Nhưng mà làm sao ạ?”
Ta không tự chủ mà hỏi ra tiếng. May mắn, Phượng Hố cũng không có bởi vì ta tùy tiện lên tiếng mà ngưng nói chuyện, người trầm giọng nói:
“Lần này, tướng quân lãnh binh là thân tín của Hoàng Hậu Nương Nương, Tiết Thanh. Nếu như cuộc chiến này thắng, Hoàng Thượng cùng với hắn sẽ phải lau mắt mà nhìn. Nhưng nếu là thua, hắn cũng nhân cơ hội mà trừ đi một người quan trọng ở bên cạnh của Hoàng Hậu.”
Trong bụng cả kinh, đối với việc nhận thức chính sự, ta thực sự là còn quá nông cạn rồi. Hôm nay nghe những lời Phượng Hố nói với ta, ta càng phát giác ra Thập Tam Hoàng Tử kia thực là người lợi hại.
Một nam tử có tâm cơ kín đạo như vậy, đến tột cùng phải có một tâm địa lạnh lùng đến như thế nào đây? Ta thậm chí mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy, vô luận có chiến thắng hay không, thì hắn cũng sẽ là người dành phần thắng trong cuộc chiến này.
Phân tích của hắn thực chu đáo, cẩn thận, tỉ mỉ, từ những điều căn bản của đất nước, ta nghĩ, Đại Tuyên Hoàng Đế, thực khó mà không bị hắn thuyết phục đi.
Nhìn sắc mặt khó coi của Phượng Hố, ta lấy dũng khí nói:
“Cha, nếu Hoàng Thượng muốn người xem thêm bản tấu chương này, hẳn là vẫn còn muốn nghe lời nói của người…”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng đang có ý đó. Chẳng qua là. . . . . .”
Người thở dài nói,
“Ta không có phương pháp phá giải!”
Khuôn mặt có chút động, xem ra lần này người thực sự gặp phải đối thủ rồi, thậm chí đến mức không tìm ra cách đối phó. Nắm chặt chiếc khăn trong tay, ta đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Phượng Hố ho nhẹ một tiếng, nói:
“Con trở về đi, cha còn có chút chuyện phải xử lý.”
Ta gật đầu một cái, gọi Thanh Tư đem đồ trên bàn dọn dẹp sạch sẽ, liền cúi mình, xoay người đi ra ngoài.
Trên đường trở về, Thanh Tư thấy ta không nói lời nào, liền cau mày hỏi:
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Lắc đầu, ta cũng không có nói ra, cảm thấy có một cảm giác gì đó thực kỳ quái, từ bàn chân vọt lên tới ngực.
Buổi nói chuyện cùng với cha hôm nay làm ta cảm nhận được mùi vị thấm đẫm máu tanh. Cho dù đang trong lúc đối chiến với ngoại quốc, vẫn có thể trong chốc lát nảy mầm mà bạo phát nội chiến. Không phải là hiển hiện rõ ràng, mà là một trận sóng ngầm thực lớn mà mãnh liệt, so với cuộc chiến khốc liệt nơi sa trường cũng không hề thua kém nửa phần.
Ta nghĩ hẳn Quân Ngạn cũng là vì chuyện này cho nên mới lâu như vậy cũng chưa có đến tìm ta? Khẽ cười khổ, quyền lực đối với hắn mà nói quan trọng như vậy, có lẽ, ta nên hiểu hắn.
Đang cúi đầu nghĩ tới, đột nhiên nghe có người kêu ta:
“Loan Phi.”
Ngước mắt lên, lại thấy Quân Ngạn đang đứng ở phía trước, cách ta không xa. Ta giật mình, cảm thấy thực lạ kỳ, vừa mới nghĩ đến hắn, liền thấy hắn thực sự xuất hiện!
Hắn sải bước đi tới, đưa tay đem ta ôm vào lòng, trầm giọng nói:
“Muội như thế nào mà chuyện lại trở thành như vậy? Những người đó thực to gan lớn mật, lại dám đối với muội…”
Hắn bỗng nhiên buông lỏng thân thể ta ra, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, chân mày đang nhíu chặt rốt cuộc chậm rãi giãn ra,
“Hoàn hảo muội không có sao.”
Nói xong, lại đem ta ôm lấy.
Thì ra, hắn là vừa mới biết sự tình xảy ra với ta liền vội vàng chạy tới đây? Ta có chút lúng túng muốn đưa tay đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm vào rất chặt, cánh tay muốn duỗi ra cũng không được.
“Biểu ca.”
Ta hốt hoảng gọi hắn. Đây đang là ở trong sân, bọn nha hoàn, gia đinh lui tới thực nhiều đi. Dù cho bọn họ cũng không dám ăn nói nọ kia, ta cũng cảm thấy như vậy thật không tốt. Hiện giờ đều đã trưởng thành, nam nữ thụ thụ bất thân. Mặc dù hắn đối với ta là hữu ý, nhưng có điều ta đối với hắn lại vô tình.
Rốt cuộc là Thanh Tư cơ trí, vội vã lớn tiếng nói:
“Nô tỳ bái kiến Thất Hoàng Tử!”
Thanh âm của nàng thực lớn, rõ ràng mà vang dội ghê gớm, nàng là đang cố ý nhắc nhở Quân Ngạn, ở bên cạnh còn có người.
