Cho đến tám giờ tối, Khâu Tổng vẫn không trả lời tin nhắn, ngược lại Triệu Tòng Lộ đã trả lời.
Trả lời hộp thư.
Ý tứ trong mail vẫn muốn giữ Đồng Kỳ, nói cô đừng hành động theo cảm tính. Lần này thành phố D cần cô, cần cô đến để cải tử hồi sinh. Không hề nói khách sạn ven biển sẽ như thế nào, sau cùng còn ẩn giấu sự uy hiếp bên trong, chính là rời khỏi Danh Đô rồi, không chắc cô sẽ có thể tìm được một nơi khác tốt hơn Danh Đô, khuyên cô nên suy nghĩ rõ ràng, tránh tổn thất cả hai bên.
Đọc xong những lời này Đồng Kỳ hung hăng đẩy mạnh đống tài liệu trên bàn.
Cô tức giận, nhiều năm như vậy cô vẫn chưa từng tức giận như thế. Cô đứng dậy, đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ở dưới lầu, nhân viên sau bếp vẫn đang bận rộn dọn dẹp một số chén đũa. Sau đó muộn hơn chút nữa, nhân viên của bộ phận mua sắm sẽ lái xe tải đến chợ nông sản mua nguyên liệu cho ngày mai.
Cô may mắn hơn người khác, sau khi tốt nghiệp liền được làm trong môi trường chuyên nghiệp. Lúc đến khách sạn ven biển cũng không có tham vọng gì, tham vọng là từ từ bồi dưỡng trong những ngày tháng sau này, khi khách sạn ven biển đang trong trạng thái sắp phá sản, dường như Đồng Kỳ là người đem nó vực dậy.
Không ai muốn tiếp nhận một khách sạn sắp phá sản.
Cô mới bị đẩy đến vị trí này, lúc đó cũng là Triệu Tòng Lộ sắp xếp, chính là mềm nắn rắn buông, cô chính là bị dụ dỗ như vậy.
Có lẽ lúc đó Triệu Tòng Lộ cũng không dự định giữ lại chi nhánh này, chỉ là muốn để cho mọi người thấy hình ảnh vùng vẫy, thậm chí đã từng nỗ lực.
Sau cùng ai mà ngờ được là Đồng Kỳ đưa nó đi lên.
Cô vẫn luôn muốn thắng khách sạn trung tâm nhưng cô không ngờ rằng cô vẫn chưa đạt được cái cảm giác thắng lợi đó trong tay thì cô đã gặp phải loại biến cố này.
Cơn tức trong lòng Đồng Kỳ càng thêm sôi sục.
Có đôi khi, con người sống chỉ bằng một hơi thở, cuối cùng cô cũng cảm giác được.
Đêm nay, hình như Liêu Thành Xuyên rất bận, cho đến khi cô nằm trên giường anh mới gọi điện thoại đến.
Anh ở bên kia có hơi ho nhẹ, thấp giọng hỏi: “Ngủ chưa?“
Đồng Kỳ đã nằm trên giường rồi nhưng vẫn chưa ngủ, suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn, cô trả lời: “Vẫn chưa, anh sao vậy? Bị cảm sao?“
Liêu Thành Xuyên nói: “Bên này thời tiết hơi lạnh, hơi sốt nhẹ.“
Đồng Kỳ ngồi dậy: “Đi bác sĩ chưa? “
“Đi rồi.“
“Tối mai anh lên máy bay đúng không?“
“Ừm, nhưng nếu nhiệt độ không ổn định có thể anh không lên máy bay được.“
Đồng Kỳ nhíu mày, xót xa trong lòng: “Chăm sóc thân thể tốt một chút, uống nhiều nước ấm, anh nấu chút cháo hoặc bảo Triệu Hoa nấu cho anh.“
Ở bên kia lại ho mấy tiếng, Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt nói: “Ừm, yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.“
Đồng Kỳ khẽ đáp, tâm trạng chùn xuống vài phần.
