Ta biết rõ, Phượng Hố rất được Hoàng Đế tín nhiệm, có rất nhiều tấu chương có nhiều tranh cãi, cũng sẽ gọi người đến cùng xem. Những chuyện thế này, vốn không phải, cũng không nên là chuyện mà ta cần quan tâm.
Trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, lại nhìn thấy bên trên đó ghi —— Quân Lâm khải tấu. Đáy lòng không biết vì sao, có chút chấn động, lại có chút ngạc nhiên. Thập Tam Hoàng Tử trong truyền thuyết kia, người có thể khiến cho cả Hoàng Hậu cùng Phượng Hố phải toàn lực cẩn thận phòng bị, Thập Tam Hoàng Tử, đến tột cùng là người như thế nào đây?
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Phượng Hố, thấy người vẫn như cũ cúi đầu dùng bữa. Bước chân khẽ nhúc nhích, ta dịch chuyển thân mình, lặng lẽ tiến đến. Chỉ thấy trên đó viết ——
Thần xin khởi tấu:
Quốc gia sẽ kiệt quệ nếu vận chuyển lương thực cho quân lính viễn chinh, vận chuyển lương thực đi xa sẽ khiến cho dân chúng bần cùng., gần nơi đó vật giá sẽ tăng cao, mà giá cả tăng cao sẽ khiến cho tiền của của bách tính cạn kiệt, tiền của cạn kiệt càng phải nóng vội để thu thêm siu thuế.
Sức lực thì tiêu hao, tiền của lại cạn, nhà nhà trong cả nước đều trống rỗng. Tiền tài của bách tính, mười phần thì mất đi bảy. Ngân khố của quốc gia, xe hư, ngựa hỏng, quân lính bị thương, áo giáp, cung, nỏ, kích, khiên chắn, kiếm, trâu thồ, xe lớn, mười phần mất sáu.
*Cho nên thần cho rằng, người giỏi dụng binh, thì không cần nhắc lại việc vận chuyển quân lương đến nơi biên thùy nữa, mà phải biết tận dụng lương thực của địch quân. Lợi dụng quân địch, lấy lương thực từ địch quân, đem làm quân lương, như vậy quân lương cũng coi như đủ dùng.
Cuộc chiến với Liêu Hộ, việc cung ứng lương thực, thật ra là không cần. Lui binh cũng chỉ là cách làm thất sách. Khẩn xin Thánh Thượng! Thập Tam Hoàng Tử – Quân Lâm, mùng bốn tháng ba năm Thánh Đức thứ 48.
Quyển tấu chương này rất rõ ràng, là thuật dùng binh tác chiến.
Trước đó đã sớm nghe nói quân lương trống không, nhưng không nghĩ đó lại là sự thật! Chẳng qua là, Thập Tam Hoàng Tử này vậy mà lại không tán thành việc áp tải quân lương ra tiền tuyến, cũng không tán thành việc hạ lệnh lui binh! Hắn như vậy, chẳng phải là muốn đem binh lính, quân sĩ ép đến đường chết hay sao?
Ta thật giật mình, thâm tâm lang sói, cứng rắn tựa sắt, trái tim của hắn, đến tột cũng được làm bằng gì đây?
Ta âm thầm trầm tư, lại phát hiện, thì ra lời nói của hẳn không phải không có lý.
Triều đình mở kho xuất lương, nếu như vận chuyển đường dài, sẽ là tiêu hao nhân lực, tài lực; nếu như ngay lúc này xuất lương, chỉ khiến cho giá cả tăng cao, từ đó sẽ dẫn đến nhiễu loạn lòng dân. Vật giá một khi tăng lên, dân chúng tất nhiên khánh kiệt. Dân chúng khánh kiệt, việc thu thuế sẽ vô cùng khó khăn. Như thế đến cuối cùng, hao tổn vẫn là sức mạnh quốc gia của Đại Tuyên mà thôi.
Xác thực, trang bị quân binh được vận chuyển từ quốc nội, quân lương được trưng dụng từ địch quốc, quả thực là một phương pháp xử lý hay.
Chẳng qua là, muốn lấy quân lương của địch quân mà dùng, lại có thể nói dễ dàng vậy sao? Huống chi nhìn tình huống lúc này, hẳn có không ít người sẽ thỉnh cầu lui binh. Vậy mà, hắn lại dám vào lúc này đem những ý tưởng như vậy nói ra, dũng khí như thế, đã không phải người bình thường có thể so sánh.
Mơ hồ trong lòng ta đối với Thập Tam Hoàng Tử chưa từng gặp mặt này nổi lên một cỗ tò mò.
“Loan Phi.”
Phượng Hố đột nhiên gọi ta, khiến cho ta chợt giật mình kinh hãi, xoay người lại, thấy người chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngay phía sau ta, ánh mắt rơi vào quyển tấu chương trên án kỷ, yên lặng nhìn. Ta vội vàng lui lại mấy bước, cúi đầu nói:
“Cha…”
Ngưng đọng chốc lát, người vậy mà lại hỏi ta:
“Con cảm thấy lời của hắn như thế nào?”
Ta kinh ngạc, là hỏi ta cảm thấy như thế nào về những lời Quân Lâm nói trong tấu chương sao? Cắn môi, không dám tùy tiện nói ra khỏi miệng. Dù sao, Phượng gia trong mắt người đời, vẫn là ủng hộ cho Thất Hoàng Tử.
“Rất tốt, tốt vô cùng!”