Ta không tự chủ mà hỏi ra tiếng. May mắn, Phượng Hố cũng không có bởi vì ta tùy tiện lên tiếng mà ngưng nói chuyện, người trầm giọng nói:
“Lần này, tướng quân lãnh binh là thân tín của Hoàng Hậu Nương Nương, Tiết Thanh. Nếu như cuộc chiến này thắng, Hoàng Thượng cùng với hắn sẽ phải lau mắt mà nhìn. Nhưng nếu là thua, hắn cũng nhân cơ hội mà trừ đi một người quan trọng ở bên cạnh của Hoàng Hậu.”
Trong bụng cả kinh, đối với việc nhận thức chính sự, ta thực sự là còn quá nông cạn rồi. Hôm nay nghe những lời Phượng Hố nói với ta, ta càng phát giác ra Thập Tam Hoàng Tử kia thực là người lợi hại.
Một nam tử có tâm cơ kín đạo như vậy, đến tột cùng phải có một tâm địa lạnh lùng đến như thế nào đây? Ta thậm chí mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy, vô luận có chiến thắng hay không, thì hắn cũng sẽ là người dành phần thắng trong cuộc chiến này.
Phân tích của hắn thực chu đáo, cẩn thận, tỉ mỉ, từ những điều căn bản của đất nước, ta nghĩ, Đại Tuyên Hoàng Đế, thực khó mà không bị hắn thuyết phục đi.
Nhìn sắc mặt khó coi của Phượng Hố, ta lấy dũng khí nói:
“Cha, nếu Hoàng Thượng muốn người xem thêm bản tấu chương này, hẳn là vẫn còn muốn nghe lời nói của người…”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng đang có ý đó. Chẳng qua là. . . . . .”
Người thở dài nói,
“Ta không có phương pháp phá giải!”
Khuôn mặt có chút động, xem ra lần này người thực sự gặp phải đối thủ rồi, thậm chí đến mức không tìm ra cách đối phó. Nắm chặt chiếc khăn trong tay, ta đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Phượng Hố ho nhẹ một tiếng, nói:
“Con trở về đi, cha còn có chút chuyện phải xử lý.”
Ta gật đầu một cái, gọi Thanh Tư đem đồ trên bàn dọn dẹp sạch sẽ, liền cúi mình, xoay người đi ra ngoài.
Trên đường trở về, Thanh Tư thấy ta không nói lời nào, liền cau mày hỏi:
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Lắc đầu, ta cũng không có nói ra, cảm thấy có một cảm giác gì đó thực kỳ quái, từ bàn chân vọt lên tới ngực.
Buổi nói chuyện cùng với cha hôm nay làm ta cảm nhận được mùi vị thấm đẫm máu tanh. Cho dù đang trong lúc đối chiến với ngoại quốc, vẫn có thể trong chốc lát nảy mầm mà bạo phát nội chiến. Không phải là hiển hiện rõ ràng, mà là một trận sóng ngầm thực lớn mà mãnh liệt, so với cuộc chiến khốc liệt nơi sa trường cũng không hề thua kém nửa phần.
Ta nghĩ hẳn Quân Ngạn cũng là vì chuyện này cho nên mới lâu như vậy cũng chưa có đến tìm ta? Khẽ cười khổ, quyền lực đối với hắn mà nói quan trọng như vậy, có lẽ, ta nên hiểu hắn.
Đang cúi đầu nghĩ tới, đột nhiên nghe có người kêu ta:
“Loan Phi.”
Ngước mắt lên, lại thấy Quân Ngạn đang đứng ở phía trước, cách ta không xa. Ta giật mình, cảm thấy thực lạ kỳ, vừa mới nghĩ đến hắn, liền thấy hắn thực sự xuất hiện!
Hắn sải bước đi tới, đưa tay đem ta ôm vào lòng, trầm giọng nói:
“Muội như thế nào mà chuyện lại trở thành như vậy? Những người đó thực to gan lớn mật, lại dám đối với muội…”
Hắn bỗng nhiên buông lỏng thân thể ta ra, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, chân mày đang nhíu chặt rốt cuộc chậm rãi giãn ra,
“Hoàn hảo muội không có sao.”
Nói xong, lại đem ta ôm lấy.
Thì ra, hắn là vừa mới biết sự tình xảy ra với ta liền vội vàng chạy tới đây? Ta có chút lúng túng muốn đưa tay đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm vào rất chặt, cánh tay muốn duỗi ra cũng không được.
“Biểu ca.”
Ta hốt hoảng gọi hắn. Đây đang là ở trong sân, bọn nha hoàn, gia đinh lui tới thực nhiều đi. Dù cho bọn họ cũng không dám ăn nói nọ kia, ta cũng cảm thấy như vậy thật không tốt. Hiện giờ đều đã trưởng thành, nam nữ thụ thụ bất thân. Mặc dù hắn đối với ta là hữu ý, nhưng có điều ta đối với hắn lại vô tình.
Rốt cuộc là Thanh Tư cơ trí, vội vã lớn tiếng nói:
“Nô tỳ bái kiến Thất Hoàng Tử!”
Thanh âm của nàng thực lớn, rõ ràng mà vang dội ghê gớm, nàng là đang cố ý nhắc nhở Quân Ngạn, ở bên cạnh còn có người.
/163
|