Liêu Thành Xuyên lại ho, trái tim Đồng Kỳ lại muốn nhảy lên, nói: “Anh bận việc đi, em đi ngủ nhé.“
Liêu Thành Xuyên nói: “Đừng cúp máy, anh muốn nghe giọng em, đi huấn luyện trở về công ty xảy ra việc gì không?“
Đồng Kỳ ngập ngừng, nghĩ tới anh trước đây anh phân tích việc điều động nhân sự cho cô.
Cô thấy ấm lòng, anh vẫn còn nhớ, cô nở nụ cười, nói: “Không có gì, vẫn như cũ.“
“Ừm, vợ ơi, anh nhớ em.“
“Em cũng nhớ anh.”
Hai người lại sến sẩm một hồi nhưng không mở camera, tinh thần Đồng Kỳ không tốt lắm, không muốn để anh thấy. Anh ở bên kia thì bệnh rồi, chắc là cũng như cô cho nên không yêu cầu mở video, trò chuyện sắp hơn nửa tiếng đồng hồ, bên kia có người gọi anh, Đồng Kỳ lập tức nói: “Anh bận thì đi trước đi.“
“Ừm, ngủ sớm đi, anh sẽ mau chóng về với em.“
Đồng Kỳ cười: “Được.“
“Hôn một cái, moah ——“
Đồng Kỳ cũng hôn lại anh: “Moah ——”
Sau đó thì cúp máy, Đồng Kỳ vứt điện thoai trên tay lên tủ, nằm lại trên giường nhưng không ngủ, chỉ mở to hai mắt nhìn ánh sáng lờ mờ trên trần nhà.
Cuộc sống của cô tương đối thuận lợi, đi học tốt nghiệp đi làm, không có quá nhiều cản trở. Trước kia lúc có quyền chủ động trong công việc này, cô cảm thấy cả người an toàn.
Loại cảm giác này một phần là do công việc mang lại, cũng là bằng chứng cho thấy cô có thể đứng vững trong xã hội này.
Mua xe mua nhà tăng lương thăng chức làm quản lý ——.
Những thứ này, có cái nào không làm người ta ganh tỵ, có cái nào không tăng thêm tiêu chuẩn cho người khác.
Ngừoi khác nói: Bạn có năng lực.
Với Đồng Kỳ mà nói, những lời này cô cũng thích nghe.
Khen cô tốt khen cô giỏi.
Cô đều thích nghe, sự nghiệp – xe – nhà đều là sự thật. Nắm được trong tay, đều là của cô.
Có được mấy thứ này, mấy thứ tình cảm rối loạn tù mù cô đều chẳng coi là gì, tiền tài mới vững chắc nhất. Có một công việc lâu dàu, cũng là một loại minh chứng của cảm giác an toàn.
Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ lại chui từ trong chăn ra, lấy máy tính xách tay ở bên cạnh gác lên trên đùi, mở máy.
Đăng nhập vào trang web Headhunter(*).
(*)猎聘网 = 猎聘=猎头=挖墙脚: Một cuộc săn tìm khắp mọi nơi những người xuất sắc và phù hợp để tuyển dụng. Giải thích một cách đơn giản nhất, các công ty săn đầu người là các công ty đảm nhận công việc tìm kiếm nhân tài theo yêu cầu của khách hàng.
Sơ yếu lý lịch của cô ngoại trừ còn quá trẻ, những thứ khác đều rất đẹp, cô không tin những công ty khác không động lòng nhưng lúc mở thông tin của những công ty kia ra.
Cô lại chần chừ.
Ba phút sau, cô gập máy tính lại.
Năm nay cô hai mưoi tám tuổi, vẫn còn quá trẻ. Trẻ như vậy không làm cái gì đó, có phải là uổng phí không? Cô xuống giường, Bạch Tổng bị cô làm ồn đến tỉnh dậy, ngóc đầu chó mê man của nó dậy nhìn cô, Đồng Kỳ khoác áo khoác bên ngoài áo ngủ, đi ra ngoài, cửa phòng Đồng Tương đóng kín, cô quay người đi lên gác xếp, cửa sổ trên gác xếp vẫn mở, gió thổi vào.