Thật không nghĩ tới, thế nhưng Phượng Hố lại tự mình nói rằng rất tốt, trên gương mặt người, không có chút nào bởi vì cái chữ “rất tốt” đó mà có thần sắc hưng phấn, ngược lại, cái cảm giác căng thẳng đó, làm trong đầu ta thoáng hiện lên chút cảm giác không ổn, bất an. Người lại nói,
“Hắn thật sự là một nhân tài, chỉ tiếc là…”
Trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, lại nhìn thấy bên trên đó ghi —— Quân Lâm khải tấu. Đáy lòng không biết vì sao, có chút chấn động, lại có chút ngạc nhiên. Thập Tam Hoàng Tử trong truyền thuyết kia, người có thể khiến cho cả Hoàng Hậu cùng Phượng Hố phải toàn lực cẩn thận phòng bị, Thập Tam Hoàng Tử, đến tột cùng là người như thế nào đây?
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Phượng Hố, thấy người vẫn như cũ cúi đầu dùng bữa. Bước chân khẽ nhúc nhích, ta dịch chuyển thân mình, lặng lẽ tiến đến. Chỉ thấy trên đó viết ——
Thần xin khởi tấu:
Quốc gia sẽ kiệt quệ nếu vận chuyển lương thực cho quân lính viễn chinh, vận chuyển lương thực đi xa sẽ khiến cho dân chúng bần cùng., gần nơi đó vật giá sẽ tăng cao, mà giá cả tăng cao sẽ khiến cho tiền của của bách tính cạn kiệt, tiền của cạn kiệt càng phải nóng vội để thu thêm siu thuế.
Sức lực thì tiêu hao, tiền của lại cạn, nhà nhà trong cả nước đều trống rỗng. Tiền tài của bách tính, mười phần thì mất đi bảy. Ngân khố của quốc gia, xe hư, ngựa hỏng, quân lính bị thương, áo giáp, cung, nỏ, kích, khiên chắn, kiếm, trâu thồ, xe lớn, mười phần mất sáu.
*Cho nên thần cho rằng, người giỏi dụng binh, thì không cần nhắc lại việc vận chuyển quân lương đến nơi biên thùy nữa, mà phải biết tận dụng lương thực của địch quân. Lợi dụng quân địch, lấy lương thực từ địch quân, đem làm quân lương, như vậy quân lương cũng coi như đủ dùng.
Cuộc chiến với Liêu Hộ, việc cung ứng lương thực, thật ra là không cần. Lui binh cũng chỉ là cách làm thất sách. Khẩn xin Thánh Thượng! Thập Tam Hoàng Tử – Quân Lâm, mùng bốn tháng ba năm Thánh Đức thứ 48.
Quyển tấu chương này rất rõ ràng, là thuật dùng binh tác chiến.
Trước đó đã sớm nghe nói quân lương trống không, nhưng không nghĩ đó lại là sự thật! Chẳng qua là, Thập Tam Hoàng Tử này vậy mà lại không tán thành việc áp tải quân lương ra tiền tuyến, cũng không tán thành việc hạ lệnh lui binh! Hắn như vậy, chẳng phải là muốn đem binh lính, quân sĩ ép đến đường chết hay sao?
Ta thật giật mình, thâm tâm lang sói, cứng rắn tựa sắt, trái tim của hắn, đến tột cũng được làm bằng gì đây?
Ta âm thầm trầm tư, lại phát hiện, thì ra lời nói của hẳn không phải không có lý.
Triều đình mở kho xuất lương, nếu như vận chuyển đường dài, sẽ là tiêu hao nhân lực, tài lực; nếu như ngay lúc này xuất lương, chỉ khiến cho giá cả tăng cao, từ đó sẽ dẫn đến nhiễu loạn lòng dân. Vật giá một khi tăng lên, dân chúng tất nhiên khánh kiệt. Dân chúng khánh kiệt, việc thu thuế sẽ vô cùng khó khăn. Như thế đến cuối cùng, hao tổn vẫn là sức mạnh quốc gia của Đại Tuyên mà thôi.
Xác thực, trang bị quân binh được vận chuyển từ quốc nội, quân lương được trưng dụng từ địch quốc, quả thực là một phương pháp xử lý hay.
Chẳng qua là, muốn lấy quân lương của địch quân mà dùng, lại có thể nói dễ dàng vậy sao? Huống chi nhìn tình huống lúc này, hẳn có không ít người sẽ thỉnh cầu lui binh. Vậy mà, hắn lại dám vào lúc này đem những ý tưởng như vậy nói ra, dũng khí như thế, đã không phải người bình thường có thể so sánh.
Mơ hồ trong lòng ta đối với Thập Tam Hoàng Tử chưa từng gặp mặt này nổi lên một cỗ tò mò.
“Loan Phi.”
Phượng Hố đột nhiên gọi ta, khiến cho ta chợt giật mình kinh hãi, xoay người lại, thấy người chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngay phía sau ta, ánh mắt rơi vào quyển tấu chương trên án kỷ, yên lặng nhìn. Ta vội vàng lui lại mấy bước, cúi đầu nói:
“Cha…”
Ngưng đọng chốc lát, người vậy mà lại hỏi ta:
“Con cảm thấy lời của hắn như thế nào?”
Ta kinh ngạc, là hỏi ta cảm thấy như thế nào về những lời Quân Lâm nói trong tấu chương sao? Cắn môi, không dám tùy tiện nói ra khỏi miệng. Dù sao, Phượng gia trong mắt người đời, vẫn là ủng hộ cho Thất Hoàng Tử.
“Rất tốt, tốt vô cùng!”
Thật không nghĩ tới, thế nhưng Phượng Hố lại tự mình nói rằng rất tốt, trên gương mặt người, không có chút nào bởi vì cái chữ “rất tốt” đó mà có thần sắc hưng phấn, ngược lại, cái cảm giác căng thẳng đó, làm trong đầu ta thoáng hiện lên chút cảm giác không ổn, bất an. Người lại nói,
“Hắn thật sự là một nhân tài, chỉ tiếc là…”
/163
|