần. Việc chị bị điều chức lần này, có thể nào là giám đốc Hà giở trò quỷ không? Việc này quá bất công.“
Đồng Kỳ không lên tiếng, đi ra khỏi thang máy, cầm lại túi xách của mình từ trong lòng trợ lý, lấy bao thuốc ở bên trong ra, cắn một điếu trên môi, châm lửa, kẹp trên đầu ngón tay, rồi lấy chìa khóa xe vứt cho trợ lý: “Em lái đi.“
Trợ lý nhận lấy lại nhìn cô một cái, cẩn thận khởi động xe.
Trở lại khách sạn ven biển, rất nhiều người đều đến để hỏi han tình hình.
Bởi vì thân phận mà Lưu Tân đi theo đến văn phòng, cửa vừa đóng lại liền hỏi: “Chị thật sự bị điều đi sao?“
Đồng Kỳ mở văn bản ra, gõ một hồi, nói: “Phải, cho nên mọi người đổi chủ rồi.“
Lưu Tân: “Không phải chứ? Việc này… việc này… quá đường đột rồi, kinh doanh vừa mới thuận lợi mà, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ cho quý tiếp theo, việc này rốt cuộc là chuyện gì vậy?“
Đồng Kỳ dụi tắt điếu thuốc, nói với trợ lý: “Đi rót giúp chị một ly cà phê.“
Vành mắt trợ lý ửng đỏ gật đầu, quay người ra ngoài.
Một lúc sau, một ly cà phê đá đặt trên bàn.
Đòng Kỳ đổi văn bản thành PDF, gửi cho Tổng giám đốc, sau đó là gửi cho Triệu Tòng Lộ.
Trợ lý nhìn thấy trên văn kiện đó ba chữ, tay run lên, gấp gáp nói: “Chị Đồng, chị không suy nghĩ lại sao?“
Đồng Kỳ lạnh nhạt đáp: “Không suy nghĩ.“
Lưu Tân cũng nhìn thấy thư từ chức: “Chị đừng manh động như vậy?“
Đồng Kỳ uống một hớp cà phê: “Không phải manh động, đây là đường lui duy nhất.“
Lưu Tân nhìn gương mặt ung dung của cô, hơi sững lại, mạnh dạn thăm dò: “Đây không phải chị đang diễn kịch đó chứ, chị xem chị gửi cho Khưu Tổng trước, rồi mới gửi cho Triệu Tổng.“
Đồng cười cười, dựa cả người về sau: “Tôi chỉ muốn thử một chút mà thôi.“
Trợ lý ở một bên, nghe không hiểu gì cả, cô hoảng đến không chịu được. Lúc cô tốt nghiệp đại học đã đi theo Đồng Kỳ, tuy là thỉnh thoảng Đồng Kỳ sẽ nghiêm khắc nhưng phần lớn chị ấy đều luôn dịu dàng. Lần này nếu mà chị ấy rời đi, cô lièn cảm thấy bản thân là một cọng cỏ nhỏ không ai muốn.
Giống như khi họ mới bước ra xã hội, hai từ ổn định cực kỳ quan trọng.
Lưu Tân nghe thấy tin này, ngược lại thở phảo một hơi: “Tôi cảm thấy Khưu Tổng không phải là người không nói đạo lý.“
Đồng Kỳ bắt đầu thu thập một số văn kiện của mình.
Không lâu sau, Hà Lương Nguyệt dẫn theo trợ lý của mình đi vào, nói phải bàn giao.
Đồng Kỳ để cho trợ lý với Lưu Tân đi ra ngoài, Hà Lương Nguyệt khoanh tay trước ngực, nói: “Tôi nghe nói cô gấp rút gửi thư từ chức? Dự định khiếu nại sự oan ức của mình sao?“
Đồng Kỳ dựa vào lưng ghế, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì để đuổi tôi đi, cô tốn không ít tâm tư sức lực nhỉ?“
Hà Lương Nguyệt giả vờ: “Cô đang nói gì thế? Tôi nghe chẳng hiểu, nhưng mà, tôi muốn nói cho cô biết, từ chức rồi cô sẽ không tìm được nơi nào có đãi ngộ tốt như Danh Đô. Cô không muốn bị điều đi, việc này nếu ở trong chuỗi khách sạn khác người ta sẽ chỉ cảm thấy cô không phục tùng mệnh lệnh cấp trên, có trói buộc, tâm không định, ai còn muốn thuê cô chứ? Làm nghề của chúng ta, nên tuân theo bất kỳ sự sắp xếp nào của công ty, có năng lực nhưng cũng không thể tự cho mình là thanh cao, bằng không chỉ có thể ăn trái đắng.“
Trán Đồng Kỳ giựt giựt, sớm đã tức giận cực điểm nhưng cô chỉ có thể nhịn, cô đè nén giọng nói: “Giám đốc Hà không có tư cách dạy dỗ tôi, cô chỉ cần xem lại bản thân, tránh cho lật thuyền trong mương.“
Hà Lương Nguyệt bật cừơi, không thèm để ý.