Vù vù thổi lên trên mặt cô.
Cô có tài sản cố định, một căn nhà hai chiếc xe.
Cô cũng có một khoảng tiền trong tài khoản, cô có thể khởi nghiệp.
Có thể mà.
Đồng Kỳ nghĩ đến đây, đôi mắt lóe lên ánh sáng. Thay vì ngồi đợi người ta khống chế số phận chi bằng tự nắm vận mệnh mình trong tay.
Cô tin tưởng, ba mẹ cô sẽ ủng hộ cô.
Liêu Thành Xuyên cũng vậy.
Mà cách để đối phó với Hà Lương Nguyệt, chính là sống tốt hơn cô ta.
Sau khi có ý tưởng, trái tim Đồng Kỳ nhẹ nhõm một hơi, cô ngồi xếp bằng bên dưới cửa sổ kính nghiêng, nhìn phong cảnh bên ngoài, tòa nhà cao tầng, ánh sao lấp lánh, ai mà không thích địa vị như vậy?
Một đêm này, cô không về phòng, một mình ở trêm gác xếp, nửa tỉnh nửa mê, Bạch Tổng kê chân lên, cọ đầu bên chân cô, có lẽ cảm giác được tâm trạng của chủ nhân, nó cũng trầm lặng theo.
Ngày hôm sau, Đồng Kỳ thức sớm hơn Đồng Tương. Cô nấu bữa sáng là nấu cháo bát bảo, còn chiên thêm hai trứng ốp la.
Chân Đồng Tương còn hơi sưng, đi lại có hơi nghiêng ngả, chào Đồng Kỳ: “Chào buổi sáng, chị.“
Đồng Kỳ vẫn mặc đồ ngủ: “Chào buổi sáng, lại ăn sáng đi.“
“Vâng.“
Đồng Tương ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Đồng Kỳ, Đồng Kỳ vừa buộc tóc vừa đi vào trong phòng, thân hình cô đầy đặn xinh đẹp quyến rũ, bộ ngực dưới lớp áo ngủ mỏng manh hơi nhô cao.
Đồng Tương thu hồi tầm mắt, nhìn bát cháo bát bửu bốc hơi nóng trước mặt.
Đồng Kỳ thay đồ xong, gương mặt đã trang điểm, nét mặt sáng sủa, rất lóa mắt. Đôi mắt được cô vẽ một đường cong rất mảnh, cực kỳ quyến rũ, cô ngồi xuống đối diện với Đồng Tương, tay Đồng Tương cầm muỗng có chút không vững, Đồng Kỳ nhướng mày: “Sao vậy?“
Đồng Tương nắm chạy cái muỗng, lắc đầu: “Không, không.“
Cô lại nhìn Đồng Kỳ.
Thật đẹp.
Đẹp đến nỗi làm người ta ghen tỵ.
Ăn xong bữa sáng, Đồng Kỳ lái xe đưa Đồng Tương đến Hoa viên Sáng tạo.
Hôm nay Vu Hân cố ý ở trước cửa đợi người, nhìn thấy Đồng Tương xuống xe, vội vàng phân phó hai câu, liền kéo cửa sổ xe Đồng Kỳ, hỏi han: “Tình huống bây giờ thế nào? Công việc?“
Đồng Kỳ thờ ơ nói: “Đợi tớ nghĩ xong sẽ hẹn các cậu ra ngoài kể cho mọi người.“
Vu Hân híp mắt: “Sao tớ có cảm giác cậu muốn làm ra việc lớn gì đó?“
Đồng Kỳ nở nụ cười, nâng cằm Vu Hân: “Vẫn là cậu nhạy cảm nhất, không nói trước đâu. Tớ về khách sạn đây còn có một số việc cần bàn giao.“
Vu Hân: “Ừm, đi đi.“
Đồng Kỳ mỉm cười, khởi động xe.
Quay lại khách sạn, cô nghiêm túc bắt đầu bàn giao công việc, cười như không cười với Hà Lương Nguyệt cả một ngày.
Mà tin tức cô từ chức, toàn công ty đều biết, bao gồm cả ở tổng bộ thành phố B xa xôi, không ít người gửi tin nhắn an ủi đến.
Đồng Kỳ không trả lời, cô bận.
Buổi tối cũng bận đến hơn chín giờ, Đồng Kỳ mới trở về nhà, toàn thân tê liệt ngồi phịch trên ghế sofa, cô ngồi được một lát mới lấy điện thoại gọi điện cho Liêu Thành Xuyên.
Bên kia cúp máy, mười lăm phút sau gọi lại, Đồng Kỳ đang ngâm mình trong bồn tắm.
Giọng nói Liêu Thành Xuyên trầm thấp truyền đến: “Anh mới họp xong.“
Đồng Kỳ gạt nước: “Anh bớt sốt chưa?“
“Đỡ hơn nhiều rồi, tối hôm qua có đi tiêm.“
“Anh vẫn chưa về, em không có cách nào chăm sóc anh, chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại……” – Giọng Đồng Kỳ có chút tủi thân, mấy hôm nay xảy ra quá nhiều việc, cô cực kỳ muốn gặp anh, trò chuyện.
Lại thêm anh phát sốt, cảm lạnh.
Đồng Kỳ lại càng muốn tự mình chạm vào người thật.
Liêu Thành Xuyên ở bên kia thấp giọng cười, bởi vì cảm lạnh nên giọng nói anh khàn đi nhiều, vừa cừoi rộ lại càng khàn giọng hơn.
“Vợ à, em bây giờ là đang làm nũng với anh sao?“
Đồng Kỳ nở nụ cười, vỗ nước phát ra tiếng bụp bụp bụp: “Đúng đó, hiếm lắm mới làm nũng nha.“
Liêu Thành Xuyên lại bật cười, sau đó hỏi: Em đang làm gì vậy? Sao có tiếng nước.“
Đồng Kỳ chống cơ thể, dựa vào, nước trong bồn tắm đung đưa va chạm lên da cô: “Em đang ngâm mình trong bồn tắm.“
Bên kia im lặng.
Hơi thở dần dần nặng hơn.
Một phút trôi qua, anh cắn răng cười: “Em cố ý? Bây giờ anh nóng hết cả người. “
Đồng Kỳ chậc chậc cười một tiếng: “Anh không phải đang sốt à? Thân thể nóng là bình thường mà.“
Liêu Thành Xuyên hơi ngừng lại một chút, cười khẽ: “Mở video đi.”
Đồng Kỳ: “Em đang ngâm bồn! Em đang lõa thể đó.“
“Chính là muốn nhìn em không mặc đồ.“
Đồng Kỳ: “……“
Đồng Kỳ không trả lời, nhưng Liêu Thành Xuyên lại nói: “Cúp đây.“
Đồng Kỳ alo hai tiếng, bên kia thật sự đã cúp máy, sau khi cúp máy, video Wechat của Đồng Kỳ lóe lên.
Đồng Kỳ nghiêng ngả một chút, bắt máy.
Gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Liêu Thành Xuyên xuất hiện ở bên kia, sau lưng anh là một mảnh kính thủy tinh lớn, sắc trời xám xịt, anh đang mặc một chiếc áo sơ mi, dựa lên cạnh bàn.
Đồng Kỳ ở bên này, bộ ngực lúc ẩn lúc hiện lập lờ trong nước, trên bờ vai trắng muốt toàn là giọt nước, từng giọt nước nhỏ giọt, trượt xuống mặt nước. Khuôn mặt trắng thuần khiết của cô nhuốm chút ửng hồng, đẹp không tả nổi.
Đôi mắt Liêu Thành Xuyên thật sâu: “Trên vai em còn cần thêm một vài thứ tựa tựa vậy nữa.“
Đồng Kỳ nở nụ cười: “Cái gì?“
“Dấu hôn của anh.“
- -----oOo-----
Trả lời hộp thư.