Đồng Kỳ cười lạnh: “Tôi để trợ lý của mình bàn giao công việc với cô.“
Nói xong, cô đẩy cửa, trợ lý ở bên ngoài đi vào.
Hai trợ lý liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều nhìn ra không ai phục ai, Đồng Kỳ cầm điện thoại, cô đang đợi điện thoại.
Nhưng điện thoại luôn không có động tĩnh, thư từ chức đã gửi đi hai tiếng đồng hồ, Triệu Tòng Lộ nhất định sẽ không trả lời. Nếu như trả lời, vậy nhất định là yêu cầu khẩn cấp của Khâu Tổng. Lòng Đồng Kỳ hơi loạn, công việc này của cô không phải nói là quá yêu thích nhưng làm mấy năm cũng sinh ra cảm tình. Lúc từ chức cô chỉ muốn dẫn dắt Khâu Tổng giữ người. Trong ấn tượng của cô, Khâu Tổng vẫn tương đối xem trọng cô.
Nhưng đồng thời trong lòng cô cũng không yên tâm, dù sao trong thư điều chức còn có con dấu của Khâu Tổng, điều đó có nghĩa là ông ấy cũng hy vọng cô đến thành phố D.
Đồng Kỳ không muốn ở cùng một văn phòng với Hà Lương Nguyệt, cô đi ra ngoài hít thở không khí.
Toàn bộ khách sạn nhìn thấy địa vị rung chuyển của Đồng Kỳ mà trong lòng lo lắng bất an. Lúc nhìn thấy cô, các cô ấy muốn nói lại thôi. Bốn ngày trước, lúc Đồng Kỳ đến phố B huấn luyện, mọi người đều bị Đồng Kỳ vây khốn trên một chiếc thuyền, ai ai cũng cho rằng kẻ thù là khách sạn khác.
Ai ngờ được, người bỏ mặc muốn đi lại là Đồng Kỳ.
Để lại mấy người bọn họ.
Nguồn gốc cô ở thành phố S, trước đó bố mẹ đi làm ở đây, cô ở nơi này trưởng thành, ở noi này học đại học, ở nới này mua nhà, ở nơi này làm việc, tất cả của cô đều ở thành phố S. Cộng thêm hiện giờ, Liêu Thành Xuyên cũng ở thành phố này, tình cảm của hai người mới vừa ổn định, tương lai còn đang mở rộng ở phía trước; chạy đến thành phố D có nghĩa là cuộc sống của cô sẽ bị đảo lộn đến trời long đất lở.
Mà điều khiến cô không nhẫn nhịn được nhất là, cô rời đi vậy là lại là một màn tính toán của kẻ khác.
Cơn tức này cô nuốt không trôi.
- -----oOo------
Đồng Kỳ nói: “Chưa đến cuối cùng đừng vội kết luận.“
Trì Biên Khoan gật đầu: “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, việc lần này không thể không liên quan đến Hà Lương Nguyệt.”
Đồng Kỳ đáp: “Cám ơn lời nhắc nhở của anh.“
Mặc kệ người đi qua, cô dẫn theo trợ lý đi vào, trợ lý khẩn trương nên không ngừng nắm tay: “Thư đã gửi đi hết, có thể còn đường xoay chuyển không đây? Chị Đồng, lần này chị đi có phải là sẽ có người đến kế nhiệm không? Em không muốn làm cùng với người khác đâu.“
Đồng Kỳ xách túi, ngẩng đầu ưỡn ngực, sắc mặc lạnh nhạt.
Ngay cả khi trong lòng cô đang tràn ngập sự tức giận, cô vẫn có thể mặt không đổi sắc, nói với trợ lý: “Đi họp thôi, việc sau này thì sau này rồi nói.“
Trợ lý lo lắng, run rẩy, cầm văn kiện đã chuẩn bị kỹ càng.
Lên lầu, Phó tổng đang đợi Đồng Kỳ trong văn phòng, một mình gặp cô.
Con người Triệu Tòng Lộ này, lúc Đồng Kỳ vừa vào Danh Đô làm người phụ trách đã gặp qua, cả người toàn mỡ, mấy chuyện phong lưu thì không dám nói nhưng tay chân tuyệt đối không sạch sẽ.