Ý tứ trong mail vẫn muốn giữ Đồng Kỳ, nói cô đừng hành động theo cảm tính. Lần này thành phố D cần cô, cần cô đến để cải tử hồi sinh. Không hề nói khách sạn ven biển sẽ như thế nào, sau cùng còn ẩn giấu sự uy hiếp bên trong, chính là rời khỏi Danh Đô rồi, không chắc cô sẽ có thể tìm được một nơi khác tốt hơn Danh Đô, khuyên cô nên suy nghĩ rõ ràng, tránh tổn thất cả hai bên.
Đọc xong những lời này Đồng Kỳ hung hăng đẩy mạnh đống tài liệu trên bàn.
Cô tức giận, nhiều năm như vậy cô vẫn chưa từng tức giận như thế. Cô đứng dậy, đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ở dưới lầu, nhân viên sau bếp vẫn đang bận rộn dọn dẹp một số chén đũa. Sau đó muộn hơn chút nữa, nhân viên của bộ phận mua sắm sẽ lái xe tải đến chợ nông sản mua nguyên liệu cho ngày mai.
Cô may mắn hơn người khác, sau khi tốt nghiệp liền được làm trong môi trường chuyên nghiệp. Lúc đến khách sạn ven biển cũng không có tham vọng gì, tham vọng là từ từ bồi dưỡng trong những ngày tháng sau này, khi khách sạn ven biển đang trong trạng thái sắp phá sản, dường như Đồng Kỳ là người đem nó vực dậy.
Không ai muốn tiếp nhận một khách sạn sắp phá sản.
Cô mới bị đẩy đến vị trí này, lúc đó cũng là Triệu Tòng Lộ sắp xếp, chính là mềm nắn rắn buông, cô chính là bị dụ dỗ như vậy.
Có lẽ lúc đó Triệu Tòng Lộ cũng không dự định giữ lại chi nhánh này, chỉ là muốn để cho mọi người thấy hình ảnh vùng vẫy, thậm chí đã từng nỗ lực.
Sau cùng ai mà ngờ được là Đồng Kỳ đưa nó đi lên.
Cô vẫn luôn muốn thắng khách sạn trung tâm nhưng cô không ngờ rằng cô vẫn chưa đạt được cái cảm giác thắng lợi đó trong tay thì cô đã gặp phải loại biến cố này.
Cơn tức trong lòng Đồng Kỳ càng thêm sôi sục.
Có đôi khi, con người sống chỉ bằng một hơi thở, cuối cùng cô cũng cảm giác được.
Đêm nay, hình như Liêu Thành Xuyên rất bận, cho đến khi cô nằm trên giường anh mới gọi điện thoại đến.
Anh ở bên kia có hơi ho nhẹ, thấp giọng hỏi: “Ngủ chưa?“
Đồng Kỳ đã nằm trên giường rồi nhưng vẫn chưa ngủ, suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn, cô trả lời: “Vẫn chưa, anh sao vậy? Bị cảm sao?“
Liêu Thành Xuyên nói: “Bên này thời tiết hơi lạnh, hơi sốt nhẹ.“
Đồng Kỳ ngồi dậy: “Đi bác sĩ chưa? “
“Đi rồi.“
“Tối mai anh lên máy bay đúng không?“
“Ừm, nhưng nếu nhiệt độ không ổn định có thể anh không lên máy bay được.“
Đồng Kỳ nhíu mày, xót xa trong lòng: “Chăm sóc thân thể tốt một chút, uống nhiều nước ấm, anh nấu chút cháo hoặc bảo Triệu Hoa nấu cho anh.“
Ở bên kia lại ho mấy tiếng, Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt nói: “Ừm, yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.“
Đồng Kỳ khẽ đáp, tâm trạng chùn xuống vài phần.
Liêu Thành Xuyên lại ho, trái tim Đồng Kỳ lại muốn nhảy lên, nói: “Anh bận việc đi, em đi ngủ nhé.“
Liêu Thành Xuyên nói: “Đừng cúp máy, anh muốn nghe giọng em, đi huấn luyện trở về công ty xảy ra việc gì không?“
Đồng Kỳ ngập ngừng, nghĩ tới anh trước đây anh phân tích việc điều động nhân sự cho cô.
Cô thấy ấm lòng, anh vẫn còn nhớ, cô nở nụ cười, nói: “Không có gì, vẫn như cũ.“
“Ừm, vợ ơi, anh nhớ em.“
“Em cũng nhớ anh.”
Hai người lại sến sẩm một hồi nhưng không mở camera, tinh thần Đồng Kỳ không tốt lắm, không muốn để anh thấy. Anh ở bên kia thì bệnh rồi, chắc là cũng như cô cho nên không yêu cầu mở video, trò chuyện sắp hơn nửa tiếng đồng hồ, bên kia có người gọi anh, Đồng Kỳ lập tức nói: “Anh bận thì đi trước đi.“
“Ừm, ngủ sớm đi, anh sẽ mau chóng về với em.“
Đồng Kỳ cười: “Được.“
“Hôn một cái, moah ——“
Đồng Kỳ cũng hôn lại anh: “Moah ——”
Sau đó thì cúp máy, Đồng Kỳ vứt điện thoai trên tay lên tủ, nằm lại trên giường nhưng không ngủ, chỉ mở to hai mắt nhìn ánh sáng lờ mờ trên trần nhà.
Cuộc sống của cô tương đối thuận lợi, đi học tốt nghiệp đi làm, không có quá nhiều cản trở. Trước kia lúc có quyền chủ động trong công việc này, cô cảm thấy cả người an toàn.
Loại cảm giác này một phần là do công việc mang lại, cũng là bằng chứng cho thấy cô có thể đứng vững trong xã hội này.
Mua xe mua nhà tăng lương thăng chức làm quản lý ——.
Những thứ này, có cái nào không làm người ta ganh tỵ, có cái nào không tăng thêm tiêu chuẩn cho người khác.
Ngừoi khác nói: Bạn có năng lực.
Với Đồng Kỳ mà nói, những lời này cô cũng thích nghe.
Khen cô tốt khen cô giỏi.
Cô đều thích nghe, sự nghiệp – xe – nhà đều là sự thật. Nắm được trong tay, đều là của cô.
Có được mấy thứ này, mấy thứ tình cảm rối loạn tù mù cô đều chẳng coi là gì, tiền tài mới vững chắc nhất. Có một công việc lâu dàu, cũng là một loại minh chứng của cảm giác an toàn.
Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ lại chui từ trong chăn ra, lấy máy tính xách tay ở bên cạnh gác lên trên đùi, mở máy.
Đăng nhập vào trang web Headhunter(*).
(*)猎聘网 = 猎聘=猎头=挖墙脚: Một cuộc săn tìm khắp mọi nơi những người xuất sắc và phù hợp để tuyển dụng. Giải thích một cách đơn giản nhất, các công ty săn đầu người là các công ty đảm nhận công việc tìm kiếm nhân tài theo yêu cầu của khách hàng.
Sơ yếu lý lịch của cô ngoại trừ còn quá trẻ, những thứ khác đều rất đẹp, cô không tin những công ty khác không động lòng nhưng lúc mở thông tin của những công ty kia ra.
Cô lại chần chừ.
Ba phút sau, cô gập máy tính lại.
Năm nay cô hai mưoi tám tuổi, vẫn còn quá trẻ. Trẻ như vậy không làm cái gì đó, có phải là uổng phí không? Cô xuống giường, Bạch Tổng bị cô làm ồn đến tỉnh dậy, ngóc đầu chó mê man của nó dậy nhìn cô, Đồng Kỳ khoác áo khoác bên ngoài áo ngủ, đi ra ngoài, cửa phòng Đồng Tương đóng kín, cô quay người đi lên gác xếp, cửa sổ trên gác xếp vẫn mở, gió thổi vào.