Khách sạn này tuy là nơi kinh doanh chính đáng nhưng vẫn không tránh khỏi ám màu xám lên một vài.
Phụ nữ nơi công sở, có lúc muốn giành được vị trí nào đó cũng cần một người đàn ông như Triệu Tòng Lộ dẫn dắt, sắc có thể làm cho đầu óc đàn ông thần hồn điên đảo.
Cũng có thể làm cho phụ nữ có được thứ bản thân mong muốn.
Triệu Tòng Lộ vừa nhìn thấy Đồng Kỳ đi vào, gương mặt hòa ái, tươi cười đầy mặt, chặn đầu cô nói: “Chúc mừng nha, Giám đốc Đồng, thăng chức rồi.“
Đồng Kỳ rất bình tĩnh thản nhiên bắt tay với ông ta, sau khi ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, Triệu Tòng Lộ liền bắt đầu khen ngợi cô. Khen cô tuổi trẻ đầy triển vọng, thành tích của khách sạn ven biển đều được trải ra ở đó, doanh số tháng này còn vượt qua khách sạn trung tâm mười lăm phần trăm, vân vân vân vân. Sau đó lại nói, bây giờ Danh Đô đang mở rộng quy mô, lại hỏi Đồng Kỳ có biết những hạng mục giải trí nào ở thành phố D không.
Đồng Kỳ nhàn nhạt trả lời: “Biết.”
“Cái này thì tốt quá rồi, giám đốc Đồng có tiếng là cải tử hồi sinh. Mấy năm trước thành phố D có mở hai khách sạn để thử nghiệm, hiện tại thành tích của hai khách sạn đó, cô cũng biết đấy, thứ hạng vẫn luôn ảm đạm, thu không đủ chi, gần giống với khách sạn ven biển năm đó. Bây giờ khách sạn ven biển đã có thành tích, tôi suy đi nghĩ lại cảm thấy cô là thích hợp nhất. Cho nên lần này mới tiến cử cô đi, cô nghĩ đi, đi đến bên đó toàn bộ đều do cô làm chủ, tiền lương tăng gấp đôi so với trước đây thì không nói….…“
Triệu Tòng Lộ đem tất cả những cái lợi cái hại ra mà nói.
Sau cùng hỏi Đồng Kỳ: “Giám đốc Đồng, cô xem? như vậy thế nào?“
Tay Đồng Kỳ nhẹ nhàng gõ trên bàn, cũng không lên tiếng.
Triệu Tòng Lộ cười đến buồn nôn.
Đồng Kỳ mới hỏi: “Triệu Tổng, giang sơn tôi gầy dựng, ngài bảo tôi hai tay dâng người khác, ngài nói phải thế nào?“
Triệu Tòng Lộ cứng đờ, ánh mắt híp lại, chỉ còn lại một kẽ hở: “Giang sơn của cô cũng là do chúng tôi nâng mà lên, công lao cô to lớn nhưng nền tảng chung quy vẫn là công ty cấp cho, như bây giờ, chúng tôi cho cô một giang sơn rộng lớn hơn, thế này không phải rất tốt sao?“
Đồng Kỳ cười lạnh một tiếng: “Triệu Tổng đã quên rồi sao, tôi đã mua nhà ở đây, bạn trai cũng ở đây, nơi này là gốc rễ của tôi. Hai ba câu của các người, một bức thư điều chức liền muốn điều tôi đến thành phố D, tốt ở chỗ nào đây? Hơn nữa, nói đến lợi hại, thật sự tôi sao mà bằng được một bên tay chân của giám đốc Hà, ngài —— sao không cử cô ấy đi?”
Triệu Tòng Lộ dừng một chút, nở nụ cười với cô.
Cũng không trả lời, hai người giằng co với nhau khoảng chừng mười phút, Triệu Tòng Lộ mới nói: “Giám đốc Đồng, cô không có sự lựa chọn.“
Đồng KỲ gật gật đầu: “Tôi biết.“
Triệu Tòng Lộ vừa cười vừa đứng lên: “Cho nên cô chỉ có thể thỏa hiệp.“
Đồng Kỳ lành lùng cười: “Thỏa hiệp? Đồng Kỳ tôi trước nay không biết thỏa hiệp, ngài cứ đợi tin tốt của tôi.“
Nói xong cô đẩy ghế, sải bước lớn đi ra ngoài.
Cửa vừa mở, đối diện với Hà Lương Nguyệt, đầu ngón tay cô ta kẹp điếu thuốc nhưng không châm, cứ như vậy lảo đảo đi đến trước mặt Đồng Kỳ: “Tôi cảm thấy thành phố D rất tốt.“
Đồng Kỳ đứng thẳng người, lạnh lùng trả lời: “Tốt đến thế sao cô không đi?“
Hà Lương Nguyện bật cười: “Cho cô cơ hội thể hiện, cô có thể đem khách sạn ven biển cải tử hồi sinh, bản lĩnh này lớn bao nhiêu? Đương nhiên nên để cô phát huy nó chứ.“
Đồng Kỳ cừoi lạnh: “Đúng không? Cô cho rằng sau khi tôi đi, việc kinh doanh của tập đoàn Tín Lập vẫn là của Danh Đô các người sao?“
Sắc mặt Hà Lương Nguyệt đông cứng, cô ta bóp nát điếu thuốc, híp mắt nói: “Nhưng cô đi rồi, tôi sẽ thuận mắt một chút.“
Đồng Kỳ cười khẽ: “Tôi đi hay không đi, không phải cô nói là được.“
Đồng Kỳ ném lại câu này, sải bước lớn đi ra ngoài, trợ lý cầm theo túi xách của cô, lập tức chạy theo sau, lại nhìn về sắc mặt đang tái xanh của Hà Lương Nguyệt, bả vai run rẩy. Đồng Kỳ ấn thang máy, hai người đi vào, trợ lý mới nhỏ tiếng nói: “Chị Đồng, em biết chuyện của giám đốc Hà rồi, cô ấy… cô ấy thật sự là ở cùng một chỗ với Triệu Tổng, bọn họ, người trong khách sạn bọn họ nói, hai người họ thuê phòng rất nhiều lần. Việc chị bị điều chức lần này, có thể nào là giám đốc Hà giở trò quỷ không? Việc này quá bất công.“
Đồng Kỳ không lên tiếng, đi ra khỏi thang máy, cầm lại túi xách của mình từ trong lòng trợ lý, lấy bao thuốc ở bên trong ra, cắn một điếu trên môi, châm lửa, kẹp trên đầu ngón tay, rồi lấy chìa khóa xe vứt cho trợ lý: “Em lái đi.“
Trợ lý nhận lấy lại nhìn cô một cái, cẩn thận khởi động xe.
Trở lại khách sạn ven biển, rất nhiều người đều đến để hỏi han tình hình.
Bởi vì thân phận mà Lưu Tân đi theo đến văn phòng, cửa vừa đóng lại liền hỏi: “Chị thật sự bị điều đi sao?“
Đồng Kỳ mở văn bản ra, gõ một hồi, nói: “Phải, cho nên mọi người đổi chủ rồi.“
Lưu Tân: “Không phải chứ? Việc này… việc này… quá đường đột rồi, kinh doanh vừa mới thuận lợi mà, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ cho quý tiếp theo, việc này rốt cuộc là chuyện gì vậy?“
Đồng Kỳ dụi tắt điếu thuốc, nói với trợ lý: “Đi rót giúp chị một ly cà phê.“
Vành mắt trợ lý ửng đỏ gật đầu, quay người ra ngoài.
Một lúc sau, một ly cà phê đá đặt trên bàn.
Đòng Kỳ đổi văn bản thành PDF, gửi cho Tổng giám đốc, sau đó là gửi cho Triệu Tòng Lộ.
Trợ lý nhìn thấy trên văn kiện đó ba chữ
Đồng Kỳ lạnh nhạt đáp: “Không suy nghĩ.“
Lưu Tân cũng nhìn thấy thư từ chức: “Chị đừng manh động như vậy?“
Đồng Kỳ uống một hớp cà phê: “Không phải manh động, đây là đường lui duy nhất.“
Lưu Tân nhìn gương mặt ung dung của cô, hơi sững lại, mạnh dạn thăm dò: “Đây không phải chị đang diễn kịch đó chứ, chị xem chị gửi cho Khưu Tổng trước, rồi mới gửi cho Triệu Tổng.“
Đồng cười cười, dựa cả người về sau: “Tôi chỉ muốn thử một chút mà thôi.“
Trợ lý ở một bên, nghe không hiểu gì cả, cô hoảng đến không chịu được. Lúc cô tốt nghiệp đại học đã đi theo Đồng Kỳ, tuy là thỉnh thoảng Đồng Kỳ sẽ nghiêm khắc nhưng phần lớn chị ấy đều luôn dịu dàng. Lần này nếu mà chị ấy rời đi, cô lièn cảm thấy bản thân là một cọng cỏ nhỏ không ai muốn.
Giống như khi họ mới bước ra xã hội, hai từ ổn định cực kỳ quan trọng.