Vù vù thổi lên trên mặt cô.
Cô có tài sản cố định, một căn nhà hai chiếc xe.
Cô cũng có một khoảng tiền trong tài khoản, cô có thể khởi nghiệp.
Có thể mà.
Đồng Kỳ nghĩ đến đây, đôi mắt lóe lên ánh sáng. Thay vì ngồi đợi người ta khống chế số phận chi bằng tự nắm vận mệnh mình trong tay.
Cô tin tưởng, ba mẹ cô sẽ ủng hộ cô.
Liêu Thành Xuyên cũng vậy.
Mà cách để đối phó với Hà Lương Nguyệt, chính là sống tốt hơn cô ta.
Sau khi có ý tưởng, trái tim Đồng Kỳ nhẹ nhõm một hơi, cô ngồi xếp bằng bên dưới cửa sổ kính nghiêng, nhìn phong cảnh bên ngoài, tòa nhà cao tầng, ánh sao lấp lánh, ai mà không thích địa vị như vậy?
Một đêm này, cô không về phòng, một mình ở trêm gác xếp, nửa tỉnh nửa mê, Bạch Tổng kê chân lên, cọ đầu bên chân cô, có lẽ cảm giác được tâm trạng của chủ nhân, nó cũng trầm lặng theo.
Ngày hôm sau, Đồng Kỳ thức sớm hơn Đồng Tương. Cô nấu bữa sáng là nấu cháo bát bảo, còn chiên thêm hai trứng ốp la.
Chân Đồng Tương còn hơi sưng, đi lại có hơi nghiêng ngả, chào Đồng Kỳ: “Chào buổi sáng, chị.“
Đồng Kỳ vẫn mặc đồ ngủ: “Chào buổi sáng, lại ăn sáng đi.“
“Vâng.“
Đồng Tương ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Đồng Kỳ, Đồng Kỳ vừa buộc tóc vừa đi vào trong phòng, thân hình cô đầy đặn xinh đẹp quyến rũ, bộ ngực dưới lớp áo ngủ mỏng manh hơi nhô cao.
Đồng Tương thu hồi tầm mắt, nhìn bát cháo bát bửu bốc hơi nóng trước mặt.
Đồng Kỳ thay đồ xong, gương mặt đã trang điểm, nét mặt sáng sủa, rất lóa mắt. Đôi mắt được cô vẽ một đường cong rất mảnh, cực kỳ quyến rũ, cô ngồi xuống đối diện với Đồng Tương, tay Đồng Tương cầm muỗng có chút không vững, Đồng Kỳ nhướng mày: “Sao vậy?“
Đồng Tương nắm chạy cái muỗng, lắc đầu: “Không, không.“
Cô lại nhìn Đồng Kỳ.
Thật đẹp.
Đẹp đến nỗi làm người ta ghen tỵ.
Ăn xong bữa sáng, Đồng Kỳ lái xe đưa Đồng Tương đến Hoa viên Sáng tạo.
Hôm nay Vu Hân cố ý ở trước cửa đợi người, nhìn thấy Đồng Tương xuống xe, vội vàng phân phó hai câu, liền kéo cửa sổ xe Đồng Kỳ, hỏi han: “Tình huống bây giờ thế nào? Công việc?“
Đồng Kỳ thờ ơ nói: “Đợi tớ nghĩ xong sẽ hẹn các cậu ra ngoài kể cho mọi người.“
Vu Hân híp mắt: “Sao tớ có cảm giác cậu muốn làm ra việc lớn gì đó?“
Đồng Kỳ nở nụ cười, nâng cằm Vu Hân: “Vẫn là cậu nhạy cảm nhất, không nói trước đâu. Tớ về khách sạn đây còn có một số việc cần bàn giao.“
Vu Hân: “Ừm, đi đi.“
Đồng Kỳ mỉm cười, khởi động xe.
Quay lại khách sạn, cô nghiêm túc bắt đầu bàn giao công việc, cười như không cười với Hà Lương Nguyệt cả một ngày.