Lưu Tân nghe thấy tin này, ngược lại thở phảo một hơi: “Tôi cảm thấy Khưu Tổng không phải là người không nói đạo lý.“
Đồng Kỳ bắt đầu thu thập một số văn kiện của mình.
Không lâu sau, Hà Lương Nguyệt dẫn theo trợ lý của mình đi vào, nói phải bàn giao.
Đồng Kỳ để cho trợ lý với Lưu Tân đi ra ngoài, Hà Lương Nguyệt khoanh tay trước ngực, nói: “Tôi nghe nói cô gấp rút gửi thư từ chức? Dự định khiếu nại sự oan ức của mình sao?“
Đồng Kỳ dựa vào lưng ghế, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì để đuổi tôi đi, cô tốn không ít tâm tư sức lực nhỉ?“
Hà Lương Nguyệt giả vờ: “Cô đang nói gì thế? Tôi nghe chẳng hiểu, nhưng mà, tôi muốn nói cho cô biết, từ chức rồi cô sẽ không tìm được nơi nào có đãi ngộ tốt như Danh Đô. Cô không muốn bị điều đi, việc này nếu ở trong chuỗi khách sạn khác người ta sẽ chỉ cảm thấy cô không phục tùng mệnh lệnh cấp trên, có trói buộc, tâm không định, ai còn muốn thuê cô chứ? Làm nghề của chúng ta, nên tuân theo bất kỳ sự sắp xếp nào của công ty, có năng lực nhưng cũng không thể tự cho mình là thanh cao, bằng không chỉ có thể ăn trái đắng.“
Trán Đồng Kỳ giựt giựt, sớm đã tức giận cực điểm nhưng cô chỉ có thể nhịn, cô đè nén giọng nói: “Giám đốc Hà không có tư cách dạy dỗ tôi, cô chỉ cần xem lại bản thân, tránh cho lật thuyền trong mương.“
Hà Lương Nguyệt bật cừơi, không thèm để ý.
Đồng Kỳ cười lạnh: “Tôi để trợ lý của mình bàn giao công việc với cô.“
Nói xong, cô đẩy cửa, trợ lý ở bên ngoài đi vào.
Hai trợ lý liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều nhìn ra không ai phục ai, Đồng Kỳ cầm điện thoại, cô đang đợi điện thoại.
Nhưng điện thoại luôn không có động tĩnh, thư từ chức đã gửi đi hai tiếng đồng hồ, Triệu Tòng Lộ nhất định sẽ không trả lời. Nếu như trả lời, vậy nhất định là yêu cầu khẩn cấp của Khâu Tổng. Lòng Đồng Kỳ hơi loạn, công việc này của cô không phải nói là quá yêu thích nhưng làm mấy năm cũng sinh ra cảm tình. Lúc từ chức cô chỉ muốn dẫn dắt Khâu Tổng giữ người. Trong ấn tượng của cô, Khâu Tổng vẫn tương đối xem trọng cô.
Nhưng đồng thời trong lòng cô cũng không yên tâm, dù sao trong thư điều chức còn có con dấu của Khâu Tổng, điều đó có nghĩa là ông ấy cũng hy vọng cô đến thành phố D.
Đồng Kỳ không muốn ở cùng một văn phòng với Hà Lương Nguyệt, cô đi ra ngoài hít thở không khí.
Toàn bộ khách sạn nhìn thấy địa vị rung chuyển của Đồng Kỳ mà trong lòng lo lắng bất an. Lúc nhìn thấy cô, các cô ấy muốn nói lại thôi. Bốn ngày trước, lúc Đồng Kỳ đến phố B huấn luyện, mọi người đều bị Đồng Kỳ vây khốn trên một chiếc thuyền, ai ai cũng cho rằng kẻ thù là khách sạn khác.
Ai ngờ được, người bỏ mặc muốn đi lại là Đồng Kỳ.
Để lại mấy người bọn họ.
Nguồn gốc cô ở thành phố S, trước đó bố mẹ đi làm ở đây, cô ở nơi này trưởng thành, ở noi này học đại học, ở nới này mua nhà, ở nơi này làm việc, tất cả của cô đều ở thành phố S. Cộng thêm hiện giờ, Liêu Thành Xuyên cũng ở thành phố này, tình cảm của hai người mới vừa ổn định, tương lai còn đang mở rộng ở phía trước; chạy đến thành phố D có nghĩa là cuộc sống của cô sẽ bị đảo lộn đến trời long đất lở.
Mà điều khiến cô không nhẫn nhịn được nhất là, cô rời đi vậy là lại là một màn tính toán của kẻ khác.
Cơn tức này cô nuốt không trôi.
- -----oOo------
/107
|