Mà tin tức cô từ chức, toàn công ty đều biết, bao gồm cả ở tổng bộ thành phố B xa xôi, không ít người gửi tin nhắn an ủi đến.
Đồng Kỳ không trả lời, cô bận.
Buổi tối cũng bận đến hơn chín giờ, Đồng Kỳ mới trở về nhà, toàn thân tê liệt ngồi phịch trên ghế sofa, cô ngồi được một lát mới lấy điện thoại gọi điện cho Liêu Thành Xuyên.
Bên kia cúp máy, mười lăm phút sau gọi lại, Đồng Kỳ đang ngâm mình trong bồn tắm.
Giọng nói Liêu Thành Xuyên trầm thấp truyền đến: “Anh mới họp xong.“
Đồng Kỳ gạt nước: “Anh bớt sốt chưa?“
“Đỡ hơn nhiều rồi, tối hôm qua có đi tiêm.“
“Anh vẫn chưa về, em không có cách nào chăm sóc anh, chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại……” – Giọng Đồng Kỳ có chút tủi thân, mấy hôm nay xảy ra quá nhiều việc, cô cực kỳ muốn gặp anh, trò chuyện.
Lại thêm anh phát sốt, cảm lạnh.
Đồng Kỳ lại càng muốn tự mình chạm vào người thật.
Liêu Thành Xuyên ở bên kia thấp giọng cười, bởi vì cảm lạnh nên giọng nói anh khàn đi nhiều, vừa cừoi rộ lại càng khàn giọng hơn.
“Vợ à, em bây giờ là đang làm nũng với anh sao?“
Đồng Kỳ nở nụ cười, vỗ nước phát ra tiếng bụp bụp bụp: “Đúng đó, hiếm lắm mới làm nũng nha.“
Liêu Thành Xuyên lại bật cười, sau đó hỏi: Em đang làm gì vậy? Sao có tiếng nước.“
Đồng Kỳ chống cơ thể, dựa vào, nước trong bồn tắm đung đưa va chạm lên da cô: “Em đang ngâm mình trong bồn tắm.“
Bên kia im lặng.
Hơi thở dần dần nặng hơn.
Một phút trôi qua, anh cắn răng cười: “Em cố ý? Bây giờ anh nóng hết cả người. “
Đồng Kỳ chậc chậc cười một tiếng: “Anh không phải đang sốt à? Thân thể nóng là bình thường mà.“
Liêu Thành Xuyên hơi ngừng lại một chút, cười khẽ: “Mở video đi.”
Đồng Kỳ: “Em đang ngâm bồn! Em đang lõa thể đó.“
“Chính là muốn nhìn em không mặc đồ.“
Đồng Kỳ: “……“
Đồng Kỳ không trả lời, nhưng Liêu Thành Xuyên lại nói: “Cúp đây.“
Đồng Kỳ alo hai tiếng, bên kia thật sự đã cúp máy, sau khi cúp máy, video Wechat của Đồng Kỳ lóe lên.
Đồng Kỳ nghiêng ngả một chút, bắt máy.
Gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Liêu Thành Xuyên xuất hiện ở bên kia, sau lưng anh là một mảnh kính thủy tinh lớn, sắc trời xám xịt, anh đang mặc một chiếc áo sơ mi, dựa lên cạnh bàn.
Đồng Kỳ ở bên này, bộ ngực lúc ẩn lúc hiện lập lờ trong nước, trên bờ vai trắng muốt toàn là giọt nước, từng giọt nước nhỏ giọt, trượt xuống mặt nước. Khuôn mặt trắng thuần khiết của cô nhuốm chút ửng hồng, đẹp không tả nổi.
Đôi mắt Liêu Thành Xuyên thật sâu: “Trên vai em còn cần thêm một vài thứ tựa tựa vậy nữa.“
Đồng Kỳ nở nụ cười: “Cái gì?“
“Dấu hôn của anh.“
- -----oOo-----
/107